Chương 92.1: mất hết mặt tông môn
Hai mắt Thượng Quan Tĩnh Nhi ngập tràn tình dục, ánh mắt nàng si mê ngẩng đầu, kích động reo lên: “Sư huynh… Ta thích ngươi đã lâu, sư huynh! Để ta… !Để ta làm bạn song tu với ngươi được không?”.
Mọi người càng ồ lên, nhất là trọng tài phía trên cũng xem đến trợn mắt há hốc mồm, bọn họ chính là chưa từng thấy qua nữ huyền thuật sư lớn mật như vậy! Dám thổ lộ ở trên lôi đài?
Dưới đài Thượng Quan Thanh Nhi gấp đến độ ứa ra mồ hôi lạnh, đang muốn hét Tĩnh Nhi ngừng, chính là luồng lực lôi kéo tâm trí nàng, chờ nàng phục hồi tinh thần lại, đột nhiên thấy cách đó không xa có một nam tử áo trắng, khuôn mặt tuấn dật tựa như thiên thần, làm Thượng Quan Thanh Nhi không tự chủ được mà bị lạc thần trí!
Trên đài Mạc Thạch Hành tức đỏ mặt, bỗng nhiên đẩy Thượng Quan Tĩnh Nhi, “Thượng Quan cô nương xin tự trọng! Nơi này là lôi đài!”.
Đoán chừng Thượng Quan Tĩnh Nhi vẫn tiếp tục quấn tới, thực lực Mạc Thạch Hành rốt cuộc thấp hơn so với nàng một ít, cho dù ném rớt Thượng Quan Tĩnh Nhi, đối phương cũng giống như một khối kẹo mạch nha quấn lên.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, hóa đá tại chỗ!
Thiếu nữ có chút ngây thơ, đều nhịn không được mà che mặt lại, mắc cỡ đỏ mặt không dám xem một cái.
Một ít thiếu niên ngây thơ, cũng sôi nổi lắc đầu, cười lạnh mà nhìn một màn này, nhưng trên mặt đỏ ửng.
Phượng Thiên Tuyết ở nơi xa nhìn thấy một màn này, vừa lòng mà gật đầu, “Xem ra Loạn tình nấm kia đã phát độc, chậc chậc, lúc này hai nha đầu này, phỏng chừng một lát nữa về đến Tông môn, tất bị xử tử!”.
Làm mất mặt Tông môn như vậy, với tính cách Tằng Lạc Băng sẽ dung tha hai ái đồ sống sót sao?
Trên đài, Mạc Thạch Hành đỏ bừng mặt, chính là như thế nào cũng không đẩy nổi thiếu nữ trên người.
“Sư huynh, ta thích ngươi đã lâu, xin sư huynh cùng ta ở bên nhau được không? Ta và muội muội nhất định sẽ hầu hạ ngươi!”.
“Sư huynh,… Hôn ta một cái đi, hôn ta một cái đi…”.
Thượng Quan Tĩnh Nhi đã loạn tình, mà dưới đài Thượng Quan Thanh Nhi cũng ôm lấy một nam tử trung niên, miệng ồn ào, lời nói so với Thượng Quan Tĩnh Nhi không sai biệt lắm.
Nam tử trung niên kia đã có song tu bạn lữ, giờ phút này một nữ tử duỗi tay cường hãn tát nàng mấy chục cái, tát nàng choáng váng cả đầu!
Thượng Quan Thanh Nhi giận dữ, bỗng nhiên nhảy dựng lên, rút chủy thủ liền đâm tới nữ nhân kia!
Trên đài dưới đài loạn thành một đoàn!
Lúc này Hiên Viên Nguyệt Triệt cùng sư mẫu hắn Tằng Lạc Băng rốt cuộc xuất hiện, vốn dĩ vội vàng tới xem hai ái đồ thi đấu lôi đài, liếc mắt một cái nhìn lại, lại nhìn đến Thượng Quan Tĩnh Nhi trên đài, vậy mà ôm chết nam tử áo trắng kia không buông!
Sắc mặt Tằng Lạc Băng đại biến!
Mạc Thạch Hành xấu hổ không chịu được, đang muốn dùng chủy thủ bên hông tổn thương Thượng Quan Tĩnh Nhi, một tiếng gầm lên làm hắn ngừng lại.
“Tĩnh Nhi dừng tay!”.
Một tiếng quát lạnh, Thượng Quan Tĩnh Nhi lại mắt điếc tai ngơ, Tằng Lạc Băng giận dữ, mặt mũi của Bát Dương Tông đều bị ái đồ ném đi hết rồi!
Nàng không màng tới miệng vết thương ở ngực, nhảy dựng lên, cùng lúc đó, còn có một vị trọng tài ra tay, hắn là phụng lệnh Huyền Vương tiến đến ngăn cản Thượng Quan Tĩnh Nhi động dục!
Tuy nhiên thấy Tằng Lạc Băng xuất hiện, vị trọng tài kia chỉ đứng ở một bên nhìn.
bàn tay Tằng Lạc Băng bắt được cổ áo Thượng Quan Tĩnh Nhi, bỗng nhiên nhấc nàng lên, “Tĩnh Nhi!”.
Thượng Quan Tĩnh Nhi si ngốc như cũ, nhìn Mạc Thạch Hành đỏ mặt tức giận, “Sư huynh, ta thật sự rất thích ngươi,…”.
/1938
|