Editor: QR2 – diendanlequydon
Giọng nói của nàng vô cùng ai oán, vọng tưởng làm Cao Thiếu Thần có một chút thương tiếc với nàng.
Thế nhưng trong lòng người nam nhân này còn cứng rắn hơn cả đá tảng, trong đôi mắt lạnh lẽo xuất hiện sát khí.
“Tối hôm qua trẫm vừa mới thề, từ nay về sau sẽ không đụng vào bất kỳ nữ nhân nào nữa, nhưng ngươi lại tự mình xuất hiện trong ngự thư phòng, lại còn giả trang thành tiểu Phong nhi mê hoặc trẫm.”
“Bệ hạ.”
Nữ tử ngước đôi mắt lên, không dám tin nhìn Cao Thiếu Thần.
Rõ ràng là Cao Thiếu Thần nhận sai người, hắn lại nói chính mình giả trang Vân Lạc Phong mê hoặc hắn?
Chẳng lẽ nàng làm bạn với hắn nhiều năm như vậy, trước sau trong lòng hắn đều không có địa vị của nàng?
Nghĩ như vậy, trong lòng nữ tử cảm thấy buồn bã vạn phần, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ: “Những năm gần đây, bệ hạ có từng yêu thiếp không?”
“Ngươi không phải Vân Lạc Phong, trẫm chỉ yêu Vân Lạc Phong!” Sắc mặt Cao Thiếu Thần lạnh lẽo, đã không còn ôn hòa như lúc ban đầu: “Mà nếu như ngươi đã giả mạo nàng, nhất định phải chịu trừng phạt.”
“Bệ hạ, ngươi đừng ở chấp mê bất ngộ (u mê không chịu tỉnh ngộ) nữa, Vân Lạc Phong không có khả năng thích ngài! Hiện tại thế lực Vân gia to lớn ngất trời, không có bất luận kẻ nào có thể uy hiếp, ép nàng làm bất cứ chuyện gì!”
Nữ tử chống thân thể, đứng lên, khuôn mặt mỹ diễm trắng bệch, nước mắt ẩn hiện trong đôi mắt xinh đẹp, nhìn thật đáng thương.
“Im miệng!” Cao Thiếu Thần thẹn quá hóa giận, bàn tay to giơ lên, lại bóp lấy cổ của nữ tử.
Lần này, tay hắn dùng sức rất lớn, dồn hết sức lực, mà nữ tử đang giãy giụa trong tay hắn cũng dần dần không nhúc nhích nữa, thân thể dần dần lạnh đi.
“Tiện nhân, dám can đảm bò lên trên giường của trẫm, đáng chết!” Cao Thiếu Thần ném thân thể nữ tử xuống mặt đất, tiện tay cầm long bào treo trên giường, tùy ý khoác lên người.
Đúng lúc hắn mặc xong long bào, một giọng nói quen thuộc từ ngoài cung truyền đến làm thân mình của hắn bỗng dưng cứng đờ.
“Hôm nay ta đến vốn muốn tính sổ với ngươi nhưng không ngờ ta có thể nhìn thấy một vở diễn như vậy.”
Dưới nắng sớm, thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi bước qua ngạch cửa tiến vào phòng.
Nàng mỉm cười tà khí trước sau như một làm động lòng người, trong đôi mắt đen nhánh đầy ý cười, một thân váy dài trắng như tuyết nhẹ nhàng lay động trong gió, đẹp đến mức làm người khác khó lòng dời mắt được.
Cao Thiếu Thần cũng không phải chưa từng gặp qua Vân Lạc Phong! Đối với Vân Lạc Phong yếu đuối trước kia, hắn cũng không có hảo cảm gì, về sau lại không thèm liếc nhìn nàng nhiều thêm nữa.
Từ khi nào hắn lại bắt đầu chú ý đến nàng?
Có lẽ là vô tình gặp trong Y Các hoặc là một hồi kịch hay trên thuyền ở sông Tần Hà kia…
Nhưng bất luận là khi nào chú ý tới nàng, cũng định sẵn cuối cùng hắn sẽ lâm vào kết cục bi thảm thế này.
“Phong nhi.” Cao Thiếu Thần nhìn thiếu nữ xuất hiện ở cửa, khuôn mặt nở một nụ cười: “Nếu sau này ta không có bất kỳ nữ nhân nào khác, nàng có nguyện ý trở thành nữ nhân của ta hay không?”
“Trên đời này không có nếu như.” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày: “Cho nên, ta không có khả năng chọn ngươi.”
Đột nhiên trong lòng Cao Thiếu Thần run lên, không sai, trên đời này thật sự không có nếu như, nhưng nếu cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu, nhất định hắn sẽ thủ thân như ngọc, chờ đợi nàng xuất hiện.
“Hơn nữa…” Vân Lạc Phong dừng một chút, tiếp tục nói: “Cho dù có nếu như, ta cũng sẽ không chọn ngươi.”
“Tại sao?” Cao Thiếu Thần khó hiểu hỏi.
Lúc trước, nàng từng nói, là nam nhân của nàng chỉ có thể có một nữ nhân là nàng, nếu hắn nguyện ý làm theo lời nàng nói, tại sao nàng vẫn sẽ không chọn hắn?
Trước mặt Vân Lạc Phong giống như hiện ra một dung nhan lãnh khốc tuấn mỹ, khóe môi hơi nhếch lên thành một đường cong.
Giọng nói của nàng vô cùng ai oán, vọng tưởng làm Cao Thiếu Thần có một chút thương tiếc với nàng.
Thế nhưng trong lòng người nam nhân này còn cứng rắn hơn cả đá tảng, trong đôi mắt lạnh lẽo xuất hiện sát khí.
“Tối hôm qua trẫm vừa mới thề, từ nay về sau sẽ không đụng vào bất kỳ nữ nhân nào nữa, nhưng ngươi lại tự mình xuất hiện trong ngự thư phòng, lại còn giả trang thành tiểu Phong nhi mê hoặc trẫm.”
“Bệ hạ.”
Nữ tử ngước đôi mắt lên, không dám tin nhìn Cao Thiếu Thần.
Rõ ràng là Cao Thiếu Thần nhận sai người, hắn lại nói chính mình giả trang Vân Lạc Phong mê hoặc hắn?
Chẳng lẽ nàng làm bạn với hắn nhiều năm như vậy, trước sau trong lòng hắn đều không có địa vị của nàng?
Nghĩ như vậy, trong lòng nữ tử cảm thấy buồn bã vạn phần, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ: “Những năm gần đây, bệ hạ có từng yêu thiếp không?”
“Ngươi không phải Vân Lạc Phong, trẫm chỉ yêu Vân Lạc Phong!” Sắc mặt Cao Thiếu Thần lạnh lẽo, đã không còn ôn hòa như lúc ban đầu: “Mà nếu như ngươi đã giả mạo nàng, nhất định phải chịu trừng phạt.”
“Bệ hạ, ngươi đừng ở chấp mê bất ngộ (u mê không chịu tỉnh ngộ) nữa, Vân Lạc Phong không có khả năng thích ngài! Hiện tại thế lực Vân gia to lớn ngất trời, không có bất luận kẻ nào có thể uy hiếp, ép nàng làm bất cứ chuyện gì!”
Nữ tử chống thân thể, đứng lên, khuôn mặt mỹ diễm trắng bệch, nước mắt ẩn hiện trong đôi mắt xinh đẹp, nhìn thật đáng thương.
“Im miệng!” Cao Thiếu Thần thẹn quá hóa giận, bàn tay to giơ lên, lại bóp lấy cổ của nữ tử.
Lần này, tay hắn dùng sức rất lớn, dồn hết sức lực, mà nữ tử đang giãy giụa trong tay hắn cũng dần dần không nhúc nhích nữa, thân thể dần dần lạnh đi.
“Tiện nhân, dám can đảm bò lên trên giường của trẫm, đáng chết!” Cao Thiếu Thần ném thân thể nữ tử xuống mặt đất, tiện tay cầm long bào treo trên giường, tùy ý khoác lên người.
Đúng lúc hắn mặc xong long bào, một giọng nói quen thuộc từ ngoài cung truyền đến làm thân mình của hắn bỗng dưng cứng đờ.
“Hôm nay ta đến vốn muốn tính sổ với ngươi nhưng không ngờ ta có thể nhìn thấy một vở diễn như vậy.”
Dưới nắng sớm, thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi bước qua ngạch cửa tiến vào phòng.
Nàng mỉm cười tà khí trước sau như một làm động lòng người, trong đôi mắt đen nhánh đầy ý cười, một thân váy dài trắng như tuyết nhẹ nhàng lay động trong gió, đẹp đến mức làm người khác khó lòng dời mắt được.
Cao Thiếu Thần cũng không phải chưa từng gặp qua Vân Lạc Phong! Đối với Vân Lạc Phong yếu đuối trước kia, hắn cũng không có hảo cảm gì, về sau lại không thèm liếc nhìn nàng nhiều thêm nữa.
Từ khi nào hắn lại bắt đầu chú ý đến nàng?
Có lẽ là vô tình gặp trong Y Các hoặc là một hồi kịch hay trên thuyền ở sông Tần Hà kia…
Nhưng bất luận là khi nào chú ý tới nàng, cũng định sẵn cuối cùng hắn sẽ lâm vào kết cục bi thảm thế này.
“Phong nhi.” Cao Thiếu Thần nhìn thiếu nữ xuất hiện ở cửa, khuôn mặt nở một nụ cười: “Nếu sau này ta không có bất kỳ nữ nhân nào khác, nàng có nguyện ý trở thành nữ nhân của ta hay không?”
“Trên đời này không có nếu như.” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày: “Cho nên, ta không có khả năng chọn ngươi.”
Đột nhiên trong lòng Cao Thiếu Thần run lên, không sai, trên đời này thật sự không có nếu như, nhưng nếu cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu, nhất định hắn sẽ thủ thân như ngọc, chờ đợi nàng xuất hiện.
“Hơn nữa…” Vân Lạc Phong dừng một chút, tiếp tục nói: “Cho dù có nếu như, ta cũng sẽ không chọn ngươi.”
“Tại sao?” Cao Thiếu Thần khó hiểu hỏi.
Lúc trước, nàng từng nói, là nam nhân của nàng chỉ có thể có một nữ nhân là nàng, nếu hắn nguyện ý làm theo lời nàng nói, tại sao nàng vẫn sẽ không chọn hắn?
Trước mặt Vân Lạc Phong giống như hiện ra một dung nhan lãnh khốc tuấn mỹ, khóe môi hơi nhếch lên thành một đường cong.
/2169
|