Edit: Sahara
Cuồng phong thổi qua, tóc đen nhẹ bay, trên người Vân Lạc Phong phát ra một cổ linh lực mạnh mẽ, bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được đánh ập về phía tấm lá chắn của phong ấn.
Uỳnh!
Linh lực cường đại đánh lên trên lá chắn, lại không có phản ngược lại Vân Lạc Phong giống như mọi người tưởng tượng, ngược lại, tấm lá chắn của phong ấn dưới đòn công kích của Vân Lạc Phong xảy ra một trận rung chuyển.
Không sai, phong ấn đúng là đang rung chuyển!
Dù cho chỉ là biến hóa nho nhỏ thôi, nhưng cũng đủ để làm mọi người khiếp sợ.
"Sao có thể như vậy?" khuôn mặt của Lâm Nguyên cắt không còn một giọt máu: "cô ta rõ ràng là chỉ mới tiếp xúc với phong ấn, sao lại có thực lực bậc này được? Chẳng lẽ cô ta thật sự chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi vừa rồi mà có thể học xong cách phá giải phong ấn?"
Lời này của Lâm Nguyên không khỏi khiến cho những người khác phải hít lấy một ngụm khí lạnh.
Chỉ thông qua một khoảng thời gian cực ngắn vừa rồi, mà một người từ điểm bắt đầu không biết chút gì về phong ấn có thể trở thành một người phá giải được phong ấn, thiên phú bậc này.... Biết phải dùng từ gì để hình dung đây?
Lâm Nguyên có chút hối hận. Hối hận vì đã tranh phong với Vân Lạc Phong! Lại càng hối hận vì trước đó đã đắc tội với cô.....
Chẳng qua Lâm Nguyên có điều không hiểu. Đồng dạng cùng dùng sức mạnh để công kích phong ấn, nhưng ông ta và hai người Tô Tranh đều thất bại thảm hại, tại sao duy chỉ có mình Vân Lạc Phong là thành công?
Kỳ thật, chuyện này cũng không khó để giải thích. Lâm Nguyên tuy rằng có chút hiểu biết về phong ấn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là chút da lông bên ngoài mà thôi.
Đơn giản là vì Lâm Nguyên cho rằng, chỗ yếu nhất của tất cả các phong ấn đều ở cùng một vị trí. Nhưng sự thật lại không phải như thế! Vừa rồi Vân Lạc Phong nhắm mắt chính là muốn cảm nhận xem lỗ hổng của phong ấn nằm ở vị trí nào?
Nếu đổi lại thành một người khác, muốn cảm nhận được lỗ hổng của phong ấn thì phải mất rất nhiều ngày. Hơn nữa, có những phong ấn cường đại đến mức có thể che giấu đi chỗ yếu nhất của mình, làm cho người khác không cách nào tìm ra được.
Nhưng mà tình thần lực của Vân Lạc Phong đã đạt đến trình độ biến thái siêu cấp rồi, hơn nữa Vân Lạc Phong còn có không gian thần điển là nguồn cung cấp linh khí dồi dào, cho nên Vân Lạc Phong mới có thể dựa theo phương pháp mà Tuyệt Thiên đã viết lại trên thư tịch để tìm ra lỗ hổng của cái phong ấn này.
Uỳnh!
Vân Lạc Phong lại tiếp tục phát công kích lên lá chắn. Dưới các đòn tấn công mãnh liệt của Vân Lạc Phong, lá chắn dao động càng lúc càng dữ dội hơn, ngay cả ngọn núi họ đang đứng cũng rung chuyển không nhẹ.
_____
Bên trong phong ấn.
Cạnh bờ hồ, trên trán nam nhân mặc trường bào màu xám không ngừng đổ đầy mồ hôi. Tay hắn ta đang ấn chặt lên ngực nữ nhân lục y nằm trên đất, một cổ linh lực đang hội tụ ngay bàn tay của hắn ta rồi di chuyển vào người nữ nhân lục y.
"Con thú vương này, rất nhanh sẽ thuộc về ta!"
Khóe môi nam nhân mặc trường bào màu xám gợi lên một nụ cười đắc ý, hai mắt lại khẽ nheo lại: "chẳng qua ý thức phản kháng của con thú vương này cũng khá mạnh, làm hại ta tiêu tốn không ít linh lực để thu phục nó. Cũng may là cuối cùng không có uổng phí công sức của ta!"
Âm!
Bỗng nhiên, nam nhân mặc trường bào màu xám cảm nhận được mặt đất rung chuyển mạnh, sắc mặt của hắn trong nháy mắt liền trầm xuống.
"Là ai? Kẻ nào dám phá phong ấn của ta? Thật sự là gan lớn bằng trời mà!" nam nhân mặc trường bào màu xám đứng phắt dậy, lại nhìn xuống nữ nhân lục y đang nằm trên đất, đáy mắt hắn ta chợt lóe lên từng tia sáng âm hiểm: "bây giờ ta đi giải quyết kẻ dám to gan phá phong ấn của ta trước, xong rồi mới trở về thu phục ngươi!"
Dứt lời, hắn ta liền xoay người nhắm thẳng hướng ngoài mà đi.
____
Bên ngoài phong ấn.
Mắt thấy tấm là chắn trong suốt của phong ấn dưới sự tấn công liên tục của Vân Lạc Phong từ từ xuất hiện một khe nứt, hai mắt của những người ở đây đồng thời phát sáng, trong lòng âm thầm kêu lên sung sướng.
"Chỉ chút nữa thôi! Một chút nữa thôi thì phong ấn sẽ được giải! Một khi phong ấn được phá bỏ, chúng ta lập tức sẽ có thể vào trong đó mà tìm kiếm bảo vật!"
Ngay cả hai mắt của Lâm Nguyên lúc này cũng sáng rực lên....
Nếu như phong ấn bị phá bỏ, như vậy ông ta và tình nhân trong mộng Kiếp Phù Dung của mình sẽ được tiến gần lại với nhau thêm một bước.
Ầm!!!!
Một đạo công kích mãnh liệt cuối cùng được phát ra, tấm lá chắn trong suốt rốt cuộc cũng bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ, từ từ biến thành những điểm sáng li ti rồi tàn lụi, biến mất trong không khí.
Cuồng phong thổi qua, tóc đen nhẹ bay, trên người Vân Lạc Phong phát ra một cổ linh lực mạnh mẽ, bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được đánh ập về phía tấm lá chắn của phong ấn.
Uỳnh!
Linh lực cường đại đánh lên trên lá chắn, lại không có phản ngược lại Vân Lạc Phong giống như mọi người tưởng tượng, ngược lại, tấm lá chắn của phong ấn dưới đòn công kích của Vân Lạc Phong xảy ra một trận rung chuyển.
Không sai, phong ấn đúng là đang rung chuyển!
Dù cho chỉ là biến hóa nho nhỏ thôi, nhưng cũng đủ để làm mọi người khiếp sợ.
"Sao có thể như vậy?" khuôn mặt của Lâm Nguyên cắt không còn một giọt máu: "cô ta rõ ràng là chỉ mới tiếp xúc với phong ấn, sao lại có thực lực bậc này được? Chẳng lẽ cô ta thật sự chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi vừa rồi mà có thể học xong cách phá giải phong ấn?"
Lời này của Lâm Nguyên không khỏi khiến cho những người khác phải hít lấy một ngụm khí lạnh.
Chỉ thông qua một khoảng thời gian cực ngắn vừa rồi, mà một người từ điểm bắt đầu không biết chút gì về phong ấn có thể trở thành một người phá giải được phong ấn, thiên phú bậc này.... Biết phải dùng từ gì để hình dung đây?
Lâm Nguyên có chút hối hận. Hối hận vì đã tranh phong với Vân Lạc Phong! Lại càng hối hận vì trước đó đã đắc tội với cô.....
Chẳng qua Lâm Nguyên có điều không hiểu. Đồng dạng cùng dùng sức mạnh để công kích phong ấn, nhưng ông ta và hai người Tô Tranh đều thất bại thảm hại, tại sao duy chỉ có mình Vân Lạc Phong là thành công?
Kỳ thật, chuyện này cũng không khó để giải thích. Lâm Nguyên tuy rằng có chút hiểu biết về phong ấn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là chút da lông bên ngoài mà thôi.
Đơn giản là vì Lâm Nguyên cho rằng, chỗ yếu nhất của tất cả các phong ấn đều ở cùng một vị trí. Nhưng sự thật lại không phải như thế! Vừa rồi Vân Lạc Phong nhắm mắt chính là muốn cảm nhận xem lỗ hổng của phong ấn nằm ở vị trí nào?
Nếu đổi lại thành một người khác, muốn cảm nhận được lỗ hổng của phong ấn thì phải mất rất nhiều ngày. Hơn nữa, có những phong ấn cường đại đến mức có thể che giấu đi chỗ yếu nhất của mình, làm cho người khác không cách nào tìm ra được.
Nhưng mà tình thần lực của Vân Lạc Phong đã đạt đến trình độ biến thái siêu cấp rồi, hơn nữa Vân Lạc Phong còn có không gian thần điển là nguồn cung cấp linh khí dồi dào, cho nên Vân Lạc Phong mới có thể dựa theo phương pháp mà Tuyệt Thiên đã viết lại trên thư tịch để tìm ra lỗ hổng của cái phong ấn này.
Uỳnh!
Vân Lạc Phong lại tiếp tục phát công kích lên lá chắn. Dưới các đòn tấn công mãnh liệt của Vân Lạc Phong, lá chắn dao động càng lúc càng dữ dội hơn, ngay cả ngọn núi họ đang đứng cũng rung chuyển không nhẹ.
_____
Bên trong phong ấn.
Cạnh bờ hồ, trên trán nam nhân mặc trường bào màu xám không ngừng đổ đầy mồ hôi. Tay hắn ta đang ấn chặt lên ngực nữ nhân lục y nằm trên đất, một cổ linh lực đang hội tụ ngay bàn tay của hắn ta rồi di chuyển vào người nữ nhân lục y.
"Con thú vương này, rất nhanh sẽ thuộc về ta!"
Khóe môi nam nhân mặc trường bào màu xám gợi lên một nụ cười đắc ý, hai mắt lại khẽ nheo lại: "chẳng qua ý thức phản kháng của con thú vương này cũng khá mạnh, làm hại ta tiêu tốn không ít linh lực để thu phục nó. Cũng may là cuối cùng không có uổng phí công sức của ta!"
Âm!
Bỗng nhiên, nam nhân mặc trường bào màu xám cảm nhận được mặt đất rung chuyển mạnh, sắc mặt của hắn trong nháy mắt liền trầm xuống.
"Là ai? Kẻ nào dám phá phong ấn của ta? Thật sự là gan lớn bằng trời mà!" nam nhân mặc trường bào màu xám đứng phắt dậy, lại nhìn xuống nữ nhân lục y đang nằm trên đất, đáy mắt hắn ta chợt lóe lên từng tia sáng âm hiểm: "bây giờ ta đi giải quyết kẻ dám to gan phá phong ấn của ta trước, xong rồi mới trở về thu phục ngươi!"
Dứt lời, hắn ta liền xoay người nhắm thẳng hướng ngoài mà đi.
____
Bên ngoài phong ấn.
Mắt thấy tấm là chắn trong suốt của phong ấn dưới sự tấn công liên tục của Vân Lạc Phong từ từ xuất hiện một khe nứt, hai mắt của những người ở đây đồng thời phát sáng, trong lòng âm thầm kêu lên sung sướng.
"Chỉ chút nữa thôi! Một chút nữa thôi thì phong ấn sẽ được giải! Một khi phong ấn được phá bỏ, chúng ta lập tức sẽ có thể vào trong đó mà tìm kiếm bảo vật!"
Ngay cả hai mắt của Lâm Nguyên lúc này cũng sáng rực lên....
Nếu như phong ấn bị phá bỏ, như vậy ông ta và tình nhân trong mộng Kiếp Phù Dung của mình sẽ được tiến gần lại với nhau thêm một bước.
Ầm!!!!
Một đạo công kích mãnh liệt cuối cùng được phát ra, tấm lá chắn trong suốt rốt cuộc cũng bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ, từ từ biến thành những điểm sáng li ti rồi tàn lụi, biến mất trong không khí.
/2169
|