Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Do đó, hai người này có thể thành công hay không còn phải xem chính bản thân họ.
Ninh gia chủ hoàn toàn khiếp sợ.
Lão gia tử đã tuyên bố rồi, nếu Vân Thanh Nhã muốn cưới Ninh Hân, ông sẽ lập tức gả nàng cho hắn ư? Còn nếu không muốn cũng không miễn cưỡng à?
Đây... đây có còn là lão gia tử Ninh gia bao che khuyết điểm từ trước tới nay hay không?
Đừng chỉ nhìn vào dáng vẻ mây nhạt gió nhẹ (bình thản) của ông, thật ra ông vẫn luôn yêu thương đứa cháu Ninh Hân này! Thế nhưng, ông thà để cháu mình thiệt thòi cũng không ép buộc Vân Thanh Nhã phải cưới nàng ư?
Ninh gia chủ thật sự nghĩ không thông, rốt cuộc Vân gia này có chỗ nào đáng để lão gia tử đối đãi như thế chứ.
“Các ngươi ầm ĩ xong chưa?" Ánh mắt rét lạnh của Thiên Kha quét sang Ninh lão, lạnh giọng nói: "Ta mặc kệ phụ tử các ngươi có ân oán gì, hôm nay ta phải giết Vân Lạc Phong bằng được! Tốt nhất ngươi nên giúp ta hoàn thành mục đích này, nếu không, từ nay về sau ngươi sẽ phải hối hận!"
“Ha ha!” Ninh lão cười nhạt mấy tiếng, mặt mày vẫn bình thản như mây nhạt gió nhẹ: "Vân nha đầu cũng được xem như là cháu gái ta, nếu ngươi muốn động đến nàng, lão gia hỏa ta tuyệt đối không cho phép."
“Phụ thân!”
Ninh gia chủ thấy phụ thân nhà mình dùng giọng điệu cứng cỏi, hắn bỗng sốt ruột: "Thiên Kha cô nương là người thuộc Thiên gia, Thiên Nhai ở bên Thiên gia đó!"
“Thì tính sao?” Ninh lão bình thản liếc nhìn Ninh gia chủ: "Ngươi không bảo vệ được nữ nhi của mình, khiến lão già ta đây phải tự mình thúc ngựa tương trợ đấy."
Sắc mặt Ninh gia chủ càng thêm nôn nóng, hắn thật sự không biết lão gia tử đã ăn nhầm thứ gì, trước kia người ông sùng kính nhất là Thiên Nhai, bây giờ lại vì Vân Lạc Phong mà từ bỏ người mình kính trọng ngưỡng mộ nhiều năm hay sao?
Đương nhiên, Ninh gia chủ không biết ý nghĩ của Ninh lão.
Ông sùng bái Thiên Nhai vì đối phương có y thuật cao siêu, nhưng hôm nay, sau khi quen biết Vân Lạc Phong, ông tin chắc sau này trình độ của nàng tuyệt đối không thấp hơn Thiên Nhai.
Do đó, từ bỏ Thiên gia có gì đáng để tiếc chứ?
Ninh Hân nắm chặt cánh tay Ninh lão, an tâm đứng bên cạnh ông, khuôn mặt tú lệ không hề sợ hãi, đôi mắt trong sáng hiện lên vẻ quật cường.
“Phụ thân…”
Sắc mặt Ninh gia chủ càng thêm cấp bách, sợ lời nói của lão gia tử sẽ chọc tới người Thiên gia.
Nhất là khi trông thấy vẻ mặt Thiên Kha càng lúc càng khó coi, hắn vội vàng nói: "Người của Thiên gia không dễ chọc, phụ thân đừng vì một lúc vui sướng mà kéo Ninh gia xuống nước, con cho rằng chúng ta nên nhanh chóng nói lời xin lỗi Thiên gia rồi gả Ninh Hân cho Thiên Lâm công tử, khi ấy chúng ta và bên đó đã là thông gia rồi."
“Im miệng!”
Ánh mắt sắc bén của Ninh lão quét sang phía Ninh gia chủ: "Lão phu tuyệt đối không dùng hạnh phúc của cháu gái để đổi lấy quyền thế!"
Huống hồ, người khác không biết chứ ông thì nghe nói trước kia Thiên Nhai và Thiên gia từng trở mặt với nhau, tuy không rõ bây giờ Thiên Nhai có còn qua lại với Thiên gia hay không, nhưng đôi bên không có khả năng khôi phục quan hệ trước đó nữa rồi.
Cho dù Thiên Nhai che chở Thiên gia, ông cũng không vì vậy mà giao cháu gái nhà mình ra.
“Nếu ngươi đã khăng khăng như thế, vậy thì đừng hối hận!” Ánh mắt Thiên Kha hơi trầm xuống.
Nàng ta biết có Ninh lão ở đây thì mình đừng hòng nghĩ tới việc đánh chết Vân Lạc Phong, do đó sau khi nói xong lời kia, Thiên Kha lập tức kéo Thiên Lâm rồi đi ra khỏi đại sảnh.
Lúc đi ngang qua Vân Lạc Phong, ánh mắt cao ngạo của Thiên Kha từ từ liếc tới đối phương, khuôn mặt không có cảm xúc: "Vân Lạc Phong, chúng ta đã kết thù lớn, chờ lần sau gặp mặt, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn! Thiên Lâm, chúng ta đi!”
Ánh mắt Thiên Lâm vẫn không buông tha mà liếc nhìn Ninh Hân, hắn vốn định ở lại, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt của tỷ tỷ, đành phải thu hồi cái nhìn lưu luyến không nỡ rời kia.
Do đó, hai người này có thể thành công hay không còn phải xem chính bản thân họ.
Ninh gia chủ hoàn toàn khiếp sợ.
Lão gia tử đã tuyên bố rồi, nếu Vân Thanh Nhã muốn cưới Ninh Hân, ông sẽ lập tức gả nàng cho hắn ư? Còn nếu không muốn cũng không miễn cưỡng à?
Đây... đây có còn là lão gia tử Ninh gia bao che khuyết điểm từ trước tới nay hay không?
Đừng chỉ nhìn vào dáng vẻ mây nhạt gió nhẹ (bình thản) của ông, thật ra ông vẫn luôn yêu thương đứa cháu Ninh Hân này! Thế nhưng, ông thà để cháu mình thiệt thòi cũng không ép buộc Vân Thanh Nhã phải cưới nàng ư?
Ninh gia chủ thật sự nghĩ không thông, rốt cuộc Vân gia này có chỗ nào đáng để lão gia tử đối đãi như thế chứ.
“Các ngươi ầm ĩ xong chưa?" Ánh mắt rét lạnh của Thiên Kha quét sang Ninh lão, lạnh giọng nói: "Ta mặc kệ phụ tử các ngươi có ân oán gì, hôm nay ta phải giết Vân Lạc Phong bằng được! Tốt nhất ngươi nên giúp ta hoàn thành mục đích này, nếu không, từ nay về sau ngươi sẽ phải hối hận!"
“Ha ha!” Ninh lão cười nhạt mấy tiếng, mặt mày vẫn bình thản như mây nhạt gió nhẹ: "Vân nha đầu cũng được xem như là cháu gái ta, nếu ngươi muốn động đến nàng, lão gia hỏa ta tuyệt đối không cho phép."
“Phụ thân!”
Ninh gia chủ thấy phụ thân nhà mình dùng giọng điệu cứng cỏi, hắn bỗng sốt ruột: "Thiên Kha cô nương là người thuộc Thiên gia, Thiên Nhai ở bên Thiên gia đó!"
“Thì tính sao?” Ninh lão bình thản liếc nhìn Ninh gia chủ: "Ngươi không bảo vệ được nữ nhi của mình, khiến lão già ta đây phải tự mình thúc ngựa tương trợ đấy."
Sắc mặt Ninh gia chủ càng thêm nôn nóng, hắn thật sự không biết lão gia tử đã ăn nhầm thứ gì, trước kia người ông sùng kính nhất là Thiên Nhai, bây giờ lại vì Vân Lạc Phong mà từ bỏ người mình kính trọng ngưỡng mộ nhiều năm hay sao?
Đương nhiên, Ninh gia chủ không biết ý nghĩ của Ninh lão.
Ông sùng bái Thiên Nhai vì đối phương có y thuật cao siêu, nhưng hôm nay, sau khi quen biết Vân Lạc Phong, ông tin chắc sau này trình độ của nàng tuyệt đối không thấp hơn Thiên Nhai.
Do đó, từ bỏ Thiên gia có gì đáng để tiếc chứ?
Ninh Hân nắm chặt cánh tay Ninh lão, an tâm đứng bên cạnh ông, khuôn mặt tú lệ không hề sợ hãi, đôi mắt trong sáng hiện lên vẻ quật cường.
“Phụ thân…”
Sắc mặt Ninh gia chủ càng thêm cấp bách, sợ lời nói của lão gia tử sẽ chọc tới người Thiên gia.
Nhất là khi trông thấy vẻ mặt Thiên Kha càng lúc càng khó coi, hắn vội vàng nói: "Người của Thiên gia không dễ chọc, phụ thân đừng vì một lúc vui sướng mà kéo Ninh gia xuống nước, con cho rằng chúng ta nên nhanh chóng nói lời xin lỗi Thiên gia rồi gả Ninh Hân cho Thiên Lâm công tử, khi ấy chúng ta và bên đó đã là thông gia rồi."
“Im miệng!”
Ánh mắt sắc bén của Ninh lão quét sang phía Ninh gia chủ: "Lão phu tuyệt đối không dùng hạnh phúc của cháu gái để đổi lấy quyền thế!"
Huống hồ, người khác không biết chứ ông thì nghe nói trước kia Thiên Nhai và Thiên gia từng trở mặt với nhau, tuy không rõ bây giờ Thiên Nhai có còn qua lại với Thiên gia hay không, nhưng đôi bên không có khả năng khôi phục quan hệ trước đó nữa rồi.
Cho dù Thiên Nhai che chở Thiên gia, ông cũng không vì vậy mà giao cháu gái nhà mình ra.
“Nếu ngươi đã khăng khăng như thế, vậy thì đừng hối hận!” Ánh mắt Thiên Kha hơi trầm xuống.
Nàng ta biết có Ninh lão ở đây thì mình đừng hòng nghĩ tới việc đánh chết Vân Lạc Phong, do đó sau khi nói xong lời kia, Thiên Kha lập tức kéo Thiên Lâm rồi đi ra khỏi đại sảnh.
Lúc đi ngang qua Vân Lạc Phong, ánh mắt cao ngạo của Thiên Kha từ từ liếc tới đối phương, khuôn mặt không có cảm xúc: "Vân Lạc Phong, chúng ta đã kết thù lớn, chờ lần sau gặp mặt, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn! Thiên Lâm, chúng ta đi!”
Ánh mắt Thiên Lâm vẫn không buông tha mà liếc nhìn Ninh Hân, hắn vốn định ở lại, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt của tỷ tỷ, đành phải thu hồi cái nhìn lưu luyến không nỡ rời kia.
/2169
|