Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên
Chương 76.2: Giao bức họa của nàng cho hoàng thượng!
/1938
|
Chương 76.2: Giao bức họa của nàng cho hoàng thượng!
Hương Nhi nói, U Trúc nghe xong, lập tức trừng to mắt, không khỏi dậm chân mắng: "Tiểu thư, Nhị di nương và nhị tiểu thư đúng là tâm địa ác độc! Muốn kéo tiểu thư xuống nước cùng.".
Phượng Thiên Tuyết trầm ngâm một chút, dung nhan này của nàng, hoàn toàn sẽ bị Tĩnh Đế dòm ngó.
Nhưng mà nàng đã báo danh vào Bách Hoa hội, danh sách đã báo lên trong buổi trưa, rốt cuộc cũng không thay đổi được sự thật là nàng đã tham gia Bách Hoa hội.
"Đại tiểu thư, mau mau phái người đi cướp bức họa về!".
U Trúc gấp đến độ quả thực muốn điên rồi, nữ tử hoàn mỹ như đại tiểu thư, sao có thể gả cho Tĩnh Đế kia, để lão nhân kia chà đạp được?
Phượng Thiên Tuyết lại lắc đầu, cười nhạt nói: "Ngươi cho rằng đoạt bức họa trở về, Phượng Hàm Yên sẽ không giở trò ở trước mặt hoàng thượng nữa sao? Nàng một lòng muốn kéo bổn tiểu thư xuống nước, tự nhiên sẽ không bỏ qua như vậy đấy.".
U Trúc nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt.
"Yên tâm đi, bổn tiểu thư tự nhiên có biện pháp ứng phó!". Phượng Thiên Tuyết cười nhẹ nói, coi như là Tĩnh Đế đánh chủ ý lên mình, cũng phải đợi sau Bách Hoa hội.
Mà trong Bách Hoa hội, nàng dĩ nhiên là có biện pháp rồi!
"Tiểu thư. . .". Hương Nhi có chút sợ hãi nhìn Phượng Thiên Tuyết, sợ nàng không vui một cái sẽ băm nàng thành mảnh nhỏ, phải biết rằng hai ngày qua, bên trong Phượng phủ đều lưu truyền là đại tiểu thư bị tẩu hỏa nhập ma, trở nên vô cùng cường hãn!
"Ở đây có mười kim tệ, là phần thuởng cho ngươi.". Phượng Thiên Tuyết lấy mười kim tệ từ trong túi ra, trên thân thể hiện giờ nàng thật sự không mang nhiều kim tệ lắm, đại bộ phận đều ở trong phiếu tím rồi.
Hương Nhi đại hỉ, sau khi tiếp nhận liên tục nói lời cảm tạ, về sau rời khỏi, nội tâm có một loại cảm giác là lạ, vì sao mỗi người đều nói đại tiểu thư đáng sợ, nàng ngược lại cảm thấy đại tiểu thư vô cùng không tồi, ít nhất còn tốt hơn vị chủ tử trong ngoài không đồng nhất kia mấy trăm lần nha!
Qua thời gian một nén hương.
Phượng Hàm Yên đã bị đưa vào trong nội cung.
Dĩ nhiên Tĩnh Đế đã đi ngủ, Phượng Hàm Yên cư trú ở trắc điện của hắn, bên trong trắc điện của Phượng Minh Điện, sớm có hai nữ huyền thuật sư ở đó.
Các nàng đều là nữ huyền thuật sư đặc biệt xuất sắc ở một vài tiểu gia tộc, bị Tĩnh Đế nhìn trúng, chỉ có thể vào cung trở thành thị vệ thiếp thân của hắn.
Các nàng nhìn thấy Phượng Hàm Yên dung nhan tuyệt mỹ đi tới, thần sắc lạnh lùng, chết lặng nằm xuống đất.
Phượng Hàm Yên lại xem qua có chút giật mình, hai nữ huyền thuật sư này, xem ra đều là huyền thuật cấp tám, đối với nam thị vệ, quả thực là chênh lệch rất xa.
Thế nhưng là Tĩnh Đế chỉ xem trọng dung nhan của các nàng, lại không muốn ban danh phận cho các nàng, thế nên mới để các nàng trở thành thị vệ sao?
Một đêm chưa ngủ, sớm sớm Phượng Hàm Yên đã bị gọi đến thư phòng của hoàng đế.
Tĩnh Đế quay lưng ra cửa, mới nghe Tiểu Lâm Tử nhắc tới Phượng Hàm Yên, lập tức gọi đến bên người.
Sau khi Phượng Hàm Yên đi vào, Tiểu Lâm Tử nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng lại.
Phượng Hàm Yên giả bộ ngượng ngùng mà cung kính quỳ xuống, "Dân nữ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.".
Tĩnh Đế nhìn thiếu nữ tuyệt sắc quỳ trên mặt đất, vội vàng đi qua nâng nàng dậy, tay lớn chăm chú nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, ánh mắt nóng rực.
"Đứng lên đi, không cần đa lễ, Yên Nhi!". Tĩnh Đế cười nói, lại chứng kiến bên chân Phượng Hàm Yên có một cái hộp dài, thời điểm Phượng Hàm Yên tiến vào, cái hộp kia đã được thị vệ tra xét.
"Cái này là. . .".
"Hoàng thượng, đây là bức họa của tỷ ta, bởi vì cảm thấy tỷ tỷ là thần tiên thoát tục, hơn nữa nàng đột nhiên có thể tu tập huyền thuật, tiến bộ kinh người, cho nên cố ý cầm bức họa của nàng đến đề cử cho hoàng thượng!".
Phượng Hàm Yên ôn nhu nói, khom lưng cúi xuống mở cái kia hộp ra, chậm rãi trải bức họa kia.
Tĩnh Đế tập trung nhìn vào, toàn thân lập tức như bị điện giật, hắn kinh ngạc nhìn nữ tử trên bức họa, làm sao cũng bị thẫn thờ!
Phượng Thiên Tuyết được vẽ trong đó, so với Phượng Hàm Yên trước mắt này, còn kinh diễm tuyệt sắc hơn nhiều, khí tức lãnh ngạo toát ra từ cặp mắt kia, lại như một cảnh xuân, giống như muốn hòa tan tâm thể.
/1938
|