Bố Lan Thiến và Trân Ny Ti liếc nhìn nhau. Rốt cuộc Bố Lan Thiến nói:
- Ngươi… có phải là nói sẽ phái người hộ vệ chúng ta quay về cố hương?
Trong mắt của nàng thoáng hiện ra vẻ vui mừng không thể dấu.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm.
Trân Ny Ti nhíu mày:
- Bọn họ… thật sự bọn họ có thể bảo vệ chúng ta quay về?
Sở Hoan nghiêm túc lắc đầu:
- Điểm này, ta không dám cam đoan với các cô. Ở thành Thanh La có thể có người nhận làm việc này, nhưng bọn họ có đáng tin cậy hay không, ta cũng không dám xác định.
Hắn mỉm cười an ủi:
- Tuy nhiên, nếu đã là nghề kiếm cơm chuyên nghiệp, chắc là cũng phải có đạo đức nghề nghiệp.
- Kiếm cơm chuyên nghiệp là gì? Đạo đức nghề nghiệp là cái gì?
Bố Lan Thiến nghe Sở Hoan nói vậy, trong lòng liền thấy bất an:
- Ngươi không dám đảm bảo bọn họ có đáng tin cậy hay không? Nói vậy là có ý gì?
Sở Hoan nhìn hai nàng cười khổ:
- Nếu hai cô xấu xí vô cùng ta cảm thấy bọn họ sẽ tuân thủ nguyên tắc nghề nghiệp, rất có thể đưa các cô về tận nhà. Nhưng…
Hắn lắc đầu. Hai vị cô nương kia quả thật vô cùng quá hấp dẫn. Bọn họ tựa như trái cây ngon, bất kỳ ai nhìn thấy cũng muốn cắn, muốn ăn. Lần này đi đến La Lan, trăm núi ngàn sông, xa xôi cách trở, trên đường đi, ai dám cam đoan đoàn người hộ tống sẽ không động tà niệm, cho dù giữa đường dở trò bậy bạ, cũng không ai biết, thì càng không thể cứu giúp.
Sở Hoan đương nhiên không có khả năng bỏ sứ đoàn, vì hai cô nương này trèo non lội suối đưa bọn họ về nước. Hắn nghĩ nát óc, cuối cùng chỉ còn cách thuê người hộ tống các nàng về nước.
Nhưng sự thật cũng như lời hắn đã nói, hắn không dám cam đoan dọc đường đi hoàn toàn an toàn thuận lợi.
Hai chị em sinh đôi này tuy tuổi không lớn lắm, nhưng đầu óc cũng không ngu, tất nhiên hiểu được tình cảnh của mình, trong lúc nhất thời u sầu, ngơ ngác nhìn nhau.
- Ta không biết La Lan ở đâu. Người Tây Lương này càng không rõ.
Sở Hoan thở dài:
- Đường về các cô cũng còn không nhớ. Cho dù bọn họ thật sự nguyện ý hộ tống các cô về nước, nhưng phương Tây mờ mịt, ai biết quốc gia của các cô ở nơi nào?
Hắn ngừng một chút, lại nói:
- Nếu hai cô không có ý kiến, ta sẽ đi sắp xếp người hộ tống, không biết ý hai cô thế nào?
Hai chị em do dự một chút. Cuối cùng Trân Ny Tỉ lắp bắp:
- Không còn có biện pháp nào khác?
Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Thật sự ta không nghĩ ra biện pháp nào khác.
Đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện, liền nói tiếp:
- Thê tử của ta là người Tây Lương, nếu các cô bằng lòng, ta sẽ nói với nàng một câu, có lẽ có thể cho các cô đến bộ tộc của nàng ở tạm. Nếu có cơ hội, các cô có thể trở về quê nhà. Nếu như không… thì các cô cũng có thể sinh sống trọn đời tại Tây Lương.
- Không cần.
Bố Lan Thiến lập tức nói:
- Ta không thích bọn họ. Ta không muốn sống cùng bọn họ.
Trân Ny Ti cũng gật đầu nói:
- Hắn còn ở tại Tây Lương, có lẽ bọn họ cũng đang đi tìm chúng ta. Nếu chúng ta ở lại Tây Lương, bọn họ… bọn họ rất có thể lại bắt chúng ta.
Sở Hoan nhíu mày, cười khổ nói:
- Vậy hai cô cứ chuẩn bị đi. Các cô có ý kiến gì cứ việc nói đi ra, ngày mai ta sẽ khởi hành trở về Tần quốc. Trước khi đi, yêu cầu của hai cô ta sẽ tận lực thỏa mãn.
- Ngươi... Ngươi ngày mai sẽ phải đi rồi?
Hai thiếu nữ đều biến sắc.
Sở Hoan gật gật đầu.
Trân Ny Ti và Bố Lan Thiến ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
Sở Hoan đứng dậy:
- Nếu như hai cô không có ý kiến gì khác, bây giờ ta sẽ đi tìm người để thuê, hộ tống hai vị cô nương về nước.
Hắn dừng một chút, muốn nói lại thôi, xoay người rời khỏi.
Trân Ny Ti và Bố Lan Thiến đều muốn bật khóc. Cả hai tựa như nhìn thấy một cây cây cỏ cứu mạng mình đang càng lúc càng dạt ra xa. Bố Lan Thiến không kìm nổi kêu lên:
- Sở, ngươi... ngươi đừng đi.
Sở Hoan dừng bước lại.
Bố Lan Thiến nhìn Trân Ny Ti dẫm chân nói:
- Trân Ny Ti, ngươi nói đi, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Kỳ thật hai cô cũng có thể đánh cuộc một phen.
Sở Hoan thở dài:
- Có lẽ đám người hộ tống này thật sự có thể tuân thủ lương tri, mang hai vị về đến cố hương... !
Sở Hoan càng nói như vậy, Bố Lan Thiến càng cảm thấy đoàn hộ tống này càng không đáng tin, nước mắt như đã muốn trào ra.
Sở Hoan nhìn thấy hai cô gái khổ sở đáng thương, nhưng kỳ thật vẫn không ra biện pháp nào thật tốt để giúp họ. Hắn thở dài nói:
- Hay là các cô cùng theo ta trở về nước Tần? Thê tử của ta là người Tây Lương, lần này cũng muốn cùng ta về nước, nếu hai vị thực ở không có cách nào khác, không biết là … có bằng lòng cùng nhau đi tới Tần quốc?
Thực sự Sở Hoan đã hoàn toàn bế tắc.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, rời khỏi sự bảo vệ của mình, hai cô nương rất nhanh sẽ rơi vào tay người khác, có lẽ cũng có khả năng gặp được người tốt, nhưng tỷ lệ gặp phải kẻ có dụng tâm xấu sẽ lớn hơn.
Nếu hắn bỏ mặc các nàng, trên thực tế cũng chẳng khác gì đem các nàng thả vào hố lửa.
Lần này Ỷ La theo về nước Tần, Sở Hoan cũng không biết là có người Tây Lương nào đi theo hay không. Đối với Ỷ La, ngoài trượng phu của mình ra, nàng cũng không có ai quen cả. Chí ít trong một thời gian ngắn sẽ hết sức cô đơn. Sở Hoan thấy hai chị em song sinh này cũng không có chỗ để đi, trong lòng bỗng nhiên nghĩ, nếu các nàng bằng lòng thì cùng nhau đi tới Tần quốc, làm bạn với Ỷ La. Kể từ đó, Ỷ La có hai người nói chuyện, chắc có lẽ sẽ đỡ cô đơn hơn. Ngoài ra, an bài như vậy, cũng có thể giải quyết bài toán khó lúc này.
- Đi Tần quốc?
Trân Ny Ti khẽ giật mình.
Bố Lan Thiến vội vàng nói:
- Trân Ny Ti, không phải là ngươi sẽ đi Tần quốc chứ? Như vậy sẽ càng rời xa nhà hơn đấy.
Trân Ny Ti trầm mặc một hồi, nhíu mi nói:
- Bất kể là Tây Lương hay Tần quốc, đều cách xa quê hương của chúng ta.
Bố Lan Thiến đặt mông ngồi ở trên ghế, khoát tay nói:
- Không được, không thể đi Tần quốc.
Nàng liếc Sở Hoan, trong lòng thì thầm nghĩ: "Hắn thoạt nhìn không giống người xấu, nhưng lão hòa thượng kia thoạt nhìn cũng không giống người xấu, ai biết có phải hắn lừa mình đến Tần quốc hay không?” Nàng lại nhìn Trân Ny Ti, trong lòng nghi hoặc: “Chuyện đêm hôm đó còn chưa làm sáng tỏ, Trân Ny Ti và hắn có phải là đã… Trân Ny Ti nhất định là đã bị hắn dụ hoặc. Hôm nay hắn muốn lừa chúng ta đi đến nước Tần, ta nhất định không thể mắc mưu.
Sở Hoan thấy Bố Lan Thiến không muốn đi Tần quốc, liền cười nói:
- Đây chỉ là một đề nghị của ta, lựa chọn như thế nào, do các cô làm chủ.
Hắn dừng một chút, nói:
- Như vậy đi, các cô hãy suy nghĩ thêm, đi con đường nào, tỷ muội hai người bàn bạc với nhau cho kỹ.
Sở Hoan vừa trở lại sân viện, mới vừa vào cửa, một thân hình thơm ngào ngạt đã nhào vào trong lòng hắn, nghe giọng Ỷ La nghẹn ngào nói:
- Chàng cũng biết, một đao kia của phụ thân, nếu chém xuống, chàng nhất định sẽ chết.
Sở Hoan ôm thân hình mềm mại thơm ngát của nàng, dịu dàng nói:
- Không phải là chúng ta vẫn đang rất tốt sao? Một đao kia cho dù chém xuống, để nhạc phụ đại nhân cho phép nàng theo ta, bất kể như thế nào, một đao kia cũng rất đáng nhận.
Ỷ La trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ôm thật chặt Sở Hoan.
Vào giây phút nam nhân này động thân che chắn trước mặt mình, trong lòng Ỷ La biết, những việc mình đã làm đều rất đáng giá. Nam nhân này đáng giá để mình yêu, bất kể phải trả giá như thế nào, nàng đều không oán không hối.
Sở Hoan ôm Ỷ La, lại cảm giác bên cạnh có một ánh mắt đang nhìn mình. Hắn quay đầu lại, đã thấy Cổ Tát Đại phi dựa vào cạnh cửa, phong tư yểu điệu, như cười như không nhìn mình.
Sở Hoan nói nhỏ vài câu vào tai Ỷ La, rồi để Ỷ La đi thu dọn đồ đạc trước. Cổ Tát Đại phi cũng đã xoay người, đong đưa vòng eo mảnh mai, đong đưa cặp mông đầy đặn, đi vào bên trong phòng. Đợi Sở Hoan vào phòng, Cổ Tát Đại phi đã cười tủm tỉm nói:
- Xem ra Sở Phò mã là chuẩn bị khởi hành trở về Tần quốc rồi.
Sở Hoan chăm chú nhìn Cổ Tát Đại phi. Người phụ nữ này tuy rằng miệng vẫn mỉm cười, nhưng sâu trong đôi mắt, vẻ bất đắc dĩ và mỏi mệt cũng không che dấu được.
Nàng tuy rằng dáng người thoạt nhìn rất nhàn hạ, nhưng Sở Hoan biết nội tâm người phụ nữ này nhất định sẽ không nhàn hạ.
- Sáng sớm ngày mai, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ khởi hành.
Sở Hoan hạ giọng nói:
- Ngươi cũng nên chuẩn bị tinh thần, có ra khỏi thành Thanh La được hay không, ta không thể cam đoan tuyệt đối.
Cổ Tát Đại phi cười quyến rũ nói:
- Phò mã chuẩn bị dùng cách nào để mang ta rời khỏi?
- Bất kể là phương pháp nào, cũng đều vô cùng mạo hiểm.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Phải đánh cuộc một phen thôi. Mà ngươi, cũng có khác gì đang đánh cuộc?
Cổ Tát Đại phi lại lả lướt đi đến bên cạnh Sở Hoan, làn gió thơm bốn phía, hạ giọng nói:
- Nói như thế, Sở đại nhân là đã đem tự cột vào một khối với ta rồi, chuẩn bị đồng sinh cộng tử!
Sở Hoan liếc Cổ Tát Đại phi liếc mắt một cái. Phụ nhân này tuy rằng qua tuổi ba mươi, da thịt vẫn cực kỳ trắng mịn, trắng và mịn như phấn. Mùi hương trên người quả thực vô cùng hấp dẫn. Hắn cũng không tiếp tục nói chuyện, chỉ đứng dậy đi đến bên cạnh Nặc Cự La, nhìn Nặc Cự La bất tỉnh nhân sự, như thoáng chút suy nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, Tiết Hoài An liền dẫn đội ngũ đi vào cửa chính Bắc viện Vương phủ. Mà lúc này Sở Hoan cũng đã suất lĩnh bộ hạ sắp xếp đâu vào đó..
Hôm nay phải xuất phát, đêm qua Sở Hoan vốn định duy trì thể lực, nghỉ ngơi thật tối. Nhưng đêm qua Ỷ La cảm xúc lại dâng lên mãnh liệt, suốt đêm, Sở Hoan liều chết triền miên, giống như là hoan hợp lần cuối cùng vậy, mãi đến khi toàn thân toàn thân rũ ra, Ỷ La mới úp mặt vào lòng ngực Sở Hoan ngủ vùi. Hai người cũng không ngủ được bao lâu thì trời đã sáng, liền đứng lên chuẩn bị lên đường.
Lang Oa Tử dẫn người và vật phẩm chất hết lên xe đâu ra đó. Hơn mười rương lớn, ngoài lô hàng cũ, còn thuê thêm hai cỗ xe ngựa. Hai cỗ xe này đều trống trải, bên trong có thể chứa mấy người.
Bạch hạt tử và Kỳ Hoành thương thế chưa lành, nên nằm cùng xe với Nặc Cự La, thuận tiện săn sóc Nặc Cự La luôn. Mà Ỷ La thì ở trong một cỗ xe khác, ngoài ra, hai chị em song sinh người Tây Vực cũng ở trên chiếc xe này.
Sở Hoan cũng không nuốt lời, hôm qua đã phái người đi thuê người hộ tống, hơn nữa giao tiền đặt cọc xa xỉ, bên kia đã đáp ứng bất cứ lúc nào có thể xuất phát, chỉ cần tỷ muội họ tới, là lập tức khởi hành.
Sở Hoan sáng sớm đã chuẩn bị cho người đưa hai tỷ muội này tới, nhưng tới lúc đó, hai chị em do dự mãi, rốt cuộc đã không đến chỗ hẹn. Ỷ La nhìn thấy cặp chị em sinh đôi này rất là kỳ quái. Sở Hoan cũng không kể hết mọi chuyện cho nàng, chỉ nói đây là hai chị em sinh đôi vị người ta lừa gạt, hắn tình cờ biết nên rat ay cứu giúp.
Sau khi Ỷ La biết chuyện, lập tức khuyên bảo hai chị em nên cùng mình đi đến Tần quốc. Ỷ La tự nhiên cũng hiểu, hai chị em bọn họ nếu đi theo đoàn người hộ tống, trên đường đi mười phần sẽ xảy ra chuyện.
Hai chị em đang băn khoăn do dự, lúc này lại nghe Ỷ La khuyên giải, liền có thêm động lực để hạ quyết tâm cùng Ỷ La đi tới Tần quốc.
Sau khi tập hợp người và ngựa, đội ngũ cũng không chần chừ nữa, Hiên Viên Thắng Tài dẫn đầu, đi trước dẫn đường. Toàn sứ đoàn cao thấp dĩ nhiên không ai còn muốn ở lại mảnh đất quỷ quái này, gần như tất cả mọi người đều nhớ nhà như dao cắt, nên lập tức khởi hành về nước. Bình minh vừa rạng, tiếng xe lộc cộc, toàn đoàn như con rồng dài, chậm rãi di chuyển trên đường thành Thanh La.
- Ngươi… có phải là nói sẽ phái người hộ vệ chúng ta quay về cố hương?
Trong mắt của nàng thoáng hiện ra vẻ vui mừng không thể dấu.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm.
Trân Ny Ti nhíu mày:
- Bọn họ… thật sự bọn họ có thể bảo vệ chúng ta quay về?
Sở Hoan nghiêm túc lắc đầu:
- Điểm này, ta không dám cam đoan với các cô. Ở thành Thanh La có thể có người nhận làm việc này, nhưng bọn họ có đáng tin cậy hay không, ta cũng không dám xác định.
Hắn mỉm cười an ủi:
- Tuy nhiên, nếu đã là nghề kiếm cơm chuyên nghiệp, chắc là cũng phải có đạo đức nghề nghiệp.
- Kiếm cơm chuyên nghiệp là gì? Đạo đức nghề nghiệp là cái gì?
Bố Lan Thiến nghe Sở Hoan nói vậy, trong lòng liền thấy bất an:
- Ngươi không dám đảm bảo bọn họ có đáng tin cậy hay không? Nói vậy là có ý gì?
Sở Hoan nhìn hai nàng cười khổ:
- Nếu hai cô xấu xí vô cùng ta cảm thấy bọn họ sẽ tuân thủ nguyên tắc nghề nghiệp, rất có thể đưa các cô về tận nhà. Nhưng…
Hắn lắc đầu. Hai vị cô nương kia quả thật vô cùng quá hấp dẫn. Bọn họ tựa như trái cây ngon, bất kỳ ai nhìn thấy cũng muốn cắn, muốn ăn. Lần này đi đến La Lan, trăm núi ngàn sông, xa xôi cách trở, trên đường đi, ai dám cam đoan đoàn người hộ tống sẽ không động tà niệm, cho dù giữa đường dở trò bậy bạ, cũng không ai biết, thì càng không thể cứu giúp.
Sở Hoan đương nhiên không có khả năng bỏ sứ đoàn, vì hai cô nương này trèo non lội suối đưa bọn họ về nước. Hắn nghĩ nát óc, cuối cùng chỉ còn cách thuê người hộ tống các nàng về nước.
Nhưng sự thật cũng như lời hắn đã nói, hắn không dám cam đoan dọc đường đi hoàn toàn an toàn thuận lợi.
Hai chị em sinh đôi này tuy tuổi không lớn lắm, nhưng đầu óc cũng không ngu, tất nhiên hiểu được tình cảnh của mình, trong lúc nhất thời u sầu, ngơ ngác nhìn nhau.
- Ta không biết La Lan ở đâu. Người Tây Lương này càng không rõ.
Sở Hoan thở dài:
- Đường về các cô cũng còn không nhớ. Cho dù bọn họ thật sự nguyện ý hộ tống các cô về nước, nhưng phương Tây mờ mịt, ai biết quốc gia của các cô ở nơi nào?
Hắn ngừng một chút, lại nói:
- Nếu hai cô không có ý kiến, ta sẽ đi sắp xếp người hộ tống, không biết ý hai cô thế nào?
Hai chị em do dự một chút. Cuối cùng Trân Ny Tỉ lắp bắp:
- Không còn có biện pháp nào khác?
Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Thật sự ta không nghĩ ra biện pháp nào khác.
Đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện, liền nói tiếp:
- Thê tử của ta là người Tây Lương, nếu các cô bằng lòng, ta sẽ nói với nàng một câu, có lẽ có thể cho các cô đến bộ tộc của nàng ở tạm. Nếu có cơ hội, các cô có thể trở về quê nhà. Nếu như không… thì các cô cũng có thể sinh sống trọn đời tại Tây Lương.
- Không cần.
Bố Lan Thiến lập tức nói:
- Ta không thích bọn họ. Ta không muốn sống cùng bọn họ.
Trân Ny Ti cũng gật đầu nói:
- Hắn còn ở tại Tây Lương, có lẽ bọn họ cũng đang đi tìm chúng ta. Nếu chúng ta ở lại Tây Lương, bọn họ… bọn họ rất có thể lại bắt chúng ta.
Sở Hoan nhíu mày, cười khổ nói:
- Vậy hai cô cứ chuẩn bị đi. Các cô có ý kiến gì cứ việc nói đi ra, ngày mai ta sẽ khởi hành trở về Tần quốc. Trước khi đi, yêu cầu của hai cô ta sẽ tận lực thỏa mãn.
- Ngươi... Ngươi ngày mai sẽ phải đi rồi?
Hai thiếu nữ đều biến sắc.
Sở Hoan gật gật đầu.
Trân Ny Ti và Bố Lan Thiến ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
Sở Hoan đứng dậy:
- Nếu như hai cô không có ý kiến gì khác, bây giờ ta sẽ đi tìm người để thuê, hộ tống hai vị cô nương về nước.
Hắn dừng một chút, muốn nói lại thôi, xoay người rời khỏi.
Trân Ny Ti và Bố Lan Thiến đều muốn bật khóc. Cả hai tựa như nhìn thấy một cây cây cỏ cứu mạng mình đang càng lúc càng dạt ra xa. Bố Lan Thiến không kìm nổi kêu lên:
- Sở, ngươi... ngươi đừng đi.
Sở Hoan dừng bước lại.
Bố Lan Thiến nhìn Trân Ny Ti dẫm chân nói:
- Trân Ny Ti, ngươi nói đi, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Kỳ thật hai cô cũng có thể đánh cuộc một phen.
Sở Hoan thở dài:
- Có lẽ đám người hộ tống này thật sự có thể tuân thủ lương tri, mang hai vị về đến cố hương... !
Sở Hoan càng nói như vậy, Bố Lan Thiến càng cảm thấy đoàn hộ tống này càng không đáng tin, nước mắt như đã muốn trào ra.
Sở Hoan nhìn thấy hai cô gái khổ sở đáng thương, nhưng kỳ thật vẫn không ra biện pháp nào thật tốt để giúp họ. Hắn thở dài nói:
- Hay là các cô cùng theo ta trở về nước Tần? Thê tử của ta là người Tây Lương, lần này cũng muốn cùng ta về nước, nếu hai vị thực ở không có cách nào khác, không biết là … có bằng lòng cùng nhau đi tới Tần quốc?
Thực sự Sở Hoan đã hoàn toàn bế tắc.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, rời khỏi sự bảo vệ của mình, hai cô nương rất nhanh sẽ rơi vào tay người khác, có lẽ cũng có khả năng gặp được người tốt, nhưng tỷ lệ gặp phải kẻ có dụng tâm xấu sẽ lớn hơn.
Nếu hắn bỏ mặc các nàng, trên thực tế cũng chẳng khác gì đem các nàng thả vào hố lửa.
Lần này Ỷ La theo về nước Tần, Sở Hoan cũng không biết là có người Tây Lương nào đi theo hay không. Đối với Ỷ La, ngoài trượng phu của mình ra, nàng cũng không có ai quen cả. Chí ít trong một thời gian ngắn sẽ hết sức cô đơn. Sở Hoan thấy hai chị em song sinh này cũng không có chỗ để đi, trong lòng bỗng nhiên nghĩ, nếu các nàng bằng lòng thì cùng nhau đi tới Tần quốc, làm bạn với Ỷ La. Kể từ đó, Ỷ La có hai người nói chuyện, chắc có lẽ sẽ đỡ cô đơn hơn. Ngoài ra, an bài như vậy, cũng có thể giải quyết bài toán khó lúc này.
- Đi Tần quốc?
Trân Ny Ti khẽ giật mình.
Bố Lan Thiến vội vàng nói:
- Trân Ny Ti, không phải là ngươi sẽ đi Tần quốc chứ? Như vậy sẽ càng rời xa nhà hơn đấy.
Trân Ny Ti trầm mặc một hồi, nhíu mi nói:
- Bất kể là Tây Lương hay Tần quốc, đều cách xa quê hương của chúng ta.
Bố Lan Thiến đặt mông ngồi ở trên ghế, khoát tay nói:
- Không được, không thể đi Tần quốc.
Nàng liếc Sở Hoan, trong lòng thì thầm nghĩ: "Hắn thoạt nhìn không giống người xấu, nhưng lão hòa thượng kia thoạt nhìn cũng không giống người xấu, ai biết có phải hắn lừa mình đến Tần quốc hay không?” Nàng lại nhìn Trân Ny Ti, trong lòng nghi hoặc: “Chuyện đêm hôm đó còn chưa làm sáng tỏ, Trân Ny Ti và hắn có phải là đã… Trân Ny Ti nhất định là đã bị hắn dụ hoặc. Hôm nay hắn muốn lừa chúng ta đi đến nước Tần, ta nhất định không thể mắc mưu.
Sở Hoan thấy Bố Lan Thiến không muốn đi Tần quốc, liền cười nói:
- Đây chỉ là một đề nghị của ta, lựa chọn như thế nào, do các cô làm chủ.
Hắn dừng một chút, nói:
- Như vậy đi, các cô hãy suy nghĩ thêm, đi con đường nào, tỷ muội hai người bàn bạc với nhau cho kỹ.
Sở Hoan vừa trở lại sân viện, mới vừa vào cửa, một thân hình thơm ngào ngạt đã nhào vào trong lòng hắn, nghe giọng Ỷ La nghẹn ngào nói:
- Chàng cũng biết, một đao kia của phụ thân, nếu chém xuống, chàng nhất định sẽ chết.
Sở Hoan ôm thân hình mềm mại thơm ngát của nàng, dịu dàng nói:
- Không phải là chúng ta vẫn đang rất tốt sao? Một đao kia cho dù chém xuống, để nhạc phụ đại nhân cho phép nàng theo ta, bất kể như thế nào, một đao kia cũng rất đáng nhận.
Ỷ La trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ôm thật chặt Sở Hoan.
Vào giây phút nam nhân này động thân che chắn trước mặt mình, trong lòng Ỷ La biết, những việc mình đã làm đều rất đáng giá. Nam nhân này đáng giá để mình yêu, bất kể phải trả giá như thế nào, nàng đều không oán không hối.
Sở Hoan ôm Ỷ La, lại cảm giác bên cạnh có một ánh mắt đang nhìn mình. Hắn quay đầu lại, đã thấy Cổ Tát Đại phi dựa vào cạnh cửa, phong tư yểu điệu, như cười như không nhìn mình.
Sở Hoan nói nhỏ vài câu vào tai Ỷ La, rồi để Ỷ La đi thu dọn đồ đạc trước. Cổ Tát Đại phi cũng đã xoay người, đong đưa vòng eo mảnh mai, đong đưa cặp mông đầy đặn, đi vào bên trong phòng. Đợi Sở Hoan vào phòng, Cổ Tát Đại phi đã cười tủm tỉm nói:
- Xem ra Sở Phò mã là chuẩn bị khởi hành trở về Tần quốc rồi.
Sở Hoan chăm chú nhìn Cổ Tát Đại phi. Người phụ nữ này tuy rằng miệng vẫn mỉm cười, nhưng sâu trong đôi mắt, vẻ bất đắc dĩ và mỏi mệt cũng không che dấu được.
Nàng tuy rằng dáng người thoạt nhìn rất nhàn hạ, nhưng Sở Hoan biết nội tâm người phụ nữ này nhất định sẽ không nhàn hạ.
- Sáng sớm ngày mai, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ khởi hành.
Sở Hoan hạ giọng nói:
- Ngươi cũng nên chuẩn bị tinh thần, có ra khỏi thành Thanh La được hay không, ta không thể cam đoan tuyệt đối.
Cổ Tát Đại phi cười quyến rũ nói:
- Phò mã chuẩn bị dùng cách nào để mang ta rời khỏi?
- Bất kể là phương pháp nào, cũng đều vô cùng mạo hiểm.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Phải đánh cuộc một phen thôi. Mà ngươi, cũng có khác gì đang đánh cuộc?
Cổ Tát Đại phi lại lả lướt đi đến bên cạnh Sở Hoan, làn gió thơm bốn phía, hạ giọng nói:
- Nói như thế, Sở đại nhân là đã đem tự cột vào một khối với ta rồi, chuẩn bị đồng sinh cộng tử!
Sở Hoan liếc Cổ Tát Đại phi liếc mắt một cái. Phụ nhân này tuy rằng qua tuổi ba mươi, da thịt vẫn cực kỳ trắng mịn, trắng và mịn như phấn. Mùi hương trên người quả thực vô cùng hấp dẫn. Hắn cũng không tiếp tục nói chuyện, chỉ đứng dậy đi đến bên cạnh Nặc Cự La, nhìn Nặc Cự La bất tỉnh nhân sự, như thoáng chút suy nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, Tiết Hoài An liền dẫn đội ngũ đi vào cửa chính Bắc viện Vương phủ. Mà lúc này Sở Hoan cũng đã suất lĩnh bộ hạ sắp xếp đâu vào đó..
Hôm nay phải xuất phát, đêm qua Sở Hoan vốn định duy trì thể lực, nghỉ ngơi thật tối. Nhưng đêm qua Ỷ La cảm xúc lại dâng lên mãnh liệt, suốt đêm, Sở Hoan liều chết triền miên, giống như là hoan hợp lần cuối cùng vậy, mãi đến khi toàn thân toàn thân rũ ra, Ỷ La mới úp mặt vào lòng ngực Sở Hoan ngủ vùi. Hai người cũng không ngủ được bao lâu thì trời đã sáng, liền đứng lên chuẩn bị lên đường.
Lang Oa Tử dẫn người và vật phẩm chất hết lên xe đâu ra đó. Hơn mười rương lớn, ngoài lô hàng cũ, còn thuê thêm hai cỗ xe ngựa. Hai cỗ xe này đều trống trải, bên trong có thể chứa mấy người.
Bạch hạt tử và Kỳ Hoành thương thế chưa lành, nên nằm cùng xe với Nặc Cự La, thuận tiện săn sóc Nặc Cự La luôn. Mà Ỷ La thì ở trong một cỗ xe khác, ngoài ra, hai chị em song sinh người Tây Vực cũng ở trên chiếc xe này.
Sở Hoan cũng không nuốt lời, hôm qua đã phái người đi thuê người hộ tống, hơn nữa giao tiền đặt cọc xa xỉ, bên kia đã đáp ứng bất cứ lúc nào có thể xuất phát, chỉ cần tỷ muội họ tới, là lập tức khởi hành.
Sở Hoan sáng sớm đã chuẩn bị cho người đưa hai tỷ muội này tới, nhưng tới lúc đó, hai chị em do dự mãi, rốt cuộc đã không đến chỗ hẹn. Ỷ La nhìn thấy cặp chị em sinh đôi này rất là kỳ quái. Sở Hoan cũng không kể hết mọi chuyện cho nàng, chỉ nói đây là hai chị em sinh đôi vị người ta lừa gạt, hắn tình cờ biết nên rat ay cứu giúp.
Sau khi Ỷ La biết chuyện, lập tức khuyên bảo hai chị em nên cùng mình đi đến Tần quốc. Ỷ La tự nhiên cũng hiểu, hai chị em bọn họ nếu đi theo đoàn người hộ tống, trên đường đi mười phần sẽ xảy ra chuyện.
Hai chị em đang băn khoăn do dự, lúc này lại nghe Ỷ La khuyên giải, liền có thêm động lực để hạ quyết tâm cùng Ỷ La đi tới Tần quốc.
Sau khi tập hợp người và ngựa, đội ngũ cũng không chần chừ nữa, Hiên Viên Thắng Tài dẫn đầu, đi trước dẫn đường. Toàn sứ đoàn cao thấp dĩ nhiên không ai còn muốn ở lại mảnh đất quỷ quái này, gần như tất cả mọi người đều nhớ nhà như dao cắt, nên lập tức khởi hành về nước. Bình minh vừa rạng, tiếng xe lộc cộc, toàn đoàn như con rồng dài, chậm rãi di chuyển trên đường thành Thanh La.
/1596
|