Edit: Sahara
"Diệp ca...."
"Được rồi! Chúng ta đừng thảo luận về vấn đề này nữa. Ta nghe người kia ở Long Khiếu Đại Lục nói Tiêu nhi và Phong nhi đã đi được một thời gian ngắn rồi, nói không chừng chúng nó đã tới Vô Hồi Đại Lục rồi, thế này đi, một mặt chúng ta đến Vô Hồi Chi Sâm để xem thử, mặt khác thì cho Mạch nhi đến nơi khác tìm thử xem."
Diệp Cảnh Thần hơi mỉm cười: "đứa con trai và con dâu này của chúng ta là những kẻ rất dễ gây chuyện. Chỉ cần hai đứa nó tới Vô Hồi Đại Lục rồi thì chẳng bao lâu sẽ có chuyện truyền tới trong tai của Mạch nhi thôi. Ta sẽ bảo Mạch nhi lưu tâm một chút!"
"......."
Nữ tử áo đỏ không còn lời gì để nói.
Rất dễ gây chuyện? Có người sẽ nói về con trai và con dâu mình như vậy sao?
"Chuyện này....." nữ tử áo đỏ bỗng thấy có chút lo lắng không yên: "chàng nói xem, nhiều năm như vậy rồi, có khi nào Tiêu nhi sẽ không nhận người mẫu thân như ta nữa không? Ngoài ra, tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên ta gặp mặt con dâu, có phải là nên chuẩn bị một chút lễ vật gặp mặt? Có khi nào con bé sẽ không thích người mẹ chồng như ta không?"
Lần này thì đến phiên Diệp Cảnh Thần hết chỗ nói.
Hắn chỉ từng nghe nói con dâu sẽ khẩn trương khi gặp mẹ chồng, lại chưa từng nhìn thấy một bà mẹ chồng nào sẽ khẩn trương khi gặp mặt con dâu như thế kia.
Hắn thật sự rất muốn hỏi một câu, thực lực và sự anh dũng khi nàng chém giết trên chiến trường đâu mất hết rồi?
Dũng khí mà nàng từng dùng để đối mặt với kẻ địch ở nơi nào?
Bỏ đi! Hắn hiểu rõ tính cách của thê tử nhà mình chính là như vậy, đối mặt với kẻ địch thì có thể xuống tay tàn nhẫn không chút lưu tình, nhưng khi đối mặt với người thân thì lại trở nên vô cùng mềm yếu....
Nếu không, nàng cũng không cam nguyện chịu ủy khuất ở Diệp gia suốt bao nhiêu năm qua...
Nhớ đến thái độ của đám người Diệp gia kia đối với thê tử nhà mình, Diệp Cảnh Thần lại thở dài, một lần nữa gắt gao ôm chặt lấy nữ tử áo đỏ.
"Đợi sau khi tìm được Tiêu nhi, người một nhà chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài sinh sống, không bao giờ trở về cái nơi như Diệp gia kia nữa! Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm cho nàng phải chịu ủy khuất!" thần thái của Diệp Cảnh Thần là một mảnh kiên định: "mặc kệ này có thể mang thai được nữa hay không, chúng ta chỉ cần có Tiêu nhi là đủ rồi!"
Diệp Cảnh Thần hắn không quan tâm nàng có thể sinh con được cho hắn hay không! Hắn chỉ cần nàng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh làm bạn cùng hắn là được.
Nếu Diệu gia không dung được nàng, vậy cả đời này của hắn cũng sẽ không bước về nơi đó nửa bước!
"Diệp ca...." trong lòng nữ tử áo đỏ không khỏi cảm thấy cảm động.
Cô hiểu rõ, vì mình, người nam nhân này có thể từ bỏ hết tất cả!
Thậm chí có thể từ bỏ cả cơ hội kế thừa vị trí gia chủ Diệp gia, chỉ vì muốn ở bên cạnh của cô mà thôi!
"Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, hai người tìm con?"
Đột nhiên, một giọng nói sang sảng từ ngoài cửa truyền tới, nháy mắt liền thu hút sự chú ý của hai kẻ đang ân ái trong phòng.
Ngoài cửa, một nam tử tuấn lãng phi phàm đang khoanh tay ôm kiếm trước ngực, nghiêng mình dựa vào cạnh cửa, hai chân bắt chéo mà đứng, khóe môi giơ lên một độ cong soái khí.
Chân mày tựa kiếm, mắt sáng tựa sao, tóc đen nhẹ phất theo gió, khí chất phóng khoáng hơn người.
"Mạch nhi, con tới rất đúng lúc!" hai mày của Diệp Cảnh Thần khẽ thả lỏng ra, mỉm cười nói: "hiện tại ta giao cho con một nhiệm vụ, đệ đệ và đệ muội của con đoán chừng là đã đến Vô Hồi Đại Lục, vì vậy ta muốn con nhanh chóng ra ngoài tìm kiếm hai đứa nó. Một khi tìm được người rồi thì lập tức dùng truyền âm báo tin cho ta và nghĩa mẫu của con biết ngay."
Nam tử được gọi là Mạch nhi khẽ cau mày, đứng thẳng lưng lại: "con cũng đang muốn gặp mặt người đệ đệ và đệ muội này của con. Chuyện này nghĩa phụ cứ yên tâm giao cho con. Nếu con tìm được hai người bọn họ rồi thì sẽ lập tức mang hai người họ trở về một cách hoàn hảo vô khuyết cho nghĩa phụ nghĩa mẫu!"
Hai mắt Diệp Cảnh Thần chứa đầy ý cười: "con làm việc, nghĩa phụ tất nhiên là yên tâm!"
Sau khi nhận nhiệm vụ, Diệp Hi Mạch liền rời khỏi thư phòng.
Tuy nhiên, hắn còn chưa đi được mấy bước, thì đã bị một thân ảnh nhỏ nhắn cản đường.
"Đại ca, nghĩa phụ tìm huynh là có việc gì vậy?" Diệp Kỳ chớp chớp mắt, một bộ dáng kia thoạt nhìn vô cùng ngây thơ trong sáng, khiến người yêu mếm.
Nhưng không biết tại sao, đối với người nghĩa muội này, Diệp Hi Mạch lại không có bao nhiêu hảo cảm.
"Diệp ca...."
"Được rồi! Chúng ta đừng thảo luận về vấn đề này nữa. Ta nghe người kia ở Long Khiếu Đại Lục nói Tiêu nhi và Phong nhi đã đi được một thời gian ngắn rồi, nói không chừng chúng nó đã tới Vô Hồi Đại Lục rồi, thế này đi, một mặt chúng ta đến Vô Hồi Chi Sâm để xem thử, mặt khác thì cho Mạch nhi đến nơi khác tìm thử xem."
Diệp Cảnh Thần hơi mỉm cười: "đứa con trai và con dâu này của chúng ta là những kẻ rất dễ gây chuyện. Chỉ cần hai đứa nó tới Vô Hồi Đại Lục rồi thì chẳng bao lâu sẽ có chuyện truyền tới trong tai của Mạch nhi thôi. Ta sẽ bảo Mạch nhi lưu tâm một chút!"
"......."
Nữ tử áo đỏ không còn lời gì để nói.
Rất dễ gây chuyện? Có người sẽ nói về con trai và con dâu mình như vậy sao?
"Chuyện này....." nữ tử áo đỏ bỗng thấy có chút lo lắng không yên: "chàng nói xem, nhiều năm như vậy rồi, có khi nào Tiêu nhi sẽ không nhận người mẫu thân như ta nữa không? Ngoài ra, tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên ta gặp mặt con dâu, có phải là nên chuẩn bị một chút lễ vật gặp mặt? Có khi nào con bé sẽ không thích người mẹ chồng như ta không?"
Lần này thì đến phiên Diệp Cảnh Thần hết chỗ nói.
Hắn chỉ từng nghe nói con dâu sẽ khẩn trương khi gặp mẹ chồng, lại chưa từng nhìn thấy một bà mẹ chồng nào sẽ khẩn trương khi gặp mặt con dâu như thế kia.
Hắn thật sự rất muốn hỏi một câu, thực lực và sự anh dũng khi nàng chém giết trên chiến trường đâu mất hết rồi?
Dũng khí mà nàng từng dùng để đối mặt với kẻ địch ở nơi nào?
Bỏ đi! Hắn hiểu rõ tính cách của thê tử nhà mình chính là như vậy, đối mặt với kẻ địch thì có thể xuống tay tàn nhẫn không chút lưu tình, nhưng khi đối mặt với người thân thì lại trở nên vô cùng mềm yếu....
Nếu không, nàng cũng không cam nguyện chịu ủy khuất ở Diệp gia suốt bao nhiêu năm qua...
Nhớ đến thái độ của đám người Diệp gia kia đối với thê tử nhà mình, Diệp Cảnh Thần lại thở dài, một lần nữa gắt gao ôm chặt lấy nữ tử áo đỏ.
"Đợi sau khi tìm được Tiêu nhi, người một nhà chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài sinh sống, không bao giờ trở về cái nơi như Diệp gia kia nữa! Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm cho nàng phải chịu ủy khuất!" thần thái của Diệp Cảnh Thần là một mảnh kiên định: "mặc kệ này có thể mang thai được nữa hay không, chúng ta chỉ cần có Tiêu nhi là đủ rồi!"
Diệp Cảnh Thần hắn không quan tâm nàng có thể sinh con được cho hắn hay không! Hắn chỉ cần nàng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh làm bạn cùng hắn là được.
Nếu Diệu gia không dung được nàng, vậy cả đời này của hắn cũng sẽ không bước về nơi đó nửa bước!
"Diệp ca...." trong lòng nữ tử áo đỏ không khỏi cảm thấy cảm động.
Cô hiểu rõ, vì mình, người nam nhân này có thể từ bỏ hết tất cả!
Thậm chí có thể từ bỏ cả cơ hội kế thừa vị trí gia chủ Diệp gia, chỉ vì muốn ở bên cạnh của cô mà thôi!
"Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, hai người tìm con?"
Đột nhiên, một giọng nói sang sảng từ ngoài cửa truyền tới, nháy mắt liền thu hút sự chú ý của hai kẻ đang ân ái trong phòng.
Ngoài cửa, một nam tử tuấn lãng phi phàm đang khoanh tay ôm kiếm trước ngực, nghiêng mình dựa vào cạnh cửa, hai chân bắt chéo mà đứng, khóe môi giơ lên một độ cong soái khí.
Chân mày tựa kiếm, mắt sáng tựa sao, tóc đen nhẹ phất theo gió, khí chất phóng khoáng hơn người.
"Mạch nhi, con tới rất đúng lúc!" hai mày của Diệp Cảnh Thần khẽ thả lỏng ra, mỉm cười nói: "hiện tại ta giao cho con một nhiệm vụ, đệ đệ và đệ muội của con đoán chừng là đã đến Vô Hồi Đại Lục, vì vậy ta muốn con nhanh chóng ra ngoài tìm kiếm hai đứa nó. Một khi tìm được người rồi thì lập tức dùng truyền âm báo tin cho ta và nghĩa mẫu của con biết ngay."
Nam tử được gọi là Mạch nhi khẽ cau mày, đứng thẳng lưng lại: "con cũng đang muốn gặp mặt người đệ đệ và đệ muội này của con. Chuyện này nghĩa phụ cứ yên tâm giao cho con. Nếu con tìm được hai người bọn họ rồi thì sẽ lập tức mang hai người họ trở về một cách hoàn hảo vô khuyết cho nghĩa phụ nghĩa mẫu!"
Hai mắt Diệp Cảnh Thần chứa đầy ý cười: "con làm việc, nghĩa phụ tất nhiên là yên tâm!"
Sau khi nhận nhiệm vụ, Diệp Hi Mạch liền rời khỏi thư phòng.
Tuy nhiên, hắn còn chưa đi được mấy bước, thì đã bị một thân ảnh nhỏ nhắn cản đường.
"Đại ca, nghĩa phụ tìm huynh là có việc gì vậy?" Diệp Kỳ chớp chớp mắt, một bộ dáng kia thoạt nhìn vô cùng ngây thơ trong sáng, khiến người yêu mếm.
Nhưng không biết tại sao, đối với người nghĩa muội này, Diệp Hi Mạch lại không có bao nhiêu hảo cảm.
/2169
|