Edit: Sahara
Vân Lạc Phong tà tà nhướng mày, nói: "ngươi nói đi!"
Hỏa Hỏa rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau, cô bé mới ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Phong: "kỳ thực, chuyện cụ thể là như thế nào thì ta cũng không rõ lắm! Ta chỉ biết tiềm thức của ta luôn mách bảo phải tìm cho được người nắm giữ Y Học Thần Điển, hơn nữa còn phải đi theo người đó!"
Lúc nói lời này, Hỏa Hỏa luôn nhìn thẳng vào mắt của Vân Lạc Phong.
"Mà ngươi, chính là người mà ta luôn chờ đợi!"
"Cho ta một lý do để ta giữ ngươi lại!" Vân Lạc Phong lười biếng dựa cả người mình vào lòng ngực Vân Tiêu, thần sắc ngã ngớn nhìn Hỏa Hỏa đang đứng trước mặt: "tỷ như là... Ngươi có bản lĩnh gì?"
Hỏa Hỏa đưa bàn tay lên sờ cằm mình, ra chiều đâm chiêu suy nghĩ, lát sau mới nói: "ta biết giết người!"
"Còn gì nữa?"
"Ta còn biết phóng hỏa!"
"........"
Giết người? Phóng hỏa? Cái này... Xác thật cũng là một nghề nghiệp!
"Được rồi! Ta cho ngươi ở lại!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "tuy nhiên, dù ngươi có quan hệ mật thiết với Y Học Thần Điển thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không dễ dàng tin ngươi, trừ phi.... "
Vân Lạc Phong dừng lại một chút, ý cười trên mặt lại càng sâu hơn.
"Trừ phi, ngươi lập khế ước cùng ta!"
Khi hai chữ khế ước vừa rơi xuống, cả người Hỏa Hỏa chợt run rẩy một chút, kinh ngạc mà ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt trợn tròn nhìn trừng trừng Vân Lạc Phong không chớp mắt.
"Ngươi... Biết.....?"
Người này thế mà có thể nhìn ra được thân phận của mình?
"Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, khế ước thì ở lại, không muốn khế ước có thể lập tức rời đi!"
Hai mắt Vân Lạc Phong chợt lóe lên tia sáng tà khí, nói mà mặt không hề đổi sắc.
Hỏa Hỏa hít một hơi thật sâu, nói: "được! Ta đồng ý khế ước với ngươi!"
Xôn xao....
Nháy mắt, quanh người Hỏa Hỏa bỗng xuất hiện một ngọn lửa tản ra ánh sáng đỏ rực. Ánh sáng đỏ rực kia từ trên người Hỏa Hỏa tiến về phía Vân Lạc Phong rồi từ từ bao bọc lấy cả người Vân Lạc Phong.
Hỏa Hỏa xuyên qua từng tầng ánh sáng đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, tiếp đó chậm rãi khép mi mắt lại.
Cùng lúc đó, đầu ngón tay Vân Lạc Phong chảy ra một giọt máu, dung nhập vào giữa mi tâm của Hỏa Hỏa, ngay tức thì, thân mình Hỏa Hỏa run lên một cái, nhưng rồi lại khôi phục trở lại bình thường rất nhanh.
Khế ước trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã được hoàn thành, cả người Hỏa Hỏa cũng biến mất ngay tại chỗ, cả căn phòng một lần nữa nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.
"Vân Tiêu!" Vân Lạc Phong xoay qua nhìn Vân Tiêu, nói: "ta biết chàng có rất nhiều nghi vấn, chàng muốn biết thì cứ hỏi, ta sẽ trả lời chàng!"
Vân Tiêu duỗi cánh tay về trước ôm lấy eo Vân Lạc Phong, cằm khẽ cọ cọ lên đỉnh đầu Vân Lạc Phong, cất giọng nói trầm thấp mà khàn khàn của mình lên.
"Ta sẽ không hỏi!"
Hắn tin tưởng nàng! Cho nên sẽ không bao giờ đặt ra bất cứ nghi vấn gì liên quan đến những chuyện mà nàng làm.
Mà cái loại tin tưởng này, từ thời khắc gặp được Vân Lạc Phong thì đã được sinh ra rồi!
Trong lòng Vân Lạc Phong cảm thấy rất ấm áp, người nam nhân này, vĩnh viễn cũng đều tin tưởng cô vô điều kiện như thế.
Có một người như vậy làm bạn bên cạnh, đời này của Vân Lạc Phong cô còn có điều gì tiếc nuối nữa chứ?
"Nàng mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi!"
Vân Tiêu bế Vân Lạc Phong lên, ôm cô đi đến bên giường lớn.
____
Không gian thần điển.
Dưới bầu trời hư ảo xanh thẳm, Hỏa Hỏa và Tiểu Mạch đang đứng đối diện nhau mắt to trừng mắt nhỏ, không người nào chịu nhường nhịn người nào.
Vân Lạc Phong chỉ vừa mới đặt chân vào không gian thần điển liền nhìn thấy ngay sóng gió nổi lên cuồn cuộn giữa hai người này. Đặc biệt là, hai người vốn dĩ còn đang trừng mắt lẫn nhau, nhưng khi vừa thấy Vân Lạc Phong xuất hiện thì ai cũng không chịu rớt lại phía sau mà nhào thẳng về hướng của Vân Lạc Phong.
"Chủ nhân, tên gia hỏa này chỉ vừa mới vào không gian thần điển thì đã muốn chiếm cứ lấy địa vị của ta!" Tiểu Mạch chỉ vào Hỏa Hỏa, căm giận mà tố cáo: "nha đầu kia chẳng lẽ không biết cái gì gọi là thứ tự trước sau hay sao?"
Hỏa Hỏa lại tỏ vẻ khinh thường mà nói: "ta đã thắc mắc tại sao chủ nhân lại biết được mục đích của ta, thì ra là bởi vì Y Học Thần Điển đã sớm sinh ra một khí linh!"
Vân Lạc Phong tà tà nhướng mày, nói: "ngươi nói đi!"
Hỏa Hỏa rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau, cô bé mới ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Phong: "kỳ thực, chuyện cụ thể là như thế nào thì ta cũng không rõ lắm! Ta chỉ biết tiềm thức của ta luôn mách bảo phải tìm cho được người nắm giữ Y Học Thần Điển, hơn nữa còn phải đi theo người đó!"
Lúc nói lời này, Hỏa Hỏa luôn nhìn thẳng vào mắt của Vân Lạc Phong.
"Mà ngươi, chính là người mà ta luôn chờ đợi!"
"Cho ta một lý do để ta giữ ngươi lại!" Vân Lạc Phong lười biếng dựa cả người mình vào lòng ngực Vân Tiêu, thần sắc ngã ngớn nhìn Hỏa Hỏa đang đứng trước mặt: "tỷ như là... Ngươi có bản lĩnh gì?"
Hỏa Hỏa đưa bàn tay lên sờ cằm mình, ra chiều đâm chiêu suy nghĩ, lát sau mới nói: "ta biết giết người!"
"Còn gì nữa?"
"Ta còn biết phóng hỏa!"
"........"
Giết người? Phóng hỏa? Cái này... Xác thật cũng là một nghề nghiệp!
"Được rồi! Ta cho ngươi ở lại!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "tuy nhiên, dù ngươi có quan hệ mật thiết với Y Học Thần Điển thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không dễ dàng tin ngươi, trừ phi.... "
Vân Lạc Phong dừng lại một chút, ý cười trên mặt lại càng sâu hơn.
"Trừ phi, ngươi lập khế ước cùng ta!"
Khi hai chữ khế ước vừa rơi xuống, cả người Hỏa Hỏa chợt run rẩy một chút, kinh ngạc mà ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt trợn tròn nhìn trừng trừng Vân Lạc Phong không chớp mắt.
"Ngươi... Biết.....?"
Người này thế mà có thể nhìn ra được thân phận của mình?
"Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, khế ước thì ở lại, không muốn khế ước có thể lập tức rời đi!"
Hai mắt Vân Lạc Phong chợt lóe lên tia sáng tà khí, nói mà mặt không hề đổi sắc.
Hỏa Hỏa hít một hơi thật sâu, nói: "được! Ta đồng ý khế ước với ngươi!"
Xôn xao....
Nháy mắt, quanh người Hỏa Hỏa bỗng xuất hiện một ngọn lửa tản ra ánh sáng đỏ rực. Ánh sáng đỏ rực kia từ trên người Hỏa Hỏa tiến về phía Vân Lạc Phong rồi từ từ bao bọc lấy cả người Vân Lạc Phong.
Hỏa Hỏa xuyên qua từng tầng ánh sáng đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, tiếp đó chậm rãi khép mi mắt lại.
Cùng lúc đó, đầu ngón tay Vân Lạc Phong chảy ra một giọt máu, dung nhập vào giữa mi tâm của Hỏa Hỏa, ngay tức thì, thân mình Hỏa Hỏa run lên một cái, nhưng rồi lại khôi phục trở lại bình thường rất nhanh.
Khế ước trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã được hoàn thành, cả người Hỏa Hỏa cũng biến mất ngay tại chỗ, cả căn phòng một lần nữa nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.
"Vân Tiêu!" Vân Lạc Phong xoay qua nhìn Vân Tiêu, nói: "ta biết chàng có rất nhiều nghi vấn, chàng muốn biết thì cứ hỏi, ta sẽ trả lời chàng!"
Vân Tiêu duỗi cánh tay về trước ôm lấy eo Vân Lạc Phong, cằm khẽ cọ cọ lên đỉnh đầu Vân Lạc Phong, cất giọng nói trầm thấp mà khàn khàn của mình lên.
"Ta sẽ không hỏi!"
Hắn tin tưởng nàng! Cho nên sẽ không bao giờ đặt ra bất cứ nghi vấn gì liên quan đến những chuyện mà nàng làm.
Mà cái loại tin tưởng này, từ thời khắc gặp được Vân Lạc Phong thì đã được sinh ra rồi!
Trong lòng Vân Lạc Phong cảm thấy rất ấm áp, người nam nhân này, vĩnh viễn cũng đều tin tưởng cô vô điều kiện như thế.
Có một người như vậy làm bạn bên cạnh, đời này của Vân Lạc Phong cô còn có điều gì tiếc nuối nữa chứ?
"Nàng mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi!"
Vân Tiêu bế Vân Lạc Phong lên, ôm cô đi đến bên giường lớn.
____
Không gian thần điển.
Dưới bầu trời hư ảo xanh thẳm, Hỏa Hỏa và Tiểu Mạch đang đứng đối diện nhau mắt to trừng mắt nhỏ, không người nào chịu nhường nhịn người nào.
Vân Lạc Phong chỉ vừa mới đặt chân vào không gian thần điển liền nhìn thấy ngay sóng gió nổi lên cuồn cuộn giữa hai người này. Đặc biệt là, hai người vốn dĩ còn đang trừng mắt lẫn nhau, nhưng khi vừa thấy Vân Lạc Phong xuất hiện thì ai cũng không chịu rớt lại phía sau mà nhào thẳng về hướng của Vân Lạc Phong.
"Chủ nhân, tên gia hỏa này chỉ vừa mới vào không gian thần điển thì đã muốn chiếm cứ lấy địa vị của ta!" Tiểu Mạch chỉ vào Hỏa Hỏa, căm giận mà tố cáo: "nha đầu kia chẳng lẽ không biết cái gì gọi là thứ tự trước sau hay sao?"
Hỏa Hỏa lại tỏ vẻ khinh thường mà nói: "ta đã thắc mắc tại sao chủ nhân lại biết được mục đích của ta, thì ra là bởi vì Y Học Thần Điển đã sớm sinh ra một khí linh!"
/2169
|