Edit: Sahara
**** mong ngóng của cả nhà cuối cùng cũng tới rồi, vui không? Hạnh phúc không?
_____
Từ sau khi La Phù bị giam vào ngục, mới cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết! Cũng bởi vì hành vi của ông ta và Lâm Nhã Đình, cho nên người chủ trì đại hội đã được đổi lại thành một người đệ tử của một trưởng lão khác trong Y Sư Hiệp Hội, người kia có tên là Hổ Phách!
Lúc này, Hổ Phách đang tĩnh tâm tu luyện, đột nhiên lại bị những tiếng bước chân ồn ào quấy rầy, hắn khẽ nhíu mày, nhìn về phía nữ tử không mời lại tự đẩy cửa mà vào.
"Lâm Nhã Đình, ngươi tới chỗ ta làm gì?" Hổ Phách có chút không kiên nhẫn, lạnh giọng quát.
Lâm Nhã Đình lại không để ý, ưu nhã cười, chậm rãi bước vào.
"Ta nghe nói, ngày mai huynh sẽ ra cổng thành đón tiếp Quỷ đế? "
"Không sai!" Hổ Phách khẽ cau mày: "nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi? Đừng quên, hiện tại ngươi ở Y Sư Hiệp Hội đã không còn bất cứ địa vị gì nữa rồi!"
Hai con ngươi của Lâm Nhã Đình khẽ đảo vài cái, cười khẽ: "Hổ Phách sư huynh, ta đến nơi này, là để nhờ huynh giúp ta một chuyện! Ta có một sư muội, vô cùng ngưỡng mộ Quỷ đế, cho nên, ta muốn ngày mai huynh để cho muội ấy cùng với huynh đi gặp Quỷ đế!"
"Lâm Nhã Đình, thứ cho ta không cách nào giúp ngươi chuyện này được! Nếu để cho sư phụ biết được ta giúp ngươi, thì sư phụ nhất định sẽ không tha cho ta!"
Hổ Phách lạnh giọng cự tuyệt Lâm Nhã Đình.
Lâm Nhã Đình cũng không nhục chí, tiếp tục cười nói: "Hổ Phách, ta nghe nói trong thời gian gần đây, Đinh Linh trưởng lão càng ngày càng sủng ái Huyền Phong! Ta có một biện pháp, có thể giúp huynh xoay chuyển tình thế!"
"Biện pháp gì?"
Nội tâm Hổ Phách hơi trầm xuống, nhìn Lâm Nhã Đình, hỏi.
"Trong tay ta có một gốc dược liệu Băng Tham năm trăm năm, nếu huynh đem gốc Băng Tham này tặng cho Đinh Linh trưởng lão, thì sau này Đinh Linh trưởng lão sẽ càng sủng ái tín nhiệm huynh hơn nữa. Mà ta thì chỉ cần huynh giúp cho ta một chuyện mà thôi!"
Hổ Phách rơi vào trầm mặc.
Điều kiện Lâm Nhã Đình đưa ra quả thật quá có mê lực, làm cho Hổ Phách không cách nào quyết đoán cự tuyệt như ban đầu được nữa.
"Ngươi chắc chắn là chỉ cần ta giúp ngươi một chuyện này mà thôi?" trong lời nói của Hổ Phách lộ ra vẻ nghi ngờ.
Tính cách của Lâm Nhã Đình, hănq biết quá rõ rồi, nữ nhân này xảo quyệt vô cùng, chỉ cần hơi không cẩn thận liền sẽ rơi vào bẫy của cô ta.
"Ta xin thề, chỉ là để cho sư muội ta có cơ hội nhìn thấy được Quỷ đế mà thôi! Suy cho cùng thì bằng vào thực lực của sư muội ta, vốn không đủ tư cách để tham gia đại hội. Ta xin đảm bảo sư muội sẽ không gây ra rắc rối gì cho huynh đâu, huynh cứ yên tâm!"
Khóe môi Lâm Nhã Đình dãn ra thành một nụ cười mỉm, cất tiếng thề thốt.
Hổ Phách cắn chặt răng, nói: "được, ta tin ngươi một lần!"
"Hổ Phách sư huynh, ta xin thay mặt sư muội đa tạ huynh!"
Ý cười bên môi của Lâm Nhã Đình càng sâu hơn, cô ta khẽ rũ mắt, che đi một tia sáng lạnh vừa lóe lên trong đáy mắt.
Vân Lạc Phong, ngươi cho rằng sai người của Y Sư Hiệp Hội canh giữ ta chặt chẽ thì sẽ khiến ta không có được cơ hội gặp mặt Quỷ đế hay sao? Ngươi sai rồi, chỉ cần Lâm Nhã Đình ta muốn rời khỏi nơi này, thì sẽ có trăm ngàn biện pháp.
Nghĩ đến đây xong, Lâm Nhã Đình xoay người đi ra khỏi phòng, còn thuận tiện giúp Hổ Phách đống cửa lại.
_____
Trong một gian phòng thanh nhã, mùi đàn hương tản mát ra hương thơm làm say mê lòng người.
Vân Lạc Phong lười biếng ngồi dựa lưng trên một chiếc ghế, hai mắt ngóng nhìn Trà Sữa đang chui từ cửa phòng mà vào: "Lâm Nhã Đình có hành động gì không?"
"Chít chít!" Trà Sữa kêu to hai tiếng trước, rồi mới nói: "chủ nhân, vừa rồi ta vào trong phòng của Lâm Nhã Đình xem thử một chút, phát hiện ra cô ta đang dịch dung!"
Dịch dung?
Vân Lạc Phong giật mình, lẩm bẩm: "cô ta tại sao lại phải dịch dung? Chẳng lẽ là muốn chạy trốn?"
Không!
Dựa theo tính cách của Lâm Nhã Đình mà nói, cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy! Suy cho cùng thì Y Sư Hiệp Hội cũng không có trừng phạt cô ta, cô ta sao có thể cam lòng bỏ đi?
"Người ta cũng không rõ lắm!" Trà Sữa ngẩng mặt lên nhìn Vân Lạc Phong, đôi mắt to tròn như hạt đậu lấp lánh sáng ngời: "sau khi cô ta dịch dung thành một gương mặt khác thì liền rời đi khỏi phòng. Bởi vì người ta muốn nhanh chóng bẩm báo chuyện này lại cho chủ nhân, cho nên không có tiếp tục theo dõi cô ta!"
**** mong ngóng của cả nhà cuối cùng cũng tới rồi, vui không? Hạnh phúc không?
_____
Từ sau khi La Phù bị giam vào ngục, mới cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết! Cũng bởi vì hành vi của ông ta và Lâm Nhã Đình, cho nên người chủ trì đại hội đã được đổi lại thành một người đệ tử của một trưởng lão khác trong Y Sư Hiệp Hội, người kia có tên là Hổ Phách!
Lúc này, Hổ Phách đang tĩnh tâm tu luyện, đột nhiên lại bị những tiếng bước chân ồn ào quấy rầy, hắn khẽ nhíu mày, nhìn về phía nữ tử không mời lại tự đẩy cửa mà vào.
"Lâm Nhã Đình, ngươi tới chỗ ta làm gì?" Hổ Phách có chút không kiên nhẫn, lạnh giọng quát.
Lâm Nhã Đình lại không để ý, ưu nhã cười, chậm rãi bước vào.
"Ta nghe nói, ngày mai huynh sẽ ra cổng thành đón tiếp Quỷ đế? "
"Không sai!" Hổ Phách khẽ cau mày: "nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi? Đừng quên, hiện tại ngươi ở Y Sư Hiệp Hội đã không còn bất cứ địa vị gì nữa rồi!"
Hai con ngươi của Lâm Nhã Đình khẽ đảo vài cái, cười khẽ: "Hổ Phách sư huynh, ta đến nơi này, là để nhờ huynh giúp ta một chuyện! Ta có một sư muội, vô cùng ngưỡng mộ Quỷ đế, cho nên, ta muốn ngày mai huynh để cho muội ấy cùng với huynh đi gặp Quỷ đế!"
"Lâm Nhã Đình, thứ cho ta không cách nào giúp ngươi chuyện này được! Nếu để cho sư phụ biết được ta giúp ngươi, thì sư phụ nhất định sẽ không tha cho ta!"
Hổ Phách lạnh giọng cự tuyệt Lâm Nhã Đình.
Lâm Nhã Đình cũng không nhục chí, tiếp tục cười nói: "Hổ Phách, ta nghe nói trong thời gian gần đây, Đinh Linh trưởng lão càng ngày càng sủng ái Huyền Phong! Ta có một biện pháp, có thể giúp huynh xoay chuyển tình thế!"
"Biện pháp gì?"
Nội tâm Hổ Phách hơi trầm xuống, nhìn Lâm Nhã Đình, hỏi.
"Trong tay ta có một gốc dược liệu Băng Tham năm trăm năm, nếu huynh đem gốc Băng Tham này tặng cho Đinh Linh trưởng lão, thì sau này Đinh Linh trưởng lão sẽ càng sủng ái tín nhiệm huynh hơn nữa. Mà ta thì chỉ cần huynh giúp cho ta một chuyện mà thôi!"
Hổ Phách rơi vào trầm mặc.
Điều kiện Lâm Nhã Đình đưa ra quả thật quá có mê lực, làm cho Hổ Phách không cách nào quyết đoán cự tuyệt như ban đầu được nữa.
"Ngươi chắc chắn là chỉ cần ta giúp ngươi một chuyện này mà thôi?" trong lời nói của Hổ Phách lộ ra vẻ nghi ngờ.
Tính cách của Lâm Nhã Đình, hănq biết quá rõ rồi, nữ nhân này xảo quyệt vô cùng, chỉ cần hơi không cẩn thận liền sẽ rơi vào bẫy của cô ta.
"Ta xin thề, chỉ là để cho sư muội ta có cơ hội nhìn thấy được Quỷ đế mà thôi! Suy cho cùng thì bằng vào thực lực của sư muội ta, vốn không đủ tư cách để tham gia đại hội. Ta xin đảm bảo sư muội sẽ không gây ra rắc rối gì cho huynh đâu, huynh cứ yên tâm!"
Khóe môi Lâm Nhã Đình dãn ra thành một nụ cười mỉm, cất tiếng thề thốt.
Hổ Phách cắn chặt răng, nói: "được, ta tin ngươi một lần!"
"Hổ Phách sư huynh, ta xin thay mặt sư muội đa tạ huynh!"
Ý cười bên môi của Lâm Nhã Đình càng sâu hơn, cô ta khẽ rũ mắt, che đi một tia sáng lạnh vừa lóe lên trong đáy mắt.
Vân Lạc Phong, ngươi cho rằng sai người của Y Sư Hiệp Hội canh giữ ta chặt chẽ thì sẽ khiến ta không có được cơ hội gặp mặt Quỷ đế hay sao? Ngươi sai rồi, chỉ cần Lâm Nhã Đình ta muốn rời khỏi nơi này, thì sẽ có trăm ngàn biện pháp.
Nghĩ đến đây xong, Lâm Nhã Đình xoay người đi ra khỏi phòng, còn thuận tiện giúp Hổ Phách đống cửa lại.
_____
Trong một gian phòng thanh nhã, mùi đàn hương tản mát ra hương thơm làm say mê lòng người.
Vân Lạc Phong lười biếng ngồi dựa lưng trên một chiếc ghế, hai mắt ngóng nhìn Trà Sữa đang chui từ cửa phòng mà vào: "Lâm Nhã Đình có hành động gì không?"
"Chít chít!" Trà Sữa kêu to hai tiếng trước, rồi mới nói: "chủ nhân, vừa rồi ta vào trong phòng của Lâm Nhã Đình xem thử một chút, phát hiện ra cô ta đang dịch dung!"
Dịch dung?
Vân Lạc Phong giật mình, lẩm bẩm: "cô ta tại sao lại phải dịch dung? Chẳng lẽ là muốn chạy trốn?"
Không!
Dựa theo tính cách của Lâm Nhã Đình mà nói, cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy! Suy cho cùng thì Y Sư Hiệp Hội cũng không có trừng phạt cô ta, cô ta sao có thể cam lòng bỏ đi?
"Người ta cũng không rõ lắm!" Trà Sữa ngẩng mặt lên nhìn Vân Lạc Phong, đôi mắt to tròn như hạt đậu lấp lánh sáng ngời: "sau khi cô ta dịch dung thành một gương mặt khác thì liền rời đi khỏi phòng. Bởi vì người ta muốn nhanh chóng bẩm báo chuyện này lại cho chủ nhân, cho nên không có tiếp tục theo dõi cô ta!"
/2169
|