Tiền Bá Di gật đầu thở dài:
- Trọng Ngạn nói quả không sai, chúng tay lấy lương thực trồng trọt từ đầu?
Tô thái gia trầm ngâm một phen, lại cười nói với Sở Hoan:
- Sở tiểu hữu, tình trạng của chúng ta, ngươi cũng rõ ràng, lão hủ không biết phải chăng Sở tiểu hữu có thể giúp bảy họ Quan Tây chúng ta một tay? Đều nói người Tây Bắc ta rất thích tranh đấu tàn nhẫn, thế nhưng người Tây Bắc chúng ta tình nghĩa cũng nổi danh, lần này nếu Sở tiểu hữu có thể giúp đỡ bảy họ Quan Tây chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, không chỉ bảy họ Quan Tây chúng ta, toàn bộ gia tộc quyền thế Quan Tây cũng sẽ khắc ghi ân huệ của Sở tiểu hữu.
Sở Hoan biết rõ, bảy họ Quan Tây quả thực đã đến tình trạng không đường để đi, nếu không với thân phận của Tô lão thái gia, tuyệt đối sẽ không dùng loại ngữ khí cầu xin ăn nói khép nép như vậy để nói chuyện với một gã vãn bối sinh sau.
Tuy Lâm Lang không nói lời nào, nhưng nàng nhìn Sở Hoan, tuy nàng biết rõ lợi dụng quan hệ của mình và Sở Hoan cuốn hắn vào việc này hơi không ổn, nhưng căn cơ mấy đời Tô gia gặp phải nguy hiểm hủy hoại chỉ trong chốc lát, nàng cũng không có biện pháp khác, trong lòng nàng, cảm thấy bất luận nan đề gì tới trước mặt Sở Hoan luôn sẽ có biện pháp giải quyết.
Sở Hoan suy nghĩ, cuối cùng nói:
- Lão thái gia, bảy họ Quan Tây các ngài là đại biểu gia tộc quyền thế Tây Quan Đạo, ta nghĩ chỉ cần bảy họ Quan Tây không ngã, thì hào tộc Quan Tây cũng sẽ không ngã!
Trong mắt Tô lão thái gia lúc này lại lộ ra thần sắc kiêu ngạo khó được, gật đầu nói:
- Sở tiểu hữu nói không sai, chỉ cần bảy họ Quan Tây không ngã, như vậy hào tộc Quan Tây cũng sẽ không ngã.
- Điểm này, các hào tộc lớn nhỏ khác của Quan Tây cũng hết sức rõ ràng.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Cho dù thế nào, nếu đám người Cao Liêm kia quả thật mạnh mẽ vào Tây Quan Đạo, bọn họ sẽ dốc toàn lực khống chế Tây Quan, hơn nữa chắc chắn sẽ áp chế hào tộc lớn nhỏ Tây Quan, khiến cho lực ảnh hưởng của hào tộc Tây Quan chậm rãi yếu dần, cho tới tiêu vong. Cho nên theo cách nhìn của Sở mỗ, hào tộc lớn nhỏ của Tây Quan hiện giờ, thật ra cũng một mực chờ bảy họ Tây Quan có thể lãnh đạo bọn họ Đông Sơn tái khởi!
Tô lão thái gia nghiêm nghị nói:
- Sở tiểu hữu kiến thức phi phàm, đúng là như thế. Lợi hại trong này, hào tộc Tây Quan biết rõ trong lòng, họ sẽ không dễ dàng khuất phục đám người Cao Liêm kia.
- Câu cửa miệng nói hay, rắn chết vẫn còn nọc, huống chi hào tộc Tay Quan cũng chưa chắc đều tới tính trạng sơn cùng thủy tận.
Sở Hoan nói:
- Dùng uy vọng của lão thái gia cùng Tiền bá phụ tại Tây Quan Đạo, nếu tập trung hào tộc Tây Quan, lực lượng này vẫn không thể bỏ qua, vô luận là dư luận hoặc lực ảnh hưởng, ai cũng không dám khinh thị. Quan trọng hơn là, danh dự của hào tộc Tây Bắc vẫn rất được người trong thiên hạ tôn kính, qua nhiều năm như vậy, hào tộc Tây Quan tích góp từng chút quan hệ và danh dự, ta nghĩ có lẽ nên lấy ra hoàn toàn sử dụng vào lúc này.
Đám người Tô lão thái gia nhìn nhau, vẫn không rõ, hỏi:
- Sở tiểu hữu, thứ cho lão hủ tối dạ, phải chăng có thể nói rõ hơn một chút!
Sở Hoan cười nói:
- Thật ra lão thái gia vẫn cảm thấy bảy họ Quan Tây hiện giờ dường như không đường để đi, thật ra theo Sở mỗ thấy cũng không hẳn như vậy. Như vừa mới nói, bảy họ Quan Tây muốn Đông Sơn tái khởi, điều kiện hàng đầu chính là đạt được rất nhiều lương thực trồng trọt, lão thái gia không có lương thực trong tay, chẳng lẽ không thể mượn lương thực?
Đám người Tô lão thái gia cùng Tiền Bá Di còn tưởng rằng Sở Hoan có cái nhìn gì hay, chờ nghe được lời này, đều không cho là đúng. Tiền Bá Di lắc đầu cười nói:
- Sở tiểu hữu, ngươi nói hiện giờ còn có người cho chúng ta mượn lương thực sao
- Ý của Tiền bá phụ là?
- Sở tiểu hữu, không dối gạt ngươi, Tiền gia ta cũng có một số bạn cũ trong quan, lúc trước Tây Bắc chiến loạn, Tiền gia vào quan, muốn tìm quen biết cũ nương tựa, phái mấy người đi mấy nơi trước, đó đều là bằng hữu cũ kết giao rất thân với Tiền gia, thế nhưng nghe xong Tiền gia chúng ta muốn chuyển toàn gia tới, người ta liền không còn lời hay để nói.
Tiền Bá Di cười khổ nói:
- Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, chỉ có thể xuống tơi thung lũng, mới có thể thưởng thức tư vị trong đó.
Lão nhìn về phía Lâm Lang, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích:
- Nếu như không phải Lâm Lang chất nữ thu nhận, già trẻ Tiền gia ta chỉ sợ hiện giờ vẫn còn đói bụng… !
Thần sắc của lão rất bất đắc dĩ.
Tô lão thái gia hơi gật đầu, cũng rất đồng ý đối với lời Tiền Bá Di nói, lão nói:
- Sở tiểu hữu, cũng không phải chúng ta không mượn, người khác ngay cả thu nhận cũng không chịu, nơi nào đồng ý lấy lương thực mình tồn ra cho chúng ta làm lương thực trồng trọt?
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Lão thái gia, nói như vậy là không ổn rồi, người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, thương gia nhà giàu, càng sẽ lấy lợi đầu tiên, bạn cũ không chịu thu nhận, nhưng lại không có nghĩa không cho mượn lương thực, vãn bối lại cảm thấy, nếu như lão thái gia đưa ra điều kiện đủ hấp dẫn, hào tộc trong quan chưa hẳn không chịu cho mượn lương thực. Chỉ nói Tây Sơn Đạo, số lượng hào tộc tồn lương thực cũng không ít…!
Hắn nhìn Lâm Lang, cười nói:
- Chỉ nói Tô Đại Đông gia chúng ta, lương thực tồn trong kho cũng không ít!
Lâm Lang trắng mắt liếc Sở Hoan, những người khác thấy Sở Hoan nói chuyện nhẹ nhõm, cảm giác ngưng trọng trong lòng đã giảm bớt một chút. Lão thái gia và Tiền Bá Di dù sao cũng đều là người kinh nghiệm lõi đời, Sở Hoan nói mấy câu này, mơ hồ cảm thấy có một cánh cửa đang mở ra. Lão thái gia nói:
- Ý của Sở tiểu hữu là nói, chúng ta có thể đưa ra hồi báo phong phú để mượn được lương thực của hào tộc trong quan?
Sở Hoan nói:
- Chắc hẳn các vị cũng đều rõ ràng, giá lương thực Tây Bắc hiện giờ quả thật khiến người ta nghe mà sợ, cũng bởi vì đám người Cao Liêm kia nắm lương thực trong tay, mới dám đưa ra yêu cầu như vậy với triều đình. Trên thực tế theo ta được biết, hào tộc trong quan cũng biết giá lương thực Tây Bắc lên nhanh, thậm chí không ít người muốn nhân cơ hội vơ vét một khoản, nhưng hào tộc Tây Bắc hòng ngựa hào tộc trong quan mượn cơ hội mà vào, cho nên vô luận là hào tộc hay quan phủ Tây Bắc đều cấm lương thực hào tộc trong quan chảy vào, trừ khi hào tộc bản địa Tây Bắc, lương thực của hào tộc trong quan căn bản không thể vào được Tây Cốc Quan.
Lâm Lang gật đầu nói:
- Đúng là như thế. Lâm Lang cũng nghe được, hai Đạo An Ấp, Tây Sơn có không ít hào tộc biết gia lương thực Tây Bắc lên nhanh, đều chuẩn bị xuất quan, thậm chí có người đã phái đội lương thực đi Tây Bắc, chưa tới Tây Cốc Quan đã có người trong quan phủ kiểm tra, đội lương thực của hào tộc trong quan cũng biết đây là muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, căn bản không cho lương thực xuất quan.
- Cho nên hào tộc trong quan muốn kiếm được một khoản, bất đắc dĩ đường đi bị phá.
Sở Hoan nói:
- Đông Nam cùng Tây Bắc hiện giờ đều không yên ổn, vì phòng ngựa các nơi khác xuất hiện bạo động, triều đình đưa ra văn bản rõ ràng cấm giá lương thực thừa cơ tăng vọt, đặc biệt là khu vực Trung bộ, tại khu vực này quan phủ vẫn luôn khống chế giá lương thực xuất hiện chấn động, cho nên đám hào tộc có lương thực trong tay, nhưng căn bản khong thể kiếm lợi.
Đôi mắt vốn đục ngầu của Tô lão thái gia phát ra hào quang.
Tiền Bá Di lại lắc đầu nói:
- Sở tiểu hữu, cho dù hào tộc trong quan thật sự thầm nghĩ nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thế nhưn… điều này thì có liên quan gì tới việc chúng ta mượn lương? Trong tay chúng ta không có bạc, bọn họ sao dám mạo hiểm cho chúng ta mượn lương thực?
Sở Hoan cười đáp:
- Thương nhân trong thiên hạ, ai cũng ưa thích có lợi lợi ích mà không nguy hiểm, những cũng không phải người nào cũng làm được điểm này. Muốn được lợi lớn, vốn sẽ phải mạo hiểm rất lớn, mọi người hiểu đượ, bọn họ cũng hiểu được.
Hắn dừng một chút nói:
- Chẳng qua trong lòng mọi người cũng phải có chuẩn bị, muốn hào tộc trong quan mạo hiểm thật lớn cho mượn lương thực, cái giá mọi người phải trả đương nhiên không nhỏ.
Lão thái gia nói:
- Nếu như có thể mượn được lương thực, giữ được đất đai, chúng ta đồng ý thừa nhận một cái giá lớn.
Lão dừng một chút, khẽ cau mày:
- Chẳng qua bảy họ Tây Quan muốn đạt được lương thực đầy đủ, số lượng lương thực cần tuyệt đối không phải số ít, lão hủ lo lắng hào tộc trong quan có can đảm mạo hiểm cũng không được bao nhiêu.
Sở Hoan nói:
- Lão thái gia nói rất đúng, cho dù đưa ra điều kiện phong phú, hào tộc trong quan cũng chưa chắc sẽ cho mượn lương thực đơn giản.
Hắn hơi trầm ngâm, mới nói:
- Theo ý kiến của vãn bối, muốn hào tộc trong quan mạo hiểm cho mượn lương thực, quan trọng nhất là có người bước đi đầu tiên. Ích lợi thật lớn, đương nhiên có thể khiến người ta động tâm, nhưng tình thế không rõ, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu có mấy hào tộc danh vọng cực cao dẫn đầu cho mượn lương, ta nghĩ mấy hào tộc khác nhìn thấy tình cảnh như vậy, chắc chắn cũng dám cho mượn lương thực.
Tiền Bá Di lập tức nói:
- Đúng vậy, chỉ cần có người mở lỗ hổng này, chuyện cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều lắm!
Lâm Lang nghe Sở Hoan nói xong lời này, con đường phía trước của bảy họ Tây Quan dường như bắt đầu mở rộng, cuối cùng khuôn mặt tươi cười, trong lòng nàng vẫn cảm thấy nam nhân của mình không gì làm không được, ngay cả chuyện lớn bằng trời tới trước mặt hắn, luôn có thể tìm được biện pháp giải quyết, mà Sở Hoan hiển nhiên không khiến nàng thất vọng.
Tô Trọng Ngạn một mực chưa mở miệng nói chuyện, lúc này thấy được chuyên có cơ hội thay đổi, trong lòng lão rất mừng rỡ, lúc này nhìn Sở Hoan, thần sắc càng khiêm cung khác thường, nói:
- Sở đại nhân, ngài là trọng thần triều đình, thân ở Hộ bộ, Hộ bộ nắm giữ thuế ruộng trong thiên hạ, không biết… !
Lão còn chưa dứt lời, Sở Hoan đã cầm lấy chiếc đũa, vươn đũa gắp miếng thịt đã nguội trên bàn, lão thái gia đã ho khan một tiếng, ra hiệu với Tô Trọng Ngạn, Tô Trọng Ngạn vội vàng ngậm miệng.
Nội tâm của lão thái gia sáng như gương, hôm nay có thể mời được Sở Hoan đén dùng cơm, còn nói nhiều chuyện rõ ràng như vậy trên bàn rượu, đó hoàn toàn là vì mặt mũi của Lâm Lang. Nếu không phải Lâm Lang, chỉ sợ Sở Hoan cũng sẽ không nói nhiều một chữ, hôm nay Sở Hoan có thể nói nhiều như vậy, đã hết lòng giúp đỡ. Tô Trọng Ngạn mới mở miệng, lão thái gia liền hiểu được tâm tư của Tô Trọng Ngạn, lão biết Tô Trọng Ngạn muốn lợi dụng quan hệ của Sở Hoan ở Hộ bộ, muốn Sở Hoan điều lương thực từ Hộ bộ, mặc kệ Sở Hoan có năng lực kia hay không, lão thái gia cũng biết yêu cầu này tuyệt đối không thể nói ra.
Đây là tranh đấu của hào tộc Tây Bắc, tuy không tránh được có vô số quan viên cuốn vào, nhưng lão thái gia lại cảm thấy lúc này mượn quan hệ của Lâm Lang muốn kéo Sở Hoan tiến vào quả thật là được một tấc lại muốn tiến một thước, quá không có chừng mực.
Nên nói Sở Hoan cũng đã nói rất rõ ràng, chuyện còn lại vẫn phải nhờ bảy họ Tây Quan tự mình tính toán, dù sao bảy họ Tây Quan đã từng xưng hùng tại Tây Bắc, trong đó không thiếu người có năng lực, hôm nay Sở Hoan đã chỉ ra con đường, trên con đường này có bao nhiêu bụi gai, vẫn cần bảy họ Tây Quan tự đi chặt.
Lúc này lão thái gia đã run rẩy đứng dậy, bưng chén rượu lên, dĩ nhiên dùng hai tay, nói với Sở Hoan:
- Sở tiểu hữu, nghe vua nói một buổi, khiến lão hủ mấy chục tuổi ta được ích không nhỏ, hôm nay lão hủ tam thời mượn hoa hiến Phật, dùng một chén rượu nhạt, cảm tạ Sở tiểu hữu chỉ điểm mê hoặc, từ hôm nay, Sở tiểu hữu chính là ân nhân của bảy họ Tây Quan chúng ta, ân tình này, bảy họ Tây Quan, đời đời không quên!
Tiền Bá Di cũng lập tức đứng lên, nâng chén nghiêm nghị nói:
- Gia tộc Tiền thị, trọn đời không quên ân tình của Sở tiểu hữu!
Sở Hoan vội đứng dậy, bưng chén nói:
- Lão thái công, Tiền bá phụ, hai người như vậy, vãn bối thật sự không chịu nổi, hôm nay mọi người chỉ là ngồi cùng một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm, vãn bối kiến thức thô thiển, còn cần các vị trưởng bối chỉ điểm nhiều hơn!
Trong mắt lão thái gia cùng Tiền Ba Di đều lộ ra vẻ thưởng thức tán thưởng, cảm thấy Sở Hoan nói thỏa đáng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hơn nữa đầu óc linh hoạt, thật sự là kẻ nổi bật trong những người trẻ tuổi.
Mọi người đều đứng lên, cùng uống một ly. Sau khi ngồi xuống, Sở Hoan lại vươn đũa gặp một miếng thịt viên, cũng không có đĩa rau, chỉ gắp hai miếng, cười nói:
- Thịt viên này ở trong một chén, nhìn qua coi như đồng tâm hiệp lực, nhưng chiếc đũa này gắp đi hai miếng, liền lộn xộn, xem ra chúng không đoàn kết giống như bên ngoài nhìn thấy, điều này thật là thú vị!
Lão thái gia cùng Tiền Bá Di nghe vậy, lập tức hiểu được cái gì, khóe miệng đều tươi cười. Lâm Lang bên kia cũng cực kỳ thông minh, cười nói tự nhiên, kiều diễm như hoa.
- Trọng Ngạn nói quả không sai, chúng tay lấy lương thực trồng trọt từ đầu?
Tô thái gia trầm ngâm một phen, lại cười nói với Sở Hoan:
- Sở tiểu hữu, tình trạng của chúng ta, ngươi cũng rõ ràng, lão hủ không biết phải chăng Sở tiểu hữu có thể giúp bảy họ Quan Tây chúng ta một tay? Đều nói người Tây Bắc ta rất thích tranh đấu tàn nhẫn, thế nhưng người Tây Bắc chúng ta tình nghĩa cũng nổi danh, lần này nếu Sở tiểu hữu có thể giúp đỡ bảy họ Quan Tây chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, không chỉ bảy họ Quan Tây chúng ta, toàn bộ gia tộc quyền thế Quan Tây cũng sẽ khắc ghi ân huệ của Sở tiểu hữu.
Sở Hoan biết rõ, bảy họ Quan Tây quả thực đã đến tình trạng không đường để đi, nếu không với thân phận của Tô lão thái gia, tuyệt đối sẽ không dùng loại ngữ khí cầu xin ăn nói khép nép như vậy để nói chuyện với một gã vãn bối sinh sau.
Tuy Lâm Lang không nói lời nào, nhưng nàng nhìn Sở Hoan, tuy nàng biết rõ lợi dụng quan hệ của mình và Sở Hoan cuốn hắn vào việc này hơi không ổn, nhưng căn cơ mấy đời Tô gia gặp phải nguy hiểm hủy hoại chỉ trong chốc lát, nàng cũng không có biện pháp khác, trong lòng nàng, cảm thấy bất luận nan đề gì tới trước mặt Sở Hoan luôn sẽ có biện pháp giải quyết.
Sở Hoan suy nghĩ, cuối cùng nói:
- Lão thái gia, bảy họ Quan Tây các ngài là đại biểu gia tộc quyền thế Tây Quan Đạo, ta nghĩ chỉ cần bảy họ Quan Tây không ngã, thì hào tộc Quan Tây cũng sẽ không ngã!
Trong mắt Tô lão thái gia lúc này lại lộ ra thần sắc kiêu ngạo khó được, gật đầu nói:
- Sở tiểu hữu nói không sai, chỉ cần bảy họ Quan Tây không ngã, như vậy hào tộc Quan Tây cũng sẽ không ngã.
- Điểm này, các hào tộc lớn nhỏ khác của Quan Tây cũng hết sức rõ ràng.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Cho dù thế nào, nếu đám người Cao Liêm kia quả thật mạnh mẽ vào Tây Quan Đạo, bọn họ sẽ dốc toàn lực khống chế Tây Quan, hơn nữa chắc chắn sẽ áp chế hào tộc lớn nhỏ Tây Quan, khiến cho lực ảnh hưởng của hào tộc Tây Quan chậm rãi yếu dần, cho tới tiêu vong. Cho nên theo cách nhìn của Sở mỗ, hào tộc lớn nhỏ của Tây Quan hiện giờ, thật ra cũng một mực chờ bảy họ Tây Quan có thể lãnh đạo bọn họ Đông Sơn tái khởi!
Tô lão thái gia nghiêm nghị nói:
- Sở tiểu hữu kiến thức phi phàm, đúng là như thế. Lợi hại trong này, hào tộc Tây Quan biết rõ trong lòng, họ sẽ không dễ dàng khuất phục đám người Cao Liêm kia.
- Câu cửa miệng nói hay, rắn chết vẫn còn nọc, huống chi hào tộc Tay Quan cũng chưa chắc đều tới tính trạng sơn cùng thủy tận.
Sở Hoan nói:
- Dùng uy vọng của lão thái gia cùng Tiền bá phụ tại Tây Quan Đạo, nếu tập trung hào tộc Tây Quan, lực lượng này vẫn không thể bỏ qua, vô luận là dư luận hoặc lực ảnh hưởng, ai cũng không dám khinh thị. Quan trọng hơn là, danh dự của hào tộc Tây Bắc vẫn rất được người trong thiên hạ tôn kính, qua nhiều năm như vậy, hào tộc Tây Quan tích góp từng chút quan hệ và danh dự, ta nghĩ có lẽ nên lấy ra hoàn toàn sử dụng vào lúc này.
Đám người Tô lão thái gia nhìn nhau, vẫn không rõ, hỏi:
- Sở tiểu hữu, thứ cho lão hủ tối dạ, phải chăng có thể nói rõ hơn một chút!
Sở Hoan cười nói:
- Thật ra lão thái gia vẫn cảm thấy bảy họ Quan Tây hiện giờ dường như không đường để đi, thật ra theo Sở mỗ thấy cũng không hẳn như vậy. Như vừa mới nói, bảy họ Quan Tây muốn Đông Sơn tái khởi, điều kiện hàng đầu chính là đạt được rất nhiều lương thực trồng trọt, lão thái gia không có lương thực trong tay, chẳng lẽ không thể mượn lương thực?
Đám người Tô lão thái gia cùng Tiền Bá Di còn tưởng rằng Sở Hoan có cái nhìn gì hay, chờ nghe được lời này, đều không cho là đúng. Tiền Bá Di lắc đầu cười nói:
- Sở tiểu hữu, ngươi nói hiện giờ còn có người cho chúng ta mượn lương thực sao
- Ý của Tiền bá phụ là?
- Sở tiểu hữu, không dối gạt ngươi, Tiền gia ta cũng có một số bạn cũ trong quan, lúc trước Tây Bắc chiến loạn, Tiền gia vào quan, muốn tìm quen biết cũ nương tựa, phái mấy người đi mấy nơi trước, đó đều là bằng hữu cũ kết giao rất thân với Tiền gia, thế nhưng nghe xong Tiền gia chúng ta muốn chuyển toàn gia tới, người ta liền không còn lời hay để nói.
Tiền Bá Di cười khổ nói:
- Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, chỉ có thể xuống tơi thung lũng, mới có thể thưởng thức tư vị trong đó.
Lão nhìn về phía Lâm Lang, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích:
- Nếu như không phải Lâm Lang chất nữ thu nhận, già trẻ Tiền gia ta chỉ sợ hiện giờ vẫn còn đói bụng… !
Thần sắc của lão rất bất đắc dĩ.
Tô lão thái gia hơi gật đầu, cũng rất đồng ý đối với lời Tiền Bá Di nói, lão nói:
- Sở tiểu hữu, cũng không phải chúng ta không mượn, người khác ngay cả thu nhận cũng không chịu, nơi nào đồng ý lấy lương thực mình tồn ra cho chúng ta làm lương thực trồng trọt?
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Lão thái gia, nói như vậy là không ổn rồi, người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, thương gia nhà giàu, càng sẽ lấy lợi đầu tiên, bạn cũ không chịu thu nhận, nhưng lại không có nghĩa không cho mượn lương thực, vãn bối lại cảm thấy, nếu như lão thái gia đưa ra điều kiện đủ hấp dẫn, hào tộc trong quan chưa hẳn không chịu cho mượn lương thực. Chỉ nói Tây Sơn Đạo, số lượng hào tộc tồn lương thực cũng không ít…!
Hắn nhìn Lâm Lang, cười nói:
- Chỉ nói Tô Đại Đông gia chúng ta, lương thực tồn trong kho cũng không ít!
Lâm Lang trắng mắt liếc Sở Hoan, những người khác thấy Sở Hoan nói chuyện nhẹ nhõm, cảm giác ngưng trọng trong lòng đã giảm bớt một chút. Lão thái gia và Tiền Bá Di dù sao cũng đều là người kinh nghiệm lõi đời, Sở Hoan nói mấy câu này, mơ hồ cảm thấy có một cánh cửa đang mở ra. Lão thái gia nói:
- Ý của Sở tiểu hữu là nói, chúng ta có thể đưa ra hồi báo phong phú để mượn được lương thực của hào tộc trong quan?
Sở Hoan nói:
- Chắc hẳn các vị cũng đều rõ ràng, giá lương thực Tây Bắc hiện giờ quả thật khiến người ta nghe mà sợ, cũng bởi vì đám người Cao Liêm kia nắm lương thực trong tay, mới dám đưa ra yêu cầu như vậy với triều đình. Trên thực tế theo ta được biết, hào tộc trong quan cũng biết giá lương thực Tây Bắc lên nhanh, thậm chí không ít người muốn nhân cơ hội vơ vét một khoản, nhưng hào tộc Tây Bắc hòng ngựa hào tộc trong quan mượn cơ hội mà vào, cho nên vô luận là hào tộc hay quan phủ Tây Bắc đều cấm lương thực hào tộc trong quan chảy vào, trừ khi hào tộc bản địa Tây Bắc, lương thực của hào tộc trong quan căn bản không thể vào được Tây Cốc Quan.
Lâm Lang gật đầu nói:
- Đúng là như thế. Lâm Lang cũng nghe được, hai Đạo An Ấp, Tây Sơn có không ít hào tộc biết gia lương thực Tây Bắc lên nhanh, đều chuẩn bị xuất quan, thậm chí có người đã phái đội lương thực đi Tây Bắc, chưa tới Tây Cốc Quan đã có người trong quan phủ kiểm tra, đội lương thực của hào tộc trong quan cũng biết đây là muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, căn bản không cho lương thực xuất quan.
- Cho nên hào tộc trong quan muốn kiếm được một khoản, bất đắc dĩ đường đi bị phá.
Sở Hoan nói:
- Đông Nam cùng Tây Bắc hiện giờ đều không yên ổn, vì phòng ngựa các nơi khác xuất hiện bạo động, triều đình đưa ra văn bản rõ ràng cấm giá lương thực thừa cơ tăng vọt, đặc biệt là khu vực Trung bộ, tại khu vực này quan phủ vẫn luôn khống chế giá lương thực xuất hiện chấn động, cho nên đám hào tộc có lương thực trong tay, nhưng căn bản khong thể kiếm lợi.
Đôi mắt vốn đục ngầu của Tô lão thái gia phát ra hào quang.
Tiền Bá Di lại lắc đầu nói:
- Sở tiểu hữu, cho dù hào tộc trong quan thật sự thầm nghĩ nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thế nhưn… điều này thì có liên quan gì tới việc chúng ta mượn lương? Trong tay chúng ta không có bạc, bọn họ sao dám mạo hiểm cho chúng ta mượn lương thực?
Sở Hoan cười đáp:
- Thương nhân trong thiên hạ, ai cũng ưa thích có lợi lợi ích mà không nguy hiểm, những cũng không phải người nào cũng làm được điểm này. Muốn được lợi lớn, vốn sẽ phải mạo hiểm rất lớn, mọi người hiểu đượ, bọn họ cũng hiểu được.
Hắn dừng một chút nói:
- Chẳng qua trong lòng mọi người cũng phải có chuẩn bị, muốn hào tộc trong quan mạo hiểm thật lớn cho mượn lương thực, cái giá mọi người phải trả đương nhiên không nhỏ.
Lão thái gia nói:
- Nếu như có thể mượn được lương thực, giữ được đất đai, chúng ta đồng ý thừa nhận một cái giá lớn.
Lão dừng một chút, khẽ cau mày:
- Chẳng qua bảy họ Tây Quan muốn đạt được lương thực đầy đủ, số lượng lương thực cần tuyệt đối không phải số ít, lão hủ lo lắng hào tộc trong quan có can đảm mạo hiểm cũng không được bao nhiêu.
Sở Hoan nói:
- Lão thái gia nói rất đúng, cho dù đưa ra điều kiện phong phú, hào tộc trong quan cũng chưa chắc sẽ cho mượn lương thực đơn giản.
Hắn hơi trầm ngâm, mới nói:
- Theo ý kiến của vãn bối, muốn hào tộc trong quan mạo hiểm cho mượn lương thực, quan trọng nhất là có người bước đi đầu tiên. Ích lợi thật lớn, đương nhiên có thể khiến người ta động tâm, nhưng tình thế không rõ, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu có mấy hào tộc danh vọng cực cao dẫn đầu cho mượn lương, ta nghĩ mấy hào tộc khác nhìn thấy tình cảnh như vậy, chắc chắn cũng dám cho mượn lương thực.
Tiền Bá Di lập tức nói:
- Đúng vậy, chỉ cần có người mở lỗ hổng này, chuyện cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều lắm!
Lâm Lang nghe Sở Hoan nói xong lời này, con đường phía trước của bảy họ Tây Quan dường như bắt đầu mở rộng, cuối cùng khuôn mặt tươi cười, trong lòng nàng vẫn cảm thấy nam nhân của mình không gì làm không được, ngay cả chuyện lớn bằng trời tới trước mặt hắn, luôn có thể tìm được biện pháp giải quyết, mà Sở Hoan hiển nhiên không khiến nàng thất vọng.
Tô Trọng Ngạn một mực chưa mở miệng nói chuyện, lúc này thấy được chuyên có cơ hội thay đổi, trong lòng lão rất mừng rỡ, lúc này nhìn Sở Hoan, thần sắc càng khiêm cung khác thường, nói:
- Sở đại nhân, ngài là trọng thần triều đình, thân ở Hộ bộ, Hộ bộ nắm giữ thuế ruộng trong thiên hạ, không biết… !
Lão còn chưa dứt lời, Sở Hoan đã cầm lấy chiếc đũa, vươn đũa gắp miếng thịt đã nguội trên bàn, lão thái gia đã ho khan một tiếng, ra hiệu với Tô Trọng Ngạn, Tô Trọng Ngạn vội vàng ngậm miệng.
Nội tâm của lão thái gia sáng như gương, hôm nay có thể mời được Sở Hoan đén dùng cơm, còn nói nhiều chuyện rõ ràng như vậy trên bàn rượu, đó hoàn toàn là vì mặt mũi của Lâm Lang. Nếu không phải Lâm Lang, chỉ sợ Sở Hoan cũng sẽ không nói nhiều một chữ, hôm nay Sở Hoan có thể nói nhiều như vậy, đã hết lòng giúp đỡ. Tô Trọng Ngạn mới mở miệng, lão thái gia liền hiểu được tâm tư của Tô Trọng Ngạn, lão biết Tô Trọng Ngạn muốn lợi dụng quan hệ của Sở Hoan ở Hộ bộ, muốn Sở Hoan điều lương thực từ Hộ bộ, mặc kệ Sở Hoan có năng lực kia hay không, lão thái gia cũng biết yêu cầu này tuyệt đối không thể nói ra.
Đây là tranh đấu của hào tộc Tây Bắc, tuy không tránh được có vô số quan viên cuốn vào, nhưng lão thái gia lại cảm thấy lúc này mượn quan hệ của Lâm Lang muốn kéo Sở Hoan tiến vào quả thật là được một tấc lại muốn tiến một thước, quá không có chừng mực.
Nên nói Sở Hoan cũng đã nói rất rõ ràng, chuyện còn lại vẫn phải nhờ bảy họ Tây Quan tự mình tính toán, dù sao bảy họ Tây Quan đã từng xưng hùng tại Tây Bắc, trong đó không thiếu người có năng lực, hôm nay Sở Hoan đã chỉ ra con đường, trên con đường này có bao nhiêu bụi gai, vẫn cần bảy họ Tây Quan tự đi chặt.
Lúc này lão thái gia đã run rẩy đứng dậy, bưng chén rượu lên, dĩ nhiên dùng hai tay, nói với Sở Hoan:
- Sở tiểu hữu, nghe vua nói một buổi, khiến lão hủ mấy chục tuổi ta được ích không nhỏ, hôm nay lão hủ tam thời mượn hoa hiến Phật, dùng một chén rượu nhạt, cảm tạ Sở tiểu hữu chỉ điểm mê hoặc, từ hôm nay, Sở tiểu hữu chính là ân nhân của bảy họ Tây Quan chúng ta, ân tình này, bảy họ Tây Quan, đời đời không quên!
Tiền Bá Di cũng lập tức đứng lên, nâng chén nghiêm nghị nói:
- Gia tộc Tiền thị, trọn đời không quên ân tình của Sở tiểu hữu!
Sở Hoan vội đứng dậy, bưng chén nói:
- Lão thái công, Tiền bá phụ, hai người như vậy, vãn bối thật sự không chịu nổi, hôm nay mọi người chỉ là ngồi cùng một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm, vãn bối kiến thức thô thiển, còn cần các vị trưởng bối chỉ điểm nhiều hơn!
Trong mắt lão thái gia cùng Tiền Ba Di đều lộ ra vẻ thưởng thức tán thưởng, cảm thấy Sở Hoan nói thỏa đáng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hơn nữa đầu óc linh hoạt, thật sự là kẻ nổi bật trong những người trẻ tuổi.
Mọi người đều đứng lên, cùng uống một ly. Sau khi ngồi xuống, Sở Hoan lại vươn đũa gặp một miếng thịt viên, cũng không có đĩa rau, chỉ gắp hai miếng, cười nói:
- Thịt viên này ở trong một chén, nhìn qua coi như đồng tâm hiệp lực, nhưng chiếc đũa này gắp đi hai miếng, liền lộn xộn, xem ra chúng không đoàn kết giống như bên ngoài nhìn thấy, điều này thật là thú vị!
Lão thái gia cùng Tiền Bá Di nghe vậy, lập tức hiểu được cái gì, khóe miệng đều tươi cười. Lâm Lang bên kia cũng cực kỳ thông minh, cười nói tự nhiên, kiều diễm như hoa.
/1596
|