Edit: Sahara
Đi theo người của Diệp gia, so với lưu lại nơi này tốt hơn nhiều.
"Diệp ca, ta bỗng dưng chợt nhớ ra còn có chuyện vẫn chưa giải quyết!" Quân Phượng Linh cong cong khóe môi, mắt phượng khẽ liếc về phìa Lâm Nguyên đang run run rẩy rẩy đứng kia: "tên này, suýt chút nữa thì ta đã quên mất rồi!"
Nghĩ đến đây, Quân Phượng Linh liền quay sang nhìn Tô Tranh: "linh thú luôn luôn thích cắn xé nhân loại, tên này xin giao cho linh thú các ngươi xử trí, có thể tàn nhẫn được bao nhiêu thì cứ tàn nhẫn bấy nhiêu, tốt nhất là khiến cho ông ta sống không bằng chết!"
"Không!" Lâm Nguyên hét lên một tiếng thất thanh: "ngươi đã nói là sẽ cho ta được toàn thây, ngươi đã nói sẽ không tra tấn ta, tại sao ngươi nói rồi mà không giữ lời?"
Hiện tại đối với Lâm Nguyên ông ta mà nói, được chết toàn thây cũng là một sự xa xỉ.
Quân Phượng Linh nhẹ nhàng vuốt cằm, một thân hồng y không gió tự bay, càng phụ trợ thêm khí thế sắc bén trên người bà.
"Ta nói không giữ lời thì thế nào? Quân Phượng Linh ta thích nói thế nào thì chính là thế ấy! Ta cứ thích nuốt lời đấy, đặc biệt là với những hạng người như ngươi!"
Dứt lời, Quân Phượng Linh liền sải bước đi nhanh về phía tuấn mã: "Diệp ca, chúng ta đi!"
Lâm Nguyên ngã rạp người ra đất, mặt xám ngoét như tro tàn.
Sớm biết có kết cục ngày hôm nay, hắn không nên để sự tham lam ăn mòn bản thân, cũng vì vậy mà làm hại chính mình.
"Diệp ca, chàng có phát hiện ra không? Vô Hồi Chi Sâm này có chút cổ quái!"
Trên lưng ngựa, Quân Phượng Linh ngồi phía sau ôm lấy eo Diệp Cảnh Thần, trên khuôn mặt tiếu lệ lộ ra vẻ khó hiểu: "Vô Hồi Chi Sâm xảy ra chuyện lớn như thế vậy mà Thánh Linh Thú lại không có một con nào xuất hiện. Chàng nói xem, có phải các Thánh Linh Thú đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Vô Hồi Chi Sâm sở dĩ có thể khiến cho người người khiếp sợ là bởi vì trong đây có mấy Thánh Linh Thú tồn tại.
Trong Vô Hồi Đại Lục, một gia tộc nhân loại mà có được một Thánh Linh Giả thì đã có thể được xếp vào gia tộc đứng đầu cầm cờ đi trước rồi.
Nói gì là đến Vô Hồi Chi Sâm có đến tận mấy Thánh Linh Thú.
Vô Hồi Chi Sâm một khi không còn Thánh Linh Thú tọa trấn thì chắc chắn sẽ trở thành thịt cá nằm trên thớt, mặc người mổ xẻ.
"Trước mắt thì ta thấy Vô Hồi Chi Sâm này không thể cắt đứt quan hệ với Tiêu nhi và Lạc Phong, cho nên, về việc này chúng ta nhất định phải bảo mật!"
Diệp Cảnh Thần trầm mặc hết nửa ngày, sau đó mới dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được mà nói.
"Ta hiểu rồi! Nếu như mấy linh thú kia đã có quan hệ hữu hảo với con dâu và con trai, vậy thì cũng chính là bằng hữu của chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đánh chủ ý lên Vô Hồi Chi Sâm!"
Thần sắc Quân Phượng Linh lúc này đặc biệt kiên định, khi bà liếc nhìn những người đứng phía sau kia thì đáy mắt chợt lóe lên tia tàn nhẫn.
"Không biết những người kia có cảm nhận được điều khác lạ này hay không? Nếu như bọn họ biết được biến cố trong Vô Hồi Chi Sâm này, vậy ta cũng chỉ có thể đóng vai ác nhân, giết hết tất cả bọn họ!"
Nếu Vô Hồi Chi Sâm đã có quan hệ hữu hảo với hai phu thê con mình, như vậy, vì bảo vệ Vô Hồi Chi Sâm, Quân Phượng Linh bà làm ác nhân một lần cũng chẳng phải vấn đề lớn lao gì!
Việc Thánh Linh Thú xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài!
"Chúng ta cứ đi tìm Tiêu nhi và Lạc Phong trước đã, chuyện ở bên này, ta sẽ phái người đến giải quyết, nàng cứ việc yên tâm!"
Diệp Cảnh Thần mỉm cười đầy sủng nịnh, bất kể Quân Phượng Linh muốn làm gì, ông ta cũng sẽ dành cho bà sự ủng hộ lớn nhất.
_____
Diệp thành.
Khoảng cách giữa Diệp thành và Vô Hồi Chi Sâm cũng không phải là quá xa, chỉ mấy ngày đường thì có thể đến nơi rồi.
Diệp thành này vốn dĩ rất nghèo nàn, từ sau khi Diệp Cảnh Thần bị trục xuất khỏi Diệp gia đến đây thì mới bắt đầu trở nên phồn hoa.
Lúc này, trong Diệp trạch*, Diệp Hi Mạch đang định đi ra ngoài thì bỗng nhiên từ sau lưng truyền tới một giọng nói như hoàng oanh, vô cùng lảnh lót động lòng người.
(*trạch: cách gọi những căn nhà lớn có khuôn viên rộng rãi)
"Đại ca, huynh ra ngoài cũng nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không tìm được họ, không bằng lần này đưa muội theo có được không?"
Diệp Kỳ chớp chớp hai mắt, ra vẻ mong đợi nhìn Diệp Hi Mạch: "huynh yên tâm, muội nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của huynh, tuyệt đối sẽ không gây ra phiền phức gì cho huynh đâu!"
Đi theo người của Diệp gia, so với lưu lại nơi này tốt hơn nhiều.
"Diệp ca, ta bỗng dưng chợt nhớ ra còn có chuyện vẫn chưa giải quyết!" Quân Phượng Linh cong cong khóe môi, mắt phượng khẽ liếc về phìa Lâm Nguyên đang run run rẩy rẩy đứng kia: "tên này, suýt chút nữa thì ta đã quên mất rồi!"
Nghĩ đến đây, Quân Phượng Linh liền quay sang nhìn Tô Tranh: "linh thú luôn luôn thích cắn xé nhân loại, tên này xin giao cho linh thú các ngươi xử trí, có thể tàn nhẫn được bao nhiêu thì cứ tàn nhẫn bấy nhiêu, tốt nhất là khiến cho ông ta sống không bằng chết!"
"Không!" Lâm Nguyên hét lên một tiếng thất thanh: "ngươi đã nói là sẽ cho ta được toàn thây, ngươi đã nói sẽ không tra tấn ta, tại sao ngươi nói rồi mà không giữ lời?"
Hiện tại đối với Lâm Nguyên ông ta mà nói, được chết toàn thây cũng là một sự xa xỉ.
Quân Phượng Linh nhẹ nhàng vuốt cằm, một thân hồng y không gió tự bay, càng phụ trợ thêm khí thế sắc bén trên người bà.
"Ta nói không giữ lời thì thế nào? Quân Phượng Linh ta thích nói thế nào thì chính là thế ấy! Ta cứ thích nuốt lời đấy, đặc biệt là với những hạng người như ngươi!"
Dứt lời, Quân Phượng Linh liền sải bước đi nhanh về phía tuấn mã: "Diệp ca, chúng ta đi!"
Lâm Nguyên ngã rạp người ra đất, mặt xám ngoét như tro tàn.
Sớm biết có kết cục ngày hôm nay, hắn không nên để sự tham lam ăn mòn bản thân, cũng vì vậy mà làm hại chính mình.
"Diệp ca, chàng có phát hiện ra không? Vô Hồi Chi Sâm này có chút cổ quái!"
Trên lưng ngựa, Quân Phượng Linh ngồi phía sau ôm lấy eo Diệp Cảnh Thần, trên khuôn mặt tiếu lệ lộ ra vẻ khó hiểu: "Vô Hồi Chi Sâm xảy ra chuyện lớn như thế vậy mà Thánh Linh Thú lại không có một con nào xuất hiện. Chàng nói xem, có phải các Thánh Linh Thú đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Vô Hồi Chi Sâm sở dĩ có thể khiến cho người người khiếp sợ là bởi vì trong đây có mấy Thánh Linh Thú tồn tại.
Trong Vô Hồi Đại Lục, một gia tộc nhân loại mà có được một Thánh Linh Giả thì đã có thể được xếp vào gia tộc đứng đầu cầm cờ đi trước rồi.
Nói gì là đến Vô Hồi Chi Sâm có đến tận mấy Thánh Linh Thú.
Vô Hồi Chi Sâm một khi không còn Thánh Linh Thú tọa trấn thì chắc chắn sẽ trở thành thịt cá nằm trên thớt, mặc người mổ xẻ.
"Trước mắt thì ta thấy Vô Hồi Chi Sâm này không thể cắt đứt quan hệ với Tiêu nhi và Lạc Phong, cho nên, về việc này chúng ta nhất định phải bảo mật!"
Diệp Cảnh Thần trầm mặc hết nửa ngày, sau đó mới dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được mà nói.
"Ta hiểu rồi! Nếu như mấy linh thú kia đã có quan hệ hữu hảo với con dâu và con trai, vậy thì cũng chính là bằng hữu của chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đánh chủ ý lên Vô Hồi Chi Sâm!"
Thần sắc Quân Phượng Linh lúc này đặc biệt kiên định, khi bà liếc nhìn những người đứng phía sau kia thì đáy mắt chợt lóe lên tia tàn nhẫn.
"Không biết những người kia có cảm nhận được điều khác lạ này hay không? Nếu như bọn họ biết được biến cố trong Vô Hồi Chi Sâm này, vậy ta cũng chỉ có thể đóng vai ác nhân, giết hết tất cả bọn họ!"
Nếu Vô Hồi Chi Sâm đã có quan hệ hữu hảo với hai phu thê con mình, như vậy, vì bảo vệ Vô Hồi Chi Sâm, Quân Phượng Linh bà làm ác nhân một lần cũng chẳng phải vấn đề lớn lao gì!
Việc Thánh Linh Thú xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài!
"Chúng ta cứ đi tìm Tiêu nhi và Lạc Phong trước đã, chuyện ở bên này, ta sẽ phái người đến giải quyết, nàng cứ việc yên tâm!"
Diệp Cảnh Thần mỉm cười đầy sủng nịnh, bất kể Quân Phượng Linh muốn làm gì, ông ta cũng sẽ dành cho bà sự ủng hộ lớn nhất.
_____
Diệp thành.
Khoảng cách giữa Diệp thành và Vô Hồi Chi Sâm cũng không phải là quá xa, chỉ mấy ngày đường thì có thể đến nơi rồi.
Diệp thành này vốn dĩ rất nghèo nàn, từ sau khi Diệp Cảnh Thần bị trục xuất khỏi Diệp gia đến đây thì mới bắt đầu trở nên phồn hoa.
Lúc này, trong Diệp trạch*, Diệp Hi Mạch đang định đi ra ngoài thì bỗng nhiên từ sau lưng truyền tới một giọng nói như hoàng oanh, vô cùng lảnh lót động lòng người.
(*trạch: cách gọi những căn nhà lớn có khuôn viên rộng rãi)
"Đại ca, huynh ra ngoài cũng nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không tìm được họ, không bằng lần này đưa muội theo có được không?"
Diệp Kỳ chớp chớp hai mắt, ra vẻ mong đợi nhìn Diệp Hi Mạch: "huynh yên tâm, muội nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của huynh, tuyệt đối sẽ không gây ra phiền phức gì cho huynh đâu!"
/2169
|