Edit: Sahara
Gương mặt nam nhân mặc trường bào màu xám tức khắc liền đen hơn cả đít nồi, tiếp theo thì lửa giận phun trào mãnh liệt như nham thạch: "tiểu nha đầu, ngươi đừng có ở đây làm bại hoại thanh danh của ta. Ta và tên Tuyệt Thiên là quan hệ thề không đội trời chung!"
Bất kỳ một nam nhân nào cũng vậy, nghe thấy những lời như Vân Lạc Phong vừa nói, khẳng định đều sẽ nổi cơn thịnh nộ mà thôi.
"Tên hỗn đản kia....." nam nhân mặc trường bào màu xám bỗng nhớ lại những hành vi của Tuyệt Thiên trong quá khứ, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi: "làm hại ta biến thành bộ dáng như bây giờ! Chẳng những bất lão, bất tử, ngay cả tu vi cũng mãi mãi dừng lại ở cảnh giới này! Tên khốn đó biết ta quan tâm nhất là cái gì, cho nên mới dùng phương pháp này để hành hạ ta!"
Tuyệt Thiên là nhân vật phong vân của ngàn năm trước, nói cách khác, nam nhân mặc trường bào màu xám này cũng là người đã hơn ngàn tuổi.
Trong suốt một ngàn năm qua, tu vi của hắn không hề có một chút tiến bộ, điều này đối với hắn mà nói, là sự tra tấn tàn nhẫn đến mức nào cơ chứ?
Hắn cũng đã thử hết tất cả các biện pháp, nhưng không làm sao xóa được lời nguyền rủa của tên Tuyệt Thiên đáng chết kia!
"Chà chà, xem ra không phải là Tuyệt Thiên cô phụ ngươi. Mà là ngươi cô phụ Tuyệt Thiên!"
Vân Lạc Phong khẽ híp híp hai mắt: "bất quá, đây là ân oán của hai người các ngươi! Liên quan gì đến ta? Ta không quen Tuyệt Thiên, cũng không quen ngươi!"
"Hừ!" nam nhân mặc trường bào màu xám hừ lạnh, cất giọng nói âm trầm: "tiểu nha đầu, ngươi không biết gì thì lập tức câm miệng cho ta! Ta thân là đệ tử duy nhất của tên hỗn đản kia, vậy mà hắn lại không truyền thuật chế tạo Con Rối cho ta, ngay cả thuật phong ấn này, cũng là do ta lén xem trộm thư tịch của hắn mà học được!"
"Tuy nhiên, sau khi tên hỗn đản kia phát hiện ra ta học trộm thuật phong ấn thì liền trục xuất ta ra khỏi sư môn! Lại còn khiến cho ta trở thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ! Ta và hắn chính là kẻ thù không đội trời chung! Cho dù hắn ta có chết, ta cũng phải đào ba tấc đất, moi xương cốt của hắn lên mà nghiền thành tro bụi!"
Nếu không phải nghe được lý do thật sự từ chính miệng nam nhân mặc trường bào màu xám này nói, mọi người chắc chắn sẽ cho rằng hắn ta hận Tuyệt Thiên như vậy là vì Tuyệt Thiên đã gian dâm cùng thê tử của hắn, đào mộ phần mười tám đời tổ tiên của hắn ta.
Nhưng kết quả cuối cùng lại là, lý do khiến hắn căm hận Tuyệt Thiên như vậy là vì Tuyệt Thiên không đem thuật chế tạo Con Rối truyền thụ lại cho hắn.
"Người như Tuyệt Thiên, thiên phú dị bẩm, thông minh tuyệt đỉnh. Tuy nhiên, có lẽ chuyện sai lầm nhất của cả đời hắn ta chính là đã nhận một người đệ tử như ngươi!"
"Ngươi đánh rắm!" nam nhân mặc trường bào màu xám tức đến cả người run rẩy liên tục: "ta là đồ đệ duy nhất của hắn, hắn không đem hết tuyệt học cả đời truyền cho ta, chẳng lẽ còn muốn mang theo chúng vào quan tài hay sao? Ta phải học mấy thứ đó, chỉ là vì phải kế thừa y bát của hắn, tránh cho tài năng của hắn mai một, không có ai biết tới!"
Vân Lạc Phong nheo mắt lại, lòng ngực bỗng xuất hiện một cơn giận khó hiểu.
"Ý của ngươi là, ngươi chịu học, Tuyệt Thiên chẳng những phải dạy mà còn phải mang ơn đội nghĩa ngươi?"
"Tất nhiên!" nam nhân mặc trường bào màu xám hất cằm lên, cất giọng âm trầm: "ta đã phải gánh lấy trách nhiệm phát dương quang đại tuyệt học của hắn ta, vậy mà hắn ta lại còn cố chấp cứng đầu không chịu hiểu. Năm đó, ta đã hạ mình khẩn cầu hắn rồi, vậy mà hắn vẫn không động lòng. Nếu hắn ngoan ngoãn truyền thụ mọi thứ lại cho ta, thì ta cần gì phải học trộm thuật phong ấn của hắn. Chỉ tiếc là ta còn chưa kịp xem tới thuật chế tạo Con Rối thì đã bị hắn ta phát hiện."
Vân Lạc Phong cười, cô bị tên vô liêm sỉ cùng cực này làm cho tức giận đến phát cười.
"Nếu ta mà là Tuyệt Thiên, năm đó ta sẽ không hạ lời nguyền gì với ngươi! Cứ giết phách ngươi đi cho xong!"
"Giết ta?" con ngươi u ám của nam nhân mặc trường bào màu xám liếc nhìn Vân Lạc Phong: "ngươi cảm thấy ngươi có cái bản lĩnh này?"
"Hiện tại ta đúng là không có bản lĩnh này. Tuy nhiên, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ giúp Tuyệt Thiên thanh lý môn hộ!"
Vân Lạc Phong tuy rằng cái gì cũng chưa từng nói, nhưng trong lòng đã âm thầm xem Tuyệt Thiên như là sư phụ của mình.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cô đã nhận lấy quyển sách ghi chép lại thuật chế tạo Con Rối của Tuyệt Thiên.
Nếu Vân Lạc Phong cô đã học lấy bản lĩnh của Tuyệt Thiên, thì cũng xem như là đệ tử của hắn! Thay thế sư phụ thanh lý môn hộ, chính là việc mà một người đệ tử như cô nên làm.
Gương mặt nam nhân mặc trường bào màu xám tức khắc liền đen hơn cả đít nồi, tiếp theo thì lửa giận phun trào mãnh liệt như nham thạch: "tiểu nha đầu, ngươi đừng có ở đây làm bại hoại thanh danh của ta. Ta và tên Tuyệt Thiên là quan hệ thề không đội trời chung!"
Bất kỳ một nam nhân nào cũng vậy, nghe thấy những lời như Vân Lạc Phong vừa nói, khẳng định đều sẽ nổi cơn thịnh nộ mà thôi.
"Tên hỗn đản kia....." nam nhân mặc trường bào màu xám bỗng nhớ lại những hành vi của Tuyệt Thiên trong quá khứ, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi: "làm hại ta biến thành bộ dáng như bây giờ! Chẳng những bất lão, bất tử, ngay cả tu vi cũng mãi mãi dừng lại ở cảnh giới này! Tên khốn đó biết ta quan tâm nhất là cái gì, cho nên mới dùng phương pháp này để hành hạ ta!"
Tuyệt Thiên là nhân vật phong vân của ngàn năm trước, nói cách khác, nam nhân mặc trường bào màu xám này cũng là người đã hơn ngàn tuổi.
Trong suốt một ngàn năm qua, tu vi của hắn không hề có một chút tiến bộ, điều này đối với hắn mà nói, là sự tra tấn tàn nhẫn đến mức nào cơ chứ?
Hắn cũng đã thử hết tất cả các biện pháp, nhưng không làm sao xóa được lời nguyền rủa của tên Tuyệt Thiên đáng chết kia!
"Chà chà, xem ra không phải là Tuyệt Thiên cô phụ ngươi. Mà là ngươi cô phụ Tuyệt Thiên!"
Vân Lạc Phong khẽ híp híp hai mắt: "bất quá, đây là ân oán của hai người các ngươi! Liên quan gì đến ta? Ta không quen Tuyệt Thiên, cũng không quen ngươi!"
"Hừ!" nam nhân mặc trường bào màu xám hừ lạnh, cất giọng nói âm trầm: "tiểu nha đầu, ngươi không biết gì thì lập tức câm miệng cho ta! Ta thân là đệ tử duy nhất của tên hỗn đản kia, vậy mà hắn lại không truyền thuật chế tạo Con Rối cho ta, ngay cả thuật phong ấn này, cũng là do ta lén xem trộm thư tịch của hắn mà học được!"
"Tuy nhiên, sau khi tên hỗn đản kia phát hiện ra ta học trộm thuật phong ấn thì liền trục xuất ta ra khỏi sư môn! Lại còn khiến cho ta trở thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ! Ta và hắn chính là kẻ thù không đội trời chung! Cho dù hắn ta có chết, ta cũng phải đào ba tấc đất, moi xương cốt của hắn lên mà nghiền thành tro bụi!"
Nếu không phải nghe được lý do thật sự từ chính miệng nam nhân mặc trường bào màu xám này nói, mọi người chắc chắn sẽ cho rằng hắn ta hận Tuyệt Thiên như vậy là vì Tuyệt Thiên đã gian dâm cùng thê tử của hắn, đào mộ phần mười tám đời tổ tiên của hắn ta.
Nhưng kết quả cuối cùng lại là, lý do khiến hắn căm hận Tuyệt Thiên như vậy là vì Tuyệt Thiên không đem thuật chế tạo Con Rối truyền thụ lại cho hắn.
"Người như Tuyệt Thiên, thiên phú dị bẩm, thông minh tuyệt đỉnh. Tuy nhiên, có lẽ chuyện sai lầm nhất của cả đời hắn ta chính là đã nhận một người đệ tử như ngươi!"
"Ngươi đánh rắm!" nam nhân mặc trường bào màu xám tức đến cả người run rẩy liên tục: "ta là đồ đệ duy nhất của hắn, hắn không đem hết tuyệt học cả đời truyền cho ta, chẳng lẽ còn muốn mang theo chúng vào quan tài hay sao? Ta phải học mấy thứ đó, chỉ là vì phải kế thừa y bát của hắn, tránh cho tài năng của hắn mai một, không có ai biết tới!"
Vân Lạc Phong nheo mắt lại, lòng ngực bỗng xuất hiện một cơn giận khó hiểu.
"Ý của ngươi là, ngươi chịu học, Tuyệt Thiên chẳng những phải dạy mà còn phải mang ơn đội nghĩa ngươi?"
"Tất nhiên!" nam nhân mặc trường bào màu xám hất cằm lên, cất giọng âm trầm: "ta đã phải gánh lấy trách nhiệm phát dương quang đại tuyệt học của hắn ta, vậy mà hắn ta lại còn cố chấp cứng đầu không chịu hiểu. Năm đó, ta đã hạ mình khẩn cầu hắn rồi, vậy mà hắn vẫn không động lòng. Nếu hắn ngoan ngoãn truyền thụ mọi thứ lại cho ta, thì ta cần gì phải học trộm thuật phong ấn của hắn. Chỉ tiếc là ta còn chưa kịp xem tới thuật chế tạo Con Rối thì đã bị hắn ta phát hiện."
Vân Lạc Phong cười, cô bị tên vô liêm sỉ cùng cực này làm cho tức giận đến phát cười.
"Nếu ta mà là Tuyệt Thiên, năm đó ta sẽ không hạ lời nguyền gì với ngươi! Cứ giết phách ngươi đi cho xong!"
"Giết ta?" con ngươi u ám của nam nhân mặc trường bào màu xám liếc nhìn Vân Lạc Phong: "ngươi cảm thấy ngươi có cái bản lĩnh này?"
"Hiện tại ta đúng là không có bản lĩnh này. Tuy nhiên, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ giúp Tuyệt Thiên thanh lý môn hộ!"
Vân Lạc Phong tuy rằng cái gì cũng chưa từng nói, nhưng trong lòng đã âm thầm xem Tuyệt Thiên như là sư phụ của mình.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cô đã nhận lấy quyển sách ghi chép lại thuật chế tạo Con Rối của Tuyệt Thiên.
Nếu Vân Lạc Phong cô đã học lấy bản lĩnh của Tuyệt Thiên, thì cũng xem như là đệ tử của hắn! Thay thế sư phụ thanh lý môn hộ, chính là việc mà một người đệ tử như cô nên làm.
/2169
|