Chương 73.1: Lập uy với Phượng phủ (3)
Dù cho Phượng Thiên Tuyết đánh thắng Thượng Quan Nguyên, nhưng không có khả năng thắng được Phượng Tử Bách.
"Phá dương chỉ!". Đôi môi mềm mại của Phượng Thiên Tuyết hơi mở ra, lạnh nhạt nói ra ba chữ.
Một đạo tuyết trắng phát ra từ ngón tay ngọc, xé rách khoảng không, ánh sáng tỏa bốn phía, lập tức đâm tới ảo ảnh hoàng hà mãnh liệt kia!
Mọi người cực kỳ kinh sợ, đầy viện đều là tiếng gào khóc thảm thiết không chịu nổi, đây chính là uy lực của hoàng hà quỷ nộ, xen lẫn oán khí trùng trùng điệp điệp, một khi trúng chiêu tất nhiên sẽ bị đoạt mất linh hồn, sống không bằng chết!
Nhưng mà ánh sáng do phá dương chỉ của Phượng Thiên Tuyết phát ra, đã đâm trúng ảo ảnh hoàng hà kia, chỉ nghe chung quanh vang lên tiếng kêu rên vô cùng thê thảm của Lệ Quỷ, lập tức, ảo ảnh hoàng hà kia biến thành một hồi ánh sáng vàng, biến mất triệt để!
Phượng Thiên Tuyết đứng lên, thi triển Ảnh vũ bộ, lập tức đi tới trước mặt Phượng Tử Bách.
Phượng Tử Bách chấn động, Phượng Thiên Tuyết học được bộ pháp này từ đâu, lại có thể nhanh như tia chớp vậy?
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe hai tiếng bốp bốp, trên mặt Phượng Tử Bách trúng hai cái tát rất mạnh!
"A!". Phượng Tử Bách kêu thảm một tiếng, cả người bị đánh bay, nặng nề đập lên cửa sau lưng, khiến cái cửa kia bị vỡ tung.
"Lão gia!".
Lâm thị sợ tới mức gan đều nứt, vội vàng tiến lên đỡ Phượng Tử Bách gương mặt sưng đỏ.
Phượng Hàm Yên cũng không nói lên lời, nàng không thể tưởng tượng được Phượng Thiên Tuyết chỉ dùng một chiêu, liền triệt để áp chế Phượng Tử Bách!
"Hai cái tát này, là ta đánh thay Thiên Trạch! Đánh ngươi ác độc! Đánh ngươi lật ngược phải trái đen trắng! Đánh ngươi vô tình vô nghĩa! Phụ thân, không nên ép ta đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ngươi!". Phượng Thiên Tuyết nghiêm nghị quát, hai mắt lạnh lẽo khiến Phượng Tử Bách run rẩy một phát.
Vừa mới đối chiến, đối phương hoàn toàn áp đảo hắn! Dù cho Phượng Tử Bách không phục, dù cho hắn phẫn nộ muốn lăng trì Phượng Thiên Tuyết đến chết!
Nhưng mà Phượng Tử Bách vẫn là một người thông minh, bây giờ Phượng Thiên Tuyết, không phải người hắn có thể động đến! Một khi sư phụ của nàng trở về, vậy sẽ thảm hại hơn.
"Chúng ta... Đi!". Phượng Tử Bách nghiến răng nghiến lợi nói, cảm thấy hàm răng đều bị đánh cho rơi ra, náo loạn thêm ở đây, chỉ sợ Phượng Thiên Tuyết lòng dạ độc ác sẽ lấy mạng của hắn!
Lâm thị quay đầu lại, oán hận trừng mắt nhìn Phượng Thiên Tuyết, đỡ Phượng Tử Bách bỏ trốn mất dạng.
Mấy huyền thuật sư kia cũng sợ tới mức không dám thở mạnh, bò cút ra khỏi gian phòng của Phượng Thiên Trạch.
Còn dư lại hai huyền thuật sư, đều khách khí tôn kính chắp tay vui mừng nói: "Đại tiểu thư thật oai phong! Đại tiểu thư, tiểu nhân nguyện ý không thu tiền, làm tử vệ cho đại tiểu thư và đại thiếu gia!".
Hai người cung kính hết mực, Phượng Thiên Tuyết hơi kinh ngạc, nhàn nhạt nhìn bọn hắn, "Thiên Trạch, tình huống hiện tại của ngươi cũng cần có hộ vệ, như vậy liền để bọn họ làm hộ vệ cho ngươi đi!".
"Tạ đại tiểu thư khai ân!".
Thanh Phong và Minh Nguyệt vui mừng quá đỗi, một chiêu của Phượng Thiên Tuyết khiến bọn hắn mở mang tầm nhìn, chỉ cần theo nàng tiền đồ vô hạn rồi!
Quan trọng nhất là, tình cảnh của đích nữ và trưởng tử Phượng phủ, cũng làm bọn họ vô cùng đồng tình.
Đường đường là đích nữ và trưởng tử, lại không bằng một thứ tử, truyền ra ngoài, Phượng Tử Bách thật sự sẽ trở thành trò cười!
"Tỷ tỷ, tỷ càng ngày càng lợi hại, một hơi liền đánh bại mười bốn hộ vệ!". Mặt mũi Phượng Thiên Trạch tràn đầy tia sáng màu đỏ, hưng phấn kêu lên.
Phượng Thiên Tuyết cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn về phía Chu Nhi và U Trúc, "Chúng ta đều đã đói bụng, U Trúc, đi sai hạ nhân mua ba mươi con gà nướng về, ba mươi hũ rượu đào hoa, cùng với mấy phần ăn khuya về phủ!".
U Trúc vội vàng thưa vâng, trải qua lần ra oai vừa rồi, trong Phượng phủ, mỗi người đều câm như hến, không ai dám chống đối các nàng nữa.
"Đúng rồi, đây là Sinh cơ đan, ăn đi.". Phượng Thiên Tuyết lấy bình thuốc ra, dốc một viên Sinh cơ đan cho U Trúc. Lại lấy một viên Sinh cốt đan cho Chu Nhi, tuy rằng Chu Nhi đã từng có lúc đáng giận, nhưng mà đã biết sửa sai, nàng cũng không muốn so đo quá nhiều.
Hai thị nữ đều vui mừng xen lẫn kinh ngạc, cảm kích không thôi, sau khi U Trúc ăn vào, liền vội vàng ra ngoài tìm người hầu.
/1938
|