Editor: QR2 – diendanlequydon
“Chủ nhân, nhiều năm như vậy ta đã học được một trận pháp, không nghĩ tới lại có thể phát huy công dụng ở chỗ này.”
Tiểu Mạch ngồi xổm xuống, bày đá trên mặt đất, hắn lau chùi mồ hôi trên trán, đứng lên: “Nhưng mà trận pháp này của ta chỉ có thể giam giữ linh hồn, không có cách nào tiêu diệt bọn họ, người rót linh hồn chi hỏa vào bên trong trận pháp, rất nhanh có thể làm những linh hồn này hồn phi phách tán.”
Vừa rồi Vân Lạc Phong đã nói, nếu cường giả của Thiên gia này lấy thân thể ra trận, nàng sẽ không có bất cứ biện pháp gì! Nhưng ai bảo bọn họ đều chỉ là một đám linh hồn?
Đối với linh hồn mà nói, linh hồn chi hỏa là khắc tinh của bọn họ!
Tuy nói thực lực của những người này rất cường đại nhưng bọn họ đã không có thân thể bảo hộ, bởi vậy cũng không có cách nào tránh né linh hồn chi hỏa! Nếu như có thân thể, với thực lực của bọn họ, linh hồn chi hỏa không kịp xuyên thấu qua thân thể đã bị tiêu diệt!
Bốp!
Thiên Phúc đánh một chưởng lên người Thiên Nhai, thân mình Thiên Nhai đột nhiên bay ngược ra ngoài, vừa vặn ngã vào bên trong trận pháp.
Dù cho ngay từ đầu trưởng lão tổ tông của Thiên gia đã thấy được những hòn đá Tiểu Mạch xếp trên mặt đất, nhưng vì Tiểu Mạch chỉ là một tiểu hài tử, bọn họ cũng không có để ý nhiều hơn.
Trong mắt những người này, bọn họ có được thực lực tuyệt đối, Vân Lạc Phong là người không tạo nổi sóng gió gì!
Đáng tiếc, đám người Thiên Phúc không quá lưu ý người bên cạnh Vân Lạc Phong, vì vậy cũng không biết Tiểu Mạch đột nhiên xuất hiện, còn tưởng rằng từ lúc ban đầu hắn đã ở Thiên Sơn.
Nếu hắn có thể chú ý tới Tiểu Mạch đột ngột hiện thân, có lẽ sẽ không tự cho là đúng như vậy…
“Thiên Nhai, thực lực của một mình ngươi không đối phó được nhiều người Thiên gia chúng ta như vậy!” Thiên Phúc cười ha ha, đi vào bên trong trận pháp.
Cùng lúc đó, những trưởng lão tổ tông khác cũng đi đến, sôi nổi trào phúng nhìn Thiên Nhai.
“Đây là cái giá mà ngươi phải trả vì năm đó vi phạm mệnh lệnh Thiên gia!”
Giờ phút này, mọi người Thiên gia nhìn thấy tình thế tươi sáng hơn, ánh mắt đều xuất hiện sự chờ mong.
Cho dù Thiên Nhai có lợi hại hơn nữa thì như thế nào? Trưởng lão tổ tông của Thiên gia có nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn phải sợ một mình hắn sao?
Nghĩ đến đây, mọi người nhịn không được mở miệng nói: “Trưởng lão tổ tông, giết chết tên phản đồ Thiên Nhai này đi, hắn thân là người Thiên gia, chẳng những không giúp đỡ Thiên gia, còn cùng người ngoài muốn tru diệt gia tộc chúng ta.”
“Không sai! Hắn đã từng yêu một nữ nhân không rõ lai lịch, bây giờ lại nhận một người có thân phận thấp hèn làm sư phụ, quả thực chính là tội không thể tha thứ!”
Mặc dù Thiên Nhai thừa nhận thực lực của Vân Lạc Phong thì như thế nào? Trong mắt bọn họ, nàng chỉ là đại tiểu thư phủ Tướng quân mà thôi, thân phận đê tiện, há có thể so sánh với Thiên gia?
Thiên Nhai từ trên mặt đất đứng dậy, hắn che ngực bị thương, lạnh giọng nói: “Ta muốn cưới ai không quan hệ với Thiên gia các ngươi, ta muốn nhận ai làm sư phụ cũng không có quan hệ gì với Thiên gia! Nếu năm đó ta có thể thoát khỏi sự đuổi giết của với Thiên gia, bây giờ ta cũng có thể!”
Nghe vậy, Thiên Phúc cười nhạo: “Vài thập niên trước, ngươi một mình rời đi, bây giờ ngươi mang theo nhiều con ghẻ như vậy, ta thật muốn nhìn ngươi dùng thực lực gì để thoát ra ngoài!”
Nói xong lời này, trên người Thiên Phúc toát ra sát khí bao trùm lên thân thể Thiên Nhai.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng không định tiếp tục vô nghĩa với ngươi, giao nộp tánh mạng của các ngươi ra đây!”
Hắn cao ngạo ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Thiên Nhai.
Rồi sau đó, cánh tay của hắn cũng hơi nâng lên, một thanh trường kiếm sắc bén xuất hiện ở trong tay hắn…
Nhưng ngay lúc hắn cầm kiếm muốn động thủ, “Bùng” một tiếng, một ngọn lửa âm u màu xanh biếc từ mặt đất bùng lên, nháy mắt thân thể của bọn họ bị bao phủ bên trong ngọn lửa…
“Chủ nhân, nhiều năm như vậy ta đã học được một trận pháp, không nghĩ tới lại có thể phát huy công dụng ở chỗ này.”
Tiểu Mạch ngồi xổm xuống, bày đá trên mặt đất, hắn lau chùi mồ hôi trên trán, đứng lên: “Nhưng mà trận pháp này của ta chỉ có thể giam giữ linh hồn, không có cách nào tiêu diệt bọn họ, người rót linh hồn chi hỏa vào bên trong trận pháp, rất nhanh có thể làm những linh hồn này hồn phi phách tán.”
Vừa rồi Vân Lạc Phong đã nói, nếu cường giả của Thiên gia này lấy thân thể ra trận, nàng sẽ không có bất cứ biện pháp gì! Nhưng ai bảo bọn họ đều chỉ là một đám linh hồn?
Đối với linh hồn mà nói, linh hồn chi hỏa là khắc tinh của bọn họ!
Tuy nói thực lực của những người này rất cường đại nhưng bọn họ đã không có thân thể bảo hộ, bởi vậy cũng không có cách nào tránh né linh hồn chi hỏa! Nếu như có thân thể, với thực lực của bọn họ, linh hồn chi hỏa không kịp xuyên thấu qua thân thể đã bị tiêu diệt!
Bốp!
Thiên Phúc đánh một chưởng lên người Thiên Nhai, thân mình Thiên Nhai đột nhiên bay ngược ra ngoài, vừa vặn ngã vào bên trong trận pháp.
Dù cho ngay từ đầu trưởng lão tổ tông của Thiên gia đã thấy được những hòn đá Tiểu Mạch xếp trên mặt đất, nhưng vì Tiểu Mạch chỉ là một tiểu hài tử, bọn họ cũng không có để ý nhiều hơn.
Trong mắt những người này, bọn họ có được thực lực tuyệt đối, Vân Lạc Phong là người không tạo nổi sóng gió gì!
Đáng tiếc, đám người Thiên Phúc không quá lưu ý người bên cạnh Vân Lạc Phong, vì vậy cũng không biết Tiểu Mạch đột nhiên xuất hiện, còn tưởng rằng từ lúc ban đầu hắn đã ở Thiên Sơn.
Nếu hắn có thể chú ý tới Tiểu Mạch đột ngột hiện thân, có lẽ sẽ không tự cho là đúng như vậy…
“Thiên Nhai, thực lực của một mình ngươi không đối phó được nhiều người Thiên gia chúng ta như vậy!” Thiên Phúc cười ha ha, đi vào bên trong trận pháp.
Cùng lúc đó, những trưởng lão tổ tông khác cũng đi đến, sôi nổi trào phúng nhìn Thiên Nhai.
“Đây là cái giá mà ngươi phải trả vì năm đó vi phạm mệnh lệnh Thiên gia!”
Giờ phút này, mọi người Thiên gia nhìn thấy tình thế tươi sáng hơn, ánh mắt đều xuất hiện sự chờ mong.
Cho dù Thiên Nhai có lợi hại hơn nữa thì như thế nào? Trưởng lão tổ tông của Thiên gia có nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn phải sợ một mình hắn sao?
Nghĩ đến đây, mọi người nhịn không được mở miệng nói: “Trưởng lão tổ tông, giết chết tên phản đồ Thiên Nhai này đi, hắn thân là người Thiên gia, chẳng những không giúp đỡ Thiên gia, còn cùng người ngoài muốn tru diệt gia tộc chúng ta.”
“Không sai! Hắn đã từng yêu một nữ nhân không rõ lai lịch, bây giờ lại nhận một người có thân phận thấp hèn làm sư phụ, quả thực chính là tội không thể tha thứ!”
Mặc dù Thiên Nhai thừa nhận thực lực của Vân Lạc Phong thì như thế nào? Trong mắt bọn họ, nàng chỉ là đại tiểu thư phủ Tướng quân mà thôi, thân phận đê tiện, há có thể so sánh với Thiên gia?
Thiên Nhai từ trên mặt đất đứng dậy, hắn che ngực bị thương, lạnh giọng nói: “Ta muốn cưới ai không quan hệ với Thiên gia các ngươi, ta muốn nhận ai làm sư phụ cũng không có quan hệ gì với Thiên gia! Nếu năm đó ta có thể thoát khỏi sự đuổi giết của với Thiên gia, bây giờ ta cũng có thể!”
Nghe vậy, Thiên Phúc cười nhạo: “Vài thập niên trước, ngươi một mình rời đi, bây giờ ngươi mang theo nhiều con ghẻ như vậy, ta thật muốn nhìn ngươi dùng thực lực gì để thoát ra ngoài!”
Nói xong lời này, trên người Thiên Phúc toát ra sát khí bao trùm lên thân thể Thiên Nhai.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng không định tiếp tục vô nghĩa với ngươi, giao nộp tánh mạng của các ngươi ra đây!”
Hắn cao ngạo ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Thiên Nhai.
Rồi sau đó, cánh tay của hắn cũng hơi nâng lên, một thanh trường kiếm sắc bén xuất hiện ở trong tay hắn…
Nhưng ngay lúc hắn cầm kiếm muốn động thủ, “Bùng” một tiếng, một ngọn lửa âm u màu xanh biếc từ mặt đất bùng lên, nháy mắt thân thể của bọn họ bị bao phủ bên trong ngọn lửa…
/2169
|