Editor: Kim Phượng
Nghiễm nhiên trong mắt lão giả thì Vân Lạc Phong chỉ là một tồn tại bé nhỏ không đáng kể.
Chung Linh Nhi khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi, nhìn cũng không nhìn lão giả một cái.
“Tiểu nha đầu!” Con ngươi lão giả ám trầm vài phần, cười lạnh nói, “Có thể tiến vào Thiên gia chúng ta, ngươi hẳn nên vì thế cảm thấy vinh hạnh, dù như thế nào thì thế lực của Thiên gia cũng cường đại hơn phủ tướng quân nhiều! Ngươi chỉ có hi sinh cho Thiên gia chúng ta mới có tiền đồ.”
Nghe thấy lời này của lão giả, Chung Linh Nhi rốt cuộc chuyển ánh mắt qua, khóe môi gợi lên một độ cong châm chọc: “Không biết ngươi muốn cho ta hi sinh vì Thiên gia như thế nào?”
“Ha hả!” Ánh mắt lão giả chuyển động, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Nha đầu, thiên phú của ngươi vô cùng kém, theo lý thuyết thì ngay cả Trung Linh Giả đều không thể đột phá, mà hiện giờ ngươi lại tới Cao Linh Giả.”
Chung Linh Nhi chưa từng mở miệng đánh gãy lão giả, nhưng mà sự trào phúng trên mặt nàng lại càng ngày càng nhiều.
“Cho nên……” Lão giả dừng một chút, tiếp tục nói, “Ta suy đoán ngươi nhất định đạt được bảo vật trân quý nào đó mới làm tu vi của ngươi đột phá nhanh như vậy, không biết ngươi có nguyện ý lấy trân bảo đó ra cho bổn gia chủ thưởng thức một chút không?”
Lão nhân này chỉ thiếu nói thẳng ra bảo Chung Linh Nhi giao bảo bối cho Thiên gia!
“Xin lỗi.” Chung Linh Nhi cong cong khóe môi, trong đôi mắt linh động một mảnh trào phúng, “Ta có thể đột phá đến trình độ bây giờ là do chủ tử nhà ta có cách huấn luyện, không có trân bảo gì như ngươi nói.”
Sắc mặt lão giả chợt âm trầm xuống, hơi hơi nheo lại con ngươi: “Ngươi cho là ta ngu ngốc hay sao? Vân Lạc Phong đó có bản lĩnh gì mà làm một người căn cốt cực kém đột phá đến cảnh giới Cao Linh Giả? Ngươi thân là đệ tử Thiên gia lại tàng tư như thế, tội không thể tha thứ!”
Thiên gia?
Hai chữ này rơi vào trong tai Chung Linh Nhi làm đáy mắt nàng bất giác xuất hiện hận ý: “Ta họ Chung, không phải họ Thiên, cũng không phải là đệ tử Thiên gia!”
“Làm càn!”
Bốp!
Một bên nam tử trung niên nghe thấy lời nói đại nghịch bất đạo này của Chung Linh Nhi, quăng một cái tát ra, nháy mắt khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu của nàng một mảnh đỏ bừng, một vết máu chảy từ khóe miệng ra.
“Nghịch nữ, ai cho phép ngươi nói chuyện với gia chủ như thế? Nếu không có lão tử, trên đời này đâu ra ngươi? Hiện giờ dám làm trái như thế, lập tức quỳ xuống xin lỗi gia chủ.”
Chung Linh Nhi gắt gao nắm nắm tay, cười lạnh mở miệng: “Ta tình nguyện ta chưa từng có mặt trên đời cũng tốt hơn có một phụ thân ruột thịt như ông vậy! Không, ông không xứng làm phụ thân ta, ông chỉ là một cầm thú mà thôi!”
“Câm miệng!” Nam tử trung niên hung hăng trừng mắt nàng, “Mẫu thân ngươi cũng chỉ là một thôn phụ hương dã! Có thể hoài con của lão tử là phúc khí của mẹ con các ngươi! Bằng không, chỉ bằng vào loại người như ngươi cả đời cũng không thể bước vào Thiên gia, hiện tại ngươi lập tức quỳ xuống!”
Chung Linh Nhi quật cường ngẩng cao khuôn mặt nhỏ, nắm tay càng nắm càng chặt.
“Nha đầu thúi, ta không giáo huấn ngươi một chút, ngươi quả thực không biết trời cao đất rộng!”
Bịch!
Nam tử trung niên đá chân vào đầu gối của Chung Linh Nhi, trong phút chốc, đầu gối của Chung Linh Nhi đột nhiên khuỵu xuống mặt đất, nhưng mắt thấy nàng sắp sửa quỳ xuống, đầu gối cách mặt đất chỉ còn có một tấc rồi đột ngột dừng lại……
Chân nàng nhẹ nhàng run rẩy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, mồ hôi từ trên trán lăn xuống nhiễm ướt mặt đất trước mặt.
Lão giả kinh ngạc nhìn Chung Linh Nhi, không nghĩ tới dưới công kích uy mãnh như vậy, nàng còn có thể duy trì không quỳ xuống đất, nghị lực như vậy đủ làm người khiếp sợ.
Đáng tiếc, lão giả cũng không biết, nửa năm ở Vân gia, quân đoàn chịu huấn luyện như ma quỷ, trong huấn luyện này, tất cả mọi người rèn luyện ra nghị lực vô cùng kiên cường.
Nghiễm nhiên trong mắt lão giả thì Vân Lạc Phong chỉ là một tồn tại bé nhỏ không đáng kể.
Chung Linh Nhi khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi, nhìn cũng không nhìn lão giả một cái.
“Tiểu nha đầu!” Con ngươi lão giả ám trầm vài phần, cười lạnh nói, “Có thể tiến vào Thiên gia chúng ta, ngươi hẳn nên vì thế cảm thấy vinh hạnh, dù như thế nào thì thế lực của Thiên gia cũng cường đại hơn phủ tướng quân nhiều! Ngươi chỉ có hi sinh cho Thiên gia chúng ta mới có tiền đồ.”
Nghe thấy lời này của lão giả, Chung Linh Nhi rốt cuộc chuyển ánh mắt qua, khóe môi gợi lên một độ cong châm chọc: “Không biết ngươi muốn cho ta hi sinh vì Thiên gia như thế nào?”
“Ha hả!” Ánh mắt lão giả chuyển động, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Nha đầu, thiên phú của ngươi vô cùng kém, theo lý thuyết thì ngay cả Trung Linh Giả đều không thể đột phá, mà hiện giờ ngươi lại tới Cao Linh Giả.”
Chung Linh Nhi chưa từng mở miệng đánh gãy lão giả, nhưng mà sự trào phúng trên mặt nàng lại càng ngày càng nhiều.
“Cho nên……” Lão giả dừng một chút, tiếp tục nói, “Ta suy đoán ngươi nhất định đạt được bảo vật trân quý nào đó mới làm tu vi của ngươi đột phá nhanh như vậy, không biết ngươi có nguyện ý lấy trân bảo đó ra cho bổn gia chủ thưởng thức một chút không?”
Lão nhân này chỉ thiếu nói thẳng ra bảo Chung Linh Nhi giao bảo bối cho Thiên gia!
“Xin lỗi.” Chung Linh Nhi cong cong khóe môi, trong đôi mắt linh động một mảnh trào phúng, “Ta có thể đột phá đến trình độ bây giờ là do chủ tử nhà ta có cách huấn luyện, không có trân bảo gì như ngươi nói.”
Sắc mặt lão giả chợt âm trầm xuống, hơi hơi nheo lại con ngươi: “Ngươi cho là ta ngu ngốc hay sao? Vân Lạc Phong đó có bản lĩnh gì mà làm một người căn cốt cực kém đột phá đến cảnh giới Cao Linh Giả? Ngươi thân là đệ tử Thiên gia lại tàng tư như thế, tội không thể tha thứ!”
Thiên gia?
Hai chữ này rơi vào trong tai Chung Linh Nhi làm đáy mắt nàng bất giác xuất hiện hận ý: “Ta họ Chung, không phải họ Thiên, cũng không phải là đệ tử Thiên gia!”
“Làm càn!”
Bốp!
Một bên nam tử trung niên nghe thấy lời nói đại nghịch bất đạo này của Chung Linh Nhi, quăng một cái tát ra, nháy mắt khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu của nàng một mảnh đỏ bừng, một vết máu chảy từ khóe miệng ra.
“Nghịch nữ, ai cho phép ngươi nói chuyện với gia chủ như thế? Nếu không có lão tử, trên đời này đâu ra ngươi? Hiện giờ dám làm trái như thế, lập tức quỳ xuống xin lỗi gia chủ.”
Chung Linh Nhi gắt gao nắm nắm tay, cười lạnh mở miệng: “Ta tình nguyện ta chưa từng có mặt trên đời cũng tốt hơn có một phụ thân ruột thịt như ông vậy! Không, ông không xứng làm phụ thân ta, ông chỉ là một cầm thú mà thôi!”
“Câm miệng!” Nam tử trung niên hung hăng trừng mắt nàng, “Mẫu thân ngươi cũng chỉ là một thôn phụ hương dã! Có thể hoài con của lão tử là phúc khí của mẹ con các ngươi! Bằng không, chỉ bằng vào loại người như ngươi cả đời cũng không thể bước vào Thiên gia, hiện tại ngươi lập tức quỳ xuống!”
Chung Linh Nhi quật cường ngẩng cao khuôn mặt nhỏ, nắm tay càng nắm càng chặt.
“Nha đầu thúi, ta không giáo huấn ngươi một chút, ngươi quả thực không biết trời cao đất rộng!”
Bịch!
Nam tử trung niên đá chân vào đầu gối của Chung Linh Nhi, trong phút chốc, đầu gối của Chung Linh Nhi đột nhiên khuỵu xuống mặt đất, nhưng mắt thấy nàng sắp sửa quỳ xuống, đầu gối cách mặt đất chỉ còn có một tấc rồi đột ngột dừng lại……
Chân nàng nhẹ nhàng run rẩy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, mồ hôi từ trên trán lăn xuống nhiễm ướt mặt đất trước mặt.
Lão giả kinh ngạc nhìn Chung Linh Nhi, không nghĩ tới dưới công kích uy mãnh như vậy, nàng còn có thể duy trì không quỳ xuống đất, nghị lực như vậy đủ làm người khiếp sợ.
Đáng tiếc, lão giả cũng không biết, nửa năm ở Vân gia, quân đoàn chịu huấn luyện như ma quỷ, trong huấn luyện này, tất cả mọi người rèn luyện ra nghị lực vô cùng kiên cường.
/2169
|