Edit: Sahara
"Ta đã cảnh cáo nó rồi, nó sẽ không dám đánh chủ ý lên muội nữa đâu!"
"Muội mặc kệ!" Hỏa Hỏa mím mím cái miệng nhỏ mình: "để muội ở chung một chỗ với nó vậy có khác gì mà muốn muội không có một ngày lành đâu! Muội cần phải lúc nào cũng đề phòng nó đánh lén muội. Như vậy còn không bằng cùng với chủ nhân tỷ ở bên ngoài tương đối an toàn hơn!"
Vân Lạc Phong nhìn bộ dáng tội nghiệp của Hỏa Hỏa, tâm bất giác mềm nhũn ra, cho nên liền đồng ý với Hỏa Hỏa.
"Ta có thể cho muội đi theo ta, nhưng muội không thể gọi ta là chủ nhân, càng không được để lộ ra thân phận linh thú của mình, biết không?"
Trên đại lục này, chủ nhân là xưng hô của linh thú dành cho người mà nó khế ước! Giống như Trà Sữa và các Tầm Kim Thử khác trong tộc chuột đều gọi Vân Lạc Phong là chủ nhân.
Những người trong quân đoàn thì luôn gọi cô là đại tiểu thư, hoặc là chủ tử.
Chỉ khác biệt một chữ, nhưng ý nghĩa trong đó lại cách nhau như trời và đất.
Nếu để người khác biết trong tay Vân Lạc Phong cô có một linh thú khế ước nhỏ như vậy, sợ là ngày tháng sau này của cô khó mà yên ổn được.
Ai ai cũng biết, quá trình trưởng thành của linh thú chia làm hai giai đoạn, kỳ ấu niên và kỳ thành niên. Giống như bề ngoài của Hỏa Hỏa là một tiểu cô nương tám chín tuổi, điều này đại biểu cho việc Hỏa Hỏa mới là linh thú ở kỳ ấu niên thì đã hóa hình người.
Tuổi nhỏ đã hóa hình người, chứng minh thiên phú của linh thú này cực kì cao. Trách sao nắm đó lại có nhiều người truy bắt Hỏa Hỏa đến như vậy.
Vì an toàn của chính mình, cũng là an toàn của Hỏa Hỏa, cho nên, thân phận của Hỏa Hỏa tuyệt đối không thể lộ ra ngoài được.
"Muội biết rồi!"
Hỏa Hỏa chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đáp.
Nếu Diệp Hi Mạch mà chứng kiến một màn này, khẳng định là cái cằm sẽ rớt luôn xuống đất, tiểu nha đầu ngang ngược tùy hứng này khi nào thì biết nghe lời đến như vậy?
Có lẽ, chỉ có ở trước mặt một mình Vân Lạc Phong là Hỏa Hỏa mới ngoan ngoãn nghe lời như thế!
_________
Khách điếm.
Trong gian phòng thanh nhã, Diệp Hi Mạch vừa định đi ngủ, thì cửa phòng bỗng bị đá mở ra một cái rầm, làm hắn tưởng là có kẻ thù xông đến trả thù, vội vội vàng vàng ngồi bật dậy, ngay tức khắc rút thanh kiếm đặt trên đầu giường ra.
Nhưng chờ hắn nhìn kỹ lại, thì mới nhìn thấy người đến là Hỏa Hỏa đang mang một vẻ mặt vô cùng bình tĩnh chậm rãi tiến tới gần.
"Hỏa Hỏa... " tâm Diệp Hi Mạch rốt cuộc cũng được thả lỏng: "ta đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi, cửa là dùng để mở, không phải để đá!"
Hỏa Hỏa bĩu môi: "ta muốn ngủ, ngươi mau xuống dưới đất ngủ đi!"
Khóe miệng Diệp Hi Mạch không ngừng co rút: "Hỏa Hỏa, ta cảm thấy hai chúng ta cứ thuê hai căn phòng thì tốt hơn!"
Hỏa Hỏa một đường đi tới, chẳng thèm để ý rồi tới Diệp Hi Mạch chút nào, cứ thế mà chui vào ổ chăn...
Diệp Hi Mạch vốn còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng nhìn thấy Hỏa Hỏa đã nhắm hai mắt lại mất tiu rồi, đành phải thở dài bất đắc dĩ, nhận mệnh tóm lấy cái chăn mà trải xuống đất đi ngủ.
Chờ khi Diệp Hi Mạch đã phát ra tiếng thở đều đặn, thì Hỏa Hỏa vốn đang nhắm mắt bỗng dưng mở hai mắt ra, hai bàn tay nhỏ dưới lớp chăn siết chặt lại.
Cô bé sợ!
Chính bởi vì sợ, cho nên mới không dám một mình tới Tần Thành, cũng chính vì sợ, cho nên mới muốn ngủ cùng phòng với Diệp Hi Mạch.
Chỉ cần nhớ lại tình cảnh bị đuổi bắt, bị khinh nhục của năm đó, nỗi sợ hãi liền dâng lên trong lòng của Hỏa Hỏa.
Cho dù... Thực lực của Diệp Hi Mạch không bằng Hỏa Hỏa, nhưng Hỏa Hỏa cảm thấy, chỉ cần có thêm một người ở bên cạnh, cô bé sẽ thêm được một phần an toàn.
Hỏa Hỏa thả đuôi của mình ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy chiếc đuôi đang múa lượn, sau đó dừng lại trên chiếc đuôi bị mất, đáy mắt chợt dâng lên nỗi bi thương khôn cùng.
Cô bé nói dối Vân Lạc Phong!
Tuy nói mỗi một cái đuôi của Cữu Vĩ Hồ đại diện cho một sinh mạng, nhưng mà đuôi của Hỏa Hỏa bị mất không phải bởi vì cô bé từng chết một lần như lời cô bé nói.
Mà là bị những nhân loại kia chặt đứt từng chút từng chút một.
Không sai! Là chặt từng chút một!
Bọn họ không có trực tiếp chém đứt một lần, mà mỗi ngày sẽ chặt đi một đoạn ngắn. Từ đầu chiếc đuôi chặt từ từ vào trong, cho đến khi cả chiếc đuôi đều bị chặt hết!
Dù là vậy, Hỏa Hỏa vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng, thà chết cũng không khuất phục đám người kia.
"Ta đã cảnh cáo nó rồi, nó sẽ không dám đánh chủ ý lên muội nữa đâu!"
"Muội mặc kệ!" Hỏa Hỏa mím mím cái miệng nhỏ mình: "để muội ở chung một chỗ với nó vậy có khác gì mà muốn muội không có một ngày lành đâu! Muội cần phải lúc nào cũng đề phòng nó đánh lén muội. Như vậy còn không bằng cùng với chủ nhân tỷ ở bên ngoài tương đối an toàn hơn!"
Vân Lạc Phong nhìn bộ dáng tội nghiệp của Hỏa Hỏa, tâm bất giác mềm nhũn ra, cho nên liền đồng ý với Hỏa Hỏa.
"Ta có thể cho muội đi theo ta, nhưng muội không thể gọi ta là chủ nhân, càng không được để lộ ra thân phận linh thú của mình, biết không?"
Trên đại lục này, chủ nhân là xưng hô của linh thú dành cho người mà nó khế ước! Giống như Trà Sữa và các Tầm Kim Thử khác trong tộc chuột đều gọi Vân Lạc Phong là chủ nhân.
Những người trong quân đoàn thì luôn gọi cô là đại tiểu thư, hoặc là chủ tử.
Chỉ khác biệt một chữ, nhưng ý nghĩa trong đó lại cách nhau như trời và đất.
Nếu để người khác biết trong tay Vân Lạc Phong cô có một linh thú khế ước nhỏ như vậy, sợ là ngày tháng sau này của cô khó mà yên ổn được.
Ai ai cũng biết, quá trình trưởng thành của linh thú chia làm hai giai đoạn, kỳ ấu niên và kỳ thành niên. Giống như bề ngoài của Hỏa Hỏa là một tiểu cô nương tám chín tuổi, điều này đại biểu cho việc Hỏa Hỏa mới là linh thú ở kỳ ấu niên thì đã hóa hình người.
Tuổi nhỏ đã hóa hình người, chứng minh thiên phú của linh thú này cực kì cao. Trách sao nắm đó lại có nhiều người truy bắt Hỏa Hỏa đến như vậy.
Vì an toàn của chính mình, cũng là an toàn của Hỏa Hỏa, cho nên, thân phận của Hỏa Hỏa tuyệt đối không thể lộ ra ngoài được.
"Muội biết rồi!"
Hỏa Hỏa chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đáp.
Nếu Diệp Hi Mạch mà chứng kiến một màn này, khẳng định là cái cằm sẽ rớt luôn xuống đất, tiểu nha đầu ngang ngược tùy hứng này khi nào thì biết nghe lời đến như vậy?
Có lẽ, chỉ có ở trước mặt một mình Vân Lạc Phong là Hỏa Hỏa mới ngoan ngoãn nghe lời như thế!
_________
Khách điếm.
Trong gian phòng thanh nhã, Diệp Hi Mạch vừa định đi ngủ, thì cửa phòng bỗng bị đá mở ra một cái rầm, làm hắn tưởng là có kẻ thù xông đến trả thù, vội vội vàng vàng ngồi bật dậy, ngay tức khắc rút thanh kiếm đặt trên đầu giường ra.
Nhưng chờ hắn nhìn kỹ lại, thì mới nhìn thấy người đến là Hỏa Hỏa đang mang một vẻ mặt vô cùng bình tĩnh chậm rãi tiến tới gần.
"Hỏa Hỏa... " tâm Diệp Hi Mạch rốt cuộc cũng được thả lỏng: "ta đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi, cửa là dùng để mở, không phải để đá!"
Hỏa Hỏa bĩu môi: "ta muốn ngủ, ngươi mau xuống dưới đất ngủ đi!"
Khóe miệng Diệp Hi Mạch không ngừng co rút: "Hỏa Hỏa, ta cảm thấy hai chúng ta cứ thuê hai căn phòng thì tốt hơn!"
Hỏa Hỏa một đường đi tới, chẳng thèm để ý rồi tới Diệp Hi Mạch chút nào, cứ thế mà chui vào ổ chăn...
Diệp Hi Mạch vốn còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng nhìn thấy Hỏa Hỏa đã nhắm hai mắt lại mất tiu rồi, đành phải thở dài bất đắc dĩ, nhận mệnh tóm lấy cái chăn mà trải xuống đất đi ngủ.
Chờ khi Diệp Hi Mạch đã phát ra tiếng thở đều đặn, thì Hỏa Hỏa vốn đang nhắm mắt bỗng dưng mở hai mắt ra, hai bàn tay nhỏ dưới lớp chăn siết chặt lại.
Cô bé sợ!
Chính bởi vì sợ, cho nên mới không dám một mình tới Tần Thành, cũng chính vì sợ, cho nên mới muốn ngủ cùng phòng với Diệp Hi Mạch.
Chỉ cần nhớ lại tình cảnh bị đuổi bắt, bị khinh nhục của năm đó, nỗi sợ hãi liền dâng lên trong lòng của Hỏa Hỏa.
Cho dù... Thực lực của Diệp Hi Mạch không bằng Hỏa Hỏa, nhưng Hỏa Hỏa cảm thấy, chỉ cần có thêm một người ở bên cạnh, cô bé sẽ thêm được một phần an toàn.
Hỏa Hỏa thả đuôi của mình ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy chiếc đuôi đang múa lượn, sau đó dừng lại trên chiếc đuôi bị mất, đáy mắt chợt dâng lên nỗi bi thương khôn cùng.
Cô bé nói dối Vân Lạc Phong!
Tuy nói mỗi một cái đuôi của Cữu Vĩ Hồ đại diện cho một sinh mạng, nhưng mà đuôi của Hỏa Hỏa bị mất không phải bởi vì cô bé từng chết một lần như lời cô bé nói.
Mà là bị những nhân loại kia chặt đứt từng chút từng chút một.
Không sai! Là chặt từng chút một!
Bọn họ không có trực tiếp chém đứt một lần, mà mỗi ngày sẽ chặt đi một đoạn ngắn. Từ đầu chiếc đuôi chặt từ từ vào trong, cho đến khi cả chiếc đuôi đều bị chặt hết!
Dù là vậy, Hỏa Hỏa vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng, thà chết cũng không khuất phục đám người kia.
/2169
|