Người con trai mặc áo đen dường như cũng ngưng cười, cũng không phải vì Mặc Tiểu Cơ không cho hắn cười, thì hắn sẽ không cười, mà bởi vì hắn nghe thấy Mặc Tiểu Cơ nói.
Sau đó sắc mặt hắn trở nên âm trầm, dường như trong con ngươi chứa đầy những sóng gió của người từng trải.
“Ngươi, nói lại lần nữa.” Giọng hắn lạnh băng khiến Mặc Tiểu Cơ rùng mình một cái.
Nhưng Mặc Tiểu Cơ vẫn là Mặc Tiểu Cơ, thả một cái rắm, một người nghe còn thấy sợ, bây giờ đã có hai người nghe thấy thì còn gì để sợ nưa.
Mặc Tiểu Cơ ngẩng mặt lên, trừng mắt có khi còn lớn hơn so với đối phương, trên mặt nở ra nụ cười thật lớn “Sao nào, sao nào, mẹ…môn…” Những lời phía sau, mặt Mặc Tiểu Cơ xị ra như muốn khóc.
Khuôn mặt ta khí của người con trai tiến dần lại trước khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Cơ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt, nhìn mà phát lạnh người “Cẩm Kiếm, là nàng đắc tội với ta trước, đừng trách ta không khách khí.”
Những lời này rõ ràng là không nói với Mặc Tiểu Cơ, mà là nói với người con trai áo trắng cạnh giường.
Sắc mặt người con trai áo trắng thoáng sái nhợt, cũng đứng lên muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ không ngừng lùi về phía sau, sau đó, nhanh chóng ra khỏi cửa.
Sau đó, trong phòng chỉ còn lại Mặc Tiểu Cơ và người con trai tà ác này.
Mặc Tiểu Cơ giận dữ, vừa rồi cũng không nhìn rõ tướng mạo của hắn. Bây giờ, nhìn gần, Mặc Tiểu Cơ đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Người con trai này nhìn rất đẹp, da thịt trắng mịn thì không nói, đằng này so với trẻ con còn trắng trẻo hơn, đã thế còn có ngũ quan tinh xảo nữa chứ, con bà nó, thật đẹp.
Mặc Tiểu Cơ kích động, những lời thô tục đầy trong não, đang mời gọi cô chửi đổng, trở thành đứa con gái chanh chua.
Sau đó…sau dó…cô quên mất một giây trước cô còn liều mạng chửi người con trai này, một giây sau, cô lại bị thu hút, cẩn thận quan sát ngũ quan xinh đẹp, ánh mắt, những thứ bản thân có thể nhìn.
Trong mắt phẫn nộ biến thành thưởng thức, sau đó là hâm mộ, sau đó là háo sắc, thực sự háo sắc, thực sự rất háo sắc, háo sắc.
Sau đó sắc mặt hắn trở nên âm trầm, dường như trong con ngươi chứa đầy những sóng gió của người từng trải.
“Ngươi, nói lại lần nữa.” Giọng hắn lạnh băng khiến Mặc Tiểu Cơ rùng mình một cái.
Nhưng Mặc Tiểu Cơ vẫn là Mặc Tiểu Cơ, thả một cái rắm, một người nghe còn thấy sợ, bây giờ đã có hai người nghe thấy thì còn gì để sợ nưa.
Mặc Tiểu Cơ ngẩng mặt lên, trừng mắt có khi còn lớn hơn so với đối phương, trên mặt nở ra nụ cười thật lớn “Sao nào, sao nào, mẹ…môn…” Những lời phía sau, mặt Mặc Tiểu Cơ xị ra như muốn khóc.
Khuôn mặt ta khí của người con trai tiến dần lại trước khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Cơ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt, nhìn mà phát lạnh người “Cẩm Kiếm, là nàng đắc tội với ta trước, đừng trách ta không khách khí.”
Những lời này rõ ràng là không nói với Mặc Tiểu Cơ, mà là nói với người con trai áo trắng cạnh giường.
Sắc mặt người con trai áo trắng thoáng sái nhợt, cũng đứng lên muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ không ngừng lùi về phía sau, sau đó, nhanh chóng ra khỏi cửa.
Sau đó, trong phòng chỉ còn lại Mặc Tiểu Cơ và người con trai tà ác này.
Mặc Tiểu Cơ giận dữ, vừa rồi cũng không nhìn rõ tướng mạo của hắn. Bây giờ, nhìn gần, Mặc Tiểu Cơ đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Người con trai này nhìn rất đẹp, da thịt trắng mịn thì không nói, đằng này so với trẻ con còn trắng trẻo hơn, đã thế còn có ngũ quan tinh xảo nữa chứ, con bà nó, thật đẹp.
Mặc Tiểu Cơ kích động, những lời thô tục đầy trong não, đang mời gọi cô chửi đổng, trở thành đứa con gái chanh chua.
Sau đó…sau dó…cô quên mất một giây trước cô còn liều mạng chửi người con trai này, một giây sau, cô lại bị thu hút, cẩn thận quan sát ngũ quan xinh đẹp, ánh mắt, những thứ bản thân có thể nhìn.
Trong mắt phẫn nộ biến thành thưởng thức, sau đó là hâm mộ, sau đó là háo sắc, thực sự háo sắc, thực sự rất háo sắc, háo sắc.
/64
|