Khóe miệng Trương Thúc Nghiêm hơi rúm lại, Sở Hoan lại không nhìn Hồ Tông Mậu, cho người đẩy Hồ Tông Mậu đến sát cạnh tường thành, chỉ vào Hồ Tông Mậu, nói với dân chúng dưới thành:
- Người này trước khi là tướng trấn thủ Hạ Châu Hồ Tông Mậu, triều đình đem việc quân ở Hạ Châu phó thác cho hắn, vốn là muốn hắn dẫn binh tiêu diệt giặc cướp ở Hạ Châu, bảo vệ bình an cho bách tính một phương, nhưng hắn lại khởi binh tạo phản, hơn nữa bắt ép dân phu, sửa thành đào hào, lại còn đẩy những người dân chưa từng trải qua huấn luyện ra chiến trường, để bọn họ chịu chết oan uổng. Các vị hương thân, hôm nay bản đốc cũng không quyết định sống chết của hắn, bản đốc đem quyết định đó giao cho mọi người. Mọi người nói cho bản đốc, kẻ gây họa cho dân chúng như vậy, còn có thể sống sót tiếp không?
Dân chúng Kim Châu bây giờ đã coi Sở Hoan như Bồ Tát sống, bọn họ cũng không cần để ý nguyên quá trình cuối cùng xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ biết, Sở Hoan là quan tốt, đối địch với Sở Hoan, tất nhiên không phải là thứ tốt lành gì, có người kêu to lên:
- Giết chết tên cẩu quan này!
Trong nhất thời, dân chúng nhao nhao kêu lên, gần như người nào cũng kêu gào muốn xử tử Hồ Tông Mậu.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, lớn tiếng nói:
- Được, hôm nay bản đốc liền thuận theo ý dân, đem hắn và đám người theo hắn làm loại xử tử trên đầu thành.
Trầm giọng nói:
- Người đâu, hành hình!
Một đám giáp sĩ đẩy Hồ Tông Mậu và đám người liên can đến bên cạnh tường thành, đem đầu của bọn hắn ấn lên bậc tường, ở đó sớm đã có binh sĩ cầm quỷ đầu đại đao, vươn người giơ đao trong tay lên, mọi người nhìn chằm chằm lên đầu tường, chỉ thấy Sở Hoan giơ tay, giữ yên một chút, cuối cùng hạ xuống.
Ánh đao chớp động, hơn mười cái đầu người lập tức rơi khỏi thân thể, từ trên đầu thành rơi xuống giống như đá rơi. Không ít dân chúng thấy tình cảnh máu me, có chút sợ hãi.
Mười mấy cái đầu người rơi ngay dưới tường thành, máu chảy đầm đìa, đáng sợ vô cùng.
Sở Hoan phất tay, binh sĩ đem mấy thân thể không đầu xuống, Sở Hoan lúc này mới thần sắc lạnh lùng, lớn tiếng nói:
- Bản đốc đã hứa, sẽ để cho mọi người an cư lạc nghiệp, bất cứ kẻ nào phá hoại sự yên ổn của Tây Quan, mặc kệ hắn là ai, bản đốc sẽ đối kháng tới cùng.
Trầm giọng nói:
- Phương Như Thủy ở đâu?
Trong đám người, một tướng lập tức bước ra, chắp tay nói:
- Có mạt tướng!
- Bản đốc lệnh cho ngươi trấn thủ Kim Châu, giặc cướp ở Kim Châu, bản đốc cũng giao cho ngươi.
Sở Hoan nhìn Phương Như Thủy, thần sắc trịnh trọng:
- Dân chúng Kim Châu cần yên ổn, bản đốc sẽ cho mọi người yên ổn, nhưng giặc cướp làm xằng làm bậy ở Kim Châu, bản đốc đều giao tất cả cho ngươi, nếu ngươi không thể bảo vệ dân chúng Kim Châu yên ổn, bản đốc cũng chỉ có thể chém đầu ngươi!
Phương Như Thủy hình như đã sớm biết mình sẽ ở lại trấn thủ Kim Châu, quì xuống, cung kính nói:
- Sở đốc yên tâm, đầu của mạt tướng, chỉ có thể mất khi tiêu diệt giặc cướp, tuyệt sẽ không chờ Sở đốc chém xuống!
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Bản đốc không muốn ngươi mất đầu, bản đốc chỉ cần ngươi bảo vệ bình an cho Kim Châu!
- Mạt tướng tuân mệnh!
Cha con Trương Thúc Nghiêm liếc nhau, khóe mắt giật giật, lúc này lại không dám nhiều lời.
Xử quyết Hồ Tông Mậu, phân công Phương Như Thủy xong, Sở Hoan mới cho giải tán dân chúng, trở về phủ đệ nhà họ Trương, gọi cha con Trương Thúc Nghiêm đến, hai người miễn cưỡng tươi cười, hành lễ với Sở Hoan.
Sở Hoan mỉm cười để hai người đứng dậy, nói với Trương Thúc Nghiêm:
- Biểu hiện của Trương tướng quân hôm nay khiến bản đốc rất hài lòng.
- Mạt tướng thề sống chết phục tùng Sở đốc, chỉ cần Sở đốc ra lệnh, cha con ta lên núi đao xuống biển lửa, cũng nhất định sẽ tuân theo lời ngài.
Trương Thúc Nghiêm nghiêm mặt nói.
Trương Hãn dù sao vẫn còn trẻ, nhịn không được hỏi:
- Sở đốc, ngài giao Kim Châu cho Phương Như Thủy, vậy không biết chúng ta... !
Chưa hết câu, Trương Thúc Nghiêm đã ngắt lời, nói:
- Sở đốc tự có sắp xếp.
Sở Hoan mỉm cười, nói:
- Trương tướng quân nói không sai, các ngươi trung thành như vậy, bản đốc sao lại không có sắp xếp. Tối hôm qua nói chuyện với Trương tướng, bản đốc nhớ là, hình như đang cân nhắc để cho cha con các ngươi theo bản đốc về Sóc Tuyền, với tài cán của Trương tướng quân, nhậm chức tại ti Binh bộ, hẳn là có thừa... !
Trương Thúc Nghiêm nói:
- Mạt tướng nguyện nghe theo sắp xếp của Sở đốc, vào Ti Binh bộ, mạt tướng nhất định dốc sức phục tùng Sở đốc.
Trương Thúc Nghiêm đa mưu túc trí, vốn tưởng rằng Kim Châu có Lang Nha Cốc, tất nhiên sẽ không thất thủ, nhưng y ngàn vạn lần không ngờ, Sở Hoan một chiêu bắt giặc bắt kẻ cầm đầu, khiến cho Kim Châu Binh chưa đổ máu đã bị chiếm đóng.
Trong lòng y đương nhiên vô cùng ảo não và phẫn nộ, nhưng y cũng biết, làm người phải xem tình thế, lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu, nếu cứ làm cứng, Sở Hoan cũng không ngại chém thêm vài cái đầu.
Chỉ có giữ được tính mạng, mới có thể Đông Sơn tái khởi.
Sở Hoan cười ha ha, nói:
- Còn có một việc, không thể không thương nghị với Trương tướng quân.
- Thương nghị thì không dám, Sở đốc có dặn dò gì, cứ cứ nói ra.
Trương Thúc Nghiêm vô cùng cung kính nhìn lên.
Sở Hoan suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Bởi vì Trương tướng quân và thiếu tướng quân còn phải nhận chức vị khác, cho nên Kim Châu đành tạm thời giao lại cho Phương Như Thủy. Mặc dù Kim Châu điều kiện khắc nghiệt, nhưng Phương Như Thủy cũng không dám kháng mệnh, chỉ là hắn lại xin bản đốc một điều, muốn phiền hai vị giúp đỡ cho!
Cha con họ Trương liếc nhau, trong mắt đều hiện ra vẻ nghi hoặc.
- Chuyện là thế này, Trương tướng quân trấn thủ Kim Châu, nhiều tướng lĩnh doanh chữ Cấn đều do Trương tướng quân cất nhắc.
Sở Hoan thở dài:
- Những này thuộc cấp này, đều là dũng sĩ trên sa trường, đi theo Trương tướng quân đã lâu, chỉ sợ không nỡ rời xa Trương tướng quân, với lại, Phương Như Thủy muốn sắp xếp lại doanh chữ Cấn, cho nên... Hắn lo lắng kinh nghiệm bản thân quá nông cạn, không khống chế nổi những thuộc hạ kia của Trương tướng quân, cho nên đề nghị với bản đốc, có thể nhờ Trương tướng quân đưa bọn họ theo luôn hay không!
Khóe mắt Trương Thúc Nghiêm co rúm, thật ra y sớm đã nghĩ đến chuyện này, thầm nghĩ mình bị điều đi cũng không sao, chỉ cần có thể giữ lại một số thuộc hạ tâm phúc ở Kim Châu, thì chưa chắc mình không có cơ hội đông sơn tái khởi. Mặc dù cảm thấy Sở Hoan sẽ đối phó thuộc hạ của mình, nhưng y vẫn còn nuôi một tia kỳ vọng. Đến khi nghe Sở Hoan nói như vậy, hy vọng cuối cùng của Trương Thúc Nghiêm cũng vỡ tan, tâm trạng nặng trĩu xuống, nhìn bộ mặt cười nói ôn hòa của Sở Hoan, nhất thời không nói nên lời.
Bùi Tích nãy giờ ngồi bên cạnh không lên tiếng, cuối cùng cười nói:
- Sở đốc, xem ra Trương tướng quân cảm kích nói không nên lời, thuộc cấp của Trương tướng quân dĩ nhiên không nỡ thấy Trương tướng quân điều đi nơi khác, mà Trương tướng quân chắc cũng không nỡ xa bọn họ.
Trương Thúc Nghiêm lòng đang rỉ máu, cuối cùng khôi phục lại tinh thần, nói:
- Sở đốc nói rất đúng, chỉ là... bọn họ cũng chỉ là kẻ vũ phu, theo mạt tướng rời đi, cũng không có chỗ dùng, nếu là ở lại Kim Châu, chưa hẳn là không giúp gì được cho Phương Như Thủy... !
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Cái này Trương tướng quân không cần phải lo lắng, bọn họ sẽ không đi Sóc Tuyền, bản đốc muốn để cho Trương tướng quân dẫn bọn họ về Thiên Sơn một chuyến, bọn họ phần lớn đều là người sinh trưởng ở Thiên Sơn, nay vinh quang trở về quê cũ, với tài năng của bọn họ, có lẽ sẽ được Chu tổng đốc trọng dụng.
Lời vừa nói ra, cha con họ Trương đều biến sắc, Trương Thúc Nghiêm thất thanh nói:
- Thiên Sơn?
Dù y cáo già, xảo quyệt, bình thường không lộ sắc mặt, nhưng lúc này, cũng không khỏi hoảng sợ, nói:
- Sở đốc, ngài... ngài nói là muốn mạt tướng dẫn bọn họ trở về Thiên Sơn?
Sở Hoan gật đầu cười nói:
- Đúng là như thế. Bản đốc muốn điều Trương tướng quân vào Ti Binh bộ, nhưng nói cho cùng, dù sao Trương tướng quân lúc trước cũng là người Chu tổng đốc giới thiệu, lễ tiết ngoài mặt vẫn phải có, Trương tướng quân trở lại Thiên Sơn, nói với Chu tổng đốc một tiếng, thuận tiện dẫn đám thuộc hạ về Thiên Sơn, bản đốc nghĩ, Chu tổng đốc cũng là hiểu người thời cuộc, quyết sẽ không cản trở tiền đồ của Trương tướng quân, chắc sẽ để cho Trương tướng quân đi Sóc Tuyền nhậm chức, Trương tướng quân nên đi sớm về sớm, vị trí chủ sự ti Binh bộ, bản đốc sẽ giữ lại cho ngươi !
Cha con họ Trương mặt xám như tro, ánh mắt Trương Thúc Nghiêm hiện ra vẻ tuyệt vọng, nói:
- Sở đốc, mạt tướng hận Chu Lăng Nhạc thấu xương, cũng không muốn gặp lại hắn, xin Sở đốc khai ân, đừng buộc mạt tướng đi Thiên Sơn.
- Chẳng lẽ Trương tướng quân sợ Chu tổng đốc?
Sở Hoan thở dài:
- Thật ra Trương tướng quân không cần như vậy, tuy nói Chu tổng đốc có đôi lúc hơi hồ đồ, nhưng mà theo bản đốc thấy, vẫn là một người hiểu chuyện, bản đốc đã muốn dùng Trương tướng quân, chắc Chu tổng đốc cuối cùng cũng phải nể mặt bản đốc chứ?
Hắn lấy ra một phong thư, nói:
- Đây là thư bản đốc viết cho Chu tổng đốc, Trương tướng quân gặp được Chu tổng đốc, thì cứ giao cho Chu tổng đốc.
Trương Thúc Nghiêm há to miệng, nhưng có mấy câu không thể nói ra ngoài, trong lòng nghĩ, Chu Lăng Nhạc hận ngươi thấu xương, hận không thể ăn thịt ngươi, sao còn nể mặt ngươi chứ!
Y vì giữ mạng, chỉ có thể hợp tác với Sở Hoan, đao treo trên đỉnh đầu, cho nên thái độ đối với Sở Hoan vô cùng cung kính, Sở Hoan yêu cầu việc gì, hắn đều cố sức phối hợp, chỉ hi vọng có thể nịnh nọt Sở Hoan, chờ cơ hội đông sơn tái khởi.
Thậm chí, khi Sở Hoan mơ hồ tỏ ý muốn y vạch mặt Chu Lăng Nhạc trước toàn thể dân chúng trong thành, Trương Thúc Nghiêm cũng đáp ứng không chút do dự, hôm nay, một phen nói chuyện trên đầu tường, y đã cảm xúc dâng trào, cố hết sức lực, cũng hoàn toàn xem Chu Lăng Nhạc là kẻ địch, chỉ mong như vậy có thể khiến Sở Hoan thật sự chấp nhận y.
Thế nhưng, lúc này y mới hiểu ra, từ đầu tới cuối, Sở Hoan chỉ coi y là một con cờ, có lẽ ngay từ đầu, Sở Hoan đều thay y sắp xếp hết rồi.
Có mấy lời, nếu Sở Hoan tự mình nói, sẽ không dễ khiến người ta tin tưởng như tướng cũ của Chu Lăng Nhạc, một bài nói chuyện trên đầu tường của y hôm nay, có lẽ không thể khiến toàn bộ binh lính và dân chúng Kim Châu tin tưởng, nhưng hầu hết mọi người đều đã chịu ảnh hưởng, ít nhất hình tượng anh hùng của Chu Lăng Nhạc ở Kim Châu đã sụp đổ, hơn nữa mấy câu hôm nay y nói, chẳng mấy chốc sẽ truyền ra ngoài, không bao lâu, thậm chí cả vùng Tây Bắc đều biết tướng lĩnh cũ của Chu Lăng Nhạc là Trương Thúc Nghiêm, dũng cảm đứng ra vạch trần bộ mặt xấu xa của Chu Lăng Nhạc.
- Người này trước khi là tướng trấn thủ Hạ Châu Hồ Tông Mậu, triều đình đem việc quân ở Hạ Châu phó thác cho hắn, vốn là muốn hắn dẫn binh tiêu diệt giặc cướp ở Hạ Châu, bảo vệ bình an cho bách tính một phương, nhưng hắn lại khởi binh tạo phản, hơn nữa bắt ép dân phu, sửa thành đào hào, lại còn đẩy những người dân chưa từng trải qua huấn luyện ra chiến trường, để bọn họ chịu chết oan uổng. Các vị hương thân, hôm nay bản đốc cũng không quyết định sống chết của hắn, bản đốc đem quyết định đó giao cho mọi người. Mọi người nói cho bản đốc, kẻ gây họa cho dân chúng như vậy, còn có thể sống sót tiếp không?
Dân chúng Kim Châu bây giờ đã coi Sở Hoan như Bồ Tát sống, bọn họ cũng không cần để ý nguyên quá trình cuối cùng xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ biết, Sở Hoan là quan tốt, đối địch với Sở Hoan, tất nhiên không phải là thứ tốt lành gì, có người kêu to lên:
- Giết chết tên cẩu quan này!
Trong nhất thời, dân chúng nhao nhao kêu lên, gần như người nào cũng kêu gào muốn xử tử Hồ Tông Mậu.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, lớn tiếng nói:
- Được, hôm nay bản đốc liền thuận theo ý dân, đem hắn và đám người theo hắn làm loại xử tử trên đầu thành.
Trầm giọng nói:
- Người đâu, hành hình!
Một đám giáp sĩ đẩy Hồ Tông Mậu và đám người liên can đến bên cạnh tường thành, đem đầu của bọn hắn ấn lên bậc tường, ở đó sớm đã có binh sĩ cầm quỷ đầu đại đao, vươn người giơ đao trong tay lên, mọi người nhìn chằm chằm lên đầu tường, chỉ thấy Sở Hoan giơ tay, giữ yên một chút, cuối cùng hạ xuống.
Ánh đao chớp động, hơn mười cái đầu người lập tức rơi khỏi thân thể, từ trên đầu thành rơi xuống giống như đá rơi. Không ít dân chúng thấy tình cảnh máu me, có chút sợ hãi.
Mười mấy cái đầu người rơi ngay dưới tường thành, máu chảy đầm đìa, đáng sợ vô cùng.
Sở Hoan phất tay, binh sĩ đem mấy thân thể không đầu xuống, Sở Hoan lúc này mới thần sắc lạnh lùng, lớn tiếng nói:
- Bản đốc đã hứa, sẽ để cho mọi người an cư lạc nghiệp, bất cứ kẻ nào phá hoại sự yên ổn của Tây Quan, mặc kệ hắn là ai, bản đốc sẽ đối kháng tới cùng.
Trầm giọng nói:
- Phương Như Thủy ở đâu?
Trong đám người, một tướng lập tức bước ra, chắp tay nói:
- Có mạt tướng!
- Bản đốc lệnh cho ngươi trấn thủ Kim Châu, giặc cướp ở Kim Châu, bản đốc cũng giao cho ngươi.
Sở Hoan nhìn Phương Như Thủy, thần sắc trịnh trọng:
- Dân chúng Kim Châu cần yên ổn, bản đốc sẽ cho mọi người yên ổn, nhưng giặc cướp làm xằng làm bậy ở Kim Châu, bản đốc đều giao tất cả cho ngươi, nếu ngươi không thể bảo vệ dân chúng Kim Châu yên ổn, bản đốc cũng chỉ có thể chém đầu ngươi!
Phương Như Thủy hình như đã sớm biết mình sẽ ở lại trấn thủ Kim Châu, quì xuống, cung kính nói:
- Sở đốc yên tâm, đầu của mạt tướng, chỉ có thể mất khi tiêu diệt giặc cướp, tuyệt sẽ không chờ Sở đốc chém xuống!
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Bản đốc không muốn ngươi mất đầu, bản đốc chỉ cần ngươi bảo vệ bình an cho Kim Châu!
- Mạt tướng tuân mệnh!
Cha con Trương Thúc Nghiêm liếc nhau, khóe mắt giật giật, lúc này lại không dám nhiều lời.
Xử quyết Hồ Tông Mậu, phân công Phương Như Thủy xong, Sở Hoan mới cho giải tán dân chúng, trở về phủ đệ nhà họ Trương, gọi cha con Trương Thúc Nghiêm đến, hai người miễn cưỡng tươi cười, hành lễ với Sở Hoan.
Sở Hoan mỉm cười để hai người đứng dậy, nói với Trương Thúc Nghiêm:
- Biểu hiện của Trương tướng quân hôm nay khiến bản đốc rất hài lòng.
- Mạt tướng thề sống chết phục tùng Sở đốc, chỉ cần Sở đốc ra lệnh, cha con ta lên núi đao xuống biển lửa, cũng nhất định sẽ tuân theo lời ngài.
Trương Thúc Nghiêm nghiêm mặt nói.
Trương Hãn dù sao vẫn còn trẻ, nhịn không được hỏi:
- Sở đốc, ngài giao Kim Châu cho Phương Như Thủy, vậy không biết chúng ta... !
Chưa hết câu, Trương Thúc Nghiêm đã ngắt lời, nói:
- Sở đốc tự có sắp xếp.
Sở Hoan mỉm cười, nói:
- Trương tướng quân nói không sai, các ngươi trung thành như vậy, bản đốc sao lại không có sắp xếp. Tối hôm qua nói chuyện với Trương tướng, bản đốc nhớ là, hình như đang cân nhắc để cho cha con các ngươi theo bản đốc về Sóc Tuyền, với tài cán của Trương tướng quân, nhậm chức tại ti Binh bộ, hẳn là có thừa... !
Trương Thúc Nghiêm nói:
- Mạt tướng nguyện nghe theo sắp xếp của Sở đốc, vào Ti Binh bộ, mạt tướng nhất định dốc sức phục tùng Sở đốc.
Trương Thúc Nghiêm đa mưu túc trí, vốn tưởng rằng Kim Châu có Lang Nha Cốc, tất nhiên sẽ không thất thủ, nhưng y ngàn vạn lần không ngờ, Sở Hoan một chiêu bắt giặc bắt kẻ cầm đầu, khiến cho Kim Châu Binh chưa đổ máu đã bị chiếm đóng.
Trong lòng y đương nhiên vô cùng ảo não và phẫn nộ, nhưng y cũng biết, làm người phải xem tình thế, lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu, nếu cứ làm cứng, Sở Hoan cũng không ngại chém thêm vài cái đầu.
Chỉ có giữ được tính mạng, mới có thể Đông Sơn tái khởi.
Sở Hoan cười ha ha, nói:
- Còn có một việc, không thể không thương nghị với Trương tướng quân.
- Thương nghị thì không dám, Sở đốc có dặn dò gì, cứ cứ nói ra.
Trương Thúc Nghiêm vô cùng cung kính nhìn lên.
Sở Hoan suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Bởi vì Trương tướng quân và thiếu tướng quân còn phải nhận chức vị khác, cho nên Kim Châu đành tạm thời giao lại cho Phương Như Thủy. Mặc dù Kim Châu điều kiện khắc nghiệt, nhưng Phương Như Thủy cũng không dám kháng mệnh, chỉ là hắn lại xin bản đốc một điều, muốn phiền hai vị giúp đỡ cho!
Cha con họ Trương liếc nhau, trong mắt đều hiện ra vẻ nghi hoặc.
- Chuyện là thế này, Trương tướng quân trấn thủ Kim Châu, nhiều tướng lĩnh doanh chữ Cấn đều do Trương tướng quân cất nhắc.
Sở Hoan thở dài:
- Những này thuộc cấp này, đều là dũng sĩ trên sa trường, đi theo Trương tướng quân đã lâu, chỉ sợ không nỡ rời xa Trương tướng quân, với lại, Phương Như Thủy muốn sắp xếp lại doanh chữ Cấn, cho nên... Hắn lo lắng kinh nghiệm bản thân quá nông cạn, không khống chế nổi những thuộc hạ kia của Trương tướng quân, cho nên đề nghị với bản đốc, có thể nhờ Trương tướng quân đưa bọn họ theo luôn hay không!
Khóe mắt Trương Thúc Nghiêm co rúm, thật ra y sớm đã nghĩ đến chuyện này, thầm nghĩ mình bị điều đi cũng không sao, chỉ cần có thể giữ lại một số thuộc hạ tâm phúc ở Kim Châu, thì chưa chắc mình không có cơ hội đông sơn tái khởi. Mặc dù cảm thấy Sở Hoan sẽ đối phó thuộc hạ của mình, nhưng y vẫn còn nuôi một tia kỳ vọng. Đến khi nghe Sở Hoan nói như vậy, hy vọng cuối cùng của Trương Thúc Nghiêm cũng vỡ tan, tâm trạng nặng trĩu xuống, nhìn bộ mặt cười nói ôn hòa của Sở Hoan, nhất thời không nói nên lời.
Bùi Tích nãy giờ ngồi bên cạnh không lên tiếng, cuối cùng cười nói:
- Sở đốc, xem ra Trương tướng quân cảm kích nói không nên lời, thuộc cấp của Trương tướng quân dĩ nhiên không nỡ thấy Trương tướng quân điều đi nơi khác, mà Trương tướng quân chắc cũng không nỡ xa bọn họ.
Trương Thúc Nghiêm lòng đang rỉ máu, cuối cùng khôi phục lại tinh thần, nói:
- Sở đốc nói rất đúng, chỉ là... bọn họ cũng chỉ là kẻ vũ phu, theo mạt tướng rời đi, cũng không có chỗ dùng, nếu là ở lại Kim Châu, chưa hẳn là không giúp gì được cho Phương Như Thủy... !
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Cái này Trương tướng quân không cần phải lo lắng, bọn họ sẽ không đi Sóc Tuyền, bản đốc muốn để cho Trương tướng quân dẫn bọn họ về Thiên Sơn một chuyến, bọn họ phần lớn đều là người sinh trưởng ở Thiên Sơn, nay vinh quang trở về quê cũ, với tài năng của bọn họ, có lẽ sẽ được Chu tổng đốc trọng dụng.
Lời vừa nói ra, cha con họ Trương đều biến sắc, Trương Thúc Nghiêm thất thanh nói:
- Thiên Sơn?
Dù y cáo già, xảo quyệt, bình thường không lộ sắc mặt, nhưng lúc này, cũng không khỏi hoảng sợ, nói:
- Sở đốc, ngài... ngài nói là muốn mạt tướng dẫn bọn họ trở về Thiên Sơn?
Sở Hoan gật đầu cười nói:
- Đúng là như thế. Bản đốc muốn điều Trương tướng quân vào Ti Binh bộ, nhưng nói cho cùng, dù sao Trương tướng quân lúc trước cũng là người Chu tổng đốc giới thiệu, lễ tiết ngoài mặt vẫn phải có, Trương tướng quân trở lại Thiên Sơn, nói với Chu tổng đốc một tiếng, thuận tiện dẫn đám thuộc hạ về Thiên Sơn, bản đốc nghĩ, Chu tổng đốc cũng là hiểu người thời cuộc, quyết sẽ không cản trở tiền đồ của Trương tướng quân, chắc sẽ để cho Trương tướng quân đi Sóc Tuyền nhậm chức, Trương tướng quân nên đi sớm về sớm, vị trí chủ sự ti Binh bộ, bản đốc sẽ giữ lại cho ngươi !
Cha con họ Trương mặt xám như tro, ánh mắt Trương Thúc Nghiêm hiện ra vẻ tuyệt vọng, nói:
- Sở đốc, mạt tướng hận Chu Lăng Nhạc thấu xương, cũng không muốn gặp lại hắn, xin Sở đốc khai ân, đừng buộc mạt tướng đi Thiên Sơn.
- Chẳng lẽ Trương tướng quân sợ Chu tổng đốc?
Sở Hoan thở dài:
- Thật ra Trương tướng quân không cần như vậy, tuy nói Chu tổng đốc có đôi lúc hơi hồ đồ, nhưng mà theo bản đốc thấy, vẫn là một người hiểu chuyện, bản đốc đã muốn dùng Trương tướng quân, chắc Chu tổng đốc cuối cùng cũng phải nể mặt bản đốc chứ?
Hắn lấy ra một phong thư, nói:
- Đây là thư bản đốc viết cho Chu tổng đốc, Trương tướng quân gặp được Chu tổng đốc, thì cứ giao cho Chu tổng đốc.
Trương Thúc Nghiêm há to miệng, nhưng có mấy câu không thể nói ra ngoài, trong lòng nghĩ, Chu Lăng Nhạc hận ngươi thấu xương, hận không thể ăn thịt ngươi, sao còn nể mặt ngươi chứ!
Y vì giữ mạng, chỉ có thể hợp tác với Sở Hoan, đao treo trên đỉnh đầu, cho nên thái độ đối với Sở Hoan vô cùng cung kính, Sở Hoan yêu cầu việc gì, hắn đều cố sức phối hợp, chỉ hi vọng có thể nịnh nọt Sở Hoan, chờ cơ hội đông sơn tái khởi.
Thậm chí, khi Sở Hoan mơ hồ tỏ ý muốn y vạch mặt Chu Lăng Nhạc trước toàn thể dân chúng trong thành, Trương Thúc Nghiêm cũng đáp ứng không chút do dự, hôm nay, một phen nói chuyện trên đầu tường, y đã cảm xúc dâng trào, cố hết sức lực, cũng hoàn toàn xem Chu Lăng Nhạc là kẻ địch, chỉ mong như vậy có thể khiến Sở Hoan thật sự chấp nhận y.
Thế nhưng, lúc này y mới hiểu ra, từ đầu tới cuối, Sở Hoan chỉ coi y là một con cờ, có lẽ ngay từ đầu, Sở Hoan đều thay y sắp xếp hết rồi.
Có mấy lời, nếu Sở Hoan tự mình nói, sẽ không dễ khiến người ta tin tưởng như tướng cũ của Chu Lăng Nhạc, một bài nói chuyện trên đầu tường của y hôm nay, có lẽ không thể khiến toàn bộ binh lính và dân chúng Kim Châu tin tưởng, nhưng hầu hết mọi người đều đã chịu ảnh hưởng, ít nhất hình tượng anh hùng của Chu Lăng Nhạc ở Kim Châu đã sụp đổ, hơn nữa mấy câu hôm nay y nói, chẳng mấy chốc sẽ truyền ra ngoài, không bao lâu, thậm chí cả vùng Tây Bắc đều biết tướng lĩnh cũ của Chu Lăng Nhạc là Trương Thúc Nghiêm, dũng cảm đứng ra vạch trần bộ mặt xấu xa của Chu Lăng Nhạc.
/1596
|