Edit: Sahara
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày rồi tiếp tục hỏi: "có tin tức gì của nhị thúc ta không?"
"Cái này...." Tần Nguyên gãi gãi đầu: "Thanh Nhã công tử chưa từng trở về Vân gia lần nào hết, cho nên thuộc hạ cũng không biết nhị gia đã đi đâu?"
Tâm Vân Lạc Phong khẽ run lên. Giữa hai mày đang nhíu chặt hiện lên vẻ ưu sầu lo lắng.
Suốt một năm qua nhị thúc cũng chưa từng trở về Vân gia, vậy rốt cuộc là thúc ấy đã đi đâu? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Chủ mẫu, người cứ yên tâm đi!" Tần Nguyên tựa hồ là cảm nhận được sư lo lắng trong lòng Vân Lạc Phong nên vội vàng lên tiếng trấn an: "Thanh Nhã công tử sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Hắn chắc là đang rèn luyện ở đâu đó mà thôi, rất nhanh thì sẽ trở về!"
"Chỉ hy vọng là thế!"
Hai mày nhíu chặt của Vân Lạc Phong lúc này mới hơi dãn ra một chút: "đợi sau khi Đại Hội Y Sư kết thúc, nếu thúc ấy vẫn còn chưa trở về, thì ta sẽ đến Vô Hồi Chi Sâm tìm thúc ấy!"
______
Đại Hội Y Sư, được khai mạc trên quảng trường rộng lớn.
Nắng sớm ban mai chiếu rọi xuống vô số đỉnh đầu đang chen chút trên quảng trường.
Mọi người sau khi tìm được chỗ ngồi được sắp xếp từ trước rồi liền yên tĩnh ngồi xuống đó mà chờ đợi.
Không bao lâu sau, Lâm Nhã Đình toàn thân mặc một bộ y phục màu vàng nhạt xuất hiện, theo sát phía sau là chúng đệ tử của Y Sư Hiệp Hội. Cô ta cất bước nhẹ nhàng, ưu nhã mà cao quý, rất có phong phạm của một quý tộc.
Ánh mắt của Lâm Nhã Đình đảo qua một lượt những người phía dưới, sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong thì thoáng dừng lại một chút, nhưng rất nhanh thì đã thu hồi lại tầm mắt của mình.
"Chư vị, Đại Hội lần này sẽ do ta chủ trì, nhất định ta sẽ cho mọi người một phán quyết công bằng công chính. Tuyệt đối sẽ không thiên vị làm rối kỷ cương." khuôn mặt của Lâm Nhã Đình lộ ra thần thái nghiêm khắc: "bây giờ, ta xin được giải thích một chút về quy tắc của khảo nghiệm ngày hôm nay!"
"Cuộc khảo nghiệm hôm nay là do Y Sư Hiệp Hội chúng ta tổ chức, cho nên nội dung khảo nghiệm hiển nhiên là cũng liên quan đến y thuật! Ta sẽ sắp xếp một ít người bệnh cho từng người ở đây, mọi người cần phải trong thời gian quy định mà chữa khỏi cho người bệnh do mình phụ trách. Nếu không thể chữa khỏi được thì xem như là khảo nghiệm thất bại. Mọi người đã hiểu rõ rồi chứ?"
Nghe được Lâm Nhã Đình nói, một số y sư trẻ tuổi ở bên dưới liền phát ra âm thanh kích động: "hiểu rõ rồi!"
"Tốt! Tiếp theo ta sẽ đưa người bệnh vào!"
Lâm Nhã Đình lại lần nữa phóng ánh mắt về phía Vân Lạc Phong, trong đôi mắt cô ta chợt có tia sáng lóe lên rồi biến mất tức thì.
Vân Lạc Phong, vì để chiêu mộ được ngươi, ta cũng chỉ có thể giở một chút tiểu xảo trong phần thi của ngươi! Bằng không, vạn nhất ngươi thành công đánh bại được các đối thủ khác, thì nhất định sẽ dẫn đến sự tranh đoạt của các trưởng lão khác trong Y Sư Hiệp Hội.
Cho nên, ta cũng chỉ có thể làm cho ngươi thất bại trong cuộc khảo nghiệm hôm nay mà thôi!
Lâm Nhã Đình hít một hơi thật sâu. Chỉ cần có thể làm cho các trưởng lão khác từ bỏ ý nghĩ tranh đoạt Vân Lạc Phong, cho dù phải giở trò gian lận thì đã sao kia chứ?
Rất nhanh, vô số người bệnh đều được khiêng tới quảng trường, sau đó được phân đến trước mặt từng y sư dự thi.
Vân Lạc Phong nhìn người bệnh không ngừng kêu rên thảm thiết trước mặt mình, khẽ nheo đôi mắt lại, đáy mắt chợt xẹt qua một tia sáng tà khí, lạnh giọng nói: "hắn không có bệnh!"
Quảng trường lúc này vốn rất yên tĩnh, cho nên từng chữ mà Vân Lạc Phong nói đều rơi vào tai những người có mặt ở đây rất rõ ràng.
Người bệnh trẻ tuổi kia chợt biến sắc, phẫn nộ quát lớn một tiếng: "ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta ở chỗ này đau đến mức chết đi sống lại, ngươi lại ở đó mà nói ta không có bệnh! Ngươi rốt cuộc có phải là y sư hay không? Y thuật lại kém đến trình độ này! Ngay cả bắt mạch còn chưa có bắt mạch, thì đã kết luận rằng ta không có bệnh!"
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn hắn: "ngược lại ta rất muốn hỏi ngươi, đã không có bệnh tại sao còn phải giả bệnh?"
Giả bệnh?
Trên thính phòng, Vinh lão ngẩn người, ánh mắt kinh ngạc của ông đảo qua người Vân Lạc Phong, rồi di chuyển tới trên người của Lâm Nhã Đình, sau đó, đáy mắt liền lộ ra vẻ kinh sợ.
Vinh lão không ngờ, Lâm Nhã Đình lại dám làm ra loại chuyện thế này, chỉ cần tên kia một mức khẳng định cơ thể hắn ta có vấn đề, như vậy Lâm Nhã Đình liền có thể tuyên bố y thuật của Vân Lạc Phong kém cỏi. Từ đó, những trưởng lão có ý muốn chiêu mộ Vân Lạc Phong cũng sẽ từ bỏ ý định này.....
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày rồi tiếp tục hỏi: "có tin tức gì của nhị thúc ta không?"
"Cái này...." Tần Nguyên gãi gãi đầu: "Thanh Nhã công tử chưa từng trở về Vân gia lần nào hết, cho nên thuộc hạ cũng không biết nhị gia đã đi đâu?"
Tâm Vân Lạc Phong khẽ run lên. Giữa hai mày đang nhíu chặt hiện lên vẻ ưu sầu lo lắng.
Suốt một năm qua nhị thúc cũng chưa từng trở về Vân gia, vậy rốt cuộc là thúc ấy đã đi đâu? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Chủ mẫu, người cứ yên tâm đi!" Tần Nguyên tựa hồ là cảm nhận được sư lo lắng trong lòng Vân Lạc Phong nên vội vàng lên tiếng trấn an: "Thanh Nhã công tử sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Hắn chắc là đang rèn luyện ở đâu đó mà thôi, rất nhanh thì sẽ trở về!"
"Chỉ hy vọng là thế!"
Hai mày nhíu chặt của Vân Lạc Phong lúc này mới hơi dãn ra một chút: "đợi sau khi Đại Hội Y Sư kết thúc, nếu thúc ấy vẫn còn chưa trở về, thì ta sẽ đến Vô Hồi Chi Sâm tìm thúc ấy!"
______
Đại Hội Y Sư, được khai mạc trên quảng trường rộng lớn.
Nắng sớm ban mai chiếu rọi xuống vô số đỉnh đầu đang chen chút trên quảng trường.
Mọi người sau khi tìm được chỗ ngồi được sắp xếp từ trước rồi liền yên tĩnh ngồi xuống đó mà chờ đợi.
Không bao lâu sau, Lâm Nhã Đình toàn thân mặc một bộ y phục màu vàng nhạt xuất hiện, theo sát phía sau là chúng đệ tử của Y Sư Hiệp Hội. Cô ta cất bước nhẹ nhàng, ưu nhã mà cao quý, rất có phong phạm của một quý tộc.
Ánh mắt của Lâm Nhã Đình đảo qua một lượt những người phía dưới, sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong thì thoáng dừng lại một chút, nhưng rất nhanh thì đã thu hồi lại tầm mắt của mình.
"Chư vị, Đại Hội lần này sẽ do ta chủ trì, nhất định ta sẽ cho mọi người một phán quyết công bằng công chính. Tuyệt đối sẽ không thiên vị làm rối kỷ cương." khuôn mặt của Lâm Nhã Đình lộ ra thần thái nghiêm khắc: "bây giờ, ta xin được giải thích một chút về quy tắc của khảo nghiệm ngày hôm nay!"
"Cuộc khảo nghiệm hôm nay là do Y Sư Hiệp Hội chúng ta tổ chức, cho nên nội dung khảo nghiệm hiển nhiên là cũng liên quan đến y thuật! Ta sẽ sắp xếp một ít người bệnh cho từng người ở đây, mọi người cần phải trong thời gian quy định mà chữa khỏi cho người bệnh do mình phụ trách. Nếu không thể chữa khỏi được thì xem như là khảo nghiệm thất bại. Mọi người đã hiểu rõ rồi chứ?"
Nghe được Lâm Nhã Đình nói, một số y sư trẻ tuổi ở bên dưới liền phát ra âm thanh kích động: "hiểu rõ rồi!"
"Tốt! Tiếp theo ta sẽ đưa người bệnh vào!"
Lâm Nhã Đình lại lần nữa phóng ánh mắt về phía Vân Lạc Phong, trong đôi mắt cô ta chợt có tia sáng lóe lên rồi biến mất tức thì.
Vân Lạc Phong, vì để chiêu mộ được ngươi, ta cũng chỉ có thể giở một chút tiểu xảo trong phần thi của ngươi! Bằng không, vạn nhất ngươi thành công đánh bại được các đối thủ khác, thì nhất định sẽ dẫn đến sự tranh đoạt của các trưởng lão khác trong Y Sư Hiệp Hội.
Cho nên, ta cũng chỉ có thể làm cho ngươi thất bại trong cuộc khảo nghiệm hôm nay mà thôi!
Lâm Nhã Đình hít một hơi thật sâu. Chỉ cần có thể làm cho các trưởng lão khác từ bỏ ý nghĩ tranh đoạt Vân Lạc Phong, cho dù phải giở trò gian lận thì đã sao kia chứ?
Rất nhanh, vô số người bệnh đều được khiêng tới quảng trường, sau đó được phân đến trước mặt từng y sư dự thi.
Vân Lạc Phong nhìn người bệnh không ngừng kêu rên thảm thiết trước mặt mình, khẽ nheo đôi mắt lại, đáy mắt chợt xẹt qua một tia sáng tà khí, lạnh giọng nói: "hắn không có bệnh!"
Quảng trường lúc này vốn rất yên tĩnh, cho nên từng chữ mà Vân Lạc Phong nói đều rơi vào tai những người có mặt ở đây rất rõ ràng.
Người bệnh trẻ tuổi kia chợt biến sắc, phẫn nộ quát lớn một tiếng: "ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta ở chỗ này đau đến mức chết đi sống lại, ngươi lại ở đó mà nói ta không có bệnh! Ngươi rốt cuộc có phải là y sư hay không? Y thuật lại kém đến trình độ này! Ngay cả bắt mạch còn chưa có bắt mạch, thì đã kết luận rằng ta không có bệnh!"
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn hắn: "ngược lại ta rất muốn hỏi ngươi, đã không có bệnh tại sao còn phải giả bệnh?"
Giả bệnh?
Trên thính phòng, Vinh lão ngẩn người, ánh mắt kinh ngạc của ông đảo qua người Vân Lạc Phong, rồi di chuyển tới trên người của Lâm Nhã Đình, sau đó, đáy mắt liền lộ ra vẻ kinh sợ.
Vinh lão không ngờ, Lâm Nhã Đình lại dám làm ra loại chuyện thế này, chỉ cần tên kia một mức khẳng định cơ thể hắn ta có vấn đề, như vậy Lâm Nhã Đình liền có thể tuyên bố y thuật của Vân Lạc Phong kém cỏi. Từ đó, những trưởng lão có ý muốn chiêu mộ Vân Lạc Phong cũng sẽ từ bỏ ý định này.....
/2169
|