Editor: Kim Phượng
“Tiểu Phong nhi, cháu sao rồi?”
Vân Thanh Nhã vội vội vàng vàng nâng Vân Lạc Phong lên, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía lão nhân.
“Người ngươi muốn giết là ta, người ngươi phải đối phó cũng là ta! Nếu ngươi dám động chất nữ của ta, dù Vân Thanh Nhã ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Một thân thanh y tung bay trong gió, nam nhân đứng thẳng dưới gió nhẹ, mặt mày hàm chứa lựa chọn thấy chết không sờn.
Lão nhân đứng lặng trong hư không, khóe môi khơi mào một nụ cười nhạt nhẽo: “Thành quỷ? Chỉ sợ ngay cả cơ hội thành quỷ ngươi cũng không có!”
Người của Vân gia cần phải chết, đặc biệt là tiểu nha đầu Vân Lạc Phong thiên phú dị bẩm này!
“Người của Y Thành thật đúng là nhanh.”
Đột nhiên một giọng nói theo gió vang vọng ở cửa Vân gia, đạm nhiên và lạnh nhạt.
Lão nhân trong hư không nhíu mày, quay đầu nhìn hai người xuất hiện ở cửa……
Đó là một già một trẻ!
Trong đó lão nhân một thân trường bào màu trăng non, trên dung nhan già nua giơ lên nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt ông hờ hững và đông lạnh, nhìn hắn thật sâu.
Bên cạnh lão giả, một thiếu nữ tú lệ mười bảy mười tám tuổi nâng ông.
Thiếu nữ này lớn lên cực kỳ thanh tú, ngũ quan rất là đẹp, mắt to sáng ngời đảo quanh khắp nơi, trên mặt nàng trước sau luôn cười đoan trang.
Liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra thiếu nữ này không phú thì quý, tuyệt đối không phải người bình thường.
“Ninh lão, Ninh Hân?” Vân Lạc trông thấy hai người xuất hiện, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ.
Tuy nói hiện tại ông cũng không rõ Ninh lão có thân phận gì, nhưng nếu ông ấy xuất hiện ở chỗ này cũng đã chứng minh chuyện này ông ấy có thể xử lý.
Ninh lão không nói gì, con ngươi đạm nhiên nhìn chăm chú lão giả giữa hư không, lạnh lùng nói: “Lục Dẫn, chẳng những ngươi đã qua trăm tuổi, thân còn là một người Thiên Linh Giả, ức hiếp vãn bối như thế không sợ mất hết thanh danh sao?”
Ánh mắt Lục Dẫn hơi hơi trầm xuống: “Ninh lão, chuyện của Y Thành chúng ta không liên quan đến Ninh gia các ngươi! Dù thế lực của Ninh gia các ngươi cường hãn nhưng cũng chống cự không nổi quái vật khổng lồ như Hiệp hội Y Sư vậy, nếu như ngươi trợ giúp Vân gia thì chính là địch của Y Thành ta, làm địch với Y Thành cũng là đối lập với Hiệp hội Y Sư.”
Đối mặt với đe doạ của Lục Dẫn, Ninh lão nhàn nhạt cười cười: “Hiệp hội Y Sư có quản chuyện nhỏ nhặt này hay không ta không biết nhưng lão phu vừa vặn thiếu tiểu nha đầu Vân gia một ân tình! Nếu ngươi muốn động người của Vân gia, lão phu sẽ không cho phép.”
Sắc mặt Lục Dẫn trầm xuống, nếu Ninh lão ở chỗ này, hôm nay hắn thật đúng là không thể động thủ với Vân gia.
Lúc hai lão nhân giao phong, Vinh lão đã được đến tin tức cũng vội vàng chạy lại đây, ông lau mồ hôi trên mặt, bước nhanh đi đến trước mặt hai người.
“Lục Dẫn, tiểu nha đầu Vân gia chẳng những là người Ninh lão muốn bảo vệ, càng có ân với Y Các ta, cho nên không chỉ ông ấy không đồng ý ngươi thương tổn Vân gia, ta cũng không đồng ý!”
Lục Dẫn lạnh lùng nhìn Vinh lão mồ hôi đầy đầu, trong mắt lão hiện lên một tia tàn nhẫn: “Y Các các ngươi cũng muốn xen vào việc người khác?”
“Ha hả!” Vinh lão cười gượng hai tiếng, “Y Các ta và Y Thành các ngươi đều là người của Hiệp hội Y Sư, mà tất cả thế lực phụ thuộc Hiệp hội Y Sư đều kí kết hiệp ước cùng tộc tuyệt đối không thể tương tàn! Bởi vậy, nếu Y Thành các ngươi làm ta bị thương thì sẽ bị trục xuất khỏi Hiệp hội Y Sư.”
Lòng Lục Trầm dần dần trầm xuống, hắn không nghĩ tới một cái Vân gia nho nhỏ lại dẫn cả Ninh lão và Y Các ra tới.
Xem ra, hắn thật đúng là xem thường tiểu nha đầu Vân Lạc Phong này……
“Tiểu Phong nhi, cháu sao rồi?”
Vân Thanh Nhã vội vội vàng vàng nâng Vân Lạc Phong lên, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía lão nhân.
“Người ngươi muốn giết là ta, người ngươi phải đối phó cũng là ta! Nếu ngươi dám động chất nữ của ta, dù Vân Thanh Nhã ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Một thân thanh y tung bay trong gió, nam nhân đứng thẳng dưới gió nhẹ, mặt mày hàm chứa lựa chọn thấy chết không sờn.
Lão nhân đứng lặng trong hư không, khóe môi khơi mào một nụ cười nhạt nhẽo: “Thành quỷ? Chỉ sợ ngay cả cơ hội thành quỷ ngươi cũng không có!”
Người của Vân gia cần phải chết, đặc biệt là tiểu nha đầu Vân Lạc Phong thiên phú dị bẩm này!
“Người của Y Thành thật đúng là nhanh.”
Đột nhiên một giọng nói theo gió vang vọng ở cửa Vân gia, đạm nhiên và lạnh nhạt.
Lão nhân trong hư không nhíu mày, quay đầu nhìn hai người xuất hiện ở cửa……
Đó là một già một trẻ!
Trong đó lão nhân một thân trường bào màu trăng non, trên dung nhan già nua giơ lên nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt ông hờ hững và đông lạnh, nhìn hắn thật sâu.
Bên cạnh lão giả, một thiếu nữ tú lệ mười bảy mười tám tuổi nâng ông.
Thiếu nữ này lớn lên cực kỳ thanh tú, ngũ quan rất là đẹp, mắt to sáng ngời đảo quanh khắp nơi, trên mặt nàng trước sau luôn cười đoan trang.
Liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra thiếu nữ này không phú thì quý, tuyệt đối không phải người bình thường.
“Ninh lão, Ninh Hân?” Vân Lạc trông thấy hai người xuất hiện, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ.
Tuy nói hiện tại ông cũng không rõ Ninh lão có thân phận gì, nhưng nếu ông ấy xuất hiện ở chỗ này cũng đã chứng minh chuyện này ông ấy có thể xử lý.
Ninh lão không nói gì, con ngươi đạm nhiên nhìn chăm chú lão giả giữa hư không, lạnh lùng nói: “Lục Dẫn, chẳng những ngươi đã qua trăm tuổi, thân còn là một người Thiên Linh Giả, ức hiếp vãn bối như thế không sợ mất hết thanh danh sao?”
Ánh mắt Lục Dẫn hơi hơi trầm xuống: “Ninh lão, chuyện của Y Thành chúng ta không liên quan đến Ninh gia các ngươi! Dù thế lực của Ninh gia các ngươi cường hãn nhưng cũng chống cự không nổi quái vật khổng lồ như Hiệp hội Y Sư vậy, nếu như ngươi trợ giúp Vân gia thì chính là địch của Y Thành ta, làm địch với Y Thành cũng là đối lập với Hiệp hội Y Sư.”
Đối mặt với đe doạ của Lục Dẫn, Ninh lão nhàn nhạt cười cười: “Hiệp hội Y Sư có quản chuyện nhỏ nhặt này hay không ta không biết nhưng lão phu vừa vặn thiếu tiểu nha đầu Vân gia một ân tình! Nếu ngươi muốn động người của Vân gia, lão phu sẽ không cho phép.”
Sắc mặt Lục Dẫn trầm xuống, nếu Ninh lão ở chỗ này, hôm nay hắn thật đúng là không thể động thủ với Vân gia.
Lúc hai lão nhân giao phong, Vinh lão đã được đến tin tức cũng vội vàng chạy lại đây, ông lau mồ hôi trên mặt, bước nhanh đi đến trước mặt hai người.
“Lục Dẫn, tiểu nha đầu Vân gia chẳng những là người Ninh lão muốn bảo vệ, càng có ân với Y Các ta, cho nên không chỉ ông ấy không đồng ý ngươi thương tổn Vân gia, ta cũng không đồng ý!”
Lục Dẫn lạnh lùng nhìn Vinh lão mồ hôi đầy đầu, trong mắt lão hiện lên một tia tàn nhẫn: “Y Các các ngươi cũng muốn xen vào việc người khác?”
“Ha hả!” Vinh lão cười gượng hai tiếng, “Y Các ta và Y Thành các ngươi đều là người của Hiệp hội Y Sư, mà tất cả thế lực phụ thuộc Hiệp hội Y Sư đều kí kết hiệp ước cùng tộc tuyệt đối không thể tương tàn! Bởi vậy, nếu Y Thành các ngươi làm ta bị thương thì sẽ bị trục xuất khỏi Hiệp hội Y Sư.”
Lòng Lục Trầm dần dần trầm xuống, hắn không nghĩ tới một cái Vân gia nho nhỏ lại dẫn cả Ninh lão và Y Các ra tới.
Xem ra, hắn thật đúng là xem thường tiểu nha đầu Vân Lạc Phong này……
/2169
|