Edit: Sahara
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Mộc Thanh Nhiễm, chợt cất lời châm chọc: "nếu bây giờ ngươi tự giác cút đi, nói không chừng ta sẽ rộng lượng không chấp nhặt chuyện ngươi dám tự tiện xông vào phòng của ta!"
Con ngươi Mộc Thanh Nhiễm co rút lại. Nha đầu này, chẳng lẽ nó không sợ Mộc gia sao?
"Trong vòng ba tiếng đếm, lập tức biến mất khỏi tầm mắt ta!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mi: "nếu không, các ngươi cùng không cần phải đi nữa!"
Sắc mặt Mộc Thanh Nhiễm càng thêm xanh mét, nếu hắn ta thật sự bị một lời nói của một con nhãi ranh hù dọa bỏ đi, vậy từ nay về sau, trong Tần Thành này còn có chỗ cho Mộc Thanh Nhiễm hắn ta đặt chân nữa sao?
Nghe vậy, Mộc Thanh Nhiễm liền cười lạnh, buông lời xem thường: "ta cũng muốn xem thử một chút, ngươi làm cách nào để cho ta biến mất?"
Ngay khi lời này của Mộc Thanh Nhiễm vừa dứt, nam nhân hắc y bên cạnh Vân Lạc Phong rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Tốc độ của Vân Tiêu cực kỳ nhanh, vối tay túm lấy áo choàng khoác lên người, tiếp đó, thân mình chợt lóe lên một cái thì đã giống như một trận hắc phong biến mất tại chỗ.
Chờ Mộc Thanh Nhiễm hồi thần lại thì mới phát hiện có một bàn tay đã bóp lấy cổ mình từ lúc nào, hắc bào không gió mà vũ động mạnh mẽ, cả phòng đều ngập tràn sát khí. (*Sa: sát khí là đúng rùi, người ta không ăn được thịt nhưng cũng có thể vớt vát chút cháo, chạy zô phá ngang mà Tiêu ca không phát sát khí cũng uổng!)
Từ khuôn mặt đến cơ thể Mộc Thanh Nhiễm đều như bị đông cứng lại.
Bởi vì hắn ta căn bản chưa kịp nhìn thấy Vân Tiêu ra tay như thế nào thì nam nhân này đã tới ngay trước mặt hắn ta rồi.
Đặc biệt là khí thế trên người của nam nhân này quả thật quá khiến người ta sợ hãi, ngay cả lỗ chân lông của Mộc Thanh Nhiễm cũng bất giác phình to ra, ánh mắt hiện rõ sự khiếp đảm vô cùng.
"Sao lại như thế? Sao gia chủ Mộc gia chẳng phản kháng gì vậy?"
Lúc này, trong mắt những người vây xem, bọn họ không thấy Mộc Thanh Nhiễm làm ra hành động phản kháng gì cả, cứ thế mà để mặc cho Vân Tiêu bóp lấy cổ mình. Thật sự là quá khó hiểu.
Tuy nhiên, chỉ có Mộc Thanh Nhiễm là biết, hiện giờ, hắn ta đã đá nhằm tấm ván sắt rồi, hơn nữa còn đá mạnh đến mức khiến mấy ngón chân của hắn phát đau.
Nhưng mà nếu hắn ta cứ rời đi dễ dàng như vậy thì sẽ mất hết mặt mũi, sau này trong Tần Thành, Mộc gia cũng sẽ chẳng còn uy vọng gì nữa.
Nghĩ đến tiền căn hậu quả xong xuôi, Mộc Thanh Nhiễm chỉ còn cách cắn chặt răng: "ngươi có biết Mộc Thanh Nhiễm ta là ai không?"
Thần sắc của Vân Tiêu vẫn chẳng có cảm xúc gì cả, thái độ vẫn lãnh khốc như cũ, duy chỉ có bàn tay đang bóp cổ Mộc Thanh Nhiễm là đột ngột tăng thêm lực đạo.
Mộc Thanh Nhiễm bị bóp cổ chặt đến nỗi suýt chút là thở không được nữa, hắn nghẹn đầy hơi nơi yết hầu, nhưng vẫn cố nói: "ngươi có nghe qua Diệp gia hay chưa? Ta có người trong Diệp gia!"
Vì không muốn để người khác biết mình đang thua, nên Mộc Thanh Nhiễm cố gắng đè âm thanh xuống mức thấp nhất mà nói.
Lúc đầu, hắn ta hùng hùng hổ hổ kéo tới đây, thế nhưng còn chưa kịp để cho đối phương biết được chỗ đáng sợ của Mộc gia thì cái mạng nhỏ của hắn đã rơi vào tay của người ta mất rồi.
Nếu để người khác biết, còn không chê cười nhạo báng hắn sao?
"Vân Tiêu, giết!"
Vân Lạc Phong hơi hơi cong cong khóe môi, gợi lên một nụ cười tà mị mà nói: "hắn ta thật chướng mắt!"
"Đừng!"
Cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng khó khăn, Mộc Thanh Nhiễm quýnh quáng cả lên, vội vàng nói: "ta thật sự là quen với người của Diệp gia, dưỡng nữ của Diệp Cảnh Thần ở Diệp gia Diệp Kỳ, cùng với nữ nhi của ta có quan hệ mật thiết, nếu ngươi không muốn chọc vào Diệp gia thì mau lập tức thả ta ra!"
Dù hiện tại Diệp Cảnh Thần đã bị đuổi khỏi Diệp gia, nhưng tốt xấu gì cũng là huyết mạch của Diệp gia, chỉ cần Diệp Cảnh Thần chịu nhận sai, hưu thê tử của mình rồi cưới người khác, Diệp gia chắc chắn sẽ không cự tuyệt đón hắn trở về!
Cho nên Mộc Thanh Nhiễm mới dám đem Diệp Cảnh Thần ra mà hù dọa.
"Ta đây là lần đầu tiên nghe thấy có người dám lấy tên Diệp Kỳ ra mà tác oai tác phúc!"
Bỗng nhiên, một giọng nói từ phía cửa phòng vang lên, tức thì liền thu hút hết ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía đó.
Chỉ thấy ở đó, một người nam tử với diện mạo tuấn lãng, mặt mày sáng tựa sao, hiên ngang mà lại phóng khoáng, khí thế trên người khá lớn, có phong thái của một vị tướng quân.
Bên cạnh nam tử kia, còn có một tiểu cô nương rất dễ thương, tiểu cô nương này độ khoảng tám chín tuổi, y phục toàn thân đỏ như lửa, váy dài chạm gót, mái tóc một nữa bên trên thì cột hai bên, nữa dưới thì buông dài ngang lưng, một đôi mắt to sáng ngời đang nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong không chớp mắt.
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Mộc Thanh Nhiễm, chợt cất lời châm chọc: "nếu bây giờ ngươi tự giác cút đi, nói không chừng ta sẽ rộng lượng không chấp nhặt chuyện ngươi dám tự tiện xông vào phòng của ta!"
Con ngươi Mộc Thanh Nhiễm co rút lại. Nha đầu này, chẳng lẽ nó không sợ Mộc gia sao?
"Trong vòng ba tiếng đếm, lập tức biến mất khỏi tầm mắt ta!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mi: "nếu không, các ngươi cùng không cần phải đi nữa!"
Sắc mặt Mộc Thanh Nhiễm càng thêm xanh mét, nếu hắn ta thật sự bị một lời nói của một con nhãi ranh hù dọa bỏ đi, vậy từ nay về sau, trong Tần Thành này còn có chỗ cho Mộc Thanh Nhiễm hắn ta đặt chân nữa sao?
Nghe vậy, Mộc Thanh Nhiễm liền cười lạnh, buông lời xem thường: "ta cũng muốn xem thử một chút, ngươi làm cách nào để cho ta biến mất?"
Ngay khi lời này của Mộc Thanh Nhiễm vừa dứt, nam nhân hắc y bên cạnh Vân Lạc Phong rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Tốc độ của Vân Tiêu cực kỳ nhanh, vối tay túm lấy áo choàng khoác lên người, tiếp đó, thân mình chợt lóe lên một cái thì đã giống như một trận hắc phong biến mất tại chỗ.
Chờ Mộc Thanh Nhiễm hồi thần lại thì mới phát hiện có một bàn tay đã bóp lấy cổ mình từ lúc nào, hắc bào không gió mà vũ động mạnh mẽ, cả phòng đều ngập tràn sát khí. (*Sa: sát khí là đúng rùi, người ta không ăn được thịt nhưng cũng có thể vớt vát chút cháo, chạy zô phá ngang mà Tiêu ca không phát sát khí cũng uổng!)
Từ khuôn mặt đến cơ thể Mộc Thanh Nhiễm đều như bị đông cứng lại.
Bởi vì hắn ta căn bản chưa kịp nhìn thấy Vân Tiêu ra tay như thế nào thì nam nhân này đã tới ngay trước mặt hắn ta rồi.
Đặc biệt là khí thế trên người của nam nhân này quả thật quá khiến người ta sợ hãi, ngay cả lỗ chân lông của Mộc Thanh Nhiễm cũng bất giác phình to ra, ánh mắt hiện rõ sự khiếp đảm vô cùng.
"Sao lại như thế? Sao gia chủ Mộc gia chẳng phản kháng gì vậy?"
Lúc này, trong mắt những người vây xem, bọn họ không thấy Mộc Thanh Nhiễm làm ra hành động phản kháng gì cả, cứ thế mà để mặc cho Vân Tiêu bóp lấy cổ mình. Thật sự là quá khó hiểu.
Tuy nhiên, chỉ có Mộc Thanh Nhiễm là biết, hiện giờ, hắn ta đã đá nhằm tấm ván sắt rồi, hơn nữa còn đá mạnh đến mức khiến mấy ngón chân của hắn phát đau.
Nhưng mà nếu hắn ta cứ rời đi dễ dàng như vậy thì sẽ mất hết mặt mũi, sau này trong Tần Thành, Mộc gia cũng sẽ chẳng còn uy vọng gì nữa.
Nghĩ đến tiền căn hậu quả xong xuôi, Mộc Thanh Nhiễm chỉ còn cách cắn chặt răng: "ngươi có biết Mộc Thanh Nhiễm ta là ai không?"
Thần sắc của Vân Tiêu vẫn chẳng có cảm xúc gì cả, thái độ vẫn lãnh khốc như cũ, duy chỉ có bàn tay đang bóp cổ Mộc Thanh Nhiễm là đột ngột tăng thêm lực đạo.
Mộc Thanh Nhiễm bị bóp cổ chặt đến nỗi suýt chút là thở không được nữa, hắn nghẹn đầy hơi nơi yết hầu, nhưng vẫn cố nói: "ngươi có nghe qua Diệp gia hay chưa? Ta có người trong Diệp gia!"
Vì không muốn để người khác biết mình đang thua, nên Mộc Thanh Nhiễm cố gắng đè âm thanh xuống mức thấp nhất mà nói.
Lúc đầu, hắn ta hùng hùng hổ hổ kéo tới đây, thế nhưng còn chưa kịp để cho đối phương biết được chỗ đáng sợ của Mộc gia thì cái mạng nhỏ của hắn đã rơi vào tay của người ta mất rồi.
Nếu để người khác biết, còn không chê cười nhạo báng hắn sao?
"Vân Tiêu, giết!"
Vân Lạc Phong hơi hơi cong cong khóe môi, gợi lên một nụ cười tà mị mà nói: "hắn ta thật chướng mắt!"
"Đừng!"
Cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng khó khăn, Mộc Thanh Nhiễm quýnh quáng cả lên, vội vàng nói: "ta thật sự là quen với người của Diệp gia, dưỡng nữ của Diệp Cảnh Thần ở Diệp gia Diệp Kỳ, cùng với nữ nhi của ta có quan hệ mật thiết, nếu ngươi không muốn chọc vào Diệp gia thì mau lập tức thả ta ra!"
Dù hiện tại Diệp Cảnh Thần đã bị đuổi khỏi Diệp gia, nhưng tốt xấu gì cũng là huyết mạch của Diệp gia, chỉ cần Diệp Cảnh Thần chịu nhận sai, hưu thê tử của mình rồi cưới người khác, Diệp gia chắc chắn sẽ không cự tuyệt đón hắn trở về!
Cho nên Mộc Thanh Nhiễm mới dám đem Diệp Cảnh Thần ra mà hù dọa.
"Ta đây là lần đầu tiên nghe thấy có người dám lấy tên Diệp Kỳ ra mà tác oai tác phúc!"
Bỗng nhiên, một giọng nói từ phía cửa phòng vang lên, tức thì liền thu hút hết ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía đó.
Chỉ thấy ở đó, một người nam tử với diện mạo tuấn lãng, mặt mày sáng tựa sao, hiên ngang mà lại phóng khoáng, khí thế trên người khá lớn, có phong thái của một vị tướng quân.
Bên cạnh nam tử kia, còn có một tiểu cô nương rất dễ thương, tiểu cô nương này độ khoảng tám chín tuổi, y phục toàn thân đỏ như lửa, váy dài chạm gót, mái tóc một nữa bên trên thì cột hai bên, nữa dưới thì buông dài ngang lưng, một đôi mắt to sáng ngời đang nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong không chớp mắt.
/2169
|