Edit: Sahara
"Hộ vệ trưởng!"
Mấy tên hộ vệ của Mộc gia vội vàng nhìn về phía tên nam nhân cầm đầu, trên mặt còn mang theo một mạc khẩn trương.
Nam nhân cầm đầu hít một hơi thật sâu rồi lạnh giọng nói: "cởi y phục!"
Nói xong lời này, hắn ta đã tự mình cởi y phục trên người ra trước. Những người khác thấy hắn ta như vậy thì cũng không dám nói gì thêm.
Cũng may Vân Lạc Phong vẫn còn chút tính người, rộng lòng từ bi mà để lại cho bọn chúng chiếc quần cọc để che thân, không bắt bọn chúng hoàn toàn xích lõa giữa ban ngày ban mặt.
Nhưng cho dù là như vậy thì đám người của Mộc gia vẫn cảm thấy tôn nghiêm của bản thân bị tổn hại nặng nề, bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, từ nay về sau, người của Mộc gia sẽ trở thành trò cười trong Tần Thành này như thế nào.
Bị người ta đánh cướp thì cũng thôi đi! Cư nhiên lại bị cướp đến mức chỉ còn lại mỗi cái quần cọc! Những kẻ đã từng bị Mộc gia ức hiếp làm sao bỏ qua cơ hội tốt để cười nhạo Mộc gia như thế này?
"Cô nương, lần này cô thật sự đã rước họa vào người rồi!" người bán hàng rong hảo tâm nhắc nhở Vân Lạc Phong lúc nãy thấy cô quay lại thì khẽ thở dài một tiếng: "thực lực của Mộc gia này rất mạnh! Có những hai Tôn Linh Giả trấn giữ. Lần này cô nương trêu chọc bọn chúng như vậy, e là chúng nhất định sẽ không bỏ qua cho cô nương đâu!"
Đối với hảo ý của người bán hàng rong kia, Vân Lạc Phong mỉm cười rất lễ độ: "ta là người trời sinh không hề sợ phiền phức! Nhưng dù sao cũng đa tạ lão ông đã nhắc nhở!"
Người bán hàng rong kia biết lời nói của mình không vào được tai của Vân Lạc Phong, lại thở dài thêm một tiếng.
Vì đám người của Mộc gia vội vàng rời đi, cho nên ném hết số dược liệu cướp được xuống mặt đất trên đường lớn. Người bán hàng rong kia cũng lao lên cùng với những người khác, tìm kiếm dược liệu bị cướp của mình về.
Đợi khi ông ấy tìm được dược liệu của mình xong, thì Vân Tiêu và Vân Lạc Phong đã rời đi rất xa rồi.
Trong đám người nhốn nháo, Diệp Hi Mạch đứng đó mà nhìn theo phương hướng của Vân Lạc Phong rời đi, hai mắt hắn tỏa sáng, biểu tình kia tràn đầy sùng kính không thôi!
"Thấy rồi chứ? Đây mới chân chính gọi là đánh cướp! So với nha đầu này, đám thổ phỉ vừa rồi quả thật là quá kém cỏi! Chỉ có người như nha đầu đó mới xứng đáng nhận lấy hai chữ thổ phỉ!"
Diệp Hi Mạch vừa dứt lời, Hỏa Hỏa đột ngột từ trên lưng hắn phóng xuống, ba chân bốn cẳng chạy nhanh theo hướng Vân Lạc Phong rời đi.
Bởi vì người ở chợ đêm quá nhiều, những người đó cứ không ngừng đổ xô về trước muốn tìm lại dược liệu vừa bị cướp đi của mình, cho nên, đợi đến khi Hỏa Hỏa thoát ra được biển người đông đúc thì mới phát hiện không còn thấy thân ảnh bạch y trắng như tuyết kia đâu nữa.
"Người đâu?" trên mặt Hỏa Hỏa tràn ngập sự nôn nóng: "sớm biết như vậy ta không nên ở một bên xem kịch, hức, tại sao chỉ mới có một chốc lát thôi mà đã không thấy tăm hơi nữa rồi?"
"Hỏa Hỏa!" Diệp Hi Mạch nhanh chóng đuổi đến bên cạnh Hỏa Hỏa, hỏi: "xảy ra chuyện gì vậy?"
Hỏa Hỏa gắt gao nắm chặt hai nắm tay nhỏ: "hình như, hình như... Ta tìm được người ta muốn tìm rồi! Nhưng mà bây giờ lại không thấy người đâu nữa!"
"Trước giờ ngươi luôn không biết người mình muốn tìm là ai, tại sao bây giờ lại có thể chắc chắn đó là người mà ngươi muốn tìm?"
"Cảm giác!" Hỏa Hỏa ngước mặt lên, hai mắt là một mảnh thập phần kiên định: "ta cảm giác được, đó chính là người mà ta muốn tìm!"
Diệp Hi Mạch không hỏi gì thêm, chỉ nâng tay lên, vỗ vỗ lên đầu nhỏ của Hỏa Hỏa: "nếu ngươi đã xác định chính là người đó, thì dù phải lật ngược toàn bộ Tần Thành này, ta cũng sẽ giúp ngươi tìm vị cô nương lúc nãy ra cho ngươi!"
Hai mắt Hỏa Hỏa tỏa ra từng tia sáng sáng ngời, cô bé dùng sức gật đầu thật mạnh: "ừm!"
Bất luận chân trời góc biển, Hỏa Hỏa này cũng nhất định tìm lại được người!
_____
Trong khách điếm.
Vân Lạc Phong vừa mới bước chân vào phòng, tự rót cho mình một chén trà, nhấp lấy một ngụm, rồi lập tức dùng linh hồn truyền âm nói chuyện với Tiểu Mạch.
"Chủ nhân! Vừa rồi ở trong chợ đêm, ta cảm nhận được một cổ hơi thở rất là quen thuộc!"
"Có biết là ai không?"
Vân Lạc Phong rũ mi xuống, hỏi.
"Không quen biết!" giọng nói của Tiểu Mạch có chút mê mang: "nhưng mà ta cảm giác được, hơi thở của người kia là cùng một loại với Y Học Thần Điển, có lẽ người đó có quan hệ gì đó với Thần Điển cũng không chừng!"
"Hộ vệ trưởng!"
Mấy tên hộ vệ của Mộc gia vội vàng nhìn về phía tên nam nhân cầm đầu, trên mặt còn mang theo một mạc khẩn trương.
Nam nhân cầm đầu hít một hơi thật sâu rồi lạnh giọng nói: "cởi y phục!"
Nói xong lời này, hắn ta đã tự mình cởi y phục trên người ra trước. Những người khác thấy hắn ta như vậy thì cũng không dám nói gì thêm.
Cũng may Vân Lạc Phong vẫn còn chút tính người, rộng lòng từ bi mà để lại cho bọn chúng chiếc quần cọc để che thân, không bắt bọn chúng hoàn toàn xích lõa giữa ban ngày ban mặt.
Nhưng cho dù là như vậy thì đám người của Mộc gia vẫn cảm thấy tôn nghiêm của bản thân bị tổn hại nặng nề, bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, từ nay về sau, người của Mộc gia sẽ trở thành trò cười trong Tần Thành này như thế nào.
Bị người ta đánh cướp thì cũng thôi đi! Cư nhiên lại bị cướp đến mức chỉ còn lại mỗi cái quần cọc! Những kẻ đã từng bị Mộc gia ức hiếp làm sao bỏ qua cơ hội tốt để cười nhạo Mộc gia như thế này?
"Cô nương, lần này cô thật sự đã rước họa vào người rồi!" người bán hàng rong hảo tâm nhắc nhở Vân Lạc Phong lúc nãy thấy cô quay lại thì khẽ thở dài một tiếng: "thực lực của Mộc gia này rất mạnh! Có những hai Tôn Linh Giả trấn giữ. Lần này cô nương trêu chọc bọn chúng như vậy, e là chúng nhất định sẽ không bỏ qua cho cô nương đâu!"
Đối với hảo ý của người bán hàng rong kia, Vân Lạc Phong mỉm cười rất lễ độ: "ta là người trời sinh không hề sợ phiền phức! Nhưng dù sao cũng đa tạ lão ông đã nhắc nhở!"
Người bán hàng rong kia biết lời nói của mình không vào được tai của Vân Lạc Phong, lại thở dài thêm một tiếng.
Vì đám người của Mộc gia vội vàng rời đi, cho nên ném hết số dược liệu cướp được xuống mặt đất trên đường lớn. Người bán hàng rong kia cũng lao lên cùng với những người khác, tìm kiếm dược liệu bị cướp của mình về.
Đợi khi ông ấy tìm được dược liệu của mình xong, thì Vân Tiêu và Vân Lạc Phong đã rời đi rất xa rồi.
Trong đám người nhốn nháo, Diệp Hi Mạch đứng đó mà nhìn theo phương hướng của Vân Lạc Phong rời đi, hai mắt hắn tỏa sáng, biểu tình kia tràn đầy sùng kính không thôi!
"Thấy rồi chứ? Đây mới chân chính gọi là đánh cướp! So với nha đầu này, đám thổ phỉ vừa rồi quả thật là quá kém cỏi! Chỉ có người như nha đầu đó mới xứng đáng nhận lấy hai chữ thổ phỉ!"
Diệp Hi Mạch vừa dứt lời, Hỏa Hỏa đột ngột từ trên lưng hắn phóng xuống, ba chân bốn cẳng chạy nhanh theo hướng Vân Lạc Phong rời đi.
Bởi vì người ở chợ đêm quá nhiều, những người đó cứ không ngừng đổ xô về trước muốn tìm lại dược liệu vừa bị cướp đi của mình, cho nên, đợi đến khi Hỏa Hỏa thoát ra được biển người đông đúc thì mới phát hiện không còn thấy thân ảnh bạch y trắng như tuyết kia đâu nữa.
"Người đâu?" trên mặt Hỏa Hỏa tràn ngập sự nôn nóng: "sớm biết như vậy ta không nên ở một bên xem kịch, hức, tại sao chỉ mới có một chốc lát thôi mà đã không thấy tăm hơi nữa rồi?"
"Hỏa Hỏa!" Diệp Hi Mạch nhanh chóng đuổi đến bên cạnh Hỏa Hỏa, hỏi: "xảy ra chuyện gì vậy?"
Hỏa Hỏa gắt gao nắm chặt hai nắm tay nhỏ: "hình như, hình như... Ta tìm được người ta muốn tìm rồi! Nhưng mà bây giờ lại không thấy người đâu nữa!"
"Trước giờ ngươi luôn không biết người mình muốn tìm là ai, tại sao bây giờ lại có thể chắc chắn đó là người mà ngươi muốn tìm?"
"Cảm giác!" Hỏa Hỏa ngước mặt lên, hai mắt là một mảnh thập phần kiên định: "ta cảm giác được, đó chính là người mà ta muốn tìm!"
Diệp Hi Mạch không hỏi gì thêm, chỉ nâng tay lên, vỗ vỗ lên đầu nhỏ của Hỏa Hỏa: "nếu ngươi đã xác định chính là người đó, thì dù phải lật ngược toàn bộ Tần Thành này, ta cũng sẽ giúp ngươi tìm vị cô nương lúc nãy ra cho ngươi!"
Hai mắt Hỏa Hỏa tỏa ra từng tia sáng sáng ngời, cô bé dùng sức gật đầu thật mạnh: "ừm!"
Bất luận chân trời góc biển, Hỏa Hỏa này cũng nhất định tìm lại được người!
_____
Trong khách điếm.
Vân Lạc Phong vừa mới bước chân vào phòng, tự rót cho mình một chén trà, nhấp lấy một ngụm, rồi lập tức dùng linh hồn truyền âm nói chuyện với Tiểu Mạch.
"Chủ nhân! Vừa rồi ở trong chợ đêm, ta cảm nhận được một cổ hơi thở rất là quen thuộc!"
"Có biết là ai không?"
Vân Lạc Phong rũ mi xuống, hỏi.
"Không quen biết!" giọng nói của Tiểu Mạch có chút mê mang: "nhưng mà ta cảm giác được, hơi thở của người kia là cùng một loại với Y Học Thần Điển, có lẽ người đó có quan hệ gì đó với Thần Điển cũng không chừng!"
/2169
|