Edit: Sahara
"Ta thật sự không biết!" nam nhân mặc trường bào màu xám đổ mồ hôi lạnh không ngừng, cả người chìm trong vũng máu, giọng nói bây giờ vừa suy yếu lại run rẩy: "trừ phi là đào ngàn trượng đất này lên, bằng không bọn họ khó mà thoát được!"
Đào ngàn trượng đất?
Nữ tử hồng y nhíu mày, chẳng lẽ chỉ còn có mỗi cách này?
"Diệp ca!" nữ tử hồng y quay sang nhìn Diệp Cảnh Thần: "chàng quay về tìm người đến đây, dù phải đào ngàn trượng đất lên, ta cũng phải cứu được hai đứa nó!"
"Được!" Diệp Cảnh Thần gật đầu: "nàng ở lại đây chờ ta, ta sẽ trở lại nhanh thôi!"
Chát!
Diệp Cảnh Thần quất một roi lên mông ngựa, tức khắc, vó ngựa phi bay, lao nhanh như điên theo hướng rời khỏi Vô Hồi Chi Sâm.
Ánh mắt nữ tử hồng y từ từ chuyển về phía đám người Lâm Nguyên: "tại sao lúc nãy các ngươi lại nói là không quen biết Vân Tiêu và Vân Lạc Phong?"
Cả người Lâm Nguyên run lên, thiếu chút nữa là khóc luôn rồi: "chúng ta thật sự không biết tên của hai người bọn họ!"
"Không biết tên?" ánh mắt của nữ tử hồng y tràn đầy nghi hoặc, vừa kinh ngạc vừa khó hiểu hỏi: "các ngươi không phải là cùng nhau đi tới nơi này hay sao? Tại sao lại không biết tên của chúng nó?"
Ngay lúc Lâm Nguyên đang suy nghĩ tìm cách biện giải cho mình, thì Long Phi đã vọt tới trước mặt của nữ tử hồng y.
"Ông ta tất nhiên là không biết tên của chủ tử nhà ta! Bởi vì chủ tử nhà ta và ông ta kết oán với nhau, thì làm sao lại bào ra danh tánh của mình!"
"Kết oán?"
Ánh mắt của nữ tử hồng y vốn tràn đầy nghi hoặc, bây giờ lại trở nên sắc bén vạn phần, lạnh giọng hỏi: "chuyện này là thế nào?"
Long Phi liếc nhìn thần mình Lâm Nguyên đang run lên một cái: "nguyên nhân chủ yếu là bởi vì nữ nhi của ông ta, ả nhìn trúng nam nhân của chủ tử, cho nên bất chấp thủ đoạn mà giăng bẫy hãm hại chủ tử. Ý đồ của ả là muốn gây ra hiểu lầm giữa hai người họ. Ai ngờ lại bị chủ tử vạch trần! Còn về ông ta.... Là bởi vì ông ta cứ luôn miệng nói những lời nói đạo mạo chính khí, tuy nhiên, chủ tử lại không hề tin tưởng phục tùng ông ta như những người khác, cho nên ông ta mới thẹn quá hóa giận!"
Thấy sắc mặt nữ tử hồng y càng ngày càng khó coi, Long Phi vẫn không quan tâm mà tiếp tục kể: "đúng rồi, mới vừa rồi ông ta còn nói chủ tử và Vân Tiêu công tử bị rơi xuống lòng đất là do hai người họ gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu."
Gió đã ngừng thổi tự bao giờ.
Bầu trời cũng là một mảnh êm đềm.
Tuy nhiên, dưới thời điểm sóng êm gió lặng thế này, quanh thân của nữ tử hồng y lại nhấc lên một trận cuồng phong, hồng y phất phới.
"Chỉ bằng vào nữ nhi của nhà ngươi, e là chỉ làm cho Tiêu nhi chướng mắt!" nữ tử hồng y lạnh lùng cười: "nếu như nó thật sự bị con gái của ngươi dụ dỗ thành công, thì ta phải xem lại con mắt nhìn người của nó rồi!"
Đối với ánh mắt nhìn người của nhi tử nhà mình, nữ tử hồng y cực kỳ yên tâm! Không phải nữ nhân nào cũng có thể lọt được vào mắt nó.
Lâm Nguyên hơi hơi hé miệng, muốn biện minh cho bản thân, nhưng lại bị cái nhìn lạnh lùng sắc bén của nữ tử hồng y làm cho mất đi cả giọng nói.
"Ta cũng phải khen con gái của ngươi thật là can đảm, vì muốn có được Tiêu nhi mà không ngại giăng bẫy gây hiểu lầm cho người khác!" nữ tử hồng y chậm rãi từ từ tiến lại gần Lâm Nguyên, ánh mắt càng lúc càng rét lạnh: "còn ngươi.... Muốn Tiêu nhi và Lạc Phong phục tùng ngươi? Ngươi thấy ngươi có tư cách này sao?"
Nữ tử hồng y dừng bước, ba ngàn sợi tóc đen không ngừng vũ động dưới cuồng phong, càng phụ trợ thêm khí thế cường đại trên người nữ tử hồng y, thập phần khí phách.
Trong những người may mắn sống sót dưới sự tru sát của nam nhân mặc trường bào màu xám vừa nãy, có một người bỗng kêu lên đầy khiếp sợ: "ta nhớ ra rồi, nam nhân vừa rời đi khi nãy, hình như là người của Diệp gia...."
"Diệp gia? Ngươi muốn nói tới đệ nhất thế gia của Thiên Vân Quốc, Diệp gia? Lâm Nguyên kỳ này xem như là xong đời rồi, lại dám trêu chọc vào người của Diệp gia! Nghe nói lão tổ tông của Diệp gia đã sớm đạt đến cảnh giới phía trên của Tôn Linh Giả... "
Trên Tôn Linh Giả chính là Thánh Linh Giả, cũng là một trong số ít đệ nhất cường giả của Vô Hồi Đại Lục này.
Những lời mà mấy người kia vừa nói đều rơi hết vào tai Lâm Nguyên, khiến thân sắc ông ta càng thêm khó coi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ tử hồng y.
"Ngươi rốt cuộc là có quan hệ gì với ả Vân Lạc Phong kia?"
"Ta thật sự không biết!" nam nhân mặc trường bào màu xám đổ mồ hôi lạnh không ngừng, cả người chìm trong vũng máu, giọng nói bây giờ vừa suy yếu lại run rẩy: "trừ phi là đào ngàn trượng đất này lên, bằng không bọn họ khó mà thoát được!"
Đào ngàn trượng đất?
Nữ tử hồng y nhíu mày, chẳng lẽ chỉ còn có mỗi cách này?
"Diệp ca!" nữ tử hồng y quay sang nhìn Diệp Cảnh Thần: "chàng quay về tìm người đến đây, dù phải đào ngàn trượng đất lên, ta cũng phải cứu được hai đứa nó!"
"Được!" Diệp Cảnh Thần gật đầu: "nàng ở lại đây chờ ta, ta sẽ trở lại nhanh thôi!"
Chát!
Diệp Cảnh Thần quất một roi lên mông ngựa, tức khắc, vó ngựa phi bay, lao nhanh như điên theo hướng rời khỏi Vô Hồi Chi Sâm.
Ánh mắt nữ tử hồng y từ từ chuyển về phía đám người Lâm Nguyên: "tại sao lúc nãy các ngươi lại nói là không quen biết Vân Tiêu và Vân Lạc Phong?"
Cả người Lâm Nguyên run lên, thiếu chút nữa là khóc luôn rồi: "chúng ta thật sự không biết tên của hai người bọn họ!"
"Không biết tên?" ánh mắt của nữ tử hồng y tràn đầy nghi hoặc, vừa kinh ngạc vừa khó hiểu hỏi: "các ngươi không phải là cùng nhau đi tới nơi này hay sao? Tại sao lại không biết tên của chúng nó?"
Ngay lúc Lâm Nguyên đang suy nghĩ tìm cách biện giải cho mình, thì Long Phi đã vọt tới trước mặt của nữ tử hồng y.
"Ông ta tất nhiên là không biết tên của chủ tử nhà ta! Bởi vì chủ tử nhà ta và ông ta kết oán với nhau, thì làm sao lại bào ra danh tánh của mình!"
"Kết oán?"
Ánh mắt của nữ tử hồng y vốn tràn đầy nghi hoặc, bây giờ lại trở nên sắc bén vạn phần, lạnh giọng hỏi: "chuyện này là thế nào?"
Long Phi liếc nhìn thần mình Lâm Nguyên đang run lên một cái: "nguyên nhân chủ yếu là bởi vì nữ nhi của ông ta, ả nhìn trúng nam nhân của chủ tử, cho nên bất chấp thủ đoạn mà giăng bẫy hãm hại chủ tử. Ý đồ của ả là muốn gây ra hiểu lầm giữa hai người họ. Ai ngờ lại bị chủ tử vạch trần! Còn về ông ta.... Là bởi vì ông ta cứ luôn miệng nói những lời nói đạo mạo chính khí, tuy nhiên, chủ tử lại không hề tin tưởng phục tùng ông ta như những người khác, cho nên ông ta mới thẹn quá hóa giận!"
Thấy sắc mặt nữ tử hồng y càng ngày càng khó coi, Long Phi vẫn không quan tâm mà tiếp tục kể: "đúng rồi, mới vừa rồi ông ta còn nói chủ tử và Vân Tiêu công tử bị rơi xuống lòng đất là do hai người họ gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu."
Gió đã ngừng thổi tự bao giờ.
Bầu trời cũng là một mảnh êm đềm.
Tuy nhiên, dưới thời điểm sóng êm gió lặng thế này, quanh thân của nữ tử hồng y lại nhấc lên một trận cuồng phong, hồng y phất phới.
"Chỉ bằng vào nữ nhi của nhà ngươi, e là chỉ làm cho Tiêu nhi chướng mắt!" nữ tử hồng y lạnh lùng cười: "nếu như nó thật sự bị con gái của ngươi dụ dỗ thành công, thì ta phải xem lại con mắt nhìn người của nó rồi!"
Đối với ánh mắt nhìn người của nhi tử nhà mình, nữ tử hồng y cực kỳ yên tâm! Không phải nữ nhân nào cũng có thể lọt được vào mắt nó.
Lâm Nguyên hơi hơi hé miệng, muốn biện minh cho bản thân, nhưng lại bị cái nhìn lạnh lùng sắc bén của nữ tử hồng y làm cho mất đi cả giọng nói.
"Ta cũng phải khen con gái của ngươi thật là can đảm, vì muốn có được Tiêu nhi mà không ngại giăng bẫy gây hiểu lầm cho người khác!" nữ tử hồng y chậm rãi từ từ tiến lại gần Lâm Nguyên, ánh mắt càng lúc càng rét lạnh: "còn ngươi.... Muốn Tiêu nhi và Lạc Phong phục tùng ngươi? Ngươi thấy ngươi có tư cách này sao?"
Nữ tử hồng y dừng bước, ba ngàn sợi tóc đen không ngừng vũ động dưới cuồng phong, càng phụ trợ thêm khí thế cường đại trên người nữ tử hồng y, thập phần khí phách.
Trong những người may mắn sống sót dưới sự tru sát của nam nhân mặc trường bào màu xám vừa nãy, có một người bỗng kêu lên đầy khiếp sợ: "ta nhớ ra rồi, nam nhân vừa rời đi khi nãy, hình như là người của Diệp gia...."
"Diệp gia? Ngươi muốn nói tới đệ nhất thế gia của Thiên Vân Quốc, Diệp gia? Lâm Nguyên kỳ này xem như là xong đời rồi, lại dám trêu chọc vào người của Diệp gia! Nghe nói lão tổ tông của Diệp gia đã sớm đạt đến cảnh giới phía trên của Tôn Linh Giả... "
Trên Tôn Linh Giả chính là Thánh Linh Giả, cũng là một trong số ít đệ nhất cường giả của Vô Hồi Đại Lục này.
Những lời mà mấy người kia vừa nói đều rơi hết vào tai Lâm Nguyên, khiến thân sắc ông ta càng thêm khó coi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ tử hồng y.
"Ngươi rốt cuộc là có quan hệ gì với ả Vân Lạc Phong kia?"
/2169
|