Chương 52.1: Tâm sinh dục vọng!
Phượng Hàm Yên thấy thế, ngón tay trong tay áo đâm sâu vào lòng bàn tay! Lúc nàng lên xe ngựa, thấy Phượng Thiên Tuyết đeo khăn che mặt, liền thầm nghĩ nàng còn có một ít tự mình hiểu lấy, trước mặt người khác nàng lộ dung nhan thật, quả thực là tự rước lấy nhục.
Chính là không nghĩ tới, cho dù nàng đeo khăn che mặt, Hiên Viên Đông Thành vẫn đi về phía nàng như cũ, quan tâm bằng mọi giá.
Phượng Hàm Yên ghen ghét đến sắp nổi điên, nàng vẫn luôn nhất định muốn có nhị vương tử, chính là không nghĩ tới trên đường mọc ra một Phượng Thiên Tuyết!
“Cảm ơn nhị điện hạ quan tâm, Thiên Tuyết khỏe hơn rất nhiều.”. Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt nói, sóng mắt chẳng xao động.
“Ở đây ta có một cây nhân sâm ngàn năm, đại tiểu thư nhận lấy đi, thân thể đại tiểu thư hơi suy yếu, tẩm bổ nhiều thì tốt rồi.”. Hiên Viên Đông Thành giơ tay lên, tỳ nữ phía sau vội vàng đem một cái hộp gấm hình chữ nhật đưa đến trong tay U Trúc.
“Ý tốt của nhị điện hạ, dân nữ tâm lĩnh, có điều tuổi Thiên Tuyết còn trẻ, đồ bổ cao cấp như vậy căn bản là không cần, cảm ơn nhị điện hạ.”.
Phượng Thiên Tuyết tự nhiên sẽ không tham nhận nhân sâm của hắn, loại nhân sâm dưới tuyết này vô cùng quý báu, người già ốm yếu mới có thể hưởng dụng.
Sắc mặt Hiên Viên Đông Thành xấu hổ.
Cho dù Phượng Thiên Tuyết không thích hợp dùng, nhưng vì mặt mũi của hắn, cũng nhận lấy, hiện giờ lại cự tuyệt, thật ra cũng không cho nhị vương tử một chút mặt mũi nào.
“Nhị điện hạ, ý tốt của ngươi nếu mỹ nhân cự tuyệt, vậy không cần miễn cưỡng.”. Một tiếng cười nhạt truyền đến, chỉ thấy Bát vương gia đã đi tới, trên gương mặt ôn hòa cũng là biểu tình ôn hòa.
“Đại tiểu thư kiên trì, thật làm bổn vương bội phục!”. Hiên Viên Đông Thành không nóng không lạnh nói.
“Đại tỷ thật không biết tốt xấu! Đồ vật nhị vương tử đưa mà ngươi cũng dám cự tuyệt, không phải ngươi làm Phượng phủ chúng ta khó xử sao?”. Phượng Hiểu Vũ nhất thời nhìn Phượng Thiên Tuyết không thuận mắt, có cơ hội liền châm chọc mỉa mai.
Hiên Viên Đông Thành đã đen mặt tránh ra, Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nhìn về phía Phượng Hiểu Vũ: “Tam muội nói lời này quá nặng, nhị vương tử là người nào, làm sao ghi hận Phượng phủ vì một chuyện nhỏ?”.
Bát vương gia trước mặt, Phượng Hiểu Vũ trừng mắt liếc nhìn Phượng Thiên Tuyết một cái, không dám tranh cãi nữa.
Nhưng thật ra Phượng Hàm Yên chú ý tới ánh mắt Bát vương gia sáng quắc dừng trên người mình, không khỏi mừng thầm một hồi, ôn nhu nói với Phượng Thiên Tuyết: “Đại tỷ, tam muội ruột để ngoài da, ngươi chớ nên trách nàng.”.
Phượng Thiên Tuyết lãnh đạm nhìn Phượng Hàm Yên, “Nhị muội lo lắng nhiều, chính là việc nhỏ, sao ta lại để trong lòng?”.
Sắc mặt Bát vương gia trầm xuống, hắn cự tuyệt bất kỳ kẻ nào lạnh nhạt vô lễ đối với Phượng Hàm Yên, cho dù Phượng Thiên Tuyết là đại tỷ của nàng thì thế nào?
“Đại tiểu thư đích nữ Phượng phủ, chính là ỷ thế hiếp người như vậy sao? Phượng đại tiểu thư, tiểu thư Hàm Yên chính là nhị muội của ngươi, ngươi lạnh nhạt như vậy, không phải chứng minh nội tâm ngươi không vui sao?”.
Bát vương gia trầm sắc mặt, lạnh lùng nhìn Phượng Thiên Tuyết nói.
“Lạnh nhạt? Bát vương gia nói quá nặng.”. Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt đảo qua Bát vương gia.
Bát vương gia này là huyền giả đại viên mãn, cấp bậc giống nàng.
Đã sớm nghe nói Bát vương gia này chỉ yêu thích tranh và viết chữ, căn bản tâm tư không có đặt trên huyền thuật và triều đình, nhưng mà Phượng Thiên Tuyết không nghĩ tới ánh mắt loại nam nhân này nhạt nhẽo như thế, trách không được Tĩnh Đế hoàn toàn không để ý hắn.
“Quả nhiên là niên thiếu thất mẫu (còn trẻ mất mẹ), bổn vương chính là Bát vương gia, khẩu khí ngươi thế này, quả thực chính là miệt thị vương uy!”. Bát vương gia cười lạnh một tiếng, bá đạo lên tiếng vì chính nữ tử mình thích.
“Bát vương gia, ngươi thân là hoàng tộc, chẳng lẽ khi ngươi còn nhỏ, thái phó hoàng tộc không dạy Bát vương gia, phải tôn trọng người đã qua đời sao? Huống chi mỗi một câu Thiên Tuyết nói chuyện, đều không miệt thị hoàng uy, càng không ghi hận nhị muội và tam muội, nhị muội, ngươi nói đúng không?”.
Phượng Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng, không nhún nhường chút nào, khẩu khí bỗng chốc càng cường ngạnh!
/1938
|