Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 95: Lão thần tiên

/1596


Tố Nương quay đầu, chỉ thấy Sở Hoan đang đứng bên người mình, trên mặt mang theo nụ cười. Giờ phút này, Tố Nương chỉ cảm thấy Sở Hoan đáng yêu nói không nên lời, cũng cảm thấy Sở Hoan là nam tử anh tuấn nhất thiên hạ.

Câu cửa miệng nói rất hay, lúc nam nhân tự nhiên nhất phóng khoáng nhất chính là lúc bỏ tiền, hơn nữa Sở Hoan lại có thể đưa ra nhiều bạc khi Tố Nương khó khăn nhất.

Trong lòng Tố Nương lại hơi kỳ quái, nàng thật sự không rõ ràng lắm tại sao Sở Hoan dễ dàng lấy ra nhiều bạc như vậy.

Tiểu nhị kia nhìn thấy bạc, khuôn mặt vốn lạnh như băng lập tức lộ ra tươi cười, trong lòng cũng mắng thầm:

- Kẻ có tiền giả nghèo kiết hủ lậu cái gì, thật sự là ăn no rỗi việc, còn cho mình là Hoàng đế cải trang vi hành sao?

Miệng gã cũng đã nhiệt tình lên:

- Hai vị là muốn mua vải?

Sở Hoan nhìn tiểu nhị, chỉ vào vải vóc nói:

- Đây là làm bằng hoàng kim sao?

Tiểu nhị biết thái độ vừa rồi của mình rất tồi, chỉ sợ nhất thời không dễ dàng, lúng túng nói:

- Đại gia nói đùa rồi, đây là tơ lụa chế thành, tự nhiên không phải hoàng kim chế thành!

Sở Hoan thản nhiên cười, hỏi:

- Vậy chỗ này là cống phẩm tiến cống đến kinh thành sao?

Tiểu nhị chỉ cảm thấy câu hỏi của vị đại gia này thật sự kỳ quái, cũng không rõ ràng, cười bồi nói:

- Thật sự là cống phẩm, cũng sẽ không bày ở nơi này!

Sở Hoan gật đầu nói:

- Ta liền kỳ quái, đây không phải chế bằng hoàng kim, ngươi làm sao biết người khác mua không nổi? Đây không phải cống phẩm, vì sao ngươi không cho người khác chạm vài? Nếu có thể mua, khách tự nhiên muốn nhìn xem chất vải thế nào, đương nhiên phải kiểm tra. Ngươi mở cửa buôn bán, chẳng lẽ không phải bán hàng, mà là xem quần áo của khách?

Tiểu nhị đổ mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười nói:

- Lời này của khách nhân có ý tứ!

- Kỳ thật rất không có ý tứ!

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Hôm nay ta chỉ dạy ngươi một đạo lý, người chỉ dùng lòng để nhìn đồ vận, nếu chỉ dùng ánh mắt để xem đồ vật, đó là chó rồi!

Thật ra Sở Hoan cũng không muốn giằng co với loại tiểu nhân bợ đít này, nhưng lần đầu tiên hắn mang Tố Nương trên phố, Tố Nương liền chịu ủy khuất này, hắn tự nhiên nên ra mặt vì Tố Nương, ít nhất để cho tâm tình Tố Nương thoải mái một chút.

Tiểu nhị nhíu mày, không nể mặt nữa:

- Khách nhân, ngài mua vải thì mua vải, sao còn mắng chửi người?

Lúc này có không ít người đi đường dừng chân ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Tiểu nhị này nghĩ tới cũng là kẻ ngang ngược, nhìn thấy có người tới xem náo nhiệt, trái lại tinh thần tỉnh táo, cười lạnh nói:

- Hiệu vải Trần Ký chúng ta mở cửa, tự nhiên là buôn bán, không phải để người ta nhục mạ!

Mặt Sở Hoan lạnh xuống, Tố Nương thấy chung quanh có người vây xem, kéo quần áo Sở Hoan, nói:

- Nhị lang, chúng ta đi, đi nhà khác xem!

Nàng biết ngày thường tuy rằng Sở Hoan nhìn qua là người hiền lành, nhưng cũng là tính tình nóng nảy, nói hai ba lời không tốt, liền có thể dùng quyền cước. Lúc này thấy sắc mặt Sở Hoan, nàng biết có thể Sở Hoan muốn động thủ.

Mới tới phủ thành, cuộc sống chưa quen, Tố Nương quả thật không muốn thấy Sở Hoan gây chiến vì mình chịu ủy khuất.

Tiểu nhị kia thấy thần sắc Sở Hoan không tốt, quả thật hơi sợ hãi, lui về phía sau một bước nói:

- Thế nào? Ngươi còn muốn đánh người bên đường phải không?

Sở Hoan hít vào một hơi, nhìn ra Tố Nương lo lắng cho mình, bình tĩnh nói:

- Nếu ngươi không muốn bị đánh, xin lỗi tỷ của ta, nói lời xin lỗi, hôm nay ta bỏ qua cho ngươi!

- Giọng điệu thật lớn!

Tiểu nhị cả giận nói:

- Ta dựa vào cái gì xin lỗi nàng? Tay bẩn thỉu, sờ vào vải của ta, chẳng lẽ ngay cả nói ta cũng không thể?

Sở Hoan nghe gã nói tay Tố Nương bẩn, lạnh lùng cười, liền muốn động thủ, đúng lúc này nghe được một âm thanh:

- Xảy ra chuyện gì? Ở đây làm cái gì thế?

Từ trong cửa hiệu vải, một người bước nhanh ra, áo gấm mũ vương, hai nét râu mảnh, dường như là chưởng quầy hiệu vải này.

Tiểu nhị kia vội đáp:

- Đông gia, có người muốn gây sự!

Lúc này trong hiệu vải có ba bốn tên tiểu nhị đi ra, đều lạnh lùng nhìn Sở Hoan.

Đông gia hiệu vải nhìn thấy Sở Hoan, lộ ra vẻ cổ quái, nhìn chung quanh, chạy tới ôm lấy tay Sở Hoan, kích động nói:

- Ân công, là ngài sao? Ngài để ta tìm được rồi!

Biểu hiện đột nhiên của đông gia hiệu vải này, khiến mọi người chung quanh mở to mắt, Sở Hoan cũng không hiểu ra sao cả, nhìn thấy đông gia này vẻ mặt kích động, nắm chặt tay mình, không khỏi nhíu mày nói:

- Vị đông gia này, ngươi... nhận sai người à?

Đông gia hiệu vải cười ha ha nói:

- Ân công, ánh mắt ta rất tốt, tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Gã dán lại thấp giọng nói:

- Ân công còn nhớ rõ Kính Hà? Nhớ rõ tòa miếu cổ kia?

Sở Hoan ngẩn ra, hiểu được cái gì, ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ ngươi cũng ở trong đó?

Đông gia hiệu vải gật đầu cười ha ha nói:

- Đúng vậy đúng vậy, ngày đó ta cũng ở trong đó, chỉ sợ ân công không nhớ rõ. Chỉ là ân cứu mạnh của ân công, ta suốt đời khó quên, giọng nối và bộ dáng của ân công, ta cũng nhớ vô cùng rõ ràng!

Sở Hoan rốt cuộc hiểu được, lần đó một đám người bị bọn thổ phỉ của Lâm Đại Nhi bắt cóc, mình cứu bọn họ ra, không ngờ đông gia hiệu vải này cũng ở trong đó, thế sự khéo léo, quả là như vậy.

Lại nói cũng là người chung hoạn nạn, tức giận của Sở Hoan giảm vài phần, cười nói:

- Mấy người thoát hiểm sao? Vậy là tốt rồi.

Trên khuôn mặt Tố Nương tràn đầy vẻ kinh ngạc, đông gia hiệu vải này là người giàu có, sao lại đối với Sở Hoan nhiệt tình như thế? Vì sao lại xưng hô Sở Hoan là ân công? Nàng thật sự buồn bực, chỉ cảm thấy Sở Hoan ngày càng thần bí, trên người hắn luôn phát sinh một số chuyện kỳ quái.

Lúc này kinh hồn táng đảm cũng là tên tiểu nhị kia, cảnh tưởng trước mắt quả thực khiến gã không thể tin.

Đông gia hiệu vải vô cùng kích động, lôi kéo tay Sở Hoan tiến vào trong, nói:

- Ân công, mau vào mau vào, dù thế nào cũng phải để ta tự mình nói lời cảm tạ mới được. Trương Thuận, nhanh đi pha trà... Đúng rồi, đi cửa hàng điểm tâm cách vách mua điểm tâm ngon tới, Vương Mặt Rỗ, ngươi đi quán Thuận Phong gọi, đặt một bàn tiệc rượu, giữa trưa ta mời ân công đi uống mấy chén!

Sở Hoan được gã nhiệt tình trong nhất thời luống cuống chân tay, đông gia hiệu vải này quả thật là quá nhiệt tình, cười nói:

- Không cần khách khí như thế... !

Đông gia hiệu vải nhìn thấy Tố Nương đứng bên người Sở Hoan, vội hỏi:

- Vị này là?

- Đây là... gia tỷ!

Sở Hoan đáp.

Đông gia hiệu vải vội nhiệt tình nói:

- Tỷ tỷ ân công mau mời vào, tới tới tới, trong phòng đốt lửa, rất ấm áp, bên ngoài lạnh!

Nhất thời gã không bết xưng hô thế nào, dĩ nhiên xưng hô Tố Nương là “tỷ tỷ ân công”, hơi buồn cười.

Tố Nương thấy đông gia hiệu vải như thế, trái lại tức giận, sầm mặt nói:

- Ta không dám đi vào, vải nhà các ngươi cũng không thể sờ, làm sao còn có thể tiến vào cửa nhà các ngươi!

Đông gia hiệu vải ngẩn ra, không rõ ý tứ, ngạc nhiên nói:

- Lời này vì sao mà nói!

Tố Nương cũng không giấu diếm, nói chuyện vừa rồi một lần, đông gia hiệu vải nghe xong giận không thể nén, quay đầu không nói hai lời, một cước đá tiểu nhị ngây như phỗng kia ngã lăn trên mặt đất, mắng:

- Ngươi làm hỏng thanh danh hiệu vải là nhỏ, lạnh nhạt với ân công như thế, ta không tha cho ngươi được.

Gã kêu lên:

- Vương Mặt Rỗ, mang đồ chó này đi phòng thu chi tính hết tiền công, để hắn cút ra hiệu vải, sau này không được bước vào hiệu vải một bước!

Tiểu nhị kia đứng lên quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, một bên nước mắt một bên nước mũi. Sở Hoan vốn định cầu tình cho gã, nhưng lại nghĩ tâm tính người này không tốt, ở lại hiệu vải quả thật làm hỏng thanh danh hiệu vải, hơn nữa đã làm nhục Tố Nương, đông gia hiệu vải ra tay xử trí, cũng là đúng chỗ.

Vương Mặt Rỗ đã tiến tới, dáng người rất cao, thân thể khỏe mạnh, nắm tiểu nhị kia như xách con gà mang đi, trong miệng còn mắng:

- Ngày thường mi cao mắt thấp, đã sớm nên cút hỏi hiệu vải!

Lúc này đông gia hiệu vải mới chắp tay tỏ vẻ xin lỗi với Sở Hoan nói:

- Ân công, người phía dưới không hiểu chuyện, ngài đừng để ở trong lòng, đều là ta quản giáo không nhiêm, ta bồi tội với ngài!

Gã lại nói với Tố Nương:

- Tỷ tỷ ân công, ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với hắn!

Vừa rồi Tố Nương đã bị bao loại sỉ nhục, cũng không phải một hồi có thể nguôi giận, nàng liếc Sở Hoan một cái, mới nói:

- Ta là tiểu nữ tử, không có đại nhân đại lượng. Nhị lang, đệ tự đi vào, ta đi dạo trên đường, xem còn có chỗ khác bán quần áo hay không!

Nàng xoay người lắc eo nhỏ nhắn rời đi.

Đông gia hiệu vải hơi xấu hổ, Sở Hoan cũng đã cười nói:

- Đông gia không cần để ý, gia tỷ tức giận, rất nhanh sẽ tốt.

Đông gia hiệu vải cười ha ha, lôi kéo Sở Hoan vào hiệu, liên tục nói:

- Tới tới tới, ân công, nơi này của ta có trà ngon, ngài tới uống một chút!

...

...

Cơn giận còn sót lại chưa tiêu trong lòng Tố Nương, cũng không vào hiệu vải, tự mình dọc theo phố dài tiến về phía trước.

Chỉ là trong lòng nàng hiện giờ còn cảm thấy ký quái, vì sao Sở Hoan có thể tùy ý lấy ra hai thỏi bạc lớn, nhìn cân lượng kia, cũng không phải số lượng nhỏ, chẳng lẽ đây là tiền công chi trước? Nếu thật sự như thế, Tô gia cũng không tránh khỏi quá tốt đi.

Tuy rằng Tố Nương là nông dân, nhưng không phải thôn phụ ngu xuẩn, hơi thông minh, cảm thấy thiên hạ không có bánh rơi xuống xuống, Tô gia lung lạc như thế, chẳng lẽ thật sự có bí mật gì không thể cho ai biết.

Nghĩ tới đây, Tố Nương liền lo lắng cho Sở Hoan.

Hiện giờ Sở Hoan là nam tử duy nhất của Sở gia, nói trắng ra là, chẳng những sau này Sở Lý thị cần Sở Hoan chăm sóc, bản thân nàng một quả tẩu cũng cần Sở Hoan chiếu cố, Tố Nương sẽ không hy vọng Sở Hoan gặp phải phiền toái.

Nàng hạ quyết tâm trong lòng, trở lại nhất định phải hỏi rõ Sở Hoan lai lịch bạc, nếu thật sự là Tô gia tặng, mình nhất định phải nhắc nhở Sở Hoan cẩn thận, đừng để người khác bày kế mà không biết.

- Cô nương, có muốn tính một quẻ không? Ta thấy cô có tai họa lớn đó!

Một giọng nói trầm thấp đánh gãy suy nghĩ của Tố Nương. Tố Nương chỉ cảm thấy giọng nói ngay bên tai, hơi kỳ quái, quay đầu nhìn xem, phát hiện dưới mái hiên ven đường bày một quẻ quán, bên cạnh cắm gậy, bên trên có vải buồm, viết chữ rất lớn “Bói toán”, dùng vòng tròn màu đen bao quanh.

Sau quẻ quán, một lão đạo sĩ ngồi, mặt gầy gò, tiên phong đạo cốt, hai mắt rất có thần vận.

Trên bàn rải một mảnh vải đen, hơi thần bí, đặt một nghiên mực, bên cạnh là ống trúc cây thăm loại của thầy tướng số.

Tố Nương thấy lão đạo này nhìn về phía mình, nhìn chung quanh, bên người quả thật không có ai khác, không khỏi chỉ ngực mình, cũng không nói, ý tứ là hỏi lão đạo sĩ nói chuyện với nàng sao?

Lão đạo sĩ vuốt râu bạc trắng, mỉm cười gật đầu, một bộ tiên phong đạo cốt thần bí khó lường, nhìn qua tựa như một lão thần tiên thoát tục xuất trần.


/1596

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status