Chương 67.2: Thiếu niên tóc xanh
Mọi người nhao nhao phát ra thanh âm thổn thức, sắc mặt Phượng Thiên Tuyết đột nhiên trầm xuống, kỳ thật lúc trước vốn muốn để U Trúc tới báo danh cho nàng, nhưng mà nghĩ tới khả năng U Trúc sẽ bị người khác khi dễ, cho nên mới tự mình đến đây.
Không nghĩ tới nàng đã đoán đúng, trước là Phượng Hiểu Vũ, Bát công chúa, ngay sau đó chính là hai tên tùy tùng của Lam Kinh Phong!
"Các ngươi có ý gì? Đây là triều đình Hạ quốc tổ chức Bách Hoa hội, các ngươi dám cản đường ăn cướp ở nơi này sao?".
Phượng Thiên Trạch cả giận nói, người chung quanh đều nhao nhao đồng tình nhìn hắn.
Lúc này có một thanh âm nho nhỏ nói: "Kỳ thật Bách Hoa hội mấy năm qua, đều có Thanh Đạo tông đến đây cưỡng ép ăn cướp, các ngươi xong đời rồi, lại đi đắc tội với Thanh Đạo tông!".
Bởi vì Thanh Đạo tông tu luyện phù thuật, cho nên Hoàng Đế cũng mắt nhắm mắt mở đối với hành vi hoành hành ngang ngược của những người này.
Mấy năm qua, đám ác đồ này không chỉ đoạt tiền, còn dám ngang nhiên cưỡng chiếm dân nữ, nhưng không ai dám ngăn cản.
"Phế vật, chỉ là cấp hai, dám kêu gào với gia? Xéo đi!". Một tùy tùng gầy gò trong đó, hai mắt lộ ra hung quang, lá phù chợt hiện, một cỗ khí tức khiến lòng người kinh hãi tràn ra!
"Chạy mau, là Bạo Tạc phù!".
Có người kinh sợ kêu lên, Phượng Thiên Tuyết đột nhiên ra tay, một đạo phù quang hiện lên, lá phù tên là Trấn Định phù bay ra, ánh sáng vàng xuất hiện, chói mắt vô cùng, mọi người còn chưa thấy rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, Trấn Định phù đã hấp thụ toàn bộ năng lực của Bạo Tạc phù kia, sau đó lại lặng yên trở về bàn tay Phượng Thiên Tuyết!
Hai nam tử kia thấy thế, không khỏi chấn động, bọn họ đều khiếp sợ nhìn Phượng Thiên Tuyết, nhưng mà cảm nhận được đối phương chỉ có thực lực cấp bốn, cho nên Trấn Định phù vừa rồi, hẳn là của những người khác!
"Hừ, coi như các ngươi mạng lớn, có cao thủ tương trợ, gia liền không làm khó dễ các ngươi!".
Hai nam tử muốn đi ra, Phượng Thiên Tuyết nhướn mày, cười lạnh, "Thanh Đạo Tông quả nhiên là cường đạo trần trụi, giữa ban ngày ban mặt dám cướp bóc, còn cố ý muốn đả thương người! Đây chính là tai mắt của đệ nhất thiên tài Thanh Đạo tông các ngươi? Có cẩu nô tài như vậy, thật sự là hủy hoại thanh danh thiên tài!".
Hai gã nam tử lập tức tức giận, mập mạp trợn mắt nhìn Phượng Thiên Tuyết, khinh thường cười lạnh, "Chỉ là phế vật cấp bốn, cũng dám lớn lối như vậy! Đi chết đi!".
Sắc mặt U Trúc đại biến, Phượng Thiên Tuyết lại bình tĩnh mà đứng, người chung quanh đều sợ tới mức nhanh chóng thối lui qua một bên.
Không ai dám tiến lên ra mặt vì Phượng Thiên Tuyết.
Trong tay mập mạp kia hiện ra một đạo ánh sáng đỏ, khuôn mặt hắn vặn vẹo dữ tợn, gầm lên: "Ẩm huyết chỉ - diệt!".
Ánh đỏ ngưng tụ thành một ngón tay cực lớn, xung quanh tràn ngập màu máu, Phượng Thiên Trạch đang muốn kéo Phượng Thiên Tuyết tránh đi, nhưng mà nàng lại giương tay lên, tụ linh lực trong tay áo, bất luận chiêu thức gì, phất tay áo một cái!
Linh lực trong tay áo trào ra ầm ầm, mạnh mẽ va chạm với ẩm huyết chỉ.
Ầm --
Một tiếng trầm đục, huyết chỉ vỡ tan, mập mạp kia bị phản đòn, lui về sau một bước, khóe môi chảy ra tơ máu!
Mọi người lập tức xôn xao, không nghĩ tới cấp bốn, đối mặt với tùy tùng cấp bảy của Thanh Đạo tông, lại toàn thắng!
"Đại ca, ngươi không sao chứ?". Gầy gò giật mình nhào tới, lay lay mập mạp.
"Không có việc gì!". Mập mạp oán hận nhìn Phượng Thiên Tuyết, phát hiện mặc dù nàng là cấp bốn, nhưng linh lực mạnh đến nỗi dọa người!
"Tại báo danh hội, cấm ẩu đả! Phượng Thiên Tuyết, ngươi phạm vào quy định, đừng trách chúng ta vô tình!".
Một thanh âm lạnh lùng nhẹ nhàng truyền đến, chỉ thấy một nam tử áo đen hạ xuống trước mặt Phượng Thiên Tuyết, trong mắt toàn là âm u.
Nam tử kia mặc áo bào chấp pháp giả, từ trên cao nhìn xuống Phượng Thiên Tuyết.
Lúc này chỉ nghe được một tiếng hét thảm của mập mạp, thân thể của hắn lại biến thành một vũng máu, tiếng kêu thảm thiết biến mất, toàn bộ người cũng liền xong đời!
Gầy gò quỳ xuống rầm một tiếng, "Chủ tử tha mạng!".
Không biết lúc nào, thiếu niên áo lam lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt gầy gò, cái chết vừa rồi của mập mạp, chính là kiệt tác của hắn!
.
.
/1938
|