Edit: Sahara
"Làm..... Làm sao thế?"
Lâm Nhã Đình thấy ánh mắt mọi người đều nhìn vào mặt của mình, liền theo bản năng mà đưa tay lên sờ một cái, tức thì, tấm mặt nạ da người trên mặt cô ta không cẩn thận bị cô ta kéo xuống.
Sau khi nhìn thấy tấm mặt nạ da người trên tay mình, âm thanh bén nhọn, chói tai của Lâm Nhã Đình lại một lần nữa vang vọng khắp toàn bộ không trung của hội trường Đại Hội Y Sư.
"A!!"
Tại sao lại như vậy?
Vị cường giả kia rõ ràng đã nói với mình rằng chỉ có nước thuốc đặc thù của hắn ta mới có thể gỡ tấm mặt nạ này xuống mà thôi. Vân Lạc Phong kia rốt cuộc đã làm cài gì kia chứ?
Thời khắc này, Lâm Nhã Đình cứ như là bị lột sạch y phục trên người, tất cả mọi khuyết điểm đều bại lộ ra dưới ánh mặt trời.
Hổ Phách thì sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, muốn nhân việc này để tránh khỏi sự trách phạt của sư phụ nhà mình.
Đáng tiếc, hắn ta đã nghĩ quá nhiều rồi!
Hiện giờ ánh mắt của tất cả mọi người có mắt ở đây đều đang tập trung vào Lâm Nhã Đình, bao gồm cả sư phụ của hắn, đâu có ai rảnh mà quan tâm đến kẻ râu ria như hắn ta.
"Lâm Nhã Đình? Thì ra cô ta chính là Lâm Nhã Đình!"
"Trước giờ ta luôn cho rằng Nhã Đình sư tỷ là hiền lành lương thiện, ai có ngờ được thì ra tỷ ấy lại là một người như vậy!"
"Ta đoán chắc là do cô ta đã dịch dung thành bộ dáng của người khác, cho nên mới không còn kiêng kỵ gì mà đem bản chất thật sự của mình bộc lộ hết ra ngoài. Vừa rồi các ngươi có nghe được cô ta nói gì hay không? Cô ta cư nhiên nói bản thân mình mỹ mạo hơn người, tính tình ưu nhã lương thiện, còn nói mình tuyệt đối không phải là loại người ham mê quyền thế, cúi đầu trước cường quyền, lại còn cho rằng Vân Lạc Phong ghen ghét với cô ta...."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta sắp chịu không nổi mà nôn ra mất rồi! Cô ta rõ ràng muốn quyến rũ Quỷ đế, lại còn giả bộ đơn thuần nói mình không ham mê quyền thế?"
Lời nói châm chọc của người xung quanh mỗi lúc một nhiều, làm cho gương mặt của Lâm Nhã Đình cũng theo đó mà ngày càng tái nhợt, mặt xám như tro tàn.
Tay Lâm Nhã Đình cầm tấm mặt nạ da người, đơn độc đứng đó, nhận lấy những lời châm biếm và nhục nhã của mọi người, tựa hồ giữa cô ta và những thứ xung quanh cô ta là hai thế giới hoàn toàn riêng biệt.
Vân Lạc Phong!
Tất cả những điều này đều là do Vân Lạc Phong ban tặng cho cô ta!
Đột nhiên, Lâm Nhã Đình ngẩng đầu lên, ánh mắt bắn xuyên qua tất cả mọi người, dừng lại trên người Vân Lạc Phong.
"Lâm Nhã Đình! Cái đồ nghịch nữ nhà ngươi!"
Lâm Qua không biết từ khi nào đã vọt tới trước mặt Lâm Nhã Đình, giáng một cái tát thật mạnh lên mặt của cô ta, tức giận quát: "là chính ngươi đã nói có thể nắm chắc sẽ câu dẫn được Quỷ đế, vậy mà vừa rồi lại đem hết tất cả mọi trách nhiệm đổ lên đầu Y Thành của ta, nếu không phải chính miệng ngươi đã nói thế, ta và Hạo nhi làm sao lại tin tưởng chắc chắn như vậy?"
"Ngươi còn dám nói ta?" Lâm Nhã Đình cười lạnh một tiếng, thu hồi lại tầm mắt đang dừng trên người Vân Lạc Phong, lạnh lùng liếc sang Lâm Qua: "nếu không phải do đứa con trai tốt kia của ngươi gây chuyện thị phi khắp nơi, thì sẽ dẫn đến nhiều chuyện như vậy sao? Nếu không có hắn, hiện tại ta vẫn còn là đệ tử kiệt xuất nhất trong Y Sư Hiệp Hội, tiền đồ vô hạn, nhưng cũng bởi vì các ngươi, mà tất cả mọi thứ của ta đều bị hủy đi trong một sớm!"
"Ngươi...." Lâm Qua tức giận chỉ vào mặt của Lâm Nhã Đình: "đừng quên, năm đó nếu như không có ta, thì ngươi đã sớm chết rồi, làm gì còn có được địa vị như ngày hôm nay?"
Lâm Nhã Đình lạnh lùng cười: " ta thà bản thân cứ chết quách đi vào lúc đó, còn tốt hơn là phải chịu đủ mọi nhục nhã như bây giờ!"
Chát!
Lâm Qua lại lần nữa tát một cái vào mặt Lâm Nhã Đình, cái tát lần này ông ta dùng lực rất lớn, cho nên khóe miệng của Lâm Nhã Đình lúc này chảy xuống một vệt máu tươi.
Lâm Nhã Đình giơ tay lên quệt mạnh vết máu bên khóe miệng, rũ mi mắt, đáy mắt hiện lên một đạo tàn nhẫn: "hai cái tát này xem như trả cho ngươi công ơn nuôi dưỡng! Tiếp theo, ngươi cứ thử tát ta thêm một cái nữa thử xem!"
Lâm Qua nghe khiêu khích như vậy thì liền giơ tay lên cao, nhưng lại chợt nhìn thấy sự tàn nhẫn lộ rõ trong đôi mắt của Lâm Nhã Đình, nội tâm không tự chủ được mà run lên, bàn tay cứ thế mà bất động giữa không trung, không cách nào đánh xuống được.
"Vân Lạc Phong!" Lâm Nhã Đình quay sang nhìn Vân Lạc Phong, đôi mắt đẹp chứa đầy hận ý: "ngươi cũng giống như Y Thành, đều là hung thủ hủy hoại cuộc đời của ta!"
"Hủy hoại cuộc đời của ngươi?" Vân Lạc Phong hỏi ngược lại câu này rồi thì dừng lại một chút, sau đó mới nói: "là tự ngươi chuốc lấy!"
"Làm..... Làm sao thế?"
Lâm Nhã Đình thấy ánh mắt mọi người đều nhìn vào mặt của mình, liền theo bản năng mà đưa tay lên sờ một cái, tức thì, tấm mặt nạ da người trên mặt cô ta không cẩn thận bị cô ta kéo xuống.
Sau khi nhìn thấy tấm mặt nạ da người trên tay mình, âm thanh bén nhọn, chói tai của Lâm Nhã Đình lại một lần nữa vang vọng khắp toàn bộ không trung của hội trường Đại Hội Y Sư.
"A!!"
Tại sao lại như vậy?
Vị cường giả kia rõ ràng đã nói với mình rằng chỉ có nước thuốc đặc thù của hắn ta mới có thể gỡ tấm mặt nạ này xuống mà thôi. Vân Lạc Phong kia rốt cuộc đã làm cài gì kia chứ?
Thời khắc này, Lâm Nhã Đình cứ như là bị lột sạch y phục trên người, tất cả mọi khuyết điểm đều bại lộ ra dưới ánh mặt trời.
Hổ Phách thì sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, muốn nhân việc này để tránh khỏi sự trách phạt của sư phụ nhà mình.
Đáng tiếc, hắn ta đã nghĩ quá nhiều rồi!
Hiện giờ ánh mắt của tất cả mọi người có mắt ở đây đều đang tập trung vào Lâm Nhã Đình, bao gồm cả sư phụ của hắn, đâu có ai rảnh mà quan tâm đến kẻ râu ria như hắn ta.
"Lâm Nhã Đình? Thì ra cô ta chính là Lâm Nhã Đình!"
"Trước giờ ta luôn cho rằng Nhã Đình sư tỷ là hiền lành lương thiện, ai có ngờ được thì ra tỷ ấy lại là một người như vậy!"
"Ta đoán chắc là do cô ta đã dịch dung thành bộ dáng của người khác, cho nên mới không còn kiêng kỵ gì mà đem bản chất thật sự của mình bộc lộ hết ra ngoài. Vừa rồi các ngươi có nghe được cô ta nói gì hay không? Cô ta cư nhiên nói bản thân mình mỹ mạo hơn người, tính tình ưu nhã lương thiện, còn nói mình tuyệt đối không phải là loại người ham mê quyền thế, cúi đầu trước cường quyền, lại còn cho rằng Vân Lạc Phong ghen ghét với cô ta...."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta sắp chịu không nổi mà nôn ra mất rồi! Cô ta rõ ràng muốn quyến rũ Quỷ đế, lại còn giả bộ đơn thuần nói mình không ham mê quyền thế?"
Lời nói châm chọc của người xung quanh mỗi lúc một nhiều, làm cho gương mặt của Lâm Nhã Đình cũng theo đó mà ngày càng tái nhợt, mặt xám như tro tàn.
Tay Lâm Nhã Đình cầm tấm mặt nạ da người, đơn độc đứng đó, nhận lấy những lời châm biếm và nhục nhã của mọi người, tựa hồ giữa cô ta và những thứ xung quanh cô ta là hai thế giới hoàn toàn riêng biệt.
Vân Lạc Phong!
Tất cả những điều này đều là do Vân Lạc Phong ban tặng cho cô ta!
Đột nhiên, Lâm Nhã Đình ngẩng đầu lên, ánh mắt bắn xuyên qua tất cả mọi người, dừng lại trên người Vân Lạc Phong.
"Lâm Nhã Đình! Cái đồ nghịch nữ nhà ngươi!"
Lâm Qua không biết từ khi nào đã vọt tới trước mặt Lâm Nhã Đình, giáng một cái tát thật mạnh lên mặt của cô ta, tức giận quát: "là chính ngươi đã nói có thể nắm chắc sẽ câu dẫn được Quỷ đế, vậy mà vừa rồi lại đem hết tất cả mọi trách nhiệm đổ lên đầu Y Thành của ta, nếu không phải chính miệng ngươi đã nói thế, ta và Hạo nhi làm sao lại tin tưởng chắc chắn như vậy?"
"Ngươi còn dám nói ta?" Lâm Nhã Đình cười lạnh một tiếng, thu hồi lại tầm mắt đang dừng trên người Vân Lạc Phong, lạnh lùng liếc sang Lâm Qua: "nếu không phải do đứa con trai tốt kia của ngươi gây chuyện thị phi khắp nơi, thì sẽ dẫn đến nhiều chuyện như vậy sao? Nếu không có hắn, hiện tại ta vẫn còn là đệ tử kiệt xuất nhất trong Y Sư Hiệp Hội, tiền đồ vô hạn, nhưng cũng bởi vì các ngươi, mà tất cả mọi thứ của ta đều bị hủy đi trong một sớm!"
"Ngươi...." Lâm Qua tức giận chỉ vào mặt của Lâm Nhã Đình: "đừng quên, năm đó nếu như không có ta, thì ngươi đã sớm chết rồi, làm gì còn có được địa vị như ngày hôm nay?"
Lâm Nhã Đình lạnh lùng cười: " ta thà bản thân cứ chết quách đi vào lúc đó, còn tốt hơn là phải chịu đủ mọi nhục nhã như bây giờ!"
Chát!
Lâm Qua lại lần nữa tát một cái vào mặt Lâm Nhã Đình, cái tát lần này ông ta dùng lực rất lớn, cho nên khóe miệng của Lâm Nhã Đình lúc này chảy xuống một vệt máu tươi.
Lâm Nhã Đình giơ tay lên quệt mạnh vết máu bên khóe miệng, rũ mi mắt, đáy mắt hiện lên một đạo tàn nhẫn: "hai cái tát này xem như trả cho ngươi công ơn nuôi dưỡng! Tiếp theo, ngươi cứ thử tát ta thêm một cái nữa thử xem!"
Lâm Qua nghe khiêu khích như vậy thì liền giơ tay lên cao, nhưng lại chợt nhìn thấy sự tàn nhẫn lộ rõ trong đôi mắt của Lâm Nhã Đình, nội tâm không tự chủ được mà run lên, bàn tay cứ thế mà bất động giữa không trung, không cách nào đánh xuống được.
"Vân Lạc Phong!" Lâm Nhã Đình quay sang nhìn Vân Lạc Phong, đôi mắt đẹp chứa đầy hận ý: "ngươi cũng giống như Y Thành, đều là hung thủ hủy hoại cuộc đời của ta!"
"Hủy hoại cuộc đời của ngươi?" Vân Lạc Phong hỏi ngược lại câu này rồi thì dừng lại một chút, sau đó mới nói: "là tự ngươi chuốc lấy!"
/2169
|