Trong sân, tuyết tích thành một lớp dầy, hòn non bộ, đường mòn, tất cả đầu bị chôn vùi do tuyết rơi nhiều, toàn bộ nội viện phủ trắng một màu tuyết.
Đây là hậu hoa viên của Phủ Tổng đốc Tây Quan. Lẽ ra hạ nhân trong phủ phải quét dọn sạch sẽ tuyết đọng rồi, nhưng trong hậu hoa viên này, theo sự dặn dò của Sở Hoan, không cần quét dọn.
Lúc này, Sở Hoan đang ở trong hậu hoa viên, nhìn một hòn non bộ bị tuyết bao phủ mà ngẩn người ra.
Âm thanh “rắc...rắc” vang lên, tiếng bàn chân giẫm lên tuyết rất rõ nhưng Sở Hoan cũng không quay đầu lại. Đợi đến khi âm thanh kia dừng lại ngay sau lưng mình, Sở Hoan mới xoay người, nhìn Kỳ Hoành vừa mới đi tới. Kỳ Hoành cung kính nói:
- Sở đốc, Giáp Châu báo lại, bên phía của Đan Dương, mấy ngày trước đó, lại tăng thêm mấy ngàn binh lực, hôm nay bên phía Đan Dương đã có gần một vạn quân. Đường Thanh Phong đã bị phong tỏa, muối đi Bắc Sơn đã bị chặn rồi.
- Bên phía Thiên Sơn thì sao?
- Chu Lăng Nhạc không có bất cứ động tĩnh gì.
Kỳ Hoành nói:
- Tuy nhiên tin tức truyền tới, muối ăn tại Thiên Sơn của chúng ta đã được người ta thu mua hết, hơn nữa phía bên kia còn có người muốn cùng chúng ta ký kết làm ăn, muốn mua muối với số lượng lớn, yêu cầu trong vòng một tháng phải giao muối, dựa theo số lượng muối mua, lượng muối mới trong kho của chúng ta bên này, đã được chuyển di phân nửa rồi.
- Bên kia nói sao?
Sở Hoan nhẹ nhàng hỏi:
- Người mua là ai?
- Đều là thương gia Thiên Sơn.
Kỳ Hoành nói:
- Chủ hiệu muối ở Thiên Sơn nhìn thấy đơn đặt hàng, vô cùng vui mừng, không nghĩ ngợi nhiều liền ký kết ngay, nhưng sau khi ký kết cảm thấy có điều không ổn cho nên đã bẩm báo lại.
- Khế ước ký kết như thế nào?
- Trong vòng một tháng, cần phải giao cho bên kia toàn bộ muối mới.
Kỳ Hoành nói:
- Nếu như không có cách nào giao muối đúng thời hạn, sẽ phải bồi thường tổn thất rất lớn.
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Đây đương nhiên là Chu Lăng Nhạc ở phía sau giật dây, binh mã Thiên Sơn chưa hành động nhưng đã chuẩn bị cả rồi.
- Sở đốc, muối mới của chúng ta đã không còn cách nào đi tiêu thụ ở Bắc Sơn, hơn nữa muối ăn bên Bắc Sơn cũng đều đã bị quan phủ địa phương khống chế.
Sắc mặt Kỳ Hoành trở nên nghiêm trọng:
- Thanh Châu bị phong tỏa, cũng không còn khả năng bán muối ở quan nội. Hiện nay, muối chỉ có thể tiêu thụ được ở Thiên Sơn và Tây Sơn... Chúng ta gần đây đã tăng thêm 8 ruộng muối, tốc độ sản xuất muối mới cũng nhanh hơn, tồn kho không thành vấn đề nhưng cứ tiếp tục như vậy, sản xuất càng nhiều thì tồn kho cũng càng nhiều, lại không thể thành bạc.
Sở Hoan trầm tư, cuối cùng nói:
- Đừng để cho bọn chúng đình công, cứ cho ruộng muối tiếp tục sản xuất.
- Vâng.
Kỳ Hoành chắp tay nói:
- Sở đốc, xem ra, bên phía Tiếu Hoán Chương thật sự chuẩn bị đánh rồi. Nghe nói tại giáp giới, mặc dù kỵ binh của Tiếu Hoán Chương tạm thời không dám vi phạm, thế nhưng mỗi ngày đều có mấy tốp kỵ binh tuần tra tại biên giới.
Sở Hoan không nói lời nào, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Binh mã của Lô Tồn Hiếu đều đã đóng tại Thanh Đường, đã giao vào tay của Hiên Viên tướng quân.
Kỳ Hoành nói:
- Nghe nói tám ngàn binh mã mà Lô Tồn Hiếu mang theo, trên đường đi, rất có trật tự, xem ra tên Lô Tồn Hiếu này rất có bản lĩnh cầm quân.
Sở Hoan cười nhạt một tiếng nói:
- Hắn ta ở Hồ Lô trại thống lĩnh mấy ngàn binh mã, đó là trải qua thực tế chiến đấu, một trận bằng trăm người thông hiểu so với ngồi mà nói suông thì lợi hại gấp nhiều lần.
- Phải rồi! Phạm Huyền, Phạm Chủ quản của Lễ Bộ cũng sắp trở về rồi.
Kỳ Hoành nói:
- Sở đốc, y có gửi thư nói lần này đi Bắc Sơn còn có thu hoạch?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Y chưa hề gặp Tiếu Hoán Chương.
- Tiếu Hoán Chương không gặp y?
Sở Hoan gật đầu:
- Phạm Chủ quản ở bên đó đợi mấy ngày, Tiếu Hoán Chương đóng cửa, từ chối tiếp khách, trên dưới Bắc Thượng không ai để ý tới Phạm Huyền, chỉ có thể ra về.
- Như vậy thì xem ra, Tiếu Hoán Chương nhất định muốn đối đầu với chúng ta rồi.
Kỳ Hoành nắm chặt tay, nhíu mày.
- Bọn người Cừu Như Huyết đã đi được hơn nửa tháng rồi hả?
Sở Hoan trầm tư một chút, cuối cùng hỏi một câu.
Kỳ Hoành nói:
- Đã 18 ngày rồi, nếu không xảy ra biến cố thì cũng sắp tới kinh thành.
Kỳ Hoành khẽ nói:
- Sở đốc, người đang lo lắng cho Tề Vương?
Sở Hoan thở dài:
- Tề Vương không phải là một kẻ ngu dốt, nhưng lớn lên trong chốn thâm cung, tuy nói là trong thâm cung được người ta bảo vệ, cũng không làm hại hắn ta, nhưng lòng người hiểm ác không thể thấu được.
- Sở đốc nói rất phải.
Kỳ Hoành nói:
- Tề Vương là ngậm chìa khóa vàng mà lớn lên, nhìn thấy cẩm tú xa hoa, người bên cạnh đều a dua nịnh hót, hắn ta có thể bị những thứ này mê hoặc. Chỉ là... Thái tử rất có thể sẽ gây bất lợi cho Tề Vương!
Sở Hoan chắp tay ra sau lưng, đi tới bên cạnh hòn non bộ, Kỳ Hoành cũng đi theo, Sở Hoan khẽ nói:
- Tề Vương là vật cản đường cuối cùng của Thái tử, vì ngôi vị Thái tử, tất nhiên không thể tha cho Tề Vương.
- Sở đốc, phe của Tề Vương, thế lực cũng không phải nhỏ.
Kỳ Hoành thấy Sở Hoan lo lắng cho an nguy của Tề Vương liền nói mấy câu an ủi:
- Hơn nữa, lại còn có Từ đại học sĩ chống đỡ, phe Thái Tử cũng không biết đối với Tề Vương thế nào.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Phe của Tề Vương chỉ là một khối rời rạc, phần lớn bọn họ đều là người lúc trước đi theo Hán Vương. Khi đó sở dĩ thế lực của Hán Vương lớn, nói cho cùng là do bản thân Hán Vương là một nhân vật lợi hại, hơn nữa, bên cạnh lại có An Quốc Công, cho nên mới có thể phát huy được khả năng của Hán Vương. Còn bọn người Tề Vương thì giống như một cây đao, không quan tâm đến việc bản thân cây đao này có dùng được không, nó sắc bén thế nào, mà chỉ quan tâm đến người dùng đao có thật sự am hiểu đao pháp hay không.
Kỳ Hoành cũng là một người thông minh, thận trọng nói:
- Sở đốc, ý của người là Hán Vương biết dùng đao, còn Tề Vương thì... không biết?
- Hán Vương xuất cung từ sớm, hơn nữa, lại được sinh ra trước khi lập quốc, đã được khai trí từ trong tã lót rồi.
Sở Hoan vui vẻ nói:
- Có biết dùng đao hay không, có hiểu đao hay không, hiểu đao chính là hiểu lòng người, chỉ có hiểu được lòng người mới biết dùng đao như thế nào. Hán Vương hiểu lòng người, Hoàng Củ càng hiểu lòng người, cho nên lúc đầu trong tay phe Hán Vương nổi sóng gió, bọn họ hiểu rõ phải dùng phe Hán Vương để chèn ép phe Thái tử như thế nào. Nhưng hiện tại cây đao này đang trong tay của Tề Vương, Tề Vương tính tình còn trẻ, hơn nữa tính cách lại ngay thẳng, làm sao có thể so sánh với Hán Vương, với Hoàng Củ? Có nhiều thứ phải do tự mình rèn luyện, tự mình cảm ngộ, học cũng không biết được, cũng giống như nhìn thấu lòng người, không thể phủ nhận, về điểm này Tề Vương kém xa so với Hán Vương.
Kỳ Hoành khẽ gật gù, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng:
- Ý của Sở đốc tức là nói vốn là do phe của Hán Vương biến thành phe của Tề Vương, căn bản Tề Vương không biết dùng như thế nào?
Dừng một chút lại nói tiếp:
- Còn Từ đại học sĩ, Từ đại học sĩ lẽ nào không giúp Tề Vương? Không phải bên cạnh Tề Vương còn có vị Thị Lang bộ Hộ Lăng Vô Hư kia sa?
Sở Hoan cười lạnh lung nói:
- Nếu như Từ đại học sĩ và Lăng Vô Hư tận tâm giúp đỡ Tề Vương, có thể kiềm chế tính tình của Tề Vương, có lẽ có thể ngăn cản được phe của Thái Tử, nhưng ta e là bọn họ đều có vấn đề.
- Có vấn đề gì?
- Từ đại học sĩ hiện nay đang ở Trung Thư tỉnh, quốc sự đang chồng chất bên trong Trung Thư tỉnh, đúng là thời điểm thiên hạ chuyển mình, sự việc ở Trung Thư tỉnh lại càng nhiều và nặng nề hơn.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Thái tử là Giám quốc, nhưng không có nghĩa là phải tự làm tất cả mọi việc, hắn ta có trong tay quyền quản lý Trung Thư tỉnh, như vậy có thể đem quốc sự đổ hết lên người Từ đại học sĩ, Từ đại học sĩ e là muốn bứt ra cũng không được. Đây là vấn đề của Từ đại học sĩ. Nếu Thái tử muốn gây bất lợi cho Tề Vương, hắn ta nhất định sẽ chia rẽ Tề Vương và Từ đại học sĩ, khiến cho Từ đại học sĩ không cách nào ở bên cạnh chú ý.
Kỳ Hoành cau mày nói:
- Cái tên Lăng Vô Hư, Lăng Thị Lang kia? Y cũng là người khôn khéo...!
- Lăng Vô Hư đúng thật là rất khôn khéo.
Sở Hoan nói:
- Nhưng có đôi lúc lại quá thông minh...
Khóe mắt hắn hơi động, tự lẩm bẩm:
- Lăng Vô Hư...!
- Sở đốc, người làm sao vậy?
Kỳ Hoành thấy thần sắc Sở Hoan có chút không ổn, nhẹ giọng hỏi.
Sở Hoan lắc đầu:
- Không có gì!
Rồi quay sang nhìn Thiên Mạc ở phía đông.
Một lúc sau, đột nhiên hỏi:
- Kỳ Hoành, ngươi nói xem, Tề Vương có bằng lòng đến Tây Bắc hay không?
Kỳ Hoành suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn là không rồi. Vùng đất Tây Bắc lạnh khủng khiếp, hơn nữa, Tề Vương là Phụ quốc, không thể rời khỏi kinh thành được.
Sở Hoan gật gật đầu, dường như có điều suy nghĩ.
- Nhưng nếu Thái tử thôi thúc, Tề Vương không có cách nào ngăn chặn, như vậy Tề Vương sẽ cảm thấy lưu lại kinh thành cũng không an toàn, chắc hẳn sẽ phải đi khỏi đó.
Kỳ Hoành khẽ nói:
- Chỉ có điều, nếu rời khỏi kinh thành, thì đi kiểu gì, ti chức không dám nói bừa nhưng có lẽ là đi về phía Bắc, tìm Thánh Thượng...!
Sở Hoan chớp mắt, khẽ nói:
- Vạn bất đắc dĩ, hắn ta vẫn sẽ phải rời khỏi kinh thành...!
Nói đến đây, bỗng khóe mắt Sở Hoan giật giật, đồng tử giãn ra, kêu lên:
- Không đúng...!
- Sở đốc, ngài sao vậy?
Sở Hoan trợn hai mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng:
- Không kịp rồi... Nếu như có chuyện thật...
Hắn nắm chặt nắm tay, thở dài:
- Chỉ e là ta thật sự đã tính sai. Chỉ mong... đừng có chuyện...!
Sở Hoan đang lo lắng Tề Vương, Tề Vương lúc này đây lại đang nhớ đến Sở Hoan.
Thái Tử hạ lệnh, giam lỏng Tề Vương, Tề Vương không có lời nào để nói, gã thật không ngờ, kết quả lại như vậy, nghe được tin Lăng Vô Hư chết trong ngục, Tề Vương càng thêm hoảng sợ.
Lăng Vô Hư trù tính âm mưu, mua chuộc đào kép, vu cáo cho con của Hình Bộ Thượng thư. Sự việc bại lộ, bị giam vào ngục, ở trong ngục đã sợ tội tự tử. Việc này đã lan truyền khắp kinh thành. Tề Vương đã sớm biết việc này, điều gã nghĩ đến đầu tiên là Lăng Vô Hư tuyệt không phải sợ tội tự tử, mà rất có thể đã bị người ta giết hại trong ngục.
Tuy nhiên, trong tay gã không có chứng cứ, hơn nữa, tình hình hiện tại, bọn gã bị cấm túc, căn bản không thể ra khỏi cửa Vương phủ.
Binh mã mà Thái Tử điều tới, trên danh nghĩa là bảo vệ Tề Vương, nhưng trên thực tế là giam lỏng Tề Vương trong Tề Vương phủ, đội vệ binh của Vương phủ cũng bị điều đi gần hết, chỉ để lại Quang can tư lệnh Mã Trọng Hành.
Mã Trọng Hành là thống lĩnh đội vệ binh của Tề Vương phủ, khi Thái Tử phái người điều đội vệ binh của Vương phủ đi, hai bên suýt nữa gây chiến, xung đột vũ trang, cuối cùng thì Mã Trọng Phụng vẫn ở lại Tề Vương phủ, chỉ điều những thị vệ khác đi.
Mặc dù biểu hiện của Mã Trọng Hành là rất trung dũng nhưng nhiều người lại thấy là Mã Trọng Hành quá ngu xuẩn. Tề Vương rõ ràng đã là hoàng hôn Tây Sơn, thời điểm này còn đi theo Tề Vương, căn bản là không có tiền đồ, càng không thể vì Tề Vương mà đắc tội với Thái Tử, vậy mà Mã Trọng Hành lại một mực làm vậy. Trừ một vài người cảm thấy Mã Trọng Hành là trung dũng, hiệp nghĩa ra, đại da số đầu cảm thấy Mã Trọng Hành sớm muộn gì cũng không có kết cục tốt.
Hạ nhân trong Vương phủ dù không bị Thái Tử hạ lênh điều đi nhưng mấy ngày tiếp theo, cũng lén lút trốn khỏi Vương phủ, liên tiếp trong mấy ngày sau, hạ nhân trong Vương phủ đã đi hết một nửa. Tề Vương căn bản không có tâm tư nào mà quản những việc này, để bọn họ tùy ý rời đi, chiếu theo pháp lệnh của đế quốc, những người hầu bỏ đi, nếu bị quan phủ bắt lại được, sẽ bị xử phạt rất nghiêm trọng, huống chi là hạ nhân của Vương phủ.
Mặc dù kinh đô phủ quả đúng là có phái người đi tìm, nhưng kết quả là không tìm được ai về, hơn nữa, Tề Vương cũng không vội, kinh đô phủ cũng mắt nhắm mắt mở, sau đó, cũng dứt khoát không đem tinh lực lãng phí vào việc này nữa. Cuối cùng Tề Vương phủ chỉ còn lại mấy người già yếu, Mã Trọng Hành và Trường sử của Vương phủ - Lô Hạo Sinh, chỉ có thể gắng sức giữ cái vẻ bên ngoài.
Về phần sinh hoạt hàng ngày của Tề Vương, chỉ có Lăng Sương ở bên cạnh lo liệu.
Phong cảnh một thời của Tề Vương phủ đã không còn, cổng và sân vắng vẻ, thật sự vô cùng im ắng, hiu quạnh, suốt ngày, Tề Vương phủ cũng như lớp băng tuyết tích tụ trong sân, vô cùng lạnh lẽo. Khắp Vương phủ rộng lớn hay cả trên nửa cái sân nhỏ cũng không thấy một bóng người.
Đây là hậu hoa viên của Phủ Tổng đốc Tây Quan. Lẽ ra hạ nhân trong phủ phải quét dọn sạch sẽ tuyết đọng rồi, nhưng trong hậu hoa viên này, theo sự dặn dò của Sở Hoan, không cần quét dọn.
Lúc này, Sở Hoan đang ở trong hậu hoa viên, nhìn một hòn non bộ bị tuyết bao phủ mà ngẩn người ra.
Âm thanh “rắc...rắc” vang lên, tiếng bàn chân giẫm lên tuyết rất rõ nhưng Sở Hoan cũng không quay đầu lại. Đợi đến khi âm thanh kia dừng lại ngay sau lưng mình, Sở Hoan mới xoay người, nhìn Kỳ Hoành vừa mới đi tới. Kỳ Hoành cung kính nói:
- Sở đốc, Giáp Châu báo lại, bên phía của Đan Dương, mấy ngày trước đó, lại tăng thêm mấy ngàn binh lực, hôm nay bên phía Đan Dương đã có gần một vạn quân. Đường Thanh Phong đã bị phong tỏa, muối đi Bắc Sơn đã bị chặn rồi.
- Bên phía Thiên Sơn thì sao?
- Chu Lăng Nhạc không có bất cứ động tĩnh gì.
Kỳ Hoành nói:
- Tuy nhiên tin tức truyền tới, muối ăn tại Thiên Sơn của chúng ta đã được người ta thu mua hết, hơn nữa phía bên kia còn có người muốn cùng chúng ta ký kết làm ăn, muốn mua muối với số lượng lớn, yêu cầu trong vòng một tháng phải giao muối, dựa theo số lượng muối mua, lượng muối mới trong kho của chúng ta bên này, đã được chuyển di phân nửa rồi.
- Bên kia nói sao?
Sở Hoan nhẹ nhàng hỏi:
- Người mua là ai?
- Đều là thương gia Thiên Sơn.
Kỳ Hoành nói:
- Chủ hiệu muối ở Thiên Sơn nhìn thấy đơn đặt hàng, vô cùng vui mừng, không nghĩ ngợi nhiều liền ký kết ngay, nhưng sau khi ký kết cảm thấy có điều không ổn cho nên đã bẩm báo lại.
- Khế ước ký kết như thế nào?
- Trong vòng một tháng, cần phải giao cho bên kia toàn bộ muối mới.
Kỳ Hoành nói:
- Nếu như không có cách nào giao muối đúng thời hạn, sẽ phải bồi thường tổn thất rất lớn.
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Đây đương nhiên là Chu Lăng Nhạc ở phía sau giật dây, binh mã Thiên Sơn chưa hành động nhưng đã chuẩn bị cả rồi.
- Sở đốc, muối mới của chúng ta đã không còn cách nào đi tiêu thụ ở Bắc Sơn, hơn nữa muối ăn bên Bắc Sơn cũng đều đã bị quan phủ địa phương khống chế.
Sắc mặt Kỳ Hoành trở nên nghiêm trọng:
- Thanh Châu bị phong tỏa, cũng không còn khả năng bán muối ở quan nội. Hiện nay, muối chỉ có thể tiêu thụ được ở Thiên Sơn và Tây Sơn... Chúng ta gần đây đã tăng thêm 8 ruộng muối, tốc độ sản xuất muối mới cũng nhanh hơn, tồn kho không thành vấn đề nhưng cứ tiếp tục như vậy, sản xuất càng nhiều thì tồn kho cũng càng nhiều, lại không thể thành bạc.
Sở Hoan trầm tư, cuối cùng nói:
- Đừng để cho bọn chúng đình công, cứ cho ruộng muối tiếp tục sản xuất.
- Vâng.
Kỳ Hoành chắp tay nói:
- Sở đốc, xem ra, bên phía Tiếu Hoán Chương thật sự chuẩn bị đánh rồi. Nghe nói tại giáp giới, mặc dù kỵ binh của Tiếu Hoán Chương tạm thời không dám vi phạm, thế nhưng mỗi ngày đều có mấy tốp kỵ binh tuần tra tại biên giới.
Sở Hoan không nói lời nào, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Binh mã của Lô Tồn Hiếu đều đã đóng tại Thanh Đường, đã giao vào tay của Hiên Viên tướng quân.
Kỳ Hoành nói:
- Nghe nói tám ngàn binh mã mà Lô Tồn Hiếu mang theo, trên đường đi, rất có trật tự, xem ra tên Lô Tồn Hiếu này rất có bản lĩnh cầm quân.
Sở Hoan cười nhạt một tiếng nói:
- Hắn ta ở Hồ Lô trại thống lĩnh mấy ngàn binh mã, đó là trải qua thực tế chiến đấu, một trận bằng trăm người thông hiểu so với ngồi mà nói suông thì lợi hại gấp nhiều lần.
- Phải rồi! Phạm Huyền, Phạm Chủ quản của Lễ Bộ cũng sắp trở về rồi.
Kỳ Hoành nói:
- Sở đốc, y có gửi thư nói lần này đi Bắc Sơn còn có thu hoạch?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Y chưa hề gặp Tiếu Hoán Chương.
- Tiếu Hoán Chương không gặp y?
Sở Hoan gật đầu:
- Phạm Chủ quản ở bên đó đợi mấy ngày, Tiếu Hoán Chương đóng cửa, từ chối tiếp khách, trên dưới Bắc Thượng không ai để ý tới Phạm Huyền, chỉ có thể ra về.
- Như vậy thì xem ra, Tiếu Hoán Chương nhất định muốn đối đầu với chúng ta rồi.
Kỳ Hoành nắm chặt tay, nhíu mày.
- Bọn người Cừu Như Huyết đã đi được hơn nửa tháng rồi hả?
Sở Hoan trầm tư một chút, cuối cùng hỏi một câu.
Kỳ Hoành nói:
- Đã 18 ngày rồi, nếu không xảy ra biến cố thì cũng sắp tới kinh thành.
Kỳ Hoành khẽ nói:
- Sở đốc, người đang lo lắng cho Tề Vương?
Sở Hoan thở dài:
- Tề Vương không phải là một kẻ ngu dốt, nhưng lớn lên trong chốn thâm cung, tuy nói là trong thâm cung được người ta bảo vệ, cũng không làm hại hắn ta, nhưng lòng người hiểm ác không thể thấu được.
- Sở đốc nói rất phải.
Kỳ Hoành nói:
- Tề Vương là ngậm chìa khóa vàng mà lớn lên, nhìn thấy cẩm tú xa hoa, người bên cạnh đều a dua nịnh hót, hắn ta có thể bị những thứ này mê hoặc. Chỉ là... Thái tử rất có thể sẽ gây bất lợi cho Tề Vương!
Sở Hoan chắp tay ra sau lưng, đi tới bên cạnh hòn non bộ, Kỳ Hoành cũng đi theo, Sở Hoan khẽ nói:
- Tề Vương là vật cản đường cuối cùng của Thái tử, vì ngôi vị Thái tử, tất nhiên không thể tha cho Tề Vương.
- Sở đốc, phe của Tề Vương, thế lực cũng không phải nhỏ.
Kỳ Hoành thấy Sở Hoan lo lắng cho an nguy của Tề Vương liền nói mấy câu an ủi:
- Hơn nữa, lại còn có Từ đại học sĩ chống đỡ, phe Thái Tử cũng không biết đối với Tề Vương thế nào.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Phe của Tề Vương chỉ là một khối rời rạc, phần lớn bọn họ đều là người lúc trước đi theo Hán Vương. Khi đó sở dĩ thế lực của Hán Vương lớn, nói cho cùng là do bản thân Hán Vương là một nhân vật lợi hại, hơn nữa, bên cạnh lại có An Quốc Công, cho nên mới có thể phát huy được khả năng của Hán Vương. Còn bọn người Tề Vương thì giống như một cây đao, không quan tâm đến việc bản thân cây đao này có dùng được không, nó sắc bén thế nào, mà chỉ quan tâm đến người dùng đao có thật sự am hiểu đao pháp hay không.
Kỳ Hoành cũng là một người thông minh, thận trọng nói:
- Sở đốc, ý của người là Hán Vương biết dùng đao, còn Tề Vương thì... không biết?
- Hán Vương xuất cung từ sớm, hơn nữa, lại được sinh ra trước khi lập quốc, đã được khai trí từ trong tã lót rồi.
Sở Hoan vui vẻ nói:
- Có biết dùng đao hay không, có hiểu đao hay không, hiểu đao chính là hiểu lòng người, chỉ có hiểu được lòng người mới biết dùng đao như thế nào. Hán Vương hiểu lòng người, Hoàng Củ càng hiểu lòng người, cho nên lúc đầu trong tay phe Hán Vương nổi sóng gió, bọn họ hiểu rõ phải dùng phe Hán Vương để chèn ép phe Thái tử như thế nào. Nhưng hiện tại cây đao này đang trong tay của Tề Vương, Tề Vương tính tình còn trẻ, hơn nữa tính cách lại ngay thẳng, làm sao có thể so sánh với Hán Vương, với Hoàng Củ? Có nhiều thứ phải do tự mình rèn luyện, tự mình cảm ngộ, học cũng không biết được, cũng giống như nhìn thấu lòng người, không thể phủ nhận, về điểm này Tề Vương kém xa so với Hán Vương.
Kỳ Hoành khẽ gật gù, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng:
- Ý của Sở đốc tức là nói vốn là do phe của Hán Vương biến thành phe của Tề Vương, căn bản Tề Vương không biết dùng như thế nào?
Dừng một chút lại nói tiếp:
- Còn Từ đại học sĩ, Từ đại học sĩ lẽ nào không giúp Tề Vương? Không phải bên cạnh Tề Vương còn có vị Thị Lang bộ Hộ Lăng Vô Hư kia sa?
Sở Hoan cười lạnh lung nói:
- Nếu như Từ đại học sĩ và Lăng Vô Hư tận tâm giúp đỡ Tề Vương, có thể kiềm chế tính tình của Tề Vương, có lẽ có thể ngăn cản được phe của Thái Tử, nhưng ta e là bọn họ đều có vấn đề.
- Có vấn đề gì?
- Từ đại học sĩ hiện nay đang ở Trung Thư tỉnh, quốc sự đang chồng chất bên trong Trung Thư tỉnh, đúng là thời điểm thiên hạ chuyển mình, sự việc ở Trung Thư tỉnh lại càng nhiều và nặng nề hơn.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Thái tử là Giám quốc, nhưng không có nghĩa là phải tự làm tất cả mọi việc, hắn ta có trong tay quyền quản lý Trung Thư tỉnh, như vậy có thể đem quốc sự đổ hết lên người Từ đại học sĩ, Từ đại học sĩ e là muốn bứt ra cũng không được. Đây là vấn đề của Từ đại học sĩ. Nếu Thái tử muốn gây bất lợi cho Tề Vương, hắn ta nhất định sẽ chia rẽ Tề Vương và Từ đại học sĩ, khiến cho Từ đại học sĩ không cách nào ở bên cạnh chú ý.
Kỳ Hoành cau mày nói:
- Cái tên Lăng Vô Hư, Lăng Thị Lang kia? Y cũng là người khôn khéo...!
- Lăng Vô Hư đúng thật là rất khôn khéo.
Sở Hoan nói:
- Nhưng có đôi lúc lại quá thông minh...
Khóe mắt hắn hơi động, tự lẩm bẩm:
- Lăng Vô Hư...!
- Sở đốc, người làm sao vậy?
Kỳ Hoành thấy thần sắc Sở Hoan có chút không ổn, nhẹ giọng hỏi.
Sở Hoan lắc đầu:
- Không có gì!
Rồi quay sang nhìn Thiên Mạc ở phía đông.
Một lúc sau, đột nhiên hỏi:
- Kỳ Hoành, ngươi nói xem, Tề Vương có bằng lòng đến Tây Bắc hay không?
Kỳ Hoành suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn là không rồi. Vùng đất Tây Bắc lạnh khủng khiếp, hơn nữa, Tề Vương là Phụ quốc, không thể rời khỏi kinh thành được.
Sở Hoan gật gật đầu, dường như có điều suy nghĩ.
- Nhưng nếu Thái tử thôi thúc, Tề Vương không có cách nào ngăn chặn, như vậy Tề Vương sẽ cảm thấy lưu lại kinh thành cũng không an toàn, chắc hẳn sẽ phải đi khỏi đó.
Kỳ Hoành khẽ nói:
- Chỉ có điều, nếu rời khỏi kinh thành, thì đi kiểu gì, ti chức không dám nói bừa nhưng có lẽ là đi về phía Bắc, tìm Thánh Thượng...!
Sở Hoan chớp mắt, khẽ nói:
- Vạn bất đắc dĩ, hắn ta vẫn sẽ phải rời khỏi kinh thành...!
Nói đến đây, bỗng khóe mắt Sở Hoan giật giật, đồng tử giãn ra, kêu lên:
- Không đúng...!
- Sở đốc, ngài sao vậy?
Sở Hoan trợn hai mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng:
- Không kịp rồi... Nếu như có chuyện thật...
Hắn nắm chặt nắm tay, thở dài:
- Chỉ e là ta thật sự đã tính sai. Chỉ mong... đừng có chuyện...!
Sở Hoan đang lo lắng Tề Vương, Tề Vương lúc này đây lại đang nhớ đến Sở Hoan.
Thái Tử hạ lệnh, giam lỏng Tề Vương, Tề Vương không có lời nào để nói, gã thật không ngờ, kết quả lại như vậy, nghe được tin Lăng Vô Hư chết trong ngục, Tề Vương càng thêm hoảng sợ.
Lăng Vô Hư trù tính âm mưu, mua chuộc đào kép, vu cáo cho con của Hình Bộ Thượng thư. Sự việc bại lộ, bị giam vào ngục, ở trong ngục đã sợ tội tự tử. Việc này đã lan truyền khắp kinh thành. Tề Vương đã sớm biết việc này, điều gã nghĩ đến đầu tiên là Lăng Vô Hư tuyệt không phải sợ tội tự tử, mà rất có thể đã bị người ta giết hại trong ngục.
Tuy nhiên, trong tay gã không có chứng cứ, hơn nữa, tình hình hiện tại, bọn gã bị cấm túc, căn bản không thể ra khỏi cửa Vương phủ.
Binh mã mà Thái Tử điều tới, trên danh nghĩa là bảo vệ Tề Vương, nhưng trên thực tế là giam lỏng Tề Vương trong Tề Vương phủ, đội vệ binh của Vương phủ cũng bị điều đi gần hết, chỉ để lại Quang can tư lệnh Mã Trọng Hành.
Mã Trọng Hành là thống lĩnh đội vệ binh của Tề Vương phủ, khi Thái Tử phái người điều đội vệ binh của Vương phủ đi, hai bên suýt nữa gây chiến, xung đột vũ trang, cuối cùng thì Mã Trọng Phụng vẫn ở lại Tề Vương phủ, chỉ điều những thị vệ khác đi.
Mặc dù biểu hiện của Mã Trọng Hành là rất trung dũng nhưng nhiều người lại thấy là Mã Trọng Hành quá ngu xuẩn. Tề Vương rõ ràng đã là hoàng hôn Tây Sơn, thời điểm này còn đi theo Tề Vương, căn bản là không có tiền đồ, càng không thể vì Tề Vương mà đắc tội với Thái Tử, vậy mà Mã Trọng Hành lại một mực làm vậy. Trừ một vài người cảm thấy Mã Trọng Hành là trung dũng, hiệp nghĩa ra, đại da số đầu cảm thấy Mã Trọng Hành sớm muộn gì cũng không có kết cục tốt.
Hạ nhân trong Vương phủ dù không bị Thái Tử hạ lênh điều đi nhưng mấy ngày tiếp theo, cũng lén lút trốn khỏi Vương phủ, liên tiếp trong mấy ngày sau, hạ nhân trong Vương phủ đã đi hết một nửa. Tề Vương căn bản không có tâm tư nào mà quản những việc này, để bọn họ tùy ý rời đi, chiếu theo pháp lệnh của đế quốc, những người hầu bỏ đi, nếu bị quan phủ bắt lại được, sẽ bị xử phạt rất nghiêm trọng, huống chi là hạ nhân của Vương phủ.
Mặc dù kinh đô phủ quả đúng là có phái người đi tìm, nhưng kết quả là không tìm được ai về, hơn nữa, Tề Vương cũng không vội, kinh đô phủ cũng mắt nhắm mắt mở, sau đó, cũng dứt khoát không đem tinh lực lãng phí vào việc này nữa. Cuối cùng Tề Vương phủ chỉ còn lại mấy người già yếu, Mã Trọng Hành và Trường sử của Vương phủ - Lô Hạo Sinh, chỉ có thể gắng sức giữ cái vẻ bên ngoài.
Về phần sinh hoạt hàng ngày của Tề Vương, chỉ có Lăng Sương ở bên cạnh lo liệu.
Phong cảnh một thời của Tề Vương phủ đã không còn, cổng và sân vắng vẻ, thật sự vô cùng im ắng, hiu quạnh, suốt ngày, Tề Vương phủ cũng như lớp băng tuyết tích tụ trong sân, vô cùng lạnh lẽo. Khắp Vương phủ rộng lớn hay cả trên nửa cái sân nhỏ cũng không thấy một bóng người.
/1596
|