Edit: Sahara
Nghiêm lão cũng nhìn thấy con côn trùng nhỏ trong chén trà của Trầm Ngọc Khanh, ông hơi sửng sốt một tý rồi vội vàng lên tiếng ngay: "Trầm gia chủ, ta lập tức giúp ngày đổi nước trà khác ngay!"
"Chén trà này.... Bẩn rồi!"
Ý chính là, dù Nghiêm lão có đổi nước trà khác thì cũng không thay đổi được sự thật rằng chén trà này đã bẩn rồi.
"Người đâu!" Nghiêm lão hiểu ý của Trầm Ngọc Khanh, ngay tức khắc quát lớn lên một tiếng: "mau đổi cho Trầm gia chủ một cái ly khác!"
Nghe vậy, một nha hoàn hầu việc trong phòng liền bưng lấy chén trà kia đi ra ngoài, không bao lâu sau, nha hoàn kia lại bưng một chén trà mới từ bên ngoài đi vào, cẩn thận đặt xuống trước mặt Trầm Ngọc Khanh.
Nghiêm lão thì đứng một bên không ngừng lao mồ hôi trên trán, miệng thì cười khổ không thôi.
Đừng thấy Trầm Ngọc Khanh bình thường rất dễ sống chung, đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa! Nhưng hắn lại có một tật xấu rất lớn, đó là quá mức chú trọng sạch sẽ.
Đặc biệt là cái tật xấu này đã đạt tới trình độ điên cuồng luôn rồi!
Giống như là chuyện vừa rồi, một con côn trùng bé tí tẹo rơi vào nước trà, đổ đi rót lại nước trà khác không phải là hết chuyện rồi sao? Nhưng hắn thì lại muốn đổi luôn cả chén trà! Đây không phải tật xấu thì là gì?
"Trầm gia chủ, không biết ngài còn có gì muốn căn dặn nữa hay không?"
Nghiêm lão đang mắng Trầm Ngọc Khanh ầm ĩ trong lòng, nhưng trên mặt không để lộ ra một chút gì cả, vẫn trưng ra cái thái độ cung kính ngàn năm không đổi.
"Các người cứ lui xuống đi!"
Trầm Ngọc Khanh nhìn Nghiêm lão bằng ánh mắt không nóng không lạnh, giọng nói hắn vẫn nghe rất êm tai, như là tiếng suối nước thanh mát.
"Dạ!" Nghiêm lão cung kính chắp nắm tay, sau đó quay sang phất tay một cái với đám thị nữ trong phòng: "tất cả cũng theo ta lui xuống!"
Đám nha hoàn cùng hành lễ, nối đuôi nhau rời khỏi gian phòng.
Từ đầu đến cuối, đám nha hoàn trong phòng đều không dám liếc mắt nhìn trộm Trầm Ngọc Khanh một cái nào, dường như chỉ cần liếc nhìn hắn một câu thì cũng giống như là một sự khinh nhờn đối với nam nhân đẹp như thần tiên hạ phàm này.
Trầm Ngọc Khanh khe khẽ vỗ vỗ ngón tay lên miệng chén trà, khóe môi vẫn đang mỉm cười, ánh mắt hắn dường như có thể nhìn xuyên qua cửa phòng mà thấy được bóng dáng của tuyệt sắc giai nhân đang ngồi bên dưới.
"Vân Lạc Phong, quả thật là có chút thú vị, vừa nhìn thì đã biết là một người không chịu được thiệt thòi. Thiên Võ Các lại cứ thích đâm đầu vào gây sự, kết quả chuốc lấy chắc chắn không gì ngoài bị ăn đến cả xương cốt cũng không còn!"
____
Bên dưới sảnh đường đấu giá.
Cây búa gỗ của nam tử đấu giá sư gõ xuống, một vật phẩm khác lại được đấu giá xong. Tiếp theo đó, hắn lại cho mang lên một cái khây khác, cất giọng sang sảng mà nói: "các vị, đây là vật phẩm áp trục của Hội Đấu Giá chúng ta ngày hôm nay, đây là một quyển thư tịch của một vị danh y từ một ngàn năm trước được lưu lại! Vị danh y kia có tên là Tuyệt Thiên!"
Tuyệt Thiên?
Vừa nghe được cái tên này, tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt giật mình một cái, ánh mắt bọn họ nhìn về phía cái khây trong tay của đấu giá sư như là đang nhìn một mỹ nhân trần trụi, chỉ hận một nỗi không thể lập tức nhào lên.
Cái tên Tuyệt Thiên đại biểu cho cái gì, chỉ sợ là không có người nào mà lại không biết! Nghe nói y thuật của vị y sư này đã đạt đến trình độ khởi tử hồi sinh, có thể làm cho người chết sống lại. Cho dù người đã hoàn toàn tắt thở, nhưng chỉ cần rơi vào tay hắn, thì hắn vẫn có thể làm cho người đó sống lại như thường.
Có thể nói, trên đời này không có một kỳ nan tạp chứng nào mà hắn ta không trị được!
Thư tịch của Tuyệt Thiên viết lại kinh nghiệm hành y trong suốt cả cuộc đời của hắn ta! Biết bao nhiêu y sư trên đại lục này đều không ngừng tìm kiếm, bất chấp thủ đoạn để đạt được tới tay! Tuy nhiên, tất cả đều uổng công vô ích, không có một ai thành công tìm được thư tịch của Tuyệt Thiên. Thật sự không ngờ, quyển thư tịch này lại xuất hiện trong buổi đấu giá ngày hôm nay!
Ngay tức khắc, hơi thở của tất cả mọi người đang có mặt đều trở nên dồn dập.
"Vật phẩm lần này không có giá khởi điểm, mọi người có thể tùy ý ra giá!" nam tử đấu giá sư mỉm cười lễ phép, nói.
Hai mắt Đường Lâm lập tức sáng lên, hiển nhiên, đây chính là mục tiêu của hắn trong buổi đấu giá ngày hôm nay.
Chỉ cần có được quyển y thư này, sau đó nghiên cứu thật kỹ, biết đâu có thể tìm ra được phương pháp trị khỏi chứng bệnh nan y của Trầm gia chủ. Chỉ cần Thiên Võ Các có thể chữa khỏi bệnh của Trầm gia chủ thì nhất định sẽ được Trầm gia trọng dụng.
Nghiêm lão cũng nhìn thấy con côn trùng nhỏ trong chén trà của Trầm Ngọc Khanh, ông hơi sửng sốt một tý rồi vội vàng lên tiếng ngay: "Trầm gia chủ, ta lập tức giúp ngày đổi nước trà khác ngay!"
"Chén trà này.... Bẩn rồi!"
Ý chính là, dù Nghiêm lão có đổi nước trà khác thì cũng không thay đổi được sự thật rằng chén trà này đã bẩn rồi.
"Người đâu!" Nghiêm lão hiểu ý của Trầm Ngọc Khanh, ngay tức khắc quát lớn lên một tiếng: "mau đổi cho Trầm gia chủ một cái ly khác!"
Nghe vậy, một nha hoàn hầu việc trong phòng liền bưng lấy chén trà kia đi ra ngoài, không bao lâu sau, nha hoàn kia lại bưng một chén trà mới từ bên ngoài đi vào, cẩn thận đặt xuống trước mặt Trầm Ngọc Khanh.
Nghiêm lão thì đứng một bên không ngừng lao mồ hôi trên trán, miệng thì cười khổ không thôi.
Đừng thấy Trầm Ngọc Khanh bình thường rất dễ sống chung, đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa! Nhưng hắn lại có một tật xấu rất lớn, đó là quá mức chú trọng sạch sẽ.
Đặc biệt là cái tật xấu này đã đạt tới trình độ điên cuồng luôn rồi!
Giống như là chuyện vừa rồi, một con côn trùng bé tí tẹo rơi vào nước trà, đổ đi rót lại nước trà khác không phải là hết chuyện rồi sao? Nhưng hắn thì lại muốn đổi luôn cả chén trà! Đây không phải tật xấu thì là gì?
"Trầm gia chủ, không biết ngài còn có gì muốn căn dặn nữa hay không?"
Nghiêm lão đang mắng Trầm Ngọc Khanh ầm ĩ trong lòng, nhưng trên mặt không để lộ ra một chút gì cả, vẫn trưng ra cái thái độ cung kính ngàn năm không đổi.
"Các người cứ lui xuống đi!"
Trầm Ngọc Khanh nhìn Nghiêm lão bằng ánh mắt không nóng không lạnh, giọng nói hắn vẫn nghe rất êm tai, như là tiếng suối nước thanh mát.
"Dạ!" Nghiêm lão cung kính chắp nắm tay, sau đó quay sang phất tay một cái với đám thị nữ trong phòng: "tất cả cũng theo ta lui xuống!"
Đám nha hoàn cùng hành lễ, nối đuôi nhau rời khỏi gian phòng.
Từ đầu đến cuối, đám nha hoàn trong phòng đều không dám liếc mắt nhìn trộm Trầm Ngọc Khanh một cái nào, dường như chỉ cần liếc nhìn hắn một câu thì cũng giống như là một sự khinh nhờn đối với nam nhân đẹp như thần tiên hạ phàm này.
Trầm Ngọc Khanh khe khẽ vỗ vỗ ngón tay lên miệng chén trà, khóe môi vẫn đang mỉm cười, ánh mắt hắn dường như có thể nhìn xuyên qua cửa phòng mà thấy được bóng dáng của tuyệt sắc giai nhân đang ngồi bên dưới.
"Vân Lạc Phong, quả thật là có chút thú vị, vừa nhìn thì đã biết là một người không chịu được thiệt thòi. Thiên Võ Các lại cứ thích đâm đầu vào gây sự, kết quả chuốc lấy chắc chắn không gì ngoài bị ăn đến cả xương cốt cũng không còn!"
____
Bên dưới sảnh đường đấu giá.
Cây búa gỗ của nam tử đấu giá sư gõ xuống, một vật phẩm khác lại được đấu giá xong. Tiếp theo đó, hắn lại cho mang lên một cái khây khác, cất giọng sang sảng mà nói: "các vị, đây là vật phẩm áp trục của Hội Đấu Giá chúng ta ngày hôm nay, đây là một quyển thư tịch của một vị danh y từ một ngàn năm trước được lưu lại! Vị danh y kia có tên là Tuyệt Thiên!"
Tuyệt Thiên?
Vừa nghe được cái tên này, tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt giật mình một cái, ánh mắt bọn họ nhìn về phía cái khây trong tay của đấu giá sư như là đang nhìn một mỹ nhân trần trụi, chỉ hận một nỗi không thể lập tức nhào lên.
Cái tên Tuyệt Thiên đại biểu cho cái gì, chỉ sợ là không có người nào mà lại không biết! Nghe nói y thuật của vị y sư này đã đạt đến trình độ khởi tử hồi sinh, có thể làm cho người chết sống lại. Cho dù người đã hoàn toàn tắt thở, nhưng chỉ cần rơi vào tay hắn, thì hắn vẫn có thể làm cho người đó sống lại như thường.
Có thể nói, trên đời này không có một kỳ nan tạp chứng nào mà hắn ta không trị được!
Thư tịch của Tuyệt Thiên viết lại kinh nghiệm hành y trong suốt cả cuộc đời của hắn ta! Biết bao nhiêu y sư trên đại lục này đều không ngừng tìm kiếm, bất chấp thủ đoạn để đạt được tới tay! Tuy nhiên, tất cả đều uổng công vô ích, không có một ai thành công tìm được thư tịch của Tuyệt Thiên. Thật sự không ngờ, quyển thư tịch này lại xuất hiện trong buổi đấu giá ngày hôm nay!
Ngay tức khắc, hơi thở của tất cả mọi người đang có mặt đều trở nên dồn dập.
"Vật phẩm lần này không có giá khởi điểm, mọi người có thể tùy ý ra giá!" nam tử đấu giá sư mỉm cười lễ phép, nói.
Hai mắt Đường Lâm lập tức sáng lên, hiển nhiên, đây chính là mục tiêu của hắn trong buổi đấu giá ngày hôm nay.
Chỉ cần có được quyển y thư này, sau đó nghiên cứu thật kỹ, biết đâu có thể tìm ra được phương pháp trị khỏi chứng bệnh nan y của Trầm gia chủ. Chỉ cần Thiên Võ Các có thể chữa khỏi bệnh của Trầm gia chủ thì nhất định sẽ được Trầm gia trọng dụng.
/2169
|