Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Đương nhiên Vân Lạc Phong sẽ không nói cho hắn biết Tiểu Mạch đã đi vào không gian thần điển.
Cho nên, nàng nói một câu: “Nó đi tới chỗ tức phụ (vợ) của nó rồi.”
Đúng mà, Tiểu Bạch đang nằm trong không gian thần điển, hiện giờ Tiểu Mạch còn chăm sóc bên cạnh, chẳng phải đúng là đi tới chỗ tức phụ sao?
“Chủ nhân……”
Bên trong không gian thần điển, Tiểu Mạch nghe được lời Vân Lạc Phong nói thì vô cùng oán kêu lên: “Ta với Tiểu Bạch trong sạch mà, vì sao người lại cột bọn ta thành một chứ?”
Vân Lạc Phong rũ mắt xuống, cong môi cười nhạt: “Lúc ta với Vân Tiêu mới vừa biết nhau, ngươi cũng thường xuyên nhắc việc song tu ở bên tai ta mãi.”
“……”
Tiểu Mạch cạn lời.
Tốt thôi, xem như hắn chưa nói gì, hắn giữ im lặng có được không?
Dù sao, có đánh chết hắn cũng không gả cho…… À không, cũng không cưới Lâm Nhược Bạch!
“Thói đời bạc bẽo vậy sao?”
Đang định tiếp tục trêu ghẹo Tiểu Mạch thì Vân Lạc Phong nghe thấy Hồ Li phát ra một tiếng kêu rên.
“Ngay cả nhi tử của ngươi nhỏ như vậy mà cũng có tức phụ rồi, thế mà ta bây giờ còn độc thân một người! Chỉ có thể cùng ‘năm ngón tay’ cô nương vượt qua cả đời.” Vẻ mặt Hồ Li rất là ai oán, uất ức nói.
Vân Lạc Phong cong môi cười: “Hình như ngươi chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì lập tức có rất nhiều nữ nhân tới cửa mà.”
Vân Tiêu hơi ăn dấm vì thấy Vân Lạc Phong nói nhiều với Hồ Li như vậy, hắn ôm chặt lấy eo Vân Lạc Phong, con ngươi cảnh cáo quét về phía Hồ Li.
Hồ Li không hề phát hiện ra ánh mắt của Vân Tiêu, vẫn tiếp tục nói: “Đối với mấy kẻ đầy son phấn đó, ta không có một chút hứng thú nào.”
“Ngươi nói nhiều quá.”
Hắn vừa nói xong thì một giọng nói trầm thấp lãnh khốc bỗng chốc truyền đến, làm Hồ Li rùng mình trong lòng.
Nam nhân của Vân Lạc Phong …… Thật đúng là một cái lu dấm mà.
Nhưng cũng chỉ có Vân Lạc Phong có thể đánh bại được nam nhân như vậy ……
“Ta nói một câu cuối cùng,” Hồ Li tủi thân bĩu môi, “Vân Lạc Phong, đệ nhất thiên tài của Thiên bảng đang tìm ngươi, nói là muốn quyết đấu cùng ngươi.”
“Không có hứng thú.”
Vân Lạc Phong mặt không cảm xúc phun ra một câu.
Dường như đã sớm biết lựa chọn của nàng, Hồ Li nở nụ cười: “Người đứng đầu Thiên bảng là một kẻ điên! Chỉ cần là người bị nàng coi trọng thì nàng sẽ luôn quấn lấy, thẳng đến khi họ chiến đấu cùng nàng mới thôi, dù sao toàn bộ học viện nhìn thấy nàng đều đi đường vòng! Nhưng mà, rõ ràng bọn họ suy nghĩ nhiều quá, cái kẻ điên kia chỉ nguyện ý chiến đấu cùng người có thực lực mạnh thôi! Tốt nhất ngươi đừng để cho nàng nhìn thấy, bằng không, nhất định nàng ta sẽ bắt ngươi chiến một trận!”
Vị thiên tài đứng đầu Thiên bảng được xem như một truyền kỳ ở học viện Tây Châu.
Nàng hai mươi tuổi đã đột phá tới Thánh Vương, thiên phú trác tuyệt làm cho tất cả trưởng lão ở học viện đều đại chiến một hồi vì nàng.
Chẳng qua……
Nàng ấy ngạo kiều, trước sau vẫn không chịu bái trưởng lão nào làm vi sư.
Trong cuộc sống của nàng, chỉ có chiến đấu mới là chuyện vui nhất!
Giờ phút này Vân Lạc Phong còn không biết, không lâu lúc sau, nàng sẽ gặp vị đệ nhất thiên tài của Thiên bảng này! Hơn nữa, trong cuộc sống của nàng, đối phương còn chiếm một vị trí quan trọng!
Có một số người, từ xa lạ đến quen biết, sau đó hiểu nhau, chỉ cần một quá trình……
Quá trình này, đó chính là chiến đấu!
Lúc này Vân Lạc Phong lại càng không biết, sau khi vị thiên tài kia quen biết mình, trả giá đâu chỉ là cả nhân sinh của nàng ấy? Mà còn là…… Sinh mệnh!
“Nàng ta dám tới……” Giọng nói của nam nhân trầm thấp, “Có thể thử xem!”
Hồ Li cong cong khóe môi.
Sao hắn lại quên mất nam nhân này?
Bằng vào hắn ta, phỏng chừng…… Người kia cũng không thể tới gần Vân Lạc Phong!
“Chúng ta đi thôi.” Vân Lạc Phong nhún vai, xoay người đi tiếp.
Đương nhiên Vân Lạc Phong sẽ không nói cho hắn biết Tiểu Mạch đã đi vào không gian thần điển.
Cho nên, nàng nói một câu: “Nó đi tới chỗ tức phụ (vợ) của nó rồi.”
Đúng mà, Tiểu Bạch đang nằm trong không gian thần điển, hiện giờ Tiểu Mạch còn chăm sóc bên cạnh, chẳng phải đúng là đi tới chỗ tức phụ sao?
“Chủ nhân……”
Bên trong không gian thần điển, Tiểu Mạch nghe được lời Vân Lạc Phong nói thì vô cùng oán kêu lên: “Ta với Tiểu Bạch trong sạch mà, vì sao người lại cột bọn ta thành một chứ?”
Vân Lạc Phong rũ mắt xuống, cong môi cười nhạt: “Lúc ta với Vân Tiêu mới vừa biết nhau, ngươi cũng thường xuyên nhắc việc song tu ở bên tai ta mãi.”
“……”
Tiểu Mạch cạn lời.
Tốt thôi, xem như hắn chưa nói gì, hắn giữ im lặng có được không?
Dù sao, có đánh chết hắn cũng không gả cho…… À không, cũng không cưới Lâm Nhược Bạch!
“Thói đời bạc bẽo vậy sao?”
Đang định tiếp tục trêu ghẹo Tiểu Mạch thì Vân Lạc Phong nghe thấy Hồ Li phát ra một tiếng kêu rên.
“Ngay cả nhi tử của ngươi nhỏ như vậy mà cũng có tức phụ rồi, thế mà ta bây giờ còn độc thân một người! Chỉ có thể cùng ‘năm ngón tay’ cô nương vượt qua cả đời.” Vẻ mặt Hồ Li rất là ai oán, uất ức nói.
Vân Lạc Phong cong môi cười: “Hình như ngươi chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì lập tức có rất nhiều nữ nhân tới cửa mà.”
Vân Tiêu hơi ăn dấm vì thấy Vân Lạc Phong nói nhiều với Hồ Li như vậy, hắn ôm chặt lấy eo Vân Lạc Phong, con ngươi cảnh cáo quét về phía Hồ Li.
Hồ Li không hề phát hiện ra ánh mắt của Vân Tiêu, vẫn tiếp tục nói: “Đối với mấy kẻ đầy son phấn đó, ta không có một chút hứng thú nào.”
“Ngươi nói nhiều quá.”
Hắn vừa nói xong thì một giọng nói trầm thấp lãnh khốc bỗng chốc truyền đến, làm Hồ Li rùng mình trong lòng.
Nam nhân của Vân Lạc Phong …… Thật đúng là một cái lu dấm mà.
Nhưng cũng chỉ có Vân Lạc Phong có thể đánh bại được nam nhân như vậy ……
“Ta nói một câu cuối cùng,” Hồ Li tủi thân bĩu môi, “Vân Lạc Phong, đệ nhất thiên tài của Thiên bảng đang tìm ngươi, nói là muốn quyết đấu cùng ngươi.”
“Không có hứng thú.”
Vân Lạc Phong mặt không cảm xúc phun ra một câu.
Dường như đã sớm biết lựa chọn của nàng, Hồ Li nở nụ cười: “Người đứng đầu Thiên bảng là một kẻ điên! Chỉ cần là người bị nàng coi trọng thì nàng sẽ luôn quấn lấy, thẳng đến khi họ chiến đấu cùng nàng mới thôi, dù sao toàn bộ học viện nhìn thấy nàng đều đi đường vòng! Nhưng mà, rõ ràng bọn họ suy nghĩ nhiều quá, cái kẻ điên kia chỉ nguyện ý chiến đấu cùng người có thực lực mạnh thôi! Tốt nhất ngươi đừng để cho nàng nhìn thấy, bằng không, nhất định nàng ta sẽ bắt ngươi chiến một trận!”
Vị thiên tài đứng đầu Thiên bảng được xem như một truyền kỳ ở học viện Tây Châu.
Nàng hai mươi tuổi đã đột phá tới Thánh Vương, thiên phú trác tuyệt làm cho tất cả trưởng lão ở học viện đều đại chiến một hồi vì nàng.
Chẳng qua……
Nàng ấy ngạo kiều, trước sau vẫn không chịu bái trưởng lão nào làm vi sư.
Trong cuộc sống của nàng, chỉ có chiến đấu mới là chuyện vui nhất!
Giờ phút này Vân Lạc Phong còn không biết, không lâu lúc sau, nàng sẽ gặp vị đệ nhất thiên tài của Thiên bảng này! Hơn nữa, trong cuộc sống của nàng, đối phương còn chiếm một vị trí quan trọng!
Có một số người, từ xa lạ đến quen biết, sau đó hiểu nhau, chỉ cần một quá trình……
Quá trình này, đó chính là chiến đấu!
Lúc này Vân Lạc Phong lại càng không biết, sau khi vị thiên tài kia quen biết mình, trả giá đâu chỉ là cả nhân sinh của nàng ấy? Mà còn là…… Sinh mệnh!
“Nàng ta dám tới……” Giọng nói của nam nhân trầm thấp, “Có thể thử xem!”
Hồ Li cong cong khóe môi.
Sao hắn lại quên mất nam nhân này?
Bằng vào hắn ta, phỏng chừng…… Người kia cũng không thể tới gần Vân Lạc Phong!
“Chúng ta đi thôi.” Vân Lạc Phong nhún vai, xoay người đi tiếp.
/2169
|