Edit: Sahara
Cả người Đường Duyệt vô lực xụi lơ trên đất, cô ta biết, đời này của cô ta đừng mơ có được Trầm Ngọc Khanh nữa! Bất quá, nếu cô ta không có được, vậy thì Vân Lạc Phong cũng đừng hòng có được!
"Sư phụ, dù hiện tại thân thể của con dơ bẩn, nhưng tâm con vẫn sạch sẽ, không giống như Vân Lạc Phong, bất kể là thân thể, hay là tâm hồn của ả thì cũng đều dơ bẩn như nhau! Trầm gia chủ bị mù mắt cho nên mới bị ả ta câu dẫn!"
Hiện tại, chỉ cần nghĩ đến hành vi của hai người bọn họ ở vườn hoa đào Trầm gia, trái tim của Đường Duyệt liền khó chịu như bị ngàn vạn con kiến gậm nhấm.
"Duyệt nhi!"
Sắc mặt Trầm Điền biến đổi.
Bất luận là Đường Duyệt lăng nhục Vân Lạc Phong thế nào cũng không sao, nhưng nó lại dám nói gia chủ mắt bị mù, lỡ như lời này mà truyền tới tai của gia chủ....
Trầm Điền còn chưa kịp nghĩ ra đối sách thì bỗng một âm thanh vô cùng quen thuộc với ông ta chợt vang lên, trong nháy mắt khiến cho cả người ông ta như bị đẩy xuống địa ngục vô cùng vô tận.
"Ngại quá, đôi mắt của ta vẫn bình thường, cho nên, thời điểm mà ngươi muốn câu dẫn ta ngày hôm đó mới bị ta đuổi đi!"
Giọng nói của Trầm Ngọc Khanh vẫn rất ôn hòa, nhưng ánh mắt thì lại mang theo sự đạm mạc và lạnh lẽo.
Diện mạo tuấn mỹ như trích tiên trong tranh, nhất cứ nhất động đều ngập tràn mị lực cùng dụ hoặc.
Tầm mắt Đường Duyệt chậm rãi dừng trên người Trầm Ngọc Khanh, đáy mắt là một mảnh si mê.
Cho dù người nam nhân này hiện tại vẫn rất tuyệt tình như thế, nhưng tâm của Đường Duyệt vẫn không tự chủ được mà đặt lên người hắn ta.
"Cô không sao chứ?"
Từ đầu đến cuối, Trầm Ngọc Khanh không hề nhìn đến Đường Duyệt dù chỉ là một cái liếc mắt, hắn chậm rãi đi về hướng của Vân Lạc Phong, hỏi bằng giọng điệu đầy quan tâm.
Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng: "ta đã nói rồi, kêu Trầm gia của ngươi không được nhúng tay vào chuyện này. Kết quả thì sao? Người của Trầm gia không những nhúng tay vào, mà còn ra tay bênh vực Thiên Võ Các!"
Trầm Ngọc Khanh hơi nhíu mày: "là ta quản giáo bất nghiêm! Chuyện này ta nhất định sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng!"
Toàn bộ quảng trường đều bởi vì sự xuất hiện của Trầm Ngọc Khanh mà lặng ngắt như tờ.
Tất cả bọn họ đều không ngờ, Vân Lạc Phong đối với Trầm Ngọc Khanh vô lễ như thế, nhưng hắn chẳng những không có trách cứ Vân Lạc Phong mà còn dung túng cho cô ta.
Nữ nhân này rốt cuộc có cái gì đặc biệt, mà khiến cho Trầm gia chủ đối đãi tốt với cô ta như vậy?
"Gia chủ!" Trầm Điền nghẹn một bụng lửa giận: "lão phu không biết Vân Lạc Phong kia rốt cuộc đã cho ngài uống thứ thuốc mê hồn gì, mà khiến cho ngài dung túng cho cô ta như vậy! Nhưng mà lão phu hy vọng ngài có thể vì Trầm gia mà suy xét lại, đừng để bản thân rơi vào cái bẫy của cô ta!"
Trầm Ngọc Khanh thản nhiên quét mắt nhìn Trầm Điền: "Trầm Điền, ngươi có biết bổn gia chủ ghét nhất là cái gì hay không?"
Nội tâm Trầm Điền bỗng run lên, ông ta đương nhiên biết Trầm Ngọc Khanh ghét nhất là cái gì. Hắn ghét nhất là có người xen vào quyết định của hắn.
"Nhưng mà gia chủ, ta khuyên ngài cũng là vì muốn tốt cho ngài, chẳng lẽ ngài đã quên chuyện trước kia rồi hay sao?"
Trước kia bởi vì gia chủ không nghe theo lời khuyên của người khác, đem nữ nhân kia lưu lại Trầm gia nên mới khiến Trầm gia suýt chút nữa thì diệt vong rồi.
Trầm Ngọc Khanh trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói: "cô ấy mà người kia không giống nhau!"
"Có gì không giống? Cô ta căn bản không phải là thứ tốt lành gì! Bên ngoài không biết đã câu dẫn hết bao nhiêu nam nhân, ngay cả con cũng đã sinh luôn rồi, vậy mà lại còn muốn quyến rũ gia chủ. Ngày đó, các người lại còn ở vườn đào làm ra những chuyện mất mặt như thế, ta thân là người của Trầm gia, sao có thể khoanh tay đứng nhìn gia chủ lại lầm đường lạc lối một lần nữa được chứ?"
Đối diện với sự chỉ trích của Trầm gia, Vân Lạc Phong vẫn thản nhiên khoanh tay trước ngực mà đứng ở một bên, khóe môi khẽ gợi lên một độ cong, thân người lười biếng dựa lưng vào cây cột gỗ lớn sau lưng, đáy mắt ngập tràn ý cười.
Đôi mắt Trầm Ngọc Khanh càng lúc càng trầm xuống, lạnh lùng nói: "ta ngược lại lại không biết, ngày đó ta và Vân Lạc Phong ở vườn hoa đào đã làm ra những chuyện gì?"
Cả người Đường Duyệt vô lực xụi lơ trên đất, cô ta biết, đời này của cô ta đừng mơ có được Trầm Ngọc Khanh nữa! Bất quá, nếu cô ta không có được, vậy thì Vân Lạc Phong cũng đừng hòng có được!
"Sư phụ, dù hiện tại thân thể của con dơ bẩn, nhưng tâm con vẫn sạch sẽ, không giống như Vân Lạc Phong, bất kể là thân thể, hay là tâm hồn của ả thì cũng đều dơ bẩn như nhau! Trầm gia chủ bị mù mắt cho nên mới bị ả ta câu dẫn!"
Hiện tại, chỉ cần nghĩ đến hành vi của hai người bọn họ ở vườn hoa đào Trầm gia, trái tim của Đường Duyệt liền khó chịu như bị ngàn vạn con kiến gậm nhấm.
"Duyệt nhi!"
Sắc mặt Trầm Điền biến đổi.
Bất luận là Đường Duyệt lăng nhục Vân Lạc Phong thế nào cũng không sao, nhưng nó lại dám nói gia chủ mắt bị mù, lỡ như lời này mà truyền tới tai của gia chủ....
Trầm Điền còn chưa kịp nghĩ ra đối sách thì bỗng một âm thanh vô cùng quen thuộc với ông ta chợt vang lên, trong nháy mắt khiến cho cả người ông ta như bị đẩy xuống địa ngục vô cùng vô tận.
"Ngại quá, đôi mắt của ta vẫn bình thường, cho nên, thời điểm mà ngươi muốn câu dẫn ta ngày hôm đó mới bị ta đuổi đi!"
Giọng nói của Trầm Ngọc Khanh vẫn rất ôn hòa, nhưng ánh mắt thì lại mang theo sự đạm mạc và lạnh lẽo.
Diện mạo tuấn mỹ như trích tiên trong tranh, nhất cứ nhất động đều ngập tràn mị lực cùng dụ hoặc.
Tầm mắt Đường Duyệt chậm rãi dừng trên người Trầm Ngọc Khanh, đáy mắt là một mảnh si mê.
Cho dù người nam nhân này hiện tại vẫn rất tuyệt tình như thế, nhưng tâm của Đường Duyệt vẫn không tự chủ được mà đặt lên người hắn ta.
"Cô không sao chứ?"
Từ đầu đến cuối, Trầm Ngọc Khanh không hề nhìn đến Đường Duyệt dù chỉ là một cái liếc mắt, hắn chậm rãi đi về hướng của Vân Lạc Phong, hỏi bằng giọng điệu đầy quan tâm.
Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng: "ta đã nói rồi, kêu Trầm gia của ngươi không được nhúng tay vào chuyện này. Kết quả thì sao? Người của Trầm gia không những nhúng tay vào, mà còn ra tay bênh vực Thiên Võ Các!"
Trầm Ngọc Khanh hơi nhíu mày: "là ta quản giáo bất nghiêm! Chuyện này ta nhất định sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng!"
Toàn bộ quảng trường đều bởi vì sự xuất hiện của Trầm Ngọc Khanh mà lặng ngắt như tờ.
Tất cả bọn họ đều không ngờ, Vân Lạc Phong đối với Trầm Ngọc Khanh vô lễ như thế, nhưng hắn chẳng những không có trách cứ Vân Lạc Phong mà còn dung túng cho cô ta.
Nữ nhân này rốt cuộc có cái gì đặc biệt, mà khiến cho Trầm gia chủ đối đãi tốt với cô ta như vậy?
"Gia chủ!" Trầm Điền nghẹn một bụng lửa giận: "lão phu không biết Vân Lạc Phong kia rốt cuộc đã cho ngài uống thứ thuốc mê hồn gì, mà khiến cho ngài dung túng cho cô ta như vậy! Nhưng mà lão phu hy vọng ngài có thể vì Trầm gia mà suy xét lại, đừng để bản thân rơi vào cái bẫy của cô ta!"
Trầm Ngọc Khanh thản nhiên quét mắt nhìn Trầm Điền: "Trầm Điền, ngươi có biết bổn gia chủ ghét nhất là cái gì hay không?"
Nội tâm Trầm Điền bỗng run lên, ông ta đương nhiên biết Trầm Ngọc Khanh ghét nhất là cái gì. Hắn ghét nhất là có người xen vào quyết định của hắn.
"Nhưng mà gia chủ, ta khuyên ngài cũng là vì muốn tốt cho ngài, chẳng lẽ ngài đã quên chuyện trước kia rồi hay sao?"
Trước kia bởi vì gia chủ không nghe theo lời khuyên của người khác, đem nữ nhân kia lưu lại Trầm gia nên mới khiến Trầm gia suýt chút nữa thì diệt vong rồi.
Trầm Ngọc Khanh trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói: "cô ấy mà người kia không giống nhau!"
"Có gì không giống? Cô ta căn bản không phải là thứ tốt lành gì! Bên ngoài không biết đã câu dẫn hết bao nhiêu nam nhân, ngay cả con cũng đã sinh luôn rồi, vậy mà lại còn muốn quyến rũ gia chủ. Ngày đó, các người lại còn ở vườn đào làm ra những chuyện mất mặt như thế, ta thân là người của Trầm gia, sao có thể khoanh tay đứng nhìn gia chủ lại lầm đường lạc lối một lần nữa được chứ?"
Đối diện với sự chỉ trích của Trầm gia, Vân Lạc Phong vẫn thản nhiên khoanh tay trước ngực mà đứng ở một bên, khóe môi khẽ gợi lên một độ cong, thân người lười biếng dựa lưng vào cây cột gỗ lớn sau lưng, đáy mắt ngập tràn ý cười.
Đôi mắt Trầm Ngọc Khanh càng lúc càng trầm xuống, lạnh lùng nói: "ta ngược lại lại không biết, ngày đó ta và Vân Lạc Phong ở vườn hoa đào đã làm ra những chuyện gì?"
/2169
|