Đêm xuống Tịch Ly mới quay về, một mình tiến vào quân doanh.
Quân doanh ban đêm không hề có đèn hỏa rực rỡ, cũng không có xa thủy mã long[75] ồn ào náo nhiệt. Hai bên doanh trướng được thắp đèn, lính gác lẳng lặng đứng nghiêm bất động như tượng gỗ, binh sĩ đi tuần tra chỉnh tề nhịp bước.
Ánh trăng nhàn nhạt bị mây mù che khuất, mông lung lan tỏa… Đó đây quanh doanh trướng, vang vọng thanh âm đối thoại khe khẽ, xen lẫn tiếng trò truyện giải sầu của các tướng sĩ còn có cả tiếng đoản địch (sáo nhỏ) tấu dạo khúc.
Tịch Ly hiện tại đầu óc trống rỗng, bước thong dong vô định về phía trước, dựa vào quán tính lần theo đường trở về quân trướng, tất cả cảm xúc đang dâng trào đều mông lung, vô thực.
“Tịch Ly…”
Tịch Ly đang đi phía trước, mơ hồ nghe có ai đó gọi mình, nhưng không thể nào phản ứng lại được.
“Tịch Ly?”
Thanh âm rõ ràng hơn từ sau vọng đến.
Tịch Ly vẫn miễn cưỡng không muốn phản ứng, vả lại đây cũng chẳng phải là thanh âm mà hắn muốn nghe thấy.
“Tịch Ly a, ngươi còn đi tiếp thì sẽ tông vào quân trướng đó.”
Tịch Ly vừa định thần lại, ngẩng đầu quan sát, trước mặt chính là đường vào đại doanh, làm gì có quân trướng nào cản lối.
“Sao trở về muộn vậy a, chúng ta sắp khởi hành rồi, ngươi vẫn chưa thu dọn đồ đạc xong khiến đại ca đi tìm khắp nơi.”
Chạy đến nói chuyện với hắn chính là Viên Lạc.
Tịch Ly giương mắt nhìn nhìn hắn, gật đầu, “Ân, thì ta quay về rồi đây.”
“Ngươi đã đi đâu vậy?”
“Đi dạo với Tô Mẫn từ giờ Ngọ.”
“Nàng không làm gì ngươi chứ?” Viên Lạc hỏi.
Tịch Ly nhìn hắn một cái, cuối cùng trên mặt lộ ra nét cười nhàn nhạt, khẽ lắc đầu, “Không có.”
“Nga…”
“Ngươi đi chuẩn bị đi.” Tịch Ly xoay người tiếp tục tiến về phía trước, “Ta trở về đại trướng.”
Viên Lạc gật đầu, “Ngươi mau mau a, tối nay hảo hảo nghỉ ngơi, đại ca bảo quân tình cấp thiết lắm, sáng mai phải lên đường ngay!”
“Hảo.” Tịch Ly đáp ứng một tiếng, quay đầu thản nhiên bước đi.
Viên Lạc đứng ở phía sau nhìn theo Ân Tịch Ly, bộ dạng thoáng chút cô độc, nhưng tuyệt nhiên chẳng hề mang bất cứ điều gì bất mãn… So với lúc trước, kỳ thực lại có vẻ thoải mái một cách lạ lùng.
Tuy bụng chứa đầy hoài nghi, thế nhưng Viên Lạc biết rõ Tịch Ly sẽ không dốc bầu tâm sự với hắn, đành bất đắc dĩ thở dài.
Ánh trăng và ngọn đèn vẫn mờ ảo.
Tịch Ly độc hành bước đi, phía sau Viên Lạc ngoái đầu nhìn hắn vài lần, mãi đến khi Tịch Ly rẽ qua quân trướng, biến mất giữa màn đêm.
…
Về tới bên trong đại trướng, Tịch Ly vừa qua cửa, liền thấy Viên Liệt đang cầm chén trà, đứng cúi đầu nhìn bản đồ địa hình trên bàn.
Tịch Ly tiến tới.
“Đã về rồi sao?” Viên Liệt ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
“Ân.”
“Tịch Ly, trên bàn có công văn khẩn, ngươi xem qua đi.” Viên Liệt nhấp ngụm nước, khẽ cau mày nói, “Đám hải khấu Đông hải dường như đã nắm được tin tức, biết chúng ta sắp đến, nên tăng tốc hành động. Bọn chúng vừa chiếm khứ mấy hòn đảo có địa hình thuận lợi, vờ như để khống chế hàng vận[76], hòng đánh đòn phủ đầu trước.”
“Quả là nan giải.” Ân Tịch Ly nhíu mày, “Thánh chỉ mới từ trong hoàng cung truyền đến, mà phía bên này đã có hành động rồi, rõ ràng trong cung có nội quỷ hỗ trợ a.”
“Chưa phải nội quỷ đâu, chỉ là lũ sâu mọt thôi a.” Viên Liệt ngẫm nghĩ, “Mấy năm gần đây, chúng đục khoét vào gốc rễ, làm lung lay sức mạnh vốn đã không còn tồn tại của Nam Cảnh… Hễ quốc thái dân an là lại phát sinh vô số hại quân chi mã[77], phần lớn là bọn bất học vô thuật chỉ muốn trục lợi bỏ túi riêng, nhưng kẻ đại gian đại ác thì nhiều vô kể, còn người đại tài đại thiện lại chẳng gặp được bao nhiêu.”
“Thiên lý chi đê hội vu nghĩ huyệt[78], giờ mà không quản, chỉ sợ ngày nào bọn chúng còn tồn tại, sẽ gây nguy hại đến bách tính ngày đó.” Ân Tịch Ly chau mày.
“Hiện tại chưa phải lúc để bắt bọn chúng.” Viên Liệt cầm chén trà đi tới, “Ta còn chưa đoạt được vương vị, không nên động tới bọn chúng.”
Ân Tịch Ly cười khinh rẻ, “Ta biết… Đối với bè lũ đó, ai lên làm hoàng đế cũng như nhau, quan trọng nhất là bọn chúng có thể kiếm được lợi lộc gì hay không thôi. Nếu lúc này ngươi ra tay chấn chỉnh đám sâu hại trong nội bộ, bọn gian tặc nịnh thần ắt sẽ phản đối ngươi lộng quyền… Nói cách khác, hiện tại, ngươi cứ vờ như vô hại là thức thời nhất, đem những việc đắc tội với kẻ khác giao hết cho hoàng thất lo.”
“Ân.” Viên Liệt gật đầu, “Đạo lý đơn giản như thế, làm sao qua mắt được Ân đại tài tử nhà ngươi.”
Ân Tịch Ly thở dài, “Bất quá trên đời này ta hận nhất là đám quan lại bất học vô thuật, chiếm địa vị nhưng hồ đồ bất tài vô dụng, trước hết cứ cho người điều tra, ghi nhớ danh tánh, ngày tháng còn dài, thời cơ đến nhất định phải hảo hảo trừng trị bọn chúng.”
Viên Liệt nghe xong, vô thức nhìn Ân Tịch Ly, “A, hiếm khi thấy ngươi hưng trí được như vậy a, thường ngày lúc nào cũng nhạt như nước lã, cứ nghĩ mưu lập kế quyết thắng thiên lý, dời non lấp biển chẳng phải tốt hơn sao?”
Tịch Ly với tay đoạt chén trà của hắn, “Đừng ra vẻ.”, rồi xoay người ngồi xuống uống trà.
“Thế nào?” Viên Liệt bám theo hắn, “Đi dạo với Tô Mẫn chắc là vui lắm?”
“Trên mặt ta có viết hai chữ hài lòng sao?” Tịch Ly ngẩng đầu nhìn hắn cười ma mãnh.
Viên Liệt quan sát khuôn mặt hắn một chút, tránh né nhìn vào ánh mắt hắn, “Ít nhất… cũng không có viết ba chữ ‘không hài lòng’.”
Tịch Ly trầm mặc hồi lâu, mỉm cười, “Cáp, ngươi cũng thông minh lắm.”
Viên Liệt hạ giọng hỏi, “Lẽ nào trên mặt ta có viết ba chữ ‘không thông minh’ sao?”
Tịch Ly tỏ vẻ khinh khỉnh, “Bớt nói nhảm đi… Kỳ thực, ta thấy Tô Mẫn cũng không tệ! Chân thành bộc trực, thẳng thắn không giấu diếm, nói một là một hai là hai rất đơn thuần.”
“Nha đầu này xem ra rất có bản lĩnh a, mới buổi sáng ngươi còn bảo người ta thích vô cớ gây sự, đến chiều đã chuyển thành người tốt rồi ư?”
“Ta chỉ nghĩ thế này, giữa người với người có đôi khi cứ thẳng thắng là tốt nhất.” Tịch Ly uống cạn trà, buông chén trà chạy đi rửa mặt rồi trở về giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Viên Liệt vẫn ngồi bên suất án (bàn của chỉ huy) xem xét địa lý đồ.
“Uy.” Ân Tịch Ly gọi hắn một tiếng.
Viên Liệt bỏ địa đồ trên tay xuống, “Thế nào?”
Tịch Ly nhìn vẻ mặt của hắn lúc đang chuyên chú đột nhiên ngẩng đầu lên, hai hàng lông mày thẳng tắp chau lại, nhãn thần thoáng hiện một tia nghi hoặc, đôi mắt vừa có thần khí vừa phảng phất chút mông lung…Viên Liệt vốn nghiêm nghị lại rất tuấn tú. Mà đặc biệt trên quan điểm của Tịch Ly, so với Viên Lạc tính tình trẻ con, từ hành động cử chỉ cho đến thần thái của Viên Liệt đều thành thục hơn rất nhiều, trong khi thực chất cách biệt tuổi tác giữa hai người không đáng kể, chỉ có hai tuổi mà thôi.
“Có việc gì?” Viên Liệt thấy Tịch Ly nghệch mặt ra, tựa hồ như đang nghĩ ngợi gì đó, lập tức đề phòng. Ân Tịch Ly rất thích bày trò quái gở, chắc lại đang có ý đồ nguy hiểm chi đây.
“Nói vậy, những kẻ thông minh bẩm sinh, được mọi người sủng ái, đều không phải là vô cùng kiêu ngạo quá quắt ư? Trái lại, kẻ không được yêu thích lẽ ra phải khôn khéo biết điều hơn mới đúng, cớ sao nhà các ngươi lại tương phản như thế?”
Viên Liệt thản nhiên tiếp tục cầm công văn lên đọc, “Dựa vào đâu mà ngươi biết Viên Lạc không khôn khéo?”
“Lẽ nào vì ngươi quá lanh lợi, nên càng làm nổi bật lên sự thiếu khôn ngoan của hắn?”
Viên Liệt nghe Ân Tịch Ly nói xong, khẽ cười cười rồi thản nhiên đáp trả một câu, “Vậy còn phải xem là đối với ai đã…Ta cũng có thể trở nên thiếu khôn ngoan, nếu ta muốn.”
Tịch Ly sửng sốt, chống cằm lên hai tay, chăm chú nhìn Viên Liệt, một hồi lâu chợt mỉm cười, “Nga…Nguyên lai trước giờ việc gì ngươi cũng biết, toàn bộ chỉ là vờ vĩnh thôi!”
Viên Liệt cúi đầu chuyên tâm đọc sách, mặt không biểu tình, “Ngươi nói gì? Nghe không hiểu.”
Ân Tịch Ly xoay người trùm chăn lại, thầm nghĩ, cả hai huynh đệ đều tinh ranh như nhau, chẳng có điểm nào tốt.
……
Có lẽ vì ban ngày mệt mỏi, khi gió đêm bắt đầu thổi, Ân Tịch Ly liền ngủ say. Viên Liệt bước qua nhẹ nhàng giúp hắn đắp chăn, rồi ngồi bên giường ngắm dung mạo lúc ngủ của hắn một hồi lâu. Trong lòng nghĩ những gì, Viên Liệt đã thôi không còn truy cứu nữa, quản mà chi, nghĩ nhiều như thế để làm gì… Mấy việc này cứ để đến đâu tính đến đó, vậy đơn giản hơn.
Vừa định đứng dậy, lại nghe ở bên ngoài có tiếng gió vụt qua.
Viên Liệt khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ đôi chút rồi đứng lên đi ra.
Viên Liệt tiến thẳng đến khu vực kho lương thảo phía sau núi, giương mắt nhìn lên, phát hiện có kẻ ngồi trên đống cỏ khô đang ôm vò rượu uống. Vừa trông thấy cái bóng lưng, Viên Liệt liền lắc đầu cười, nhảy lên đống cỏ, “Sao lại nhàn rỗi như thế?”
Ngồi uống rượu trên đống cỏ khô chính là Man vương đã lâu không gặp.
Man vương ném vò rượu qua cho hắn, “Ai, nghe nói ngươi phải đi rồi? Bao giờ mới trở lại?”
Viên Liệt tiếp lấy rượu, ngồi xuống bên cạnh hắn, mở nắp đậy ra uống một ngụm rồi nói, “Ân…Ta muốn đến phía đông chinh phạt, nói đến chuyện quay lại, có lẽ là phải rất lâu.”
“Tốt lắm a, ngươi đi đánh mặt đông, nơi đây ta đánh mặt nam, đợi đến khi chúng ta cân bằng thực lực, sẽ tranh đoạt giang sơn!”
Viên Liệt nhìn hắn có chút kinh ngạc, cười nói, “Ai, trên tay ngươi chỉ có tám trăm nghìn nhân mã, sao cuồng vọng thế, còn muốn đoạt cả giang sơn ư?”
“Vậy thì đã sao, lão tử của ngươi để lại cho ngươi bao nhiêu nhân mã, tự thân ngươi chiếm được mấy phần, chúng ta đều như nhau thôi.”
“Ha ha, có khí phách.” Viên Liệt cười lớn, xét thấy bản tính của Man vương này quả thật khẳng khái, “Hảo, đêm nay chúng ta phải uống một trận cho thống khoái, đã ước định rồi, đợi nhân mã bên ngươi đủ lớn mạnh, lúc đó chúng ta sẽ cùng tranh vùng Trung nguyên, thưởng đoạt vạn lý giang sơn này!”
“Đừng để đến lúc đó một đòn cũng không kham nổi!”
“Kẻ phải thua hẳn là ngươi a?” Viên Liệt cười.
Hai người vò rượu cụng vò rượu, ngửa đầu uống vô cùng sảng khoái.
Ân Tịch Ly vốn đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó ươn ướt liếm qua mặt mình, lập tức trợn mắt ra nhìn… phát hiện Diệt Diệt không biết tự bao giờ đã bò đến cạnh liếm hắn.
“Diệt Diệt ngươi sao lại trèo lên tới trên giường?”
“Uy.”
Đang muốn xua cẩu xuống để tiếp tục ngủ, Tịch Ly chợt nhận ra có người lay lay vai mình, kêu một tiếng, “Ân huynh.”
Tịch Ly quay đầu lại, “Khách khí như vậy để làm chi a, vừa đến đã gọi người ta là anh hùng rồi.”
Ngồi phía sau, chính là Tương Vân lâu ngày không gặp.
“Ta nghe nói ngươi phải đi, nên cùng Man vương đến tiễn các ngươi lên đường, ta có mang theo hảo tửu đây.”
“Thật không?” Tịch Ly lập tức xoay người ngồi dậy, tỉnh ngủ ngay. Trông thấy Tương Vân ngồi kề bên, tay cầm hai bầu rượu, còn có cả một con gà nướng.
…
Uống rượu nhắm gà nướng, Tịch Ly hỏi, “Viên Liệt đâu?”
“Ra ngoài uống rượu với Man rồi.” Tương Vân đưa cái đùi gà qua cho hắn.
Tịch Ly cầm lấy cắn một miếng, phát hiện trong lúc uống rượu Tương Vân đưa mắt nghĩ ngợi, liền bất đắc dĩ lắc đầu, tên này đúng là trên mặt có hai chữ__thành thật!
“Ai, có thể đuổi được Man vương luôn bám dính ngươi để đến gặp ta một mình, việc này hẳn là có độ khó rất cao a? Cơ hội hiếm thấy, có chuyện gì cần nói với ta mà không muốn hắn nghe được vậy?”
“Ha ha.” Tương Vân bật cười, “Thần toán đúng là thần toán a, quả nhiên không gì có thể gạt được ngươi a, ta có chuyện muốn thỉnh giáo.”
“Nói nghe thử xem.”
“Ta và Man đây muốn khuếch trương thế lực, nhưng nam diện này hầu hết đều thuộc phạm vi quyền lực của Nam quốc. Ta biết quan hệ giữa các ngươi với Tô Mẫn không tồi, hơn nữa Man cũng nói, Nam quốc chỉ toàn nữ nhân, lẽ nào một đám đại lão gia lại đi giành địa bàn của mấy cô nương sao, cho nên muốn đánh sang địa phương khác.” Tương Vân nhấp ngụm rượu, “Thế nhưng, thực lực của các chư quốc tây nam đều có hạn, địa bàn nhỏ bé, cho dù đánh thẳng xuống cũng chẳng thu được bao nhiêu thế lực, ngươi có đề xuất gì hay không?”
“Uy.” Ân Tịch Ly mỉm cười, ngồi xếp bằng trừng hắn, “Ngươi có nhầm không a, các ngươi là cường địch tương lai của bọn ta, làm sao có thể giúp các ngươi tìm cách được?! Vậy chẳng phải là tự hủy ngai sao, ngộ nhỡ về sau các ngươi đủ lông đủ cánh rồi quay đầu lại phản kích, bọn ta tính thế nào đây?”
“Nga, điều đó là khẳng định, Man tất sẽ tranh đoạt giang sơn cùng với Viên Liệt.” Tương Vân nói, “Tuy nhiên Man bảo rằng, với tính cách của Viên Liệt, hẳn phải rất cao hứng nếu tìm được đối thủ cân sức, sau đó đấu một trận thống khoái; nắn quả hồng mềm thật chẳng có gì thú vị!”
“Ai.” Tịch Ly bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi đừng nói nữa, ta phát hiện ra Man vương kia của các ngươi có vài điểm tương đồng với Viên Liệt, ngươi bảo hắn ngốc, nhưng đôi khi hắn lại tinh ranh đến lợi hại, ngươi nói hắn không ngốc… thế mà nhiều lúc so với tảng đá còn muốn ngu hơn.”
“Nga, ngươi cũng nhận ra rồi?” Tương Vân gật đầu, “Chính xác là như vậy.”
“Cho ngươi cái này.” Ân Tịch Ly vươn tay với bao hành lý đặt ở đầu giường, lấy ra một phong thư, đưa qua, “Thứ này, vốn dĩ ta định ngày mai trước lúc ly khai sẽ phái người chuyển đến cho ngươi, nay ngươi đã đích thân tới, ta giao cho ngươi luôn.”
Tương Vân gỡ bao, mở ra nhìn, kinh ngạc, “Ngươi… Đề nghị bọn ta vẫn tiến đánh tây diện? Cho đến tận địa bàn Miễn quốc?”
“Đúng vậy!” Tịch Ly gật đầu, “Tây tiến, lựa chọn tốt nhất trong lúc tránh xung đột trực tiếp Viên Liệt, vẫn là nên tây tiến, càng xa càng tốt, thẳng đến khi chiếm được địa bàn tương đương với Nam Cảnh, có được lượng nhân mã ngang nhau. Song, thời điểm các ngươi đã đủ lông đủ cánh, Viên Liệt cũng chẳng còn như xưa… Lúc bấy giờ hãy quay lại phân thắng bại!”
“Quả nhiên có tầm nhìn rộng lớn.” Tương Vân cất thư vào, “Ngươi nói xem, còn bao lâu nữa thì Viên Liệt đoạt được toàn mảnh giang sơn?”
Tịch Ly vươn một ngón tay__một năm!
“Nhanh vậy sao?” Tương Vân gật đầu với chút tán thưởng, “Ta đây cùng Man phải hảo hảo tăng tốc mới được!”
“Ân, đến lúc đó đừng để không kham nổi một đòn!”
“Sao có thể như thế được.” Tương Vân cạn chén cùng Tịch Ly, cũng nhắm rượu một cách sảng khoái.
Trong lúc cụng hai vò rượu, vừa vặn thay, vò rượu của cả hai khua vào nhau vỡ toang, rơi xuống đất, lộc cộc xoay đôi vòng rồi dừng lại, nằm ngổn ngang trên nền đất.
Tịch Ly nghe thấy tiếng động, vừa cúi đầu nhìn… liền sửng sốt.
Mảnh vỡ của vò rượu vừa rơi xuống hợp thành hai vầng trăng khuyết, khớp với một quẻ bói.
Tịch Ly nhíu mày nhìn kỹ hồi lâu, lòng thầm hoảng sợ. Thật trùng hợp, đúng lúc trong lòng hắn đang nghĩ đến Tương Vân và Man vương, trên mặt đất lại biểu thị rõ ràng một quẻ tướng số__Thủy nguyệt kính hoa, hữu duyên vô phận, khổ đẳng nhất sinh, lai thế tái tụ[79].
“Loảng xoảng một tiếng….”
Tương Vân nhận ra Ân Tịch Ly cả người thất thần, khiến bình rượu rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Ai nha, ngươi làm sao vậy?” Tương Vân vội vàng thu nhặt giúp hắn, miệng lẩm bẩm, “Thư sinh vẫn là thư sinh, đến bình rượu cũng cầm không chắc.”
Tịch Ly nhìn Tương Vân nhặt mảnh bình rượu, trên khóe môi còn mang nét cười, chợt cảm thấy khổ tâm chua xót mà vô cớ hận chính bản thân mình__Ân Tịch Ly, ngươi đúng là tai tinh (chòm sao tai họa), vì sao kẻ nào bị ngươi xem phải mệnh số, con mẹ nó đều không ai có lấy một kết cục tốt?!
/95
|