Lần đầu tiên công thành Hạ Châu, quân Sở thất bại quay về, đúng là Hồ Tông Mậu đã làm công tác chuẩn bị phòng thủ rất tốt. Các phương pháp Sở quân dùng để công thành đều nằm trong dự tính của y, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, tổn tất của phản quân thủ thành vô cùng thấp, mà tổn thất của quân Sở tuy không đến nỗi rất nặng, nhưng cũng là hao binh tổn tướng.
Quân Sở hạ trại ở ngay ngoài thành, cùng giằng co với thành Hạ Châu, doanh trướng nối nhau liên tiếp, quân lính đào bếp nấu cơm, còn những thương binh sau cuộc chiến thì tập trung ở doanh thương binh được thiết lập riêng.
Sở Hoan lần này xuất chinh đã sớm biết chắc chắn sẽ có thương vong, đao binh tranh đấu, trước nay đều phải có người chết. Trong đội quân xuất chinh lần này, Sở Hoan đặc biệt cho thiết lập một đội trị liệu, triệu tập một số đại phu giỏi chữa trị ngoại thương. Lúc đầu, những đại phu này đương nhiên không muốn theo quân ra trận, tuy nói lúc Sở Hoan xuất chinh, thế quân hùng mạnh, nhưng binh gia chinh chiến, trước nay đều khó nắm chắc, ai cũng không dám bảo đảm Sở Hoan sẽ dễ dàng tiêu diệt phản quân, những đại phu này, đương nhiên không muốn đi theo.
Chỉ là, Sở Hoan đưa ra đãi ngộ cực cao, lại còn mời những đại phu đó vào phủ tổng đốc, dùng lời khuyên nhủ, cuối cùng miễn cưỡng tập hợp được một đội trị liệu gần hai mươi người. Số người tuy không đông, nhưng ở trên chiến trường, đội trị liệu này phát huy tác dụng vô cùng lớn, thương binh rút lui từ trận chiến rất nhanh liền được chữa trị kịp thời.
Đây không chỉ là giúp tướng sĩ chữa thương, điều quan trọng hơn, chính là đối với tâm lý tướng sĩ ảnh hưởng cực lớn, trong quân có sẵn một đội chuyên chữa thương cứu người khiến cho sĩ khí trong quân càng thêm mạnh mẽ.
Hồ Tông Mậu đánh thắng trận đầu, đương nhiên càng tự tin hăng hái, vốn định bày yến tiệc mừng công, để mọi người biết y công lao hiển hách, nhưng quân Sở còn ở ngoài thành, lúc này mừng công còn quá sớm. Hơn nữa, Hồ Tông Mậu cũng không đoán chắc bao giờ Sở Hoan lại công thành, cho nên y chưa từng rời khỏi đầu tường. Đầu tường thành có phòng chỉ huy, Hồ Tông Mậu cho người mang rượu và thức ăn ngon đến, triệu tập các phó tướng dưới tay, mở tiệc nhỏ mừng công. Ngoài ra, rượu thịt trong thành chuyển ra, mỗi binh sĩ đều được một ít, rượu không nhiều, chỉ để binh sĩ cảm nhận chút không khí thắng lợi, khích lệ tinh thần tướng sĩ mà thôi. Quân địch còn ở ngoài thành, Hồ Tông Mậu thật không muốn lần sau Sở Hoan đánh đến, binh lính trên thành toàn say bí tỉ.
- "Tướng quân bày mưu nghĩ kế, trận chiến hôm nay đã để Sở Hoan thấy lợi hại của tướng quân."
Phó tướng bưng chén giơ lên.
- "Tướng quân, mạt tướng kính tướng quân một chén!"
Hồ tông mậu cười ha ha, nâng chén cạn sạch, vuốt râu cười nói:
- "Bản lĩnh của Sở Hoan không tệ, công thành cũng có phương pháp, không phải là kẻ tầm thường, chỉ tiếc hắn muốn đánh thành Hạ Châu, đó là mơ tưởng."
Hồ Tông Mậu đương nhiên biết rõ, nếu y nói Sở Hoan thành không đáng một đồng, vậy y đánh bại một tên vô dụng không đáng đồng nào, đối với chiến công của y, thật chẳng tăng thêm bao nhiêu. Ngược lại, y nâng Sở Hoan lên, cố ý nói Sở Hoan thành kình địch, như vậy mới thể hiện bản thân xuất chúng, chiến thắng mới càng thêm hiển hách.
Y nói ra mấy câu này, đám thuộc hạ ai mà không rõ ý tứ, lập tức có người gật đầu nói:
- "Tướng quân nói chí phải, trước đây chúng thuộc hạ cũng coi thường Sở Hoan, thật ra người này cũng khá cao minh, biết cách thống lĩnh quân đội, tướng sĩ dưới tay hắn cũng không phải đám người ô hợp. Tướng quân, thứ cho mạt tướng nói thẳng, nếu không phải tướng quân ngài đã sớm chuẩn bị, bố trí thành Hạ Châu vững như như thùng sắt, đổi lại là người khác, trận chiến hôm nay, chỉ sợ thành Hạ Châu đã bị Sở Hoan đánh chiếm rồi."
- "Tướng quân, mạt tướng cũng nói vài câu thật lòng, mặc dù tướng quân nổi tiếng anh minh, nhưng lúc đại quân Sở Hoan đến đây, trong lòng mạt tướng vẫn còn chút lo lắng."
Lại một gã phó tướng than thở nói:
- "Bọn chúng người đông thế mạnh, hơn nữa, binh tướng dưới trướng hắn phần lớn là từ trong đống xác chết bò ra, đều khó đối phó. Còn chuyện có thủ vững thành hay không, mạt tướng vẫn luôn nghi kị trong lòng. Nhưng mà qua trận chiến hôm nay, mạt tướng tin tưởng chắc chắn là dưới sự thống lĩnh của tướng quân, đừng nói thực lực hiện nay của Sở Hoan, cho dù hắn có thêm gấp mấy lần binh lực, cũng tuyệt đối không thể đánh lấy thành Hạ Châu."
Giọng gã chân thành tha thiết, trên mặt hiện ra vẻ kích động, đứng dậy, hai tay nâng chén, cảm khái nói:
- "Mạt tướng có thể góp sức dưới trướng tướng quân, thật đúng là có phúc ba đời!"
Nói xong, gã bưng chén uống một hơi cạn sạch, hào khí ngút trời.
Hồ Tông Mậu không khỏi có chút lâng lâng, cười ha ha nói:
- "Cũng không thể nói như vậy, nếu không nhờ các vị thề chết chiến đấu, ba quân phục vụ quên mình, chỉ dựa vào bản tướng, trận chiến này cũng chưa chắc có thể thuận lợi như vậy."
Trên mặt quan thư kí Hà Khôi lại không có vẻ hưng phấn như những người khác, ngược lại có chút lo lắng, Hồ Tông Mậu nhìn thấy, hỏi:
- "Hà thư ký, sao ngươi không nói tiếng nào?"
Hà Khôi ngẩn đầu, miễn cưỡng cười nói:
- "Ty chức đang nghe các vị nói chuyện."
- "Bản tướng nhìn sắc mặt ngươi có gì đó không đúng."
Hồ Tông Mậu thấy Hà Khôi cười miễn cưỡng, trong lòng có chút không vui, hôm nay đại thắng, người người đều hứng khởi, chỉ mình Hà Khôi dường như có tâm sự riêng, y hơi nghiêng người về phía trước, hỏi:
- "Chẳng lẽ hôm nay đánh lui quân Sở, ngươi không vui hay sao?"
Hà Khôi hơi biến sắc, vội vàng nói:
- "Tướng quân hiểu lầm rồi, hôm nay đại thắng quân Sở, ba quân tự tin hơn nhiều, đây đều nhờ tướng quân biết cách chỉ huy, ty chức sao không vui cho được ?"
Một gã phó tướng lập tức nói:
- "Hà thư ký, nếu ngươi vui vẻ, vậy sao trên mặt không có chút tươi cười nào ? Mọi người dốc sức liều mạng đánh cả ngày, đẩy lui quân Sở, đều đang hết sức cao hứng, ngươi... !"
Đột nhiên cười nói:
- "Ta hiểu rồi, Hà thư ký là văn nhân, hôm nay chém giết quân Sở, Hà thư ký không có đất dụng võ, chưa lập được chiến công, cho nên trong lòng khó tránh không được vui, ha ha ha... Hiểu mà, chúng ta đều hiểu mà... !"
Thanh âm chưa dứt, vài tên tướng lĩnh khác cũng cười lên ha hả, trong tiếng cười, tràn đầy ý châm chọc.
Hà Khôi khóe mắt hơi hơi giật giật, thản nhiên nói:
- "Các vị đã hiểu lầm, Hà mỗ vốn không phải người có tài lớn đức lớn gì, lại được Hồ tướng quân coi trọng, giữ bên mình làm quan thư kí, ghi công chép tội cho mọi người. Chiến đấu trên sa trường vốn không phải là chuyện trong phận sự của Hà mỗ. Hà mỗ cũng chưa từng nghĩ sẽ lập chiến công, đương nhiên, sẽ không vì vậy mà không vui... !"
Nhìn lướt qua mọi người một lượt, y nghiêm nghị nói:
- "Nhưng mà tâm tình của các vị tướng quân bây giờ, thật khiến Hà mỗ lo lắng mười phần !"
Hồ Tông Mậu ngồi thẳng người, cầm một cái đùi gà, cắn một miếng, vừa ăn vừa hỏi:
- "Hà thư ký, các vị... Mọi người hiện đang cao hứng, ngươi lo lắng cái gì?"
Hà Khôi đứng dậy, hướng về Hồ Tông Mậu chắp tay nói:
- "Tướng quân, hôm nay mặc dù thắng, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, quân Sở mặc dù hao binh tổn tướng, nhưng bọn chúng cũng không bị tổn thương nghiêm trọng, so lực lượng hai bên hiện nay, vẫn cách xa vô cùng, chúng vẫn mạnh hơn chúng ta rất nhiều, thế nhưng các vị tướng quân mới thắng một trận, liền giống như đã hoàn toàn tiêu diệu chủ lực của Sở Hoan rồi vậy... !"
Y nghiêm mặt nói:
- "Các vị, Hà mỗ dù là văn nhân, nhưng cũng hiểu binh pháp có nói kiêu binh tất bại - binh tướng kiêu ngạo chắc chắn sẽ thua, mới thắng một trận nhỏ, mà các vị đã vui quên hết thảy. Các vị đừng quên, quân Sở ngoài thành vẫn là một con mãnh hổ, nó lúc nào cũng có thể bổ nhào qua đây, chúng ta quyết không thể lơ là... !"
Lời nói chưa dứt, một tướng đã vụt đứng dậy, chỉ vào Hà Khôi cả giận nói:
- "Hà Khôi, ngươi nói vậy là có ý gì? Kiêu binh tất bại? Ngươi nói chúng ta nhất định sẽ thua? Còn có, ngươi nói quân Sở là mãnh hổ, đây không phải là nâng cao kẻ địch tự hạ uy phong của mình hay sao? Cái gì vui quên hết thảy, hắc hắc, đánh trận như thế nào, chúng ta biết rõ hơn người nhiều lắm, còn chưa tới phiên ngươi chỉ trỏ!"
Sắc mặt Hồ Tông Mậu cũng có chút lúng túng, lời của Hà Khôi..., dù ngoài mặt nói các tướng lĩnh khác, nhưng không thể nghi ngờ, cũng dính đến chủ tướng hắn, Hồ Tông Mậu không phải người hồ đồ, kỳ thật y cũng hiểu Hà Khôi nói có lý. Chỉ là, tuy y hiểu rõ, nhưng Hà Khôi nói như vậy, vẫn khiến Hồ Tông Mậu có chút không vui, trầm giọng nói:
- "Thôi đừng ồn ào nữa, ở đây không phải chợ rau, kẻ địch trước mắt, người một nhà đừng cãi nhau trước như thế."
Nhìn về phía Hà Khôi, nói:
- "Hà thư ký, năng lực Sở Hoan có bao lớn, trong lòng bản tướng rất rõ ràng, cũng biết rõ làm sao đối phó bọn chúng, không cần phải đem chúng nói thành mãnh hổ, còn về vui quên hết thảy, lời này cũng nói quá nặng rồi. Trận thắng nhỏ hôm nay, mọi người ở đây uống chút rượu, đơn giản là khích lệ sĩ khí mà thôi, có mấy lời, về sau vẫn là ít nói thì tốt hơn."
Hà Khôi nghe Hồ Tông Mậu nói như vậy, cũng không tiện nói gì nữa, chắp tay ngồi xuống.
Một tướng lúc này mới nói:
- "Tướng quân, quân Sở hôm nay công thành, đại bại mà lui, đây đúng là lúc sĩ khí giảm sút, lòng quân tan rã, bây giờ trời đã tối, không bằng phái một nhánh quân từ cửa hông lặng lẽ ra khỏi thành, vòng ra sau lưng quân Sở, nhân đêm tối tập kích doanh trại địch, tướng quân bên này lại thống lĩnh binh lính xuất trận, giáp công trước sau, biết đâu có thể một mẻ hốt gọn quân Sở!"
- "Vạn lần không được!"
Không đợi Hồ Tông Mậu lên tiếng, Hà Khôi một lần nữa kêu lên:
- "Kế này quyết không thể dùng!"
Mọi người đều nhìn hắn, có người trên mặt đã hiện ra vẻ chán ghét, viên tướng nọ cười lạnh hỏi:
- "Xuất quân lúc kẻ địch không để ý, tấn công lúc kẻ địch chưa phòng bị, thừa dịp này, có khả năng một trận diệt gọn đối phương, vì sao không thể?"
Hà Khôi lắc đầu nói: "Sách lược ban đầu của tướng quân là lấy thủ làm chủ, đây là chiến lược đã định trước, cũng là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta hiện nay, nhất định không thể để trận thắng nhỏ hôm nay làm cho đầu óc choáng váng, liền thay đổi chiến lược đã định. Không sai, sĩ khí quân Sở bây giờ có lẽ thật xuống thấp, có lẽ thật sự có thể đánh bọn chúng trở tay không kịp, nhưng đây chỉ là nghĩ theo hướng tốt, vạn nhất bọn chúng đã chuẩn bị kỹ càng, chuẩn bị ứng phó tập kích ban đêm, vậy chúng ta ra thành đánh lén, chẳng phải đúng ý Sở Hoan hay sao? Hiện nay, Sở Hoan mong muốn nhất chính là quân ta ra khỏi thành cùng bọn chúng quyết chiến, binh lực bọn chúng hơn xa chúng ta, nếu đánh trực tiếp, phần thắng của chúng ta quá nhỏ... Ý kiến của ngài, thật giống như đánh một canh bạc mạo hiểm... !"
Quay qua Hồ Tông Mậu, y chắp tay nói:
- "Tướng quân, cố thủ thành trì, quân ta phần thắng cực lớn, tuyệt không thể khinh suất đi đánh canh bạc lớn này!"
Hồ Tông Mậu hơi trầm ngâm, vuốt cằm nói:
- "Hồ thư ký nói rất đúng, chúng ta muốn tiêu hao lực lượng quân Sở, quyết không thể hành động theo cảm tính, không có lệnh của bản tướng, ai cũng không được ra khỏi thành!"
Đúng vào lúc này, chợt nghe ngoài thành có tiếng trống trận ầm ầm vang dậy, tối nay bão cát không nhỏ, tiếng gió rít gào, tiếng trống trận kia hòa với tiếng bão cát từ xa truyền tới.
Hồ Tông Mậu trong lòng cả kinh, vứt chén rượu trong tay, cầm lấy bội đao trên bàn, không nói hai lời, nhảy qua bàn, phóng ra ngoài cửa, các tướng lĩnh đều luống cuống tay chân, nhao nhao cầm bội đao đuổi theo ra ngoài.
Quân Sở hạ trại ở ngay ngoài thành, cùng giằng co với thành Hạ Châu, doanh trướng nối nhau liên tiếp, quân lính đào bếp nấu cơm, còn những thương binh sau cuộc chiến thì tập trung ở doanh thương binh được thiết lập riêng.
Sở Hoan lần này xuất chinh đã sớm biết chắc chắn sẽ có thương vong, đao binh tranh đấu, trước nay đều phải có người chết. Trong đội quân xuất chinh lần này, Sở Hoan đặc biệt cho thiết lập một đội trị liệu, triệu tập một số đại phu giỏi chữa trị ngoại thương. Lúc đầu, những đại phu này đương nhiên không muốn theo quân ra trận, tuy nói lúc Sở Hoan xuất chinh, thế quân hùng mạnh, nhưng binh gia chinh chiến, trước nay đều khó nắm chắc, ai cũng không dám bảo đảm Sở Hoan sẽ dễ dàng tiêu diệt phản quân, những đại phu này, đương nhiên không muốn đi theo.
Chỉ là, Sở Hoan đưa ra đãi ngộ cực cao, lại còn mời những đại phu đó vào phủ tổng đốc, dùng lời khuyên nhủ, cuối cùng miễn cưỡng tập hợp được một đội trị liệu gần hai mươi người. Số người tuy không đông, nhưng ở trên chiến trường, đội trị liệu này phát huy tác dụng vô cùng lớn, thương binh rút lui từ trận chiến rất nhanh liền được chữa trị kịp thời.
Đây không chỉ là giúp tướng sĩ chữa thương, điều quan trọng hơn, chính là đối với tâm lý tướng sĩ ảnh hưởng cực lớn, trong quân có sẵn một đội chuyên chữa thương cứu người khiến cho sĩ khí trong quân càng thêm mạnh mẽ.
Hồ Tông Mậu đánh thắng trận đầu, đương nhiên càng tự tin hăng hái, vốn định bày yến tiệc mừng công, để mọi người biết y công lao hiển hách, nhưng quân Sở còn ở ngoài thành, lúc này mừng công còn quá sớm. Hơn nữa, Hồ Tông Mậu cũng không đoán chắc bao giờ Sở Hoan lại công thành, cho nên y chưa từng rời khỏi đầu tường. Đầu tường thành có phòng chỉ huy, Hồ Tông Mậu cho người mang rượu và thức ăn ngon đến, triệu tập các phó tướng dưới tay, mở tiệc nhỏ mừng công. Ngoài ra, rượu thịt trong thành chuyển ra, mỗi binh sĩ đều được một ít, rượu không nhiều, chỉ để binh sĩ cảm nhận chút không khí thắng lợi, khích lệ tinh thần tướng sĩ mà thôi. Quân địch còn ở ngoài thành, Hồ Tông Mậu thật không muốn lần sau Sở Hoan đánh đến, binh lính trên thành toàn say bí tỉ.
- "Tướng quân bày mưu nghĩ kế, trận chiến hôm nay đã để Sở Hoan thấy lợi hại của tướng quân."
Phó tướng bưng chén giơ lên.
- "Tướng quân, mạt tướng kính tướng quân một chén!"
Hồ tông mậu cười ha ha, nâng chén cạn sạch, vuốt râu cười nói:
- "Bản lĩnh của Sở Hoan không tệ, công thành cũng có phương pháp, không phải là kẻ tầm thường, chỉ tiếc hắn muốn đánh thành Hạ Châu, đó là mơ tưởng."
Hồ Tông Mậu đương nhiên biết rõ, nếu y nói Sở Hoan thành không đáng một đồng, vậy y đánh bại một tên vô dụng không đáng đồng nào, đối với chiến công của y, thật chẳng tăng thêm bao nhiêu. Ngược lại, y nâng Sở Hoan lên, cố ý nói Sở Hoan thành kình địch, như vậy mới thể hiện bản thân xuất chúng, chiến thắng mới càng thêm hiển hách.
Y nói ra mấy câu này, đám thuộc hạ ai mà không rõ ý tứ, lập tức có người gật đầu nói:
- "Tướng quân nói chí phải, trước đây chúng thuộc hạ cũng coi thường Sở Hoan, thật ra người này cũng khá cao minh, biết cách thống lĩnh quân đội, tướng sĩ dưới tay hắn cũng không phải đám người ô hợp. Tướng quân, thứ cho mạt tướng nói thẳng, nếu không phải tướng quân ngài đã sớm chuẩn bị, bố trí thành Hạ Châu vững như như thùng sắt, đổi lại là người khác, trận chiến hôm nay, chỉ sợ thành Hạ Châu đã bị Sở Hoan đánh chiếm rồi."
- "Tướng quân, mạt tướng cũng nói vài câu thật lòng, mặc dù tướng quân nổi tiếng anh minh, nhưng lúc đại quân Sở Hoan đến đây, trong lòng mạt tướng vẫn còn chút lo lắng."
Lại một gã phó tướng than thở nói:
- "Bọn chúng người đông thế mạnh, hơn nữa, binh tướng dưới trướng hắn phần lớn là từ trong đống xác chết bò ra, đều khó đối phó. Còn chuyện có thủ vững thành hay không, mạt tướng vẫn luôn nghi kị trong lòng. Nhưng mà qua trận chiến hôm nay, mạt tướng tin tưởng chắc chắn là dưới sự thống lĩnh của tướng quân, đừng nói thực lực hiện nay của Sở Hoan, cho dù hắn có thêm gấp mấy lần binh lực, cũng tuyệt đối không thể đánh lấy thành Hạ Châu."
Giọng gã chân thành tha thiết, trên mặt hiện ra vẻ kích động, đứng dậy, hai tay nâng chén, cảm khái nói:
- "Mạt tướng có thể góp sức dưới trướng tướng quân, thật đúng là có phúc ba đời!"
Nói xong, gã bưng chén uống một hơi cạn sạch, hào khí ngút trời.
Hồ Tông Mậu không khỏi có chút lâng lâng, cười ha ha nói:
- "Cũng không thể nói như vậy, nếu không nhờ các vị thề chết chiến đấu, ba quân phục vụ quên mình, chỉ dựa vào bản tướng, trận chiến này cũng chưa chắc có thể thuận lợi như vậy."
Trên mặt quan thư kí Hà Khôi lại không có vẻ hưng phấn như những người khác, ngược lại có chút lo lắng, Hồ Tông Mậu nhìn thấy, hỏi:
- "Hà thư ký, sao ngươi không nói tiếng nào?"
Hà Khôi ngẩn đầu, miễn cưỡng cười nói:
- "Ty chức đang nghe các vị nói chuyện."
- "Bản tướng nhìn sắc mặt ngươi có gì đó không đúng."
Hồ Tông Mậu thấy Hà Khôi cười miễn cưỡng, trong lòng có chút không vui, hôm nay đại thắng, người người đều hứng khởi, chỉ mình Hà Khôi dường như có tâm sự riêng, y hơi nghiêng người về phía trước, hỏi:
- "Chẳng lẽ hôm nay đánh lui quân Sở, ngươi không vui hay sao?"
Hà Khôi hơi biến sắc, vội vàng nói:
- "Tướng quân hiểu lầm rồi, hôm nay đại thắng quân Sở, ba quân tự tin hơn nhiều, đây đều nhờ tướng quân biết cách chỉ huy, ty chức sao không vui cho được ?"
Một gã phó tướng lập tức nói:
- "Hà thư ký, nếu ngươi vui vẻ, vậy sao trên mặt không có chút tươi cười nào ? Mọi người dốc sức liều mạng đánh cả ngày, đẩy lui quân Sở, đều đang hết sức cao hứng, ngươi... !"
Đột nhiên cười nói:
- "Ta hiểu rồi, Hà thư ký là văn nhân, hôm nay chém giết quân Sở, Hà thư ký không có đất dụng võ, chưa lập được chiến công, cho nên trong lòng khó tránh không được vui, ha ha ha... Hiểu mà, chúng ta đều hiểu mà... !"
Thanh âm chưa dứt, vài tên tướng lĩnh khác cũng cười lên ha hả, trong tiếng cười, tràn đầy ý châm chọc.
Hà Khôi khóe mắt hơi hơi giật giật, thản nhiên nói:
- "Các vị đã hiểu lầm, Hà mỗ vốn không phải người có tài lớn đức lớn gì, lại được Hồ tướng quân coi trọng, giữ bên mình làm quan thư kí, ghi công chép tội cho mọi người. Chiến đấu trên sa trường vốn không phải là chuyện trong phận sự của Hà mỗ. Hà mỗ cũng chưa từng nghĩ sẽ lập chiến công, đương nhiên, sẽ không vì vậy mà không vui... !"
Nhìn lướt qua mọi người một lượt, y nghiêm nghị nói:
- "Nhưng mà tâm tình của các vị tướng quân bây giờ, thật khiến Hà mỗ lo lắng mười phần !"
Hồ Tông Mậu ngồi thẳng người, cầm một cái đùi gà, cắn một miếng, vừa ăn vừa hỏi:
- "Hà thư ký, các vị... Mọi người hiện đang cao hứng, ngươi lo lắng cái gì?"
Hà Khôi đứng dậy, hướng về Hồ Tông Mậu chắp tay nói:
- "Tướng quân, hôm nay mặc dù thắng, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, quân Sở mặc dù hao binh tổn tướng, nhưng bọn chúng cũng không bị tổn thương nghiêm trọng, so lực lượng hai bên hiện nay, vẫn cách xa vô cùng, chúng vẫn mạnh hơn chúng ta rất nhiều, thế nhưng các vị tướng quân mới thắng một trận, liền giống như đã hoàn toàn tiêu diệu chủ lực của Sở Hoan rồi vậy... !"
Y nghiêm mặt nói:
- "Các vị, Hà mỗ dù là văn nhân, nhưng cũng hiểu binh pháp có nói kiêu binh tất bại - binh tướng kiêu ngạo chắc chắn sẽ thua, mới thắng một trận nhỏ, mà các vị đã vui quên hết thảy. Các vị đừng quên, quân Sở ngoài thành vẫn là một con mãnh hổ, nó lúc nào cũng có thể bổ nhào qua đây, chúng ta quyết không thể lơ là... !"
Lời nói chưa dứt, một tướng đã vụt đứng dậy, chỉ vào Hà Khôi cả giận nói:
- "Hà Khôi, ngươi nói vậy là có ý gì? Kiêu binh tất bại? Ngươi nói chúng ta nhất định sẽ thua? Còn có, ngươi nói quân Sở là mãnh hổ, đây không phải là nâng cao kẻ địch tự hạ uy phong của mình hay sao? Cái gì vui quên hết thảy, hắc hắc, đánh trận như thế nào, chúng ta biết rõ hơn người nhiều lắm, còn chưa tới phiên ngươi chỉ trỏ!"
Sắc mặt Hồ Tông Mậu cũng có chút lúng túng, lời của Hà Khôi..., dù ngoài mặt nói các tướng lĩnh khác, nhưng không thể nghi ngờ, cũng dính đến chủ tướng hắn, Hồ Tông Mậu không phải người hồ đồ, kỳ thật y cũng hiểu Hà Khôi nói có lý. Chỉ là, tuy y hiểu rõ, nhưng Hà Khôi nói như vậy, vẫn khiến Hồ Tông Mậu có chút không vui, trầm giọng nói:
- "Thôi đừng ồn ào nữa, ở đây không phải chợ rau, kẻ địch trước mắt, người một nhà đừng cãi nhau trước như thế."
Nhìn về phía Hà Khôi, nói:
- "Hà thư ký, năng lực Sở Hoan có bao lớn, trong lòng bản tướng rất rõ ràng, cũng biết rõ làm sao đối phó bọn chúng, không cần phải đem chúng nói thành mãnh hổ, còn về vui quên hết thảy, lời này cũng nói quá nặng rồi. Trận thắng nhỏ hôm nay, mọi người ở đây uống chút rượu, đơn giản là khích lệ sĩ khí mà thôi, có mấy lời, về sau vẫn là ít nói thì tốt hơn."
Hà Khôi nghe Hồ Tông Mậu nói như vậy, cũng không tiện nói gì nữa, chắp tay ngồi xuống.
Một tướng lúc này mới nói:
- "Tướng quân, quân Sở hôm nay công thành, đại bại mà lui, đây đúng là lúc sĩ khí giảm sút, lòng quân tan rã, bây giờ trời đã tối, không bằng phái một nhánh quân từ cửa hông lặng lẽ ra khỏi thành, vòng ra sau lưng quân Sở, nhân đêm tối tập kích doanh trại địch, tướng quân bên này lại thống lĩnh binh lính xuất trận, giáp công trước sau, biết đâu có thể một mẻ hốt gọn quân Sở!"
- "Vạn lần không được!"
Không đợi Hồ Tông Mậu lên tiếng, Hà Khôi một lần nữa kêu lên:
- "Kế này quyết không thể dùng!"
Mọi người đều nhìn hắn, có người trên mặt đã hiện ra vẻ chán ghét, viên tướng nọ cười lạnh hỏi:
- "Xuất quân lúc kẻ địch không để ý, tấn công lúc kẻ địch chưa phòng bị, thừa dịp này, có khả năng một trận diệt gọn đối phương, vì sao không thể?"
Hà Khôi lắc đầu nói: "Sách lược ban đầu của tướng quân là lấy thủ làm chủ, đây là chiến lược đã định trước, cũng là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta hiện nay, nhất định không thể để trận thắng nhỏ hôm nay làm cho đầu óc choáng váng, liền thay đổi chiến lược đã định. Không sai, sĩ khí quân Sở bây giờ có lẽ thật xuống thấp, có lẽ thật sự có thể đánh bọn chúng trở tay không kịp, nhưng đây chỉ là nghĩ theo hướng tốt, vạn nhất bọn chúng đã chuẩn bị kỹ càng, chuẩn bị ứng phó tập kích ban đêm, vậy chúng ta ra thành đánh lén, chẳng phải đúng ý Sở Hoan hay sao? Hiện nay, Sở Hoan mong muốn nhất chính là quân ta ra khỏi thành cùng bọn chúng quyết chiến, binh lực bọn chúng hơn xa chúng ta, nếu đánh trực tiếp, phần thắng của chúng ta quá nhỏ... Ý kiến của ngài, thật giống như đánh một canh bạc mạo hiểm... !"
Quay qua Hồ Tông Mậu, y chắp tay nói:
- "Tướng quân, cố thủ thành trì, quân ta phần thắng cực lớn, tuyệt không thể khinh suất đi đánh canh bạc lớn này!"
Hồ Tông Mậu hơi trầm ngâm, vuốt cằm nói:
- "Hồ thư ký nói rất đúng, chúng ta muốn tiêu hao lực lượng quân Sở, quyết không thể hành động theo cảm tính, không có lệnh của bản tướng, ai cũng không được ra khỏi thành!"
Đúng vào lúc này, chợt nghe ngoài thành có tiếng trống trận ầm ầm vang dậy, tối nay bão cát không nhỏ, tiếng gió rít gào, tiếng trống trận kia hòa với tiếng bão cát từ xa truyền tới.
Hồ Tông Mậu trong lòng cả kinh, vứt chén rượu trong tay, cầm lấy bội đao trên bàn, không nói hai lời, nhảy qua bàn, phóng ra ngoài cửa, các tướng lĩnh đều luống cuống tay chân, nhao nhao cầm bội đao đuổi theo ra ngoài.
/1596
|