Tâm trạng Tiếu Hằng bây giờ cũng không được tốt.
Thân là cháu ruột của Tiếu Hoán Chương, những năm gần đây, Tiếu Hằng được Tiếu Hoán Chương tin tưởng coi trọng, nhiều chuyện cơ mật đều phái Tiếu Hằng tự mình đi làm.
Nhưng mà, Tiếu Hằng cũng không thật sự vui vẻ.
Trong thân tộc của Tiếu Hoán Chương, nhân tài có thể chống đỡ một phương cũng không phải nhiều, mà Tiếu Hằng lại là một trong số ít những người đó, cái gọi là người tài, đúng là luôn có nhiều việc phải làm, Tiếu Hằng cũng đã vì Tiếu Hoán Chương Đông mà chạy đông chạy tây.
Chỉ là, trong lòng Tiếu Hằng cuối cùng vẫn có một điều khó chịu, tuy nói y làm nhiều việc cho Tiếu Hoán Chương, nhưng hình như không được tưởng thưởng xứng đáng, cho tới na cũng chỉ có chút quan chức ở ti Lại Bộ tại Bắc Sơn, có lẽ bởi vì Tiếu Hoán Chương thấy Tiếu Hằng là cháu ruột, không xem y là người ngoài, cho nên khó tránh có lúc lơ là với y, nhưng hai đứa con trai của Tiếu Hoán Chương đều đảm nhận chức vị quan trọng ở Bắc Sơn, so tài cán, hai người con trai Tiếu gia kém xa y, mà bọn họ lại có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Lần này đến Sóc Tuyền, trong lòng Tiếu Hằng có chút không vững vàng, không phải y không muốn đi chuyến này, nhưng nghĩ đến Tiếu Hoan Chương không chịu thăng quan tiến chức cho mình, mà hễ có việc khẩn cấp thì lại muốn mình gánh vác.
Đi Sóc Tuyền lần này, có thể còn mạng trở về hay không cũng không rõ.
Tiếu Hằng đang suy nghĩ lung tung, thì trong phủ tổng đốc có một người đi ra, khuôn mặt tuấn tú của Tiếu Hằng lập tức hiện lên nụ cười thân thiện, chắp tay nói:
- Kỳ đại ca, không biết tổng đốc đại nhân có ở trong phủ không?
Hắn biết người trước mắt là đội trưởng đội hộ vệ bên cạnh Sở Hoan, mở miệng liền một tiếng "đại ca", đã khiêm tốn lại có cảm giác thân cận, nhiều năm giao thiệp quan hệ như vậy, Tiếu Hằng biết rõ làm sao có thể tranh thủ tiếp cận người khác.
- Tổng đốc đại nhân đang ở trong phủ.
Kỳ Hoành mặt không biểu hiện gì nói.
Tiếu Hằng cười nói:
- Xem ra hôm nay tiểu đệ đến đúng lúc rồi!
- Vậy cũng chưa chắc.
Kỳ Hoành lắc đầu.
Tiếu Hằng khẽ giật mình, Kỳ Hoành đã nói:
- Sở đốc mặc dù ở trong phủ, nhưng cũng không muốn gặp ngươi!
Thanh âm của gã rất lãnh đạm, còn trưng nguyên bộ mặt thối, thật giống như Tiếu Hằng thiếu nợ gã vậy.
Nếu là người khác, lúc này e rằng khó mà cười được, nhưng Tiếu Hằng vẫn cười được, hơn nữa chắp tay nói:
- Tiểu đệ hiểu tâm trạng của Sở đốc, cũng hiểu sự bất mãn của các vị, nhưng lần này tiểu đệ đến đây, chính là muốn giải thích hiểu lầm, rất có thành ý mà tới.
- Ta là người thô kệch, nhìn không ra thành ý gì.
Kỳ Hoành lắc đầu nói:
- Tiếu công tử hay là về đi thôi.
Hắn xưng hô Tiếu Hằng là "công tử", không gọi là "đại nhân", nghĩa là cả thân phận chính thức của Tiếu Hằng cũng không được thừa nhận.
Tiếu Hằng thở dài, nói:
- Kỳ đại ca, hôm nay Tây Bắc rung chuyển, giặc cướp và... !
Kỳ Hoành nhíu mày ngắt lời nói:
- Tiếu công tử, thứ cho ta là người thô kệch, Tây Bắc rung chuyển, giặc cướp khắp nơi, và ngươi đến bái kiến Sở đốc có quan hệ gì với nhau?
- Giặc cướp tàn sát bừa bãi dân chúng, Bắc Sơn và Tây Quan là một thể, Sở đốc bình định nội loạn ở Tây Quan, thiên hạ đều mừng, ta đến đây thứ nhất là chúc mừng Sở đốc, thứ hai là phụng lệnh thúc phụ, đến giải thích với Sở đốc một ít sự tình, thuận tiện thương nghị tiếp theo tiêu diệt loạn phỉ như thế nào, để trả lại sự yên bình cho dân chúng Tây Bắc.
Thấy bộ dạng Kỳ Hoành như hiểu như không, Tiếu Hằng xem như mình đả động được Kỳ Hoành, chân thành nói:
- Kỳ đại ca, xin giúp bẩm báo lại một tiếng, hôm nay thật sự có việc gấp muốn gặp Sở đốc.
Kỳ Hoành suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Tiếu công tử chờ một chút, ta lại đi bẩm báo một tiếng.
- Làm phiền, làm phiền!
Kỳ Hoành đi lần này, để cho Tiếu Hằng đợi hơn nửa canh giờ, Tiếu Hằng thầm nghĩ, cho dù ngươi chạy mười vòng quanh phủ tổng đốc, cũng chưa chắc cần nhiều thời gian như vậy, lúc y đang hơi mất kiên nhẫn cau mày, lại thấy Kỳ Hoành đang nghênh ngang đi đến, lập tức tươi cười, bước tới đón, còn chưa nói gì, Kỳ Hoành đã nói:
- Tiếu công tử, thành ý của ngươi, ta đã bẩm báo Sở đốc. Sở đốc cũng may vẫn còn nhớ ngươi... !
Tiếu Hằng vui vẻ, luôn miệng nói:
- Phải, phải, phải, lần trước Sở đốc đến Sóc Tuyền nhậm chức, tiểu đệ may mắn có duyên gặp mặt Sở đốc một lần... !
- Sở đốc cũng muốn nghe ngươi nói, nhưng ngài ấy hiện tại đang cùng quan viên thuộc cấp thương nghị đại sự, trong thời gian ngắn vẫn không thể gặp ngươi.
Kỳ Hoành do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Tiếu công tử nếu không muốn chờ, có thể về trước đi, ngày khác trở lại bái kiến, nếu muốn chờ..., sợ rằng phải mất chút thời gian.
- Sở đốc công vụ bề bộn, đó là cần chính yêu dân, tiểu đệ tất nhiên phải chờ.
- Đã như vậy, Tiếu công tử đi theo ta.
Kỳ Hoành xoay người nói:
- Ngươi vào phủ uống chén trà trước, đợi đến lúc Sở đốc rảnh rỗi, ta liền dẫn ngươi đi gặp ngài.
Tiếu Hằng liên tục chắp tay:
- Làm phiền, làm phiền!
Kỳ Hoành đưa y đưa đến một sảnh nhỏ trong phủ, cho người châm trà mang lên, ngồi với Tiếu Hằng chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói:
- Tiếu công tử ngồi trước, ta còn có chút việc phải xử lý, ngươi ở nơi này, sẽ không có người quấy rầy, Sở đốc xong việc sẽ gặp ngươi ngay, xin tiểu công tử bình tĩnh đừng vội.
- Kỳ đại ca cứ đi đi, ta ở đây chờ Sở đốc!
Chờ Kỳ Hoành ra ngoài rồi, Tiếu Hằng bưng chén trà thưởng thức một ngụm, nhìn chung quanh, phát hiện trong sảnh bố trí hết sức đơn giản, nhưng cũng rất sạch sẽ, chỉ là trong sảnh ngoài sảnh, hoàn toàn tĩnh mịch, quạnh quẽ khác thường.
Tiếu Hằng ngồi một lát, đang hơi mất kiên nhẫn, lại nhìn thấy nha hoàn dung mạo thanh tú xinh xắn từ ngoài đi vào, nhìn Tiếu Hằng cung kính nói:
- Nô tì châm thêm trà cho công tử!
Tiếu Hằng ưu nhã cười cười, tiểu nha hoàn châm đầy chén trà cho Tiếu Hằng. Tiếu Hằng nhìn chăm chăm vào nàng, tiểu nha hoàn hình như phát hiện ra, khuôn mặt ửng hồng, Tiếu Hằng thấy bốn bề vắng lặng, nhẹ giọng cười nói:
- Nàng tên là gì?
- A..., nô tì tên Ngân Hương!
- Ngân Hương?
Tiếu Hằng mỉm cười nói:
- Tên rất đẹp... !
Một tay y chạm kẽ vào tay tiểu nha hoàn, thân thể tiểu nha hoàn run lên, vội vàng rút tay về, liền nghe thanh âm "loảng xoảng, loảng xoảng" vang lên, chén trà trong tay Tiếu Hằng đã ngã rơi xuống đất vỡ nát.
- A, nô tì đáng chết, nô tì đáng chết, xin công tử đừng trách tội, nô tì lập tức thu dọn ngay, nô tì đáng chết... !
Tiểu nha hoàn Ngân Hương vạn phần hoảng sợ, luôn miệng xin lỗi, quỳ xuống thu dọn mảnh vỡ.
Tiếu Hằng cúi người xuống, dịu dàng nói:
- Nàng có bị phỏng không? Không trách nàng, là ta tự mình đánh vỡ, không liên quan gì đến nàng.
Hai mắt y sáng như sao, vô cùng thu hút, tiểu nha hoàn ngẩng đầu nhìn một cái, bốn mắt nhìn nhau, gương mặt thanh tú kia lập tức đỏ lên, cúi đầu, Tiếu Hằng ôn nhu nói:
- Dung mạo nàng thật đẹp, không nên làm loại việc nặng nhọc này... !
Tiểu nha hoàn cúi đầu, cắn đôi môi đỏ mọng, nói khẽ:
- Nô tì... Nô tì là người hầu kẻ hạ... !
- Số mạng con người không phải do ông trời định đoạt, mà phải do bản thân tự thay đổi.
Tiếu Hằng khẽ thở dài:
- Dung mạo nàng xinh đẹp, nhất định sẽ làm cho rất nhiều người động lòng... !
- Công tử... công tử nói đùa... !
Tiểu nha hình như chưa bao giờ được người khác khen ngợi như vậy, càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Tiếu Hằng liếc ngoài cửa một cái, xác định không người, đưa tay ra, dùng một ngón tay nhẹ nhàng đỡ dưới cằm Ngân Hương. Ngân Hương giật mình kinh hãi, muốn né tránh, Tiếu Hằng dùng giọng điệu hết sức nhẹ nói:
- Đừng động, để ta xem xem một chút, ta không phải người xấu.
Giọng y êm đềm như nước, vô cùng ấm áp, Ngân Hương cũng thật không né tránh, khuôn mặt bị ngón tay Tiếu Hằng chạm vào, cũng không thể nói là xinh đẹp, có sáu bảy phần nhan sắc, được ở chỗ trẻ trung thanh tú, nhưng Tiếu Hằng giống như giật nảy mình, thất thanh nói:
- Thì ra... thì ra là nàng?
Ngân Hương khẽ giật mình, chớp chớp mắt, hỏi:
- Công tử, người nói cái gì?
- Thật là giống quá.
Tiếu Hằng hình như không nghe thấy Ngân Hương đang hỏi, đôi mắt chớp động, cảm thán nói:
- Ngân Hương, nàng có biết không, ta cho tới nay, luôn có một giấc mộng, trong mộng có đóa hoa tiên hương thơm ngào ngạt, từ trên trời bay xuống, biến thành một cô nương, nàng xinh đẹp vô cùng, ta vẫn luôn nguyện rằng, nhất định phải lấy cô nương trong làm vợ, chỉ là ta vẫn tưởng đây chỉ là cảnh trong mơ, bây giờ mới biết, đó lại là sự thật... !
Ngân Hương mờ mịt nói:
- Công tử, lời của người nói, nô tì... nô tì nghe không hiểu... !
- Ngân Hương, nàng và cô nương trong mộng của ta giống nhau như đúc.
Ánh mắt Tiếu Hằng lóe lên vui vẻ:
- Đúng rồi, nàng tên Ngân Hương, Ngân Hương... Hương hoa... !
Y kích động lên một phát nắm lấy tay Ngân Hương:
- Ngân Hương, là nàng, nàng chính là cô nương trong mộng của ta, ta tìm được nàng rồi... !
Ngân Hương vẻ mặt ngạc nhiên, mãi đến khi Tiếu Hằng nắm chặt tay nàng, nàng rốt cuộc hồi phục tinh thần, vội vàng giãy giụa, run giọng nói:
- Công tử, người... Người hiểu lầm rồi, nô tì chỉ là một người hầu, không phải... không phải tiên cô trong mộng của người... !
Tiếu Hằng lắc đầu nói:
- Ta tin tưởng tình duyên trời định, phủ tổng đốc có nhiều người hầu như vậy, sao hôm nay lại là nàng đến cạnh ta... Đây là ý trời, Ngân Hương, ta muốn cưới nàng làm vợ!
Ngân Hương lộ vẻ không thể tưởng tượng, nhất thời nói không nên lời, Tiếu Hằng vội vàng hỏi:
- Ngân Hương, nàng không tin tưởng ta?
Ngân Hương rốt cuộc lấy lại tinh thần, khuôn mặt trắng nõn lúc này đã ửng hồng một mảnh, cúi đầu xuống:
- Công tử, người... Người lấy Ngân Hương ra đùa giỡn... !
- Ngân Hương, nàng biết ta là ai không?
- Không biết.
Ngân Hương lắc đầu nói:
- Người là khách của lão gia, nhất định là người cao quý!
- Ta là cháu ruột của tổng đốc Bắc Sơn.
Tiếu Hằng nghiêm mặt nói:
- Đến nay chưa lập gia đình, chính là vì muốn tìm tiên cô trong mộng, Ngân Hương, nàng chính là tiên cô trong mộng, ta rốt cuộc tìm được nàng rồi.
Ngân Hương trở tay không kịp, rõ ràng không ngờ lại xảy ra một màn thế này, hơi luống cuống tay chân, lần nữa quỳ xuống, cúi đầu, vội vàng thu dọn mảnh vỡ chén trà:
- Công tử, người... Người nói gì ta không hiểu, ta... !
Nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Tiếu Hằng nhẹ nhàng nói:
- Ngân Hương, ta biết nàng nhất thời không thể tiếp nhận, ta ở khách sạn Hưng Long cách đây ba con phố, ta tên là Tiếu Hằng, rất dễ tìm được ta, nếu nàng tin lời ta, thì cứ đến tìm ta…!
- Ta... Ta sẽ không đi, ta chỉ là người hầu... !
Ngân Hương không dám ngẩn đầu.
- Nàng cũng không phải trời sinh làm người hầu.
Tiếu Hằng nói:
- Ta muốn cưới nàng, chúng ta kết hôn xong, ngươi chính là phu nhân nhà quan, là quý phu nhân, vinh hoa phú quý, hưởng cả đời không hết!
Thân là cháu ruột của Tiếu Hoán Chương, những năm gần đây, Tiếu Hằng được Tiếu Hoán Chương tin tưởng coi trọng, nhiều chuyện cơ mật đều phái Tiếu Hằng tự mình đi làm.
Nhưng mà, Tiếu Hằng cũng không thật sự vui vẻ.
Trong thân tộc của Tiếu Hoán Chương, nhân tài có thể chống đỡ một phương cũng không phải nhiều, mà Tiếu Hằng lại là một trong số ít những người đó, cái gọi là người tài, đúng là luôn có nhiều việc phải làm, Tiếu Hằng cũng đã vì Tiếu Hoán Chương Đông mà chạy đông chạy tây.
Chỉ là, trong lòng Tiếu Hằng cuối cùng vẫn có một điều khó chịu, tuy nói y làm nhiều việc cho Tiếu Hoán Chương, nhưng hình như không được tưởng thưởng xứng đáng, cho tới na cũng chỉ có chút quan chức ở ti Lại Bộ tại Bắc Sơn, có lẽ bởi vì Tiếu Hoán Chương thấy Tiếu Hằng là cháu ruột, không xem y là người ngoài, cho nên khó tránh có lúc lơ là với y, nhưng hai đứa con trai của Tiếu Hoán Chương đều đảm nhận chức vị quan trọng ở Bắc Sơn, so tài cán, hai người con trai Tiếu gia kém xa y, mà bọn họ lại có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Lần này đến Sóc Tuyền, trong lòng Tiếu Hằng có chút không vững vàng, không phải y không muốn đi chuyến này, nhưng nghĩ đến Tiếu Hoan Chương không chịu thăng quan tiến chức cho mình, mà hễ có việc khẩn cấp thì lại muốn mình gánh vác.
Đi Sóc Tuyền lần này, có thể còn mạng trở về hay không cũng không rõ.
Tiếu Hằng đang suy nghĩ lung tung, thì trong phủ tổng đốc có một người đi ra, khuôn mặt tuấn tú của Tiếu Hằng lập tức hiện lên nụ cười thân thiện, chắp tay nói:
- Kỳ đại ca, không biết tổng đốc đại nhân có ở trong phủ không?
Hắn biết người trước mắt là đội trưởng đội hộ vệ bên cạnh Sở Hoan, mở miệng liền một tiếng "đại ca", đã khiêm tốn lại có cảm giác thân cận, nhiều năm giao thiệp quan hệ như vậy, Tiếu Hằng biết rõ làm sao có thể tranh thủ tiếp cận người khác.
- Tổng đốc đại nhân đang ở trong phủ.
Kỳ Hoành mặt không biểu hiện gì nói.
Tiếu Hằng cười nói:
- Xem ra hôm nay tiểu đệ đến đúng lúc rồi!
- Vậy cũng chưa chắc.
Kỳ Hoành lắc đầu.
Tiếu Hằng khẽ giật mình, Kỳ Hoành đã nói:
- Sở đốc mặc dù ở trong phủ, nhưng cũng không muốn gặp ngươi!
Thanh âm của gã rất lãnh đạm, còn trưng nguyên bộ mặt thối, thật giống như Tiếu Hằng thiếu nợ gã vậy.
Nếu là người khác, lúc này e rằng khó mà cười được, nhưng Tiếu Hằng vẫn cười được, hơn nữa chắp tay nói:
- Tiểu đệ hiểu tâm trạng của Sở đốc, cũng hiểu sự bất mãn của các vị, nhưng lần này tiểu đệ đến đây, chính là muốn giải thích hiểu lầm, rất có thành ý mà tới.
- Ta là người thô kệch, nhìn không ra thành ý gì.
Kỳ Hoành lắc đầu nói:
- Tiếu công tử hay là về đi thôi.
Hắn xưng hô Tiếu Hằng là "công tử", không gọi là "đại nhân", nghĩa là cả thân phận chính thức của Tiếu Hằng cũng không được thừa nhận.
Tiếu Hằng thở dài, nói:
- Kỳ đại ca, hôm nay Tây Bắc rung chuyển, giặc cướp và... !
Kỳ Hoành nhíu mày ngắt lời nói:
- Tiếu công tử, thứ cho ta là người thô kệch, Tây Bắc rung chuyển, giặc cướp khắp nơi, và ngươi đến bái kiến Sở đốc có quan hệ gì với nhau?
- Giặc cướp tàn sát bừa bãi dân chúng, Bắc Sơn và Tây Quan là một thể, Sở đốc bình định nội loạn ở Tây Quan, thiên hạ đều mừng, ta đến đây thứ nhất là chúc mừng Sở đốc, thứ hai là phụng lệnh thúc phụ, đến giải thích với Sở đốc một ít sự tình, thuận tiện thương nghị tiếp theo tiêu diệt loạn phỉ như thế nào, để trả lại sự yên bình cho dân chúng Tây Bắc.
Thấy bộ dạng Kỳ Hoành như hiểu như không, Tiếu Hằng xem như mình đả động được Kỳ Hoành, chân thành nói:
- Kỳ đại ca, xin giúp bẩm báo lại một tiếng, hôm nay thật sự có việc gấp muốn gặp Sở đốc.
Kỳ Hoành suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Tiếu công tử chờ một chút, ta lại đi bẩm báo một tiếng.
- Làm phiền, làm phiền!
Kỳ Hoành đi lần này, để cho Tiếu Hằng đợi hơn nửa canh giờ, Tiếu Hằng thầm nghĩ, cho dù ngươi chạy mười vòng quanh phủ tổng đốc, cũng chưa chắc cần nhiều thời gian như vậy, lúc y đang hơi mất kiên nhẫn cau mày, lại thấy Kỳ Hoành đang nghênh ngang đi đến, lập tức tươi cười, bước tới đón, còn chưa nói gì, Kỳ Hoành đã nói:
- Tiếu công tử, thành ý của ngươi, ta đã bẩm báo Sở đốc. Sở đốc cũng may vẫn còn nhớ ngươi... !
Tiếu Hằng vui vẻ, luôn miệng nói:
- Phải, phải, phải, lần trước Sở đốc đến Sóc Tuyền nhậm chức, tiểu đệ may mắn có duyên gặp mặt Sở đốc một lần... !
- Sở đốc cũng muốn nghe ngươi nói, nhưng ngài ấy hiện tại đang cùng quan viên thuộc cấp thương nghị đại sự, trong thời gian ngắn vẫn không thể gặp ngươi.
Kỳ Hoành do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Tiếu công tử nếu không muốn chờ, có thể về trước đi, ngày khác trở lại bái kiến, nếu muốn chờ..., sợ rằng phải mất chút thời gian.
- Sở đốc công vụ bề bộn, đó là cần chính yêu dân, tiểu đệ tất nhiên phải chờ.
- Đã như vậy, Tiếu công tử đi theo ta.
Kỳ Hoành xoay người nói:
- Ngươi vào phủ uống chén trà trước, đợi đến lúc Sở đốc rảnh rỗi, ta liền dẫn ngươi đi gặp ngài.
Tiếu Hằng liên tục chắp tay:
- Làm phiền, làm phiền!
Kỳ Hoành đưa y đưa đến một sảnh nhỏ trong phủ, cho người châm trà mang lên, ngồi với Tiếu Hằng chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói:
- Tiếu công tử ngồi trước, ta còn có chút việc phải xử lý, ngươi ở nơi này, sẽ không có người quấy rầy, Sở đốc xong việc sẽ gặp ngươi ngay, xin tiểu công tử bình tĩnh đừng vội.
- Kỳ đại ca cứ đi đi, ta ở đây chờ Sở đốc!
Chờ Kỳ Hoành ra ngoài rồi, Tiếu Hằng bưng chén trà thưởng thức một ngụm, nhìn chung quanh, phát hiện trong sảnh bố trí hết sức đơn giản, nhưng cũng rất sạch sẽ, chỉ là trong sảnh ngoài sảnh, hoàn toàn tĩnh mịch, quạnh quẽ khác thường.
Tiếu Hằng ngồi một lát, đang hơi mất kiên nhẫn, lại nhìn thấy nha hoàn dung mạo thanh tú xinh xắn từ ngoài đi vào, nhìn Tiếu Hằng cung kính nói:
- Nô tì châm thêm trà cho công tử!
Tiếu Hằng ưu nhã cười cười, tiểu nha hoàn châm đầy chén trà cho Tiếu Hằng. Tiếu Hằng nhìn chăm chăm vào nàng, tiểu nha hoàn hình như phát hiện ra, khuôn mặt ửng hồng, Tiếu Hằng thấy bốn bề vắng lặng, nhẹ giọng cười nói:
- Nàng tên là gì?
- A..., nô tì tên Ngân Hương!
- Ngân Hương?
Tiếu Hằng mỉm cười nói:
- Tên rất đẹp... !
Một tay y chạm kẽ vào tay tiểu nha hoàn, thân thể tiểu nha hoàn run lên, vội vàng rút tay về, liền nghe thanh âm "loảng xoảng, loảng xoảng" vang lên, chén trà trong tay Tiếu Hằng đã ngã rơi xuống đất vỡ nát.
- A, nô tì đáng chết, nô tì đáng chết, xin công tử đừng trách tội, nô tì lập tức thu dọn ngay, nô tì đáng chết... !
Tiểu nha hoàn Ngân Hương vạn phần hoảng sợ, luôn miệng xin lỗi, quỳ xuống thu dọn mảnh vỡ.
Tiếu Hằng cúi người xuống, dịu dàng nói:
- Nàng có bị phỏng không? Không trách nàng, là ta tự mình đánh vỡ, không liên quan gì đến nàng.
Hai mắt y sáng như sao, vô cùng thu hút, tiểu nha hoàn ngẩng đầu nhìn một cái, bốn mắt nhìn nhau, gương mặt thanh tú kia lập tức đỏ lên, cúi đầu, Tiếu Hằng ôn nhu nói:
- Dung mạo nàng thật đẹp, không nên làm loại việc nặng nhọc này... !
Tiểu nha hoàn cúi đầu, cắn đôi môi đỏ mọng, nói khẽ:
- Nô tì... Nô tì là người hầu kẻ hạ... !
- Số mạng con người không phải do ông trời định đoạt, mà phải do bản thân tự thay đổi.
Tiếu Hằng khẽ thở dài:
- Dung mạo nàng xinh đẹp, nhất định sẽ làm cho rất nhiều người động lòng... !
- Công tử... công tử nói đùa... !
Tiểu nha hình như chưa bao giờ được người khác khen ngợi như vậy, càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Tiếu Hằng liếc ngoài cửa một cái, xác định không người, đưa tay ra, dùng một ngón tay nhẹ nhàng đỡ dưới cằm Ngân Hương. Ngân Hương giật mình kinh hãi, muốn né tránh, Tiếu Hằng dùng giọng điệu hết sức nhẹ nói:
- Đừng động, để ta xem xem một chút, ta không phải người xấu.
Giọng y êm đềm như nước, vô cùng ấm áp, Ngân Hương cũng thật không né tránh, khuôn mặt bị ngón tay Tiếu Hằng chạm vào, cũng không thể nói là xinh đẹp, có sáu bảy phần nhan sắc, được ở chỗ trẻ trung thanh tú, nhưng Tiếu Hằng giống như giật nảy mình, thất thanh nói:
- Thì ra... thì ra là nàng?
Ngân Hương khẽ giật mình, chớp chớp mắt, hỏi:
- Công tử, người nói cái gì?
- Thật là giống quá.
Tiếu Hằng hình như không nghe thấy Ngân Hương đang hỏi, đôi mắt chớp động, cảm thán nói:
- Ngân Hương, nàng có biết không, ta cho tới nay, luôn có một giấc mộng, trong mộng có đóa hoa tiên hương thơm ngào ngạt, từ trên trời bay xuống, biến thành một cô nương, nàng xinh đẹp vô cùng, ta vẫn luôn nguyện rằng, nhất định phải lấy cô nương trong làm vợ, chỉ là ta vẫn tưởng đây chỉ là cảnh trong mơ, bây giờ mới biết, đó lại là sự thật... !
Ngân Hương mờ mịt nói:
- Công tử, lời của người nói, nô tì... nô tì nghe không hiểu... !
- Ngân Hương, nàng và cô nương trong mộng của ta giống nhau như đúc.
Ánh mắt Tiếu Hằng lóe lên vui vẻ:
- Đúng rồi, nàng tên Ngân Hương, Ngân Hương... Hương hoa... !
Y kích động lên một phát nắm lấy tay Ngân Hương:
- Ngân Hương, là nàng, nàng chính là cô nương trong mộng của ta, ta tìm được nàng rồi... !
Ngân Hương vẻ mặt ngạc nhiên, mãi đến khi Tiếu Hằng nắm chặt tay nàng, nàng rốt cuộc hồi phục tinh thần, vội vàng giãy giụa, run giọng nói:
- Công tử, người... Người hiểu lầm rồi, nô tì chỉ là một người hầu, không phải... không phải tiên cô trong mộng của người... !
Tiếu Hằng lắc đầu nói:
- Ta tin tưởng tình duyên trời định, phủ tổng đốc có nhiều người hầu như vậy, sao hôm nay lại là nàng đến cạnh ta... Đây là ý trời, Ngân Hương, ta muốn cưới nàng làm vợ!
Ngân Hương lộ vẻ không thể tưởng tượng, nhất thời nói không nên lời, Tiếu Hằng vội vàng hỏi:
- Ngân Hương, nàng không tin tưởng ta?
Ngân Hương rốt cuộc lấy lại tinh thần, khuôn mặt trắng nõn lúc này đã ửng hồng một mảnh, cúi đầu xuống:
- Công tử, người... Người lấy Ngân Hương ra đùa giỡn... !
- Ngân Hương, nàng biết ta là ai không?
- Không biết.
Ngân Hương lắc đầu nói:
- Người là khách của lão gia, nhất định là người cao quý!
- Ta là cháu ruột của tổng đốc Bắc Sơn.
Tiếu Hằng nghiêm mặt nói:
- Đến nay chưa lập gia đình, chính là vì muốn tìm tiên cô trong mộng, Ngân Hương, nàng chính là tiên cô trong mộng, ta rốt cuộc tìm được nàng rồi.
Ngân Hương trở tay không kịp, rõ ràng không ngờ lại xảy ra một màn thế này, hơi luống cuống tay chân, lần nữa quỳ xuống, cúi đầu, vội vàng thu dọn mảnh vỡ chén trà:
- Công tử, người... Người nói gì ta không hiểu, ta... !
Nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Tiếu Hằng nhẹ nhàng nói:
- Ngân Hương, ta biết nàng nhất thời không thể tiếp nhận, ta ở khách sạn Hưng Long cách đây ba con phố, ta tên là Tiếu Hằng, rất dễ tìm được ta, nếu nàng tin lời ta, thì cứ đến tìm ta…!
- Ta... Ta sẽ không đi, ta chỉ là người hầu... !
Ngân Hương không dám ngẩn đầu.
- Nàng cũng không phải trời sinh làm người hầu.
Tiếu Hằng nói:
- Ta muốn cưới nàng, chúng ta kết hôn xong, ngươi chính là phu nhân nhà quan, là quý phu nhân, vinh hoa phú quý, hưởng cả đời không hết!
/1596
|