Edit: Sahara
**** lần này nữa là 3 lần rồi. Edit xong úp lên cứ hiện bảng đang lưu, xong treo máy hết 10 phút. Thoát ra vô lại thì mất hết 1/2 chương luôn. Điên máu dữ lắm rồi á. Ứng dụng gì thu tiền quảng cáo cho lắm vào. Mà úpdate xong lại càng ngày càng tệ. Chọc điên Sa qua zalo hay Facebook edit luôn. Không đăng truyện ở đây nữa. Hai ngày mà bị hết 3 lần. Thời gian edit lại đủ để edit thêm chương mới nữa rồi.
_____
Trà Sữa ôm bụng không ngừng lăn lộn trên đất, thống khổ kêu rên liên tục, Vân Lạc Phong không kịp giải thích tình hình cụ thể của Trà Sữa cho Lâm Nhược Bạch nghe, nói đại khái rồi vội vàng đặt tay lên cái bụng nhỏ trắng phiếu của Trà Sữa.
Một luồng linh lực nhàn nhạt xuyên qua da thịt của Trà Sữa mà tiến vào bên trong ngũ tạng lục phủ của nó. Có lẽ luồng linh lực của Vân Lạc Phong đã phát huy tác dụng, cho nên lúc này Trà Sữa không còn thống khổ như vừa rồi nữa, ngay cả tiếng kêu rên hừ hừ cũng giảm dần đi.
_____
Trong sơn động.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó mà đã một năm rồi.
Trong một góc của sơn động, Lâm Nhược Bạch đang ngồi khoanh chân xếp bằng tu luyện bỗng từ từ mở mắt ra. Cô bé nhìn về phía Vân Lạc Phong vẫn đang giúp Trà Sữa tiêu hóa hạt châu mà năm ngoái Trà Sữa đã vô tình nuốt phải, sau đó liền thở dài một tiếng.
"Một năm! Một năm rồi! Con chuột nhà ngươi rốt cuộc là đã nuốt phải cái gì vậy hả? Có sư phụ giúp đỡ, mà trong một năm vẫn chưa thể tiêu hóa xong!"
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, trong suốt một năm qua, cứ cách mấy tháng thì Trà Sữa lại đột phá một lần. Lúc đầu, Lâm Nhược Bạch còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thế nhưng, dần dần cô bé nhìn mãi rồi cũng thành quen, cuối cùng thì không thèm nhìn đến nữa.
Ai kêu sư phụ nhà cô bé là một người biến thái, tiểu sủng vật mà sư phụ nuôi, khẳng định cũng là một tiểu biến thái.
Vù...
Trên người của Trà Sữa đột nhiên xuất hiện một luồng linh lực nhàn nhạt đặc trưng của việc đột phá cảnh giới. Chỉ là, Lâm Nhược Bạch không biết lúc này nó đã đột phá tới cảnh giới nào rồi.
Lâm Nhược Bạch có thể cảm nhận được, Trà Sữa của hiện giờ hoàn toàn khác biệt với Trà Sữa cách đây một năm. Trà Sữa của bây giờ mang cho người ta một cảm giác rất cường đại, mà cũng cực kỳ nguy hiểm.
Trong một năm này, Vân Lạc Phong cũng tiến bộ không ít. Thời điểm mà cô giúp Trà Sữa tiêu hóa hạt châu kia, cũng đồng thời tự mình tu luyện, chỉ là phải phân tâm lo cho Trà Sữa nên tốc độ tu luyện không được nhanh như trước kia.
Dù vậy, thì hiện giờ Vân Lạc Phong cô cũng đã đột phá đến Thiên Linh Giả trung giai, hơn nữa còn là đỉnh của Thiên Linh Giả trung giai, chỉ cần gặp được một cơ hội thích hợp, thì có thể thành công tấn chức lên Thiên Linh Giả cao giai.
Cuối cùng, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Nhược Bạch, Vân Lạc Phong cũng từ từ mở mắt ra, khóe môi cô gợi lên một độ cong tà khí.
"Trà Sữa, hiện giờ ngươi cảm thấy như thế nào?"
Trà Sữa chớp chớp mắt, phát ra giọng nói hơi cao nhưng rất mềm mại đáng yêu: "chủ.. nhân, đa.. tạ người!"
Có lẽ là vừa mới học được cách nói chuyện, cho nên Trà Sữa nói năng không được lưu loát lắm. Tuy nhiên, trong đôi mắt to tròn đáng yêu kia thì lộ rõ ra sự cảm kích vô cùng vô tận.
Giống như là ngũ lôi oanh đỉnh, Lâm Nhược Bạch ngay lập tức trợn tròn hai mắt, cô bé kinh ngạc nhìn Trà Sữa mà hỏi: "Trà Sữa, ngươi... Ngươi có thể nói được rồi à?"
"Linh thú khi tới một cấp bậc nhất định thì sẽ có thể mở miệng nói chuyện!" giọng nói của Trà Sữa hơi cao, trong trẻo đáng yêu, lại mềm như bông: "bất quá, nếu không nhờ có chủ nhân, ta cũng không thể mở miệng nói chuyện nhanh như vậy được!"
Lâm Nhược Bạch giống như là vừa phát hiện ra được một đại lục mới vậy, khuôn mặt tròn trịa dễ thương của cô bé hưng phấn vô cùng, đôi mắt cứ sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào Trà Sữa không chớp mắt.
"Trà Sữa, ngươi là chuột đực hay chuột cái thế?"
Trà Sữa tặng cho Lâm Nhược Bạch một ánh mắt khinh bỉ vô cùng rõ rệt: "ta tất nhiên là chuột đực rồi! Ngươi có từng thấy qua chuột cái nào lại có tiểu kê kê không?"
"Tiểu kê kê? Đâu? Ở đâu? Mau cho ta xem thử?"
Lâm Nhược Bạch lập tức vươn tay ra tóm lấy Trà Sữa, đè ngửa nó ra đất, dùng ngón tay chọc tới chọc lui trên cái bụng trắng phiếu của nó: "ở đâu? Tại sao ta lại không tìm đượ?"
Trà Sữa kêu chít một tiếng, nâng chi trước lên mà đánh bay cái móng vuốt của Lâm Nhược Bạch trên bụng mình, sau đó thì lật người lại, xấu hổ chạy đi thật nhanh.
Dựa theo thực lực của Trà Sữa bây giờ mà nói, tốc độ so với trước kia không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, rất nhanh thì Trà Sữa đã tìm thấy một cái động nhỏ, liền rút hết cả thân mình ẩn giấu vào trong.
"A.. Tên gia hỏa nhà ngươi lại còn muốn trốn?"
Lâm Nhược Bạch vén ống tay áo lên, dự định bò vào trong động mà bắt Trà Sữa ra, tuy nhiên, ngay lúc cô bé sắp sửa bò vào thì Vân Lạc Phong lại đột ngột duỗi một tay ra ngăn cô bé lại.
"Đợi đã!"
"Sư phụ~." Lâm Nhược Bạch có chút không hiểu nguyên do mà quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, hỏi: "làm sao vậy ạ?"
**** lần này nữa là 3 lần rồi. Edit xong úp lên cứ hiện bảng đang lưu, xong treo máy hết 10 phút. Thoát ra vô lại thì mất hết 1/2 chương luôn. Điên máu dữ lắm rồi á. Ứng dụng gì thu tiền quảng cáo cho lắm vào. Mà úpdate xong lại càng ngày càng tệ. Chọc điên Sa qua zalo hay Facebook edit luôn. Không đăng truyện ở đây nữa. Hai ngày mà bị hết 3 lần. Thời gian edit lại đủ để edit thêm chương mới nữa rồi.
_____
Trà Sữa ôm bụng không ngừng lăn lộn trên đất, thống khổ kêu rên liên tục, Vân Lạc Phong không kịp giải thích tình hình cụ thể của Trà Sữa cho Lâm Nhược Bạch nghe, nói đại khái rồi vội vàng đặt tay lên cái bụng nhỏ trắng phiếu của Trà Sữa.
Một luồng linh lực nhàn nhạt xuyên qua da thịt của Trà Sữa mà tiến vào bên trong ngũ tạng lục phủ của nó. Có lẽ luồng linh lực của Vân Lạc Phong đã phát huy tác dụng, cho nên lúc này Trà Sữa không còn thống khổ như vừa rồi nữa, ngay cả tiếng kêu rên hừ hừ cũng giảm dần đi.
_____
Trong sơn động.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó mà đã một năm rồi.
Trong một góc của sơn động, Lâm Nhược Bạch đang ngồi khoanh chân xếp bằng tu luyện bỗng từ từ mở mắt ra. Cô bé nhìn về phía Vân Lạc Phong vẫn đang giúp Trà Sữa tiêu hóa hạt châu mà năm ngoái Trà Sữa đã vô tình nuốt phải, sau đó liền thở dài một tiếng.
"Một năm! Một năm rồi! Con chuột nhà ngươi rốt cuộc là đã nuốt phải cái gì vậy hả? Có sư phụ giúp đỡ, mà trong một năm vẫn chưa thể tiêu hóa xong!"
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, trong suốt một năm qua, cứ cách mấy tháng thì Trà Sữa lại đột phá một lần. Lúc đầu, Lâm Nhược Bạch còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thế nhưng, dần dần cô bé nhìn mãi rồi cũng thành quen, cuối cùng thì không thèm nhìn đến nữa.
Ai kêu sư phụ nhà cô bé là một người biến thái, tiểu sủng vật mà sư phụ nuôi, khẳng định cũng là một tiểu biến thái.
Vù...
Trên người của Trà Sữa đột nhiên xuất hiện một luồng linh lực nhàn nhạt đặc trưng của việc đột phá cảnh giới. Chỉ là, Lâm Nhược Bạch không biết lúc này nó đã đột phá tới cảnh giới nào rồi.
Lâm Nhược Bạch có thể cảm nhận được, Trà Sữa của hiện giờ hoàn toàn khác biệt với Trà Sữa cách đây một năm. Trà Sữa của bây giờ mang cho người ta một cảm giác rất cường đại, mà cũng cực kỳ nguy hiểm.
Trong một năm này, Vân Lạc Phong cũng tiến bộ không ít. Thời điểm mà cô giúp Trà Sữa tiêu hóa hạt châu kia, cũng đồng thời tự mình tu luyện, chỉ là phải phân tâm lo cho Trà Sữa nên tốc độ tu luyện không được nhanh như trước kia.
Dù vậy, thì hiện giờ Vân Lạc Phong cô cũng đã đột phá đến Thiên Linh Giả trung giai, hơn nữa còn là đỉnh của Thiên Linh Giả trung giai, chỉ cần gặp được một cơ hội thích hợp, thì có thể thành công tấn chức lên Thiên Linh Giả cao giai.
Cuối cùng, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Nhược Bạch, Vân Lạc Phong cũng từ từ mở mắt ra, khóe môi cô gợi lên một độ cong tà khí.
"Trà Sữa, hiện giờ ngươi cảm thấy như thế nào?"
Trà Sữa chớp chớp mắt, phát ra giọng nói hơi cao nhưng rất mềm mại đáng yêu: "chủ.. nhân, đa.. tạ người!"
Có lẽ là vừa mới học được cách nói chuyện, cho nên Trà Sữa nói năng không được lưu loát lắm. Tuy nhiên, trong đôi mắt to tròn đáng yêu kia thì lộ rõ ra sự cảm kích vô cùng vô tận.
Giống như là ngũ lôi oanh đỉnh, Lâm Nhược Bạch ngay lập tức trợn tròn hai mắt, cô bé kinh ngạc nhìn Trà Sữa mà hỏi: "Trà Sữa, ngươi... Ngươi có thể nói được rồi à?"
"Linh thú khi tới một cấp bậc nhất định thì sẽ có thể mở miệng nói chuyện!" giọng nói của Trà Sữa hơi cao, trong trẻo đáng yêu, lại mềm như bông: "bất quá, nếu không nhờ có chủ nhân, ta cũng không thể mở miệng nói chuyện nhanh như vậy được!"
Lâm Nhược Bạch giống như là vừa phát hiện ra được một đại lục mới vậy, khuôn mặt tròn trịa dễ thương của cô bé hưng phấn vô cùng, đôi mắt cứ sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào Trà Sữa không chớp mắt.
"Trà Sữa, ngươi là chuột đực hay chuột cái thế?"
Trà Sữa tặng cho Lâm Nhược Bạch một ánh mắt khinh bỉ vô cùng rõ rệt: "ta tất nhiên là chuột đực rồi! Ngươi có từng thấy qua chuột cái nào lại có tiểu kê kê không?"
"Tiểu kê kê? Đâu? Ở đâu? Mau cho ta xem thử?"
Lâm Nhược Bạch lập tức vươn tay ra tóm lấy Trà Sữa, đè ngửa nó ra đất, dùng ngón tay chọc tới chọc lui trên cái bụng trắng phiếu của nó: "ở đâu? Tại sao ta lại không tìm đượ?"
Trà Sữa kêu chít một tiếng, nâng chi trước lên mà đánh bay cái móng vuốt của Lâm Nhược Bạch trên bụng mình, sau đó thì lật người lại, xấu hổ chạy đi thật nhanh.
Dựa theo thực lực của Trà Sữa bây giờ mà nói, tốc độ so với trước kia không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, rất nhanh thì Trà Sữa đã tìm thấy một cái động nhỏ, liền rút hết cả thân mình ẩn giấu vào trong.
"A.. Tên gia hỏa nhà ngươi lại còn muốn trốn?"
Lâm Nhược Bạch vén ống tay áo lên, dự định bò vào trong động mà bắt Trà Sữa ra, tuy nhiên, ngay lúc cô bé sắp sửa bò vào thì Vân Lạc Phong lại đột ngột duỗi một tay ra ngăn cô bé lại.
"Đợi đã!"
"Sư phụ~." Lâm Nhược Bạch có chút không hiểu nguyên do mà quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, hỏi: "làm sao vậy ạ?"
/2169
|