Trên thế giới này, có một loại người mà chỉ cần tới gần, ngươi tự nhiên sẽ có một cảm giác rất thân thiết gần gũi. Đối với Sở Hoan, Lưu Ly phu nhân chính là người như thế.
Tuy mặc nam phục, nhưng vẫn không thể dấu được khí chất cao quý ưu nhã của nàng. Nàng đi không nhanh không chậm, trước sau như một, bình tĩnh khoan thai.
- Cũng không biết đại nhân đã hồi kinh, chỉ nghe nói lần này đại nhân đã lập công lớn, Lưu Ly chúc mừng ngài.
Giọng nàng uyển chuyển êm tai, dáng người tha thướt. Nàng nói lời chúc mừng Sở Hoan rất chân thành tha thiết, nghe cũng thấy là lời chúc cất lên tự đáy lòng.
Sở Hoan mỉm cười, lắc đầu:
- Nào có gì đáng gọi là công lao?
Hắn dừng một chút, nghiêm mặt hỏi:
- Phu nhân đến đây… là vì… tiểu nha đầu?
Tiểu nha đầu mà hắn nhắc tới, chính là Tĩnh Hoa công chúa.
Lúc này trên đường có nhiều người qua lại, Sở Hoan tất nhiên sẽ không tiện gọi thẳng là Công chúa.
Lưu Ly buồn bã gật đầu:
- Thời gian gần đây, ta thường xuyên tới nơi này. Lưu Ly nghe nói tiểu nha đầu trước kia nhiều lần vụng trộm đi ra ngoài, thích nhất chính là dạo phố Tam Nguyên phường. Ta không biết lần này nàng có vụng trộm chạy đến đây hay không?
Nàng cười khổ:
- Ta đã đi tìm mấy lần, nhưng không hề thấy tung tích của nàng. Không biết lúc này nàng có khỏe không?
- Nếu nàng biết phu nhân một lòng lo lắng cho nàng, nhất định sẽ rất cảm động.
Sở Hoan nói khẽ.
Tĩnh Hoa công chúa đột nhiên mất tích, không hề thấy tăm hơi. Chuyện này là bí mật lớn trong nội cung, người biết không nhiều. Trong nội cung cực lực bưng bít thông tin, nên cho đến hôm nay, văn võ đại thần trong triều rất ít người biết việc này.
Nhưng Lưu Ly phu nhân đương nhiên biết.
Lưu Ly và Tĩnh Hoa công chúa quan hệ vô cùng tốt, vừa là thầy vừa là bạn. Cứ cách vài ngày, Lưu Ly lại vào cung dạy Tĩnh Hoa công chúa vũ đạo. Tĩnh Hoa công chúa mất tích, tất nhiên nàng phải sớm biết tin.
Sở Hoan biết rõ Lưu Ly tính tình hiền thục, đối với Tĩnh Hoa công chúa cũng rất yêu mến. Nàng nếu biết Tĩnh Hoa công chúa mất tích chắc chắn sẽ rất lo lắng. Chỉ là không thể tưởng nổi nàng đến tận phường Tam Nguyên này để tìm. Vì sự an nguy của Công chúa mà quên cả an nguy của chính mình.
- Đại nhân biết đạo trưởng kia?
Lưu Ly hơi quay người sang nhìn Sở Hoan. Hai con ngươi của nàng sáng như sao, mông lung mộng ảo.
Sở Hoan nói:
- Lúc mới vào kinh có tình cờ gặp một lần, chưa thể nói là thâm giao.
- Thì ra là thế.
Lưu Ly nhu hòa cười cười:
- Đại nhân giao thiệp rộng rãi. Phải chăng... phải chăng ngài cũng đang đi tìm tung tích tiểu nha đầu?
Sở Hoan cười khổ:
- Hôm nay ta mới về đến kinh thành.
- A.
Lưu Ly áy náy nói:
- Là Lưu Ly mạo muội rồi.
Sở Hoan lắc đầu. Lúc trước hai người quen biết nhau, cũng là qua Tĩnh Hoa công chúa. Hôm nay công chúa mất tích, hai người tình cờ gặp nhau ở phường Tam Nguyên, chủ đề của câu chuyện dĩ nhiên sẽ xoay quanh tiểu công chúa.
Nhưng vì câu chuyện có chút nghiêm trọng, nên chỉ qua mấy câu nói, lòng hai người càng thêm nặng trĩu.
Đúng lúc này, chợt nghe từ phía trước vọng đến tiếng huyên náo, có tiếng ai đó gào lên:
- Tránh ra, mau tránh ra.
Giọng nói rất gấp gáp. Sở Hoan nhìn về phía trước, liền thấy trên đường cái, mọi người vội vàng tránh né sang hai bên lề đường. Hắn nghe rõ ràng có tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới.
Trong đôi mắt xanh của Lưu Ly hiện lên vẻ nghi hoặc. Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Liền thấy người đi đường đang nhao nhao nép sang hai bên, một con khoái mã đang phi như điên về phía bên này.
Lập tức người nọ hét lớn:
- Mau tránh ra, con ngựa này điên rồi.
Rốt cuộc lúc này mọi người đã hiểu, con ngựa này đã mất kiểm soát. Cho nên không thể khống chế được.
Khoái mã xông về phía Lưu Ly và Sở Hoan. Gương mặt xinh đẹp của Lưu Ly tái nhợt, đột nhiên cảm giác bên người có một luồng gió mạnh, Sở Hoan đã như thiểm điệm lao về phía trước.
Người đi đường thầy con ngựa điên đang phi thục mạng thì đều vội vàng tránh né, lúc này, bất chợt thấy có người không tránh sang một bên, lập tức có người la lên thất thanh.
Lưu Ly thấy Sở Hoan lao lên, miệng há ra, gương mặt xinh đẹp như hoa đào càng đầy vẻ hoảng sợ.
Tốc độ của Sở Hoan rất nhanh.
Dù là tốc độ hay thân pháp cũng đều rất nhanh.
Con khoái mã này giống như lưu tinh, hơn nữa, xông thẳng về phía Lưu Ly và Sở Hoan. Lưu Ly là nữ nhân, căn bản không kịp phản ứng. Sở Hoan thuận tay kéo Lưu Ly xuống vệ đường. Hắn cũng là bất đắc dĩ mà làm vậy. Chẳng những thất lễ với nàng, mà còn làm nàng trông cũng chật vật như bao người khác.
Chẳng hiểu tại sao, Sở Hoan luôn cảm thấy một sự ưu nhã tuyệt đối ở Lưu Ly phu nhân. Mỗi hành vi cử chỉ của nàng đều toát ra vẻ quý khí cao sang. Hắn không muốn vì hoảng sợ con ngựa điên kia mà lại để nàng cũng bấn loạn xộc xệch như bao người khác.
Nếu như không phải vì có việc phải làm, chỉ phải cứu hộ Lưu Ly, có lẽ hắn sẽ ôm Lưu Ly mà vọt sang một bên.
Nhưng hắn còn có việc phải làm.
Hắn như một con báo săn lao ra đón con ngựa. Người đi đường nhìn thấy cảnh đó ai nấy đều sợ hãi. Tất nhiên không một ai nghĩ rằng Sở Hoan chủ động nghênh đón, mà chỉ cho là do hoảng loạn luống cuống tay chân nên nhất thời bị mất trí.
Ngay cả người cưỡi trên con ngựa cũng sợ mất hồn, bỗng dưng thấy một kẻ không tránh con ngựa mà còn xông lại đối diện nó, lòng gã giật mình. Thế nhưng khi ngựa hoảng sợ tăng tốc, chớ nói đến con ngựa chấn kinh mà ngay cả gã cũng chấn kinh, nên vào khoảnh khắc cân treo sợi tóc càng không thể ghìm cương con ngựa lại.
Hiển nhiên khi ngựa điên loạn càng chúi đầu vào Sở Hoan. Tất cả mọi người kinh ngạc phát hiện ra, Sở Hoan tựa như một tia sáng, vòng một tay quấn quanh cổ con ngựa điên. Ngay cả khi người đi đường còn chưa kịp định thần Sở Hoan đã dùng cánh tay đó làm điểm tựa, hai chân đạp xuống đất một cái, cả người bay vụt lên xoay tròn một vòng.
Hắn xoay một vòng 180 độ, rồi nhẹ nhàng đặt mình lên lưng ngựa, nghiêm nghị quát:
- Xuống.
Lúc thân hình hắn đặt lên lưng ngựa, đồng thời hất người kia xuống đất.
Trong cùng lúc, Sở Hoan bắt lấy dây cương trong tay người kia. Sau khi người nọ rớt xuống đất, con ngựa vẫn không dừng bước, vẫn lao như điên về phía trước, gần như sắp chạm vào Lưu Ly đang đứng trên đường. Sở Hoan đột nhiên hét to, dồn lực vào hai tay, quát lớn:
- Dừng lại!
Hắn dồn sức ghì chặt dây cương, khi con ngựa điên còn cách Lưu Ly hai bước chân, liền hí dài một tiếng, dựng thẳng người lên, hai chân trước giơ lên đạp đạp vào không khí. Sở Hoan ngồi yên trên lưng ngựa, thần uy lẫm lẫm.
Lưu Ly mặt mày xanh mét, nhìn thấy con ngựa điên rốt cuộc đã dừng lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Lại thấy Sở Hoan ngồi trên lưng ngựa đang trìu mến nhìn mình, nàng mỉm cười đáp lại hắn, phong tình vạn chủng.
Thấy Lưu Ly không sao, Sở Hoan cũng mỉm cười. Xung quanh, người đi đường nhìn thấy Sở Hoan tài cao gan lớn, trong giây lát chế ngự con ngựa điên, liền bắt đầu hoan hô ầm ĩ. Đột nhiên thấy Sở Hoan cau mày, vỗ lên lưng ngựa, con ngựa xẹt qua người Lưu Ly chặn trước mặt người nọ. Người nọ vốn định bỏ đi, đột nhiên bị tuấn mã chặn lại lắp bắp kinh hãi, không đợi gã nói chuyện, đã thấy Sở Hoan tay trái cầm cương, tay phải đưa ra trước mặt gã.
Người nọ thấy Sở Hoa lạnh lùng nhìn mình, miễn cưỡng hỏi:
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?
- Ta không muốn làm gì cả.
Sở Hoan lắc đầu:
- Ta chỉ hy vọng ngươi có thể trả lại đồ cho chủ.
- Ta cầm đồ của ngươi lúc nào? Ngươi đừng ngậm máu phun người.
Người này la lên.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi quay đầu lại nhìn một chút cũng biết rõ tình cảnh hiện tại của mình. Bây giờ ngươi giao ra đây, còn có thời gian để rời khỏi. Hoặc đợi bọn họ đuổi kịp đến đây thì ngươi khó mà rời khỏi đấy. Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ rất hối hận vì lựa chọn đó của mình.
Người nọ quay đầu lại nhìn, đã nhìn thấy mấy Võ Kinh vệ tuần phố đang chạy về phía bên này. Trên mặt gã lộ ra vẻ khẩn trương, ngẩng đầu nhìn Sở Hoan, lại la lên:
- Ngươi sẽ thả cho ta đi chứ?
Sở Hoan chỉ đưa tay ra, không nói lời nào.
Người này không còn lựa chọn nào khác, bất đắc dĩ đưa một miếng ngọc bội trong tay cho Sở Hoan. Sở Hoan thuận tay cầm lấy. Người nọ vội chen vào trong đám đông, đợi đến lúc Võ Kinh Vệ đuổi tới, đã không còn tung tích.
Sở Hoan xoay người xuống ngựa, đến bên cạnh Lưu Ly, đưa ngọc bội trong tay cho nàng, cười nói:
- Vật xin trả lại cho chủ.
Lưu Ly kinh ngạc, cúi đầu xuống nhìn hông mình, mờ mịt khó hiểu nói:
- Ngọc bội của ta.
- Ta nghĩ không chỉ có phu nhân là bị mất đồ.
Sở Hoan thở dài, nhìn về mặt đất còn lưu vết thân người giãy dụa khi bị hắn hất xuống. Hai gã Võ Kinh vệ cũng vừa tới nơi, cau mày lại nói:
- Diệp lão tam, ngươi lại giở trò quỷ gì ở đây rồi?
Lưu Ly chớp chớp đôi mắt xinh đẹp động lòng người, ngạc nhiên nói:
- Có vẻ người này rất nổi tiếng?
Sở Hoan đáp:
- Ta nghĩ ở Tam Nguyên phường, hẳn là hắn rất nổi tiếng.
Đôi mắt Lưu Ly phu nhân khẽ chớp động, như có điều suy nghĩ, đúng lúc này, lại nghe một tiếng ngựa hí vang, lập tức xung quanh vang lên kinh hô từng hồi. Sở Hoan nghe tiếng ngựa hí vọng lại từ sau lưng, lập tức quay đầu nhìn, thấy con ngựa mình vừa rời khỏi lưng kia ngã vật xuống đất, mùi máu tươi xộc vào mũi.
Đầu con tuấn mã đã rời khỏi cổ, văng sang một bên, thân hình ngập trong vũng máu, vẫn đang run rẩy giãy dụa. Mặc dù chỉ là con ngựa, nhưng cảnh tượng con ngựa bị chặt bay đầu nằm trên đường máu tươi đầm đìa vẫn khiến cho mọi người sởn gai ốc
Bên cạnh thi thể con ngựa, một gã nam tử y phục cứng cáp đang chậm rãi cắm con đao dính đầy máu vào vỏ. Người mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, Sở Hoan liếc mắt cái là nhận ra. Người này hắn đã từng gặp qua. Chính là thống lĩnh hộ vệ trong phủ Thái tử Điền Hầu. Triều đình có tám đại cao thủ, “tam đao, tứ thương, phá thiên cung”, Điền Hầu chính là một trong ba “quỷ đao”.
Sở Hoan nhìn thi thể con ngựa nằm trong vũng máu lại nhìn Điền Hầu thái độ lạnh lùng đến cực điểm không khỏi nhíu mày. Trong lòng hắn hiểu, Điền Hầu xuất hiện ở chỗ này, tất nhiên là bởi vì Lưu Ly phu nhân đang ở đây.
Mới đầu Điền Hầu không lộ diện, khả năng là vì đang âm thầm bảo hộ Lưu Ly phu nhân. Lưu Ly phu nhân là Thái tử thiếp, Điền Hầu là Vệ thống lĩnh phủ Thái tử, gã bảo hộ Lưu Ly phu nhân, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Điền Hầu trảm mã, đơn giản là bởi vì con ngựa điên này suýt làm Lưu Ly phu nhân bị thương. Nhưng Sở Hoan thấy gã ra tay tàn nhẫn như vậy với một con ngựa, lòng bất giác thấy phản cảm.
Tuy mặc nam phục, nhưng vẫn không thể dấu được khí chất cao quý ưu nhã của nàng. Nàng đi không nhanh không chậm, trước sau như một, bình tĩnh khoan thai.
- Cũng không biết đại nhân đã hồi kinh, chỉ nghe nói lần này đại nhân đã lập công lớn, Lưu Ly chúc mừng ngài.
Giọng nàng uyển chuyển êm tai, dáng người tha thướt. Nàng nói lời chúc mừng Sở Hoan rất chân thành tha thiết, nghe cũng thấy là lời chúc cất lên tự đáy lòng.
Sở Hoan mỉm cười, lắc đầu:
- Nào có gì đáng gọi là công lao?
Hắn dừng một chút, nghiêm mặt hỏi:
- Phu nhân đến đây… là vì… tiểu nha đầu?
Tiểu nha đầu mà hắn nhắc tới, chính là Tĩnh Hoa công chúa.
Lúc này trên đường có nhiều người qua lại, Sở Hoan tất nhiên sẽ không tiện gọi thẳng là Công chúa.
Lưu Ly buồn bã gật đầu:
- Thời gian gần đây, ta thường xuyên tới nơi này. Lưu Ly nghe nói tiểu nha đầu trước kia nhiều lần vụng trộm đi ra ngoài, thích nhất chính là dạo phố Tam Nguyên phường. Ta không biết lần này nàng có vụng trộm chạy đến đây hay không?
Nàng cười khổ:
- Ta đã đi tìm mấy lần, nhưng không hề thấy tung tích của nàng. Không biết lúc này nàng có khỏe không?
- Nếu nàng biết phu nhân một lòng lo lắng cho nàng, nhất định sẽ rất cảm động.
Sở Hoan nói khẽ.
Tĩnh Hoa công chúa đột nhiên mất tích, không hề thấy tăm hơi. Chuyện này là bí mật lớn trong nội cung, người biết không nhiều. Trong nội cung cực lực bưng bít thông tin, nên cho đến hôm nay, văn võ đại thần trong triều rất ít người biết việc này.
Nhưng Lưu Ly phu nhân đương nhiên biết.
Lưu Ly và Tĩnh Hoa công chúa quan hệ vô cùng tốt, vừa là thầy vừa là bạn. Cứ cách vài ngày, Lưu Ly lại vào cung dạy Tĩnh Hoa công chúa vũ đạo. Tĩnh Hoa công chúa mất tích, tất nhiên nàng phải sớm biết tin.
Sở Hoan biết rõ Lưu Ly tính tình hiền thục, đối với Tĩnh Hoa công chúa cũng rất yêu mến. Nàng nếu biết Tĩnh Hoa công chúa mất tích chắc chắn sẽ rất lo lắng. Chỉ là không thể tưởng nổi nàng đến tận phường Tam Nguyên này để tìm. Vì sự an nguy của Công chúa mà quên cả an nguy của chính mình.
- Đại nhân biết đạo trưởng kia?
Lưu Ly hơi quay người sang nhìn Sở Hoan. Hai con ngươi của nàng sáng như sao, mông lung mộng ảo.
Sở Hoan nói:
- Lúc mới vào kinh có tình cờ gặp một lần, chưa thể nói là thâm giao.
- Thì ra là thế.
Lưu Ly nhu hòa cười cười:
- Đại nhân giao thiệp rộng rãi. Phải chăng... phải chăng ngài cũng đang đi tìm tung tích tiểu nha đầu?
Sở Hoan cười khổ:
- Hôm nay ta mới về đến kinh thành.
- A.
Lưu Ly áy náy nói:
- Là Lưu Ly mạo muội rồi.
Sở Hoan lắc đầu. Lúc trước hai người quen biết nhau, cũng là qua Tĩnh Hoa công chúa. Hôm nay công chúa mất tích, hai người tình cờ gặp nhau ở phường Tam Nguyên, chủ đề của câu chuyện dĩ nhiên sẽ xoay quanh tiểu công chúa.
Nhưng vì câu chuyện có chút nghiêm trọng, nên chỉ qua mấy câu nói, lòng hai người càng thêm nặng trĩu.
Đúng lúc này, chợt nghe từ phía trước vọng đến tiếng huyên náo, có tiếng ai đó gào lên:
- Tránh ra, mau tránh ra.
Giọng nói rất gấp gáp. Sở Hoan nhìn về phía trước, liền thấy trên đường cái, mọi người vội vàng tránh né sang hai bên lề đường. Hắn nghe rõ ràng có tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới.
Trong đôi mắt xanh của Lưu Ly hiện lên vẻ nghi hoặc. Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Liền thấy người đi đường đang nhao nhao nép sang hai bên, một con khoái mã đang phi như điên về phía bên này.
Lập tức người nọ hét lớn:
- Mau tránh ra, con ngựa này điên rồi.
Rốt cuộc lúc này mọi người đã hiểu, con ngựa này đã mất kiểm soát. Cho nên không thể khống chế được.
Khoái mã xông về phía Lưu Ly và Sở Hoan. Gương mặt xinh đẹp của Lưu Ly tái nhợt, đột nhiên cảm giác bên người có một luồng gió mạnh, Sở Hoan đã như thiểm điệm lao về phía trước.
Người đi đường thầy con ngựa điên đang phi thục mạng thì đều vội vàng tránh né, lúc này, bất chợt thấy có người không tránh sang một bên, lập tức có người la lên thất thanh.
Lưu Ly thấy Sở Hoan lao lên, miệng há ra, gương mặt xinh đẹp như hoa đào càng đầy vẻ hoảng sợ.
Tốc độ của Sở Hoan rất nhanh.
Dù là tốc độ hay thân pháp cũng đều rất nhanh.
Con khoái mã này giống như lưu tinh, hơn nữa, xông thẳng về phía Lưu Ly và Sở Hoan. Lưu Ly là nữ nhân, căn bản không kịp phản ứng. Sở Hoan thuận tay kéo Lưu Ly xuống vệ đường. Hắn cũng là bất đắc dĩ mà làm vậy. Chẳng những thất lễ với nàng, mà còn làm nàng trông cũng chật vật như bao người khác.
Chẳng hiểu tại sao, Sở Hoan luôn cảm thấy một sự ưu nhã tuyệt đối ở Lưu Ly phu nhân. Mỗi hành vi cử chỉ của nàng đều toát ra vẻ quý khí cao sang. Hắn không muốn vì hoảng sợ con ngựa điên kia mà lại để nàng cũng bấn loạn xộc xệch như bao người khác.
Nếu như không phải vì có việc phải làm, chỉ phải cứu hộ Lưu Ly, có lẽ hắn sẽ ôm Lưu Ly mà vọt sang một bên.
Nhưng hắn còn có việc phải làm.
Hắn như một con báo săn lao ra đón con ngựa. Người đi đường nhìn thấy cảnh đó ai nấy đều sợ hãi. Tất nhiên không một ai nghĩ rằng Sở Hoan chủ động nghênh đón, mà chỉ cho là do hoảng loạn luống cuống tay chân nên nhất thời bị mất trí.
Ngay cả người cưỡi trên con ngựa cũng sợ mất hồn, bỗng dưng thấy một kẻ không tránh con ngựa mà còn xông lại đối diện nó, lòng gã giật mình. Thế nhưng khi ngựa hoảng sợ tăng tốc, chớ nói đến con ngựa chấn kinh mà ngay cả gã cũng chấn kinh, nên vào khoảnh khắc cân treo sợi tóc càng không thể ghìm cương con ngựa lại.
Hiển nhiên khi ngựa điên loạn càng chúi đầu vào Sở Hoan. Tất cả mọi người kinh ngạc phát hiện ra, Sở Hoan tựa như một tia sáng, vòng một tay quấn quanh cổ con ngựa điên. Ngay cả khi người đi đường còn chưa kịp định thần Sở Hoan đã dùng cánh tay đó làm điểm tựa, hai chân đạp xuống đất một cái, cả người bay vụt lên xoay tròn một vòng.
Hắn xoay một vòng 180 độ, rồi nhẹ nhàng đặt mình lên lưng ngựa, nghiêm nghị quát:
- Xuống.
Lúc thân hình hắn đặt lên lưng ngựa, đồng thời hất người kia xuống đất.
Trong cùng lúc, Sở Hoan bắt lấy dây cương trong tay người kia. Sau khi người nọ rớt xuống đất, con ngựa vẫn không dừng bước, vẫn lao như điên về phía trước, gần như sắp chạm vào Lưu Ly đang đứng trên đường. Sở Hoan đột nhiên hét to, dồn lực vào hai tay, quát lớn:
- Dừng lại!
Hắn dồn sức ghì chặt dây cương, khi con ngựa điên còn cách Lưu Ly hai bước chân, liền hí dài một tiếng, dựng thẳng người lên, hai chân trước giơ lên đạp đạp vào không khí. Sở Hoan ngồi yên trên lưng ngựa, thần uy lẫm lẫm.
Lưu Ly mặt mày xanh mét, nhìn thấy con ngựa điên rốt cuộc đã dừng lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Lại thấy Sở Hoan ngồi trên lưng ngựa đang trìu mến nhìn mình, nàng mỉm cười đáp lại hắn, phong tình vạn chủng.
Thấy Lưu Ly không sao, Sở Hoan cũng mỉm cười. Xung quanh, người đi đường nhìn thấy Sở Hoan tài cao gan lớn, trong giây lát chế ngự con ngựa điên, liền bắt đầu hoan hô ầm ĩ. Đột nhiên thấy Sở Hoan cau mày, vỗ lên lưng ngựa, con ngựa xẹt qua người Lưu Ly chặn trước mặt người nọ. Người nọ vốn định bỏ đi, đột nhiên bị tuấn mã chặn lại lắp bắp kinh hãi, không đợi gã nói chuyện, đã thấy Sở Hoan tay trái cầm cương, tay phải đưa ra trước mặt gã.
Người nọ thấy Sở Hoa lạnh lùng nhìn mình, miễn cưỡng hỏi:
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?
- Ta không muốn làm gì cả.
Sở Hoan lắc đầu:
- Ta chỉ hy vọng ngươi có thể trả lại đồ cho chủ.
- Ta cầm đồ của ngươi lúc nào? Ngươi đừng ngậm máu phun người.
Người này la lên.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi quay đầu lại nhìn một chút cũng biết rõ tình cảnh hiện tại của mình. Bây giờ ngươi giao ra đây, còn có thời gian để rời khỏi. Hoặc đợi bọn họ đuổi kịp đến đây thì ngươi khó mà rời khỏi đấy. Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ rất hối hận vì lựa chọn đó của mình.
Người nọ quay đầu lại nhìn, đã nhìn thấy mấy Võ Kinh vệ tuần phố đang chạy về phía bên này. Trên mặt gã lộ ra vẻ khẩn trương, ngẩng đầu nhìn Sở Hoan, lại la lên:
- Ngươi sẽ thả cho ta đi chứ?
Sở Hoan chỉ đưa tay ra, không nói lời nào.
Người này không còn lựa chọn nào khác, bất đắc dĩ đưa một miếng ngọc bội trong tay cho Sở Hoan. Sở Hoan thuận tay cầm lấy. Người nọ vội chen vào trong đám đông, đợi đến lúc Võ Kinh Vệ đuổi tới, đã không còn tung tích.
Sở Hoan xoay người xuống ngựa, đến bên cạnh Lưu Ly, đưa ngọc bội trong tay cho nàng, cười nói:
- Vật xin trả lại cho chủ.
Lưu Ly kinh ngạc, cúi đầu xuống nhìn hông mình, mờ mịt khó hiểu nói:
- Ngọc bội của ta.
- Ta nghĩ không chỉ có phu nhân là bị mất đồ.
Sở Hoan thở dài, nhìn về mặt đất còn lưu vết thân người giãy dụa khi bị hắn hất xuống. Hai gã Võ Kinh vệ cũng vừa tới nơi, cau mày lại nói:
- Diệp lão tam, ngươi lại giở trò quỷ gì ở đây rồi?
Lưu Ly chớp chớp đôi mắt xinh đẹp động lòng người, ngạc nhiên nói:
- Có vẻ người này rất nổi tiếng?
Sở Hoan đáp:
- Ta nghĩ ở Tam Nguyên phường, hẳn là hắn rất nổi tiếng.
Đôi mắt Lưu Ly phu nhân khẽ chớp động, như có điều suy nghĩ, đúng lúc này, lại nghe một tiếng ngựa hí vang, lập tức xung quanh vang lên kinh hô từng hồi. Sở Hoan nghe tiếng ngựa hí vọng lại từ sau lưng, lập tức quay đầu nhìn, thấy con ngựa mình vừa rời khỏi lưng kia ngã vật xuống đất, mùi máu tươi xộc vào mũi.
Đầu con tuấn mã đã rời khỏi cổ, văng sang một bên, thân hình ngập trong vũng máu, vẫn đang run rẩy giãy dụa. Mặc dù chỉ là con ngựa, nhưng cảnh tượng con ngựa bị chặt bay đầu nằm trên đường máu tươi đầm đìa vẫn khiến cho mọi người sởn gai ốc
Bên cạnh thi thể con ngựa, một gã nam tử y phục cứng cáp đang chậm rãi cắm con đao dính đầy máu vào vỏ. Người mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, Sở Hoan liếc mắt cái là nhận ra. Người này hắn đã từng gặp qua. Chính là thống lĩnh hộ vệ trong phủ Thái tử Điền Hầu. Triều đình có tám đại cao thủ, “tam đao, tứ thương, phá thiên cung”, Điền Hầu chính là một trong ba “quỷ đao”.
Sở Hoan nhìn thi thể con ngựa nằm trong vũng máu lại nhìn Điền Hầu thái độ lạnh lùng đến cực điểm không khỏi nhíu mày. Trong lòng hắn hiểu, Điền Hầu xuất hiện ở chỗ này, tất nhiên là bởi vì Lưu Ly phu nhân đang ở đây.
Mới đầu Điền Hầu không lộ diện, khả năng là vì đang âm thầm bảo hộ Lưu Ly phu nhân. Lưu Ly phu nhân là Thái tử thiếp, Điền Hầu là Vệ thống lĩnh phủ Thái tử, gã bảo hộ Lưu Ly phu nhân, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Điền Hầu trảm mã, đơn giản là bởi vì con ngựa điên này suýt làm Lưu Ly phu nhân bị thương. Nhưng Sở Hoan thấy gã ra tay tàn nhẫn như vậy với một con ngựa, lòng bất giác thấy phản cảm.
/1596
|