Sở Vương tính tình ngay thẳng, nhìn giống như thô kệch điên cuồng không biết nhìn mặt nói chuyện, thật ra không phải vậy, trong lòng người khác người nghĩ cái gì, hắn phần lớn thời gian đều có thể đoán được. Nếu như Sở Vương cảm giác lời nói và việc làm của đối phương là đúng, hắn sẽ phối hợp, trái lại, chỉ cần hắn nhận định là sai, chính là biết rõ sẽ đắc tội với người, hắn cũng sẽ cố gắng phản đối ngăn cản, thí dụ như lúc trước Tuyên Đức Đế định Vương Phủ của Triệu Hằng bên ngoài nội thành, hắn liền trực tiếp đi tìm Tuyên Đức Đế đối chất.
Hôm nay nhìn ra đệ đệ ruột hướng tới Tống Gia Ninh, Sở Vương tự nhiên muốn tạo cho đệ đệ cơ hội chung đụng một mình và mỹ nhân, ăn hai miếng anh đào chua ngọt, Sở Vương trong lòng khẽ động, cười hỏi Triệu Hằng: Tam đệ cảm thấy, hoa mẫu đơn trong phủ ta nở như thế nào?
Triệu Hằng ghé mắt, ánh mắt đảo qua hoa mẫu đơn ngoài đình, hắn gật gật đầu.
Sở Vương cười: Ta luôn khen với chị dâu là ngươi sở trường về họa tranh hoa và chim, nàng cứ khôngtin, ngươi thích hoa mẫu đơn trong viên, nếu không thì ngay tại chỗ họa một bức cho chị dâu ngươi nhìn xem?
Lời còn chưa dứt, Phùng Tranh nóng nảy, nhỏ giọng phản bác: Vương Gia sao lại oan uổng người? Ta khi nào không tin? Trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.
Sở Vương ở dưới bàn vỗ vỗ đùi nàng, tiếp tục cười híp mắt nhìn chằm chằm vào đệ đệ của mình.
Triệu Hằng tìm tòi nghiên cứu nhìn huynh trưởng, ánh mắt xéo qua cô nương mặc ở áo ngắn màu xanh bên trái chần chờ một lát, gật đầu đáp ứng.
Sở Vương vỗ tay, ngẩng đầu dặn dò Khang công công, Phúc công công: Mau đi nhà kho lấy giá vẽ thuốc màu cho bổn vương, Tiểu Phúc Tử cũng đi theo đi, ngươi rõ ràng nhất Tam điện hạ các ngươi thích dùng cái gì.
Hai công công lĩnh mệnh, bước nhanh đi chuẩn bị.
Sở Vương nói với Phùng Tranh: đi, chúng ta đi chọn đóa mẫu đơn đẹp nhất.
Hiếm khi có chuyện thanh nhã như thế, Phùng Tranh cười đứng lên, Sở Vương vừa đỡ nàng vừa nói với Tống Gia Ninh: Gia Ninh biểu muội và tam biểu ca ngươi ngồi một chút nhé, anh đào cũng còn nhiều như vậy, ngươi ăn nhiều một chút, có trái ngọt đó.
Tống Gia Ninh ngoan ngoãn dạ một tiếng, rời ghế tiễn bọn họ, nhìn Sở Vương đỡ Phùng Tranh chậm rãi đi xuống bậc thang, Tống Gia Ninh buồn cười. Sở Vương bảo nàng lưu lại đây, thật ra là muốn bồi Phùng Tranh thưởng hoa mẫu đơn, vợ chồng nhà người ta ân ái, chính là Sở Vương không đề cập tới, Tống Gia Ninh cũng sẽ không ngây ngốc mà đi cùng.
Phu thê Sở Vương đi xa, Tống Gia Ninh xoay người lại, nhìn thấy Hoàng Thượng tương lai đơn độc ngồi một mình ở bên cạnh bàn đá, thanh quý tuấn mỹ như thần tiên, Tống Gia Ninh đột nhiên cảm thấy nếu mình đi qua ngồi, chính là cái gì cũng không nói thì cũng là quấy rầy, hơn nữa nàng vốn không biết có thể trò chuyện cái gì với Hoàng Thượng tương lai đây, nhìn nhau chẳng nói gì, ngẫm lại cũng lúng túng.
Ở bên ngoài có sẵn hoa mẫu đơn, Tống Gia Ninh tới gần hai bước, nói khẽ: Vương Gia, ta...
Nàng muốn nói nàng cũng đi hỗ trợ tìm hoa mẫu đơn, ai ngờ mới nói ba chữ, Triệu Hằng bỗng nhiên chỉ vào chỗ bánh ngọt mẫu đơn nàng ăn được một nửa hỏi: Hương vị như thế nào?
Tống Gia Ninh kinh ngạc, sau đó đem lời nói trước đó nuốt trở lại trong bụng, cười khen nói: Rất ngọt, Vương Gia nếm thử đi?
Triệu Hằng gật đầu, tiện tay từ trong mâm bánh ngọt đặt ở chính giữa bàn đá cầm một miếng, thấy Tống Gia Ninh còn đứng ở đằng kia, hắn dừng một chút, nói: Ngồi đi.
Vương Gia có lệnh, Tống Gia Ninh liền không dám đi nữa, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Triệu Hằng.
Triệu Hằng cầm bánh ngọt hoa mẫu đơn trong tay, thấy nàng nhìn mặt bàn vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là mất tự nhiên rồi, liền chỉ vào bánh ngọt nói: Vì sao không ăn?
Tống Gia Ninh đành phải nhặt lên miếng bánh ngọt mẫu đơn, một chút một chút bắt đầu ăn, miệng màu đỏ đầy đặn ướt át.
Triệu Hằng nhìn nàng, không để ý cắn một hơi của mình, thật là ngọt, nhưng hắn không thích. Buông bánh ngọt mẫu đơn, Triệu Hằng đưa tay đi lấy anh đào, anh đào đều là màu đỏ, nhưng màu sắc đậm có nhạt có, Triệu Hằng liên tục chọn sáu miếng đỏ thẫm, lúc thu tay lại phương hướng rẽ ngang, phân ra ba miếng đặt ở trước mặt Tống Gia Ninh: Nếm thử.
Vừa nãy nàng ăn một miếng chua, liền không ăn nữa.
Hoàng Thượng tương lai săn sóc như thế, Tống Gia Ninh được sủng ái mà lo sợ nói tạ ơn, nhìn anh đào màu đỏ tròn căng trước mặt, nàng cầm lên một miếng thử thăm dò thả vào trong miệng, nhẹ nhàng khẽ cắn, quả nhiên là ngọt, hơi chua ngược lại ăn càng ngon. Khóe môi Tống Gia Ninh không khỏi cong len lên, trái tim cũng theo hương vị anh đào ngọt xa cách một năm mà trổi dậy.
Ngọt? cổ họng Triệu Hằng chuyển động, thấp giọng hỏi.
Tống Gia Ninh liếc hắn một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, cười nói: Ân, đa tạ vương gia.
Nàng đang cười, nhưng Triệu Hằng nhíu nhíu mày. Từ lần trước nàng mang đệ đệ đến Vương Phủ lấy con diều, Triệu Hằng liền cảm thấy, một năm không thấy, nha đầu béo đã từng thích hắn này tựa hồ đối với hắn phai nhạt rất nhiều, không giống hai năm trước, sẽ vì hắn bắn tên thắng thua mà lo lắng, sẽ bởi vì cùng hắn cùng đoán đố đèn mà nhảy nhót. Nàng mười ba tuổi, tư thái đã thành đại cô nương, chẳng lẽ nàng thật sự trưởng thành, rốt cuộc có thể phân rõ cái gì là thích? Bởi vì không thích hắn, cho nên không hề...
anh đào trong miệng bỗng nhiên không có mùi vị, mây mù nơi đáy mắt nam nhân quanh năm khôngtiêu tan, dường như lại đậm thêm vài phần.
Tống Gia Ninh ăn xong ba miếng anh đào, trộm nghía nam nhân bên cạnh một cái, chợt phát hiện, bên mặt Thọ vương gia âm trầm, khóe môi nhếch lên, giống như là bầu trời quang đãng vạn dặm bất chợt mây đen giăng đầy, nhìn quá dọa người. đầu quả tim Tống Gia Ninh co rụt lại, cố gắng hồi tưởng lại ngôn hành cử chỉ vừa nãy của mình, hình như cũng không có đắc tội hắn nha?
Ngồi kế một con rồng không vui, Tống Gia Ninh như ngồi trên đống lửa, xa xa nghe thấy thanh âm sung sướng của Sở Vương, Tống Gia Ninh nắm nắm ngón tay, lấy hết dũng khí nói: Vương Gia, trong vườn hoa mẫu đơn mở thật vừa lúc, người có muốn ngắm trước không?
Triệu Hằng nhàn nhạt liếc nàng: Nàng muốn xem?
Tống Gia Ninh là hy vọng hắn đi ngắm hoa, nhưng chỉ cần hai người không ở cùng nhau, nàng cũng giống như đi ngắm hoa, thích thú gật gật đầu, còn thông minh tìm viện cớ: hoa mẫu đơn ở Quốc Công Phủ còn chưa mở mà.
Triệu Hằng đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nàng muốn ngắm hoa mẫu đơn, còn hỏi hắn có muốn ngắm hay không, là muốn ngắm hoa chung với hắn sao? Quả thật như thế, vậy nàng đối với hắn...
Triệu Hằng nhíu mi, đứng lên nói: đi thôi.
Tống Gia Ninh khiếp sợ há miệng ra, sao nghe ý tứ của Hoàng Thượng tương lai, hình như là bảo nàng cùng đi ngắm hoa vậy? Ý niệm trong đầu vừa nãy lên, chỉ thấy nam nhân ghé mắt nhìn lại, dường như đang gấp rút thúc giục, Tống Gia Ninh lúc này thật không có thời gian suy nghĩ, lập tức bước ra, động tác nhanh như vậy, mơ hồ có chút ý tứ không thể chờ đợi.
không vui trong lòng Triệu Hằng quét sạch không còn một mảnh, dẫn nàng đi ra, ngoài đình thông với đường nhỏ đá cuội, một đường uốn lượn đi ra ngoài, Triệu Hằng chọn con đường ngược hướng với phu thê Sở Vương. Xa xa Phùng Tranh nhìn thấy, có chút ngạc nhiên, chợt nghĩ đến Sở Vương gọi biểu muội Tống Gia Ninh, vậy Tống Gia Ninh và Thọ vương liền cũng là biểu huynh muội rồi, cùng ngắm hoa không có gì đáng lo hết.
Tống Gia Ninh đi theo sau lưng Triệu Hằng, chậm rãi kịp phản ứng, Thọ vương nhất định là hiểu lầm nàng muốn đi ngắm hoa, mới đi cùng nàng.
Nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân phía trước, đáy lòng Tống Gia Ninh cảm khái vô hạn, Hoàng Thượng tương lai thật săn sóc a, thật ra nàng tự ngắm cũng không việc gì đâu. Suy nghĩ cẩn thận, dù sao không nói chuyện nhưng lại trò chuyện, Thọ vương dường như cũng không có ý tứ bắt chuyện với nàng, Tống Gia Ninh liền thật sự thưởng hoa mẫu đơn. Đôi mắt nhìn một bên, nàng chậm rãi đi từ từ, bất tri bất giác kéo ra khoảng cách vài bước với Triệu Hằng.
Triệu Hằng quay đầu lại, thấy nàng hai tay vịn đầu gối khom lưng đứng trước một gốc Ngụy tím, nhìn mê mẩn.
Ánh mắt Triệu Hằng khẽ nhúc nhích, chậm rãi đi trở về.
Tống Gia Ninh hồn nhiên chưa phát giác ra, xem hết đóa hoa Ngụy tím này, nàng xoay người lại đi lên phía trước, không ngờ một đầu đụng vào trong ngực nam nhân. Tống Gia Ninh kinh hô một tiếng, đangmuốn lui về phía sau, nhưng một tay nam nhân vòng quanh eo nàng kéo nàng vào trong lòng. Hơi thở lạ lẫm, cảm giác đè ép quen thuộc, Tống Gia Ninh không kiểm soát được đỏ mặt, hai tay theo bản năng chống lên lồng ngực hắn phòng ngừa dựa vào càng chặc hơn, vội vã giải thích nói: Ta không sao...
thật sự không cần hắn đỡ, nàng đứng rất vững.
Phía sau là hoa. Triệu Hằng cúi đầu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng như mây của nàng, vừa nói vừa ôm eo nàng chuyển tới một bên khác, sau đó như không có việc gì thu tay lại.
Tống Gia Ninh nghe hắn nói xong, mặt càng đỏ hơn, thì ra người này không phải lo lắng nàng ngã, mà là lo lắng nàng trong lúc né tránh đạp trúng hoa mẫu đơn.
Chỉ là hai người vừa rồi cách nhau quá gần, cái loại đè ép thân thể và thân thể khiến nàng hoảng hốt, nhanh chóng mắt nhìn ra xa xa, thấy Phúc công công, Khang công công đang đi về phía này, Tống Gia Ninh vui mừng nói: Vương Gia, hai vị công công đã trở về, chúng ta hãy đi trước a.
Được. Triệu Hằng bình tĩnh nói.
Tống Gia Ninh nghiêng người, mời hắn đi đầu, Triệu Hằng bên mặt đạm mạc thẳng bước bước đi.
Tống Gia Ninh tâm tình phức tạp cắn cắn bờ môi, lúc này mọi người mặc quần áo cũng không dày, nàng cảm giác rất rõ ràng, không biết Thọ vương có phát hiện sự khác thường của nàng hay không. Làm nữ nhân kiếp trước dùng sắc hầu hạ người bảy năm, Tống Gia Ninh đời này sợ nhất chính là lần nữa bởi vì tư sắc thân thể bị người nhìn chằm chằm vào...
Nhưng, lúc Triệu Hằng bắt đầu vẽ tranh, nhìn bên mặt chăm chú thanh tuyển của Hoàng Thượng tương lai, nhìn hắn nước chảy mây trôi vẩy mực vẽ hoa mẫu đơn trên giấy Tuyên Thành, cảm xúc rối loạn của Tống Gia Ninh chậm rãi lắng đọng xuống. Nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy, kiếp trước Thọ vương ba mươi tuổi cũng không có thê thiếp, đủ thấy là một Vương Gia không gần nữ sắc, làm sao sẽ bởi vì ôm nàng một chút liền nổi lên loại tâm tư này? Cũng không phải Quách Kiêu...
Vừa nghĩ đến Quách Kiêu, bên ngoài vườn mẫu đơn viên bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, Tống Gia Ninh ngẩng đầu, thấy một người mặc đồ quản sự.
Sở Vương, Phùng Tranh cũng nhìn qua, chỉ có Triệu Hằng, tiếp tục vẽ hoa mẫu đơn.
không muốn quấy rầy đệ đệ, Sở Vương đi ra một khoảng cách, nghe xong quản sự bẩm báo, hắn lộn trở lại, nói khẽ với Tống Gia Ninh nói: Đại ca ngươi tới đón ngươi.
Tống Gia Ninh mặt lộ vẻ ngạc nhiên, Triệu Hằng bị ngừng bút nghiêng đầu nhìn ở trong mắt.
Hai người có riêng đăm chiêu, Phùng Tranh cười nói: Trước hết mời Thế tử vào đi, Điện hạ cũng sắp vẽ xong rồi. Thọ vương vẽ đẹp như vậy, thân là chị dâu, Phùng Tranh vẫn làm kiêu ngạo, hi vọng thế nhân cũng biết tài học của Thọ vương điện hạ, đừng bởi vì miệng tật khinh thị hắn.
Sở Vương nghe vậy, trong lòng lộp bộp. Đệ đệ bình thường vẽ tranh ngay cả hắn cũng không cho xem, hôm nay phu thê bọn họ là dính ánh sáng của Tống Gia Ninh, Quách Kiêu tính là cái gì, Tam đệ há có thể...
Sở Vương nhìn về phía đệ đệ nhà mình.
Triệu Hằng vừa mới vẽ xong, tuyệt bút vung lên, hoa mẫu đơn sắp hoàn thành, hủy.
Chê cười. Triệu Hằng buông bút vẽ, mặt mày bình thản, cũng không thấy bất kỳ nổi giận xấu mặt gì trước mặt mọi người.
Mắt thấy Phúc công công tiến lên thu bức họa hỏng này, Phùng Tranh thật đáng tiếc.
Trái tim Tống Gia Ninh sớm không có ở trên bức họa hoa mẫu đơn, nàng nhìn qua phương hướng cửa chính Sở vương phủ, vẫn không hiểu, Quách Kiêu sao lại tới vậy?
Trước cửa chính Sở vương phủ, Quách Kiêu một thân trường bào màu đậm vẻ mặt nghiêm túc đứng đó, nghĩ đến kế muội và Thọ vương hôm nay đều đến Vương Phủ, lúc này khả năng liền ở cùng một chỗ, Quách Kiêu âm thầm nắm chặt thành quyền.
Tác giả có lời muốn nói: Gia Ninh: trước có rồng sau có Sói, nhân sinh sao lại khó khăn như thế.
P/s: Quách Kiêu thấy riết giống như mẹ già, canh con gái kĩ ơi là kĩ, nhưng đề phòng mấy cũng có lúc sơ sẩy.
Hôm nay nhìn ra đệ đệ ruột hướng tới Tống Gia Ninh, Sở Vương tự nhiên muốn tạo cho đệ đệ cơ hội chung đụng một mình và mỹ nhân, ăn hai miếng anh đào chua ngọt, Sở Vương trong lòng khẽ động, cười hỏi Triệu Hằng: Tam đệ cảm thấy, hoa mẫu đơn trong phủ ta nở như thế nào?
Triệu Hằng ghé mắt, ánh mắt đảo qua hoa mẫu đơn ngoài đình, hắn gật gật đầu.
Sở Vương cười: Ta luôn khen với chị dâu là ngươi sở trường về họa tranh hoa và chim, nàng cứ khôngtin, ngươi thích hoa mẫu đơn trong viên, nếu không thì ngay tại chỗ họa một bức cho chị dâu ngươi nhìn xem?
Lời còn chưa dứt, Phùng Tranh nóng nảy, nhỏ giọng phản bác: Vương Gia sao lại oan uổng người? Ta khi nào không tin? Trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.
Sở Vương ở dưới bàn vỗ vỗ đùi nàng, tiếp tục cười híp mắt nhìn chằm chằm vào đệ đệ của mình.
Triệu Hằng tìm tòi nghiên cứu nhìn huynh trưởng, ánh mắt xéo qua cô nương mặc ở áo ngắn màu xanh bên trái chần chờ một lát, gật đầu đáp ứng.
Sở Vương vỗ tay, ngẩng đầu dặn dò Khang công công, Phúc công công: Mau đi nhà kho lấy giá vẽ thuốc màu cho bổn vương, Tiểu Phúc Tử cũng đi theo đi, ngươi rõ ràng nhất Tam điện hạ các ngươi thích dùng cái gì.
Hai công công lĩnh mệnh, bước nhanh đi chuẩn bị.
Sở Vương nói với Phùng Tranh: đi, chúng ta đi chọn đóa mẫu đơn đẹp nhất.
Hiếm khi có chuyện thanh nhã như thế, Phùng Tranh cười đứng lên, Sở Vương vừa đỡ nàng vừa nói với Tống Gia Ninh: Gia Ninh biểu muội và tam biểu ca ngươi ngồi một chút nhé, anh đào cũng còn nhiều như vậy, ngươi ăn nhiều một chút, có trái ngọt đó.
Tống Gia Ninh ngoan ngoãn dạ một tiếng, rời ghế tiễn bọn họ, nhìn Sở Vương đỡ Phùng Tranh chậm rãi đi xuống bậc thang, Tống Gia Ninh buồn cười. Sở Vương bảo nàng lưu lại đây, thật ra là muốn bồi Phùng Tranh thưởng hoa mẫu đơn, vợ chồng nhà người ta ân ái, chính là Sở Vương không đề cập tới, Tống Gia Ninh cũng sẽ không ngây ngốc mà đi cùng.
Phu thê Sở Vương đi xa, Tống Gia Ninh xoay người lại, nhìn thấy Hoàng Thượng tương lai đơn độc ngồi một mình ở bên cạnh bàn đá, thanh quý tuấn mỹ như thần tiên, Tống Gia Ninh đột nhiên cảm thấy nếu mình đi qua ngồi, chính là cái gì cũng không nói thì cũng là quấy rầy, hơn nữa nàng vốn không biết có thể trò chuyện cái gì với Hoàng Thượng tương lai đây, nhìn nhau chẳng nói gì, ngẫm lại cũng lúng túng.
Ở bên ngoài có sẵn hoa mẫu đơn, Tống Gia Ninh tới gần hai bước, nói khẽ: Vương Gia, ta...
Nàng muốn nói nàng cũng đi hỗ trợ tìm hoa mẫu đơn, ai ngờ mới nói ba chữ, Triệu Hằng bỗng nhiên chỉ vào chỗ bánh ngọt mẫu đơn nàng ăn được một nửa hỏi: Hương vị như thế nào?
Tống Gia Ninh kinh ngạc, sau đó đem lời nói trước đó nuốt trở lại trong bụng, cười khen nói: Rất ngọt, Vương Gia nếm thử đi?
Triệu Hằng gật đầu, tiện tay từ trong mâm bánh ngọt đặt ở chính giữa bàn đá cầm một miếng, thấy Tống Gia Ninh còn đứng ở đằng kia, hắn dừng một chút, nói: Ngồi đi.
Vương Gia có lệnh, Tống Gia Ninh liền không dám đi nữa, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Triệu Hằng.
Triệu Hằng cầm bánh ngọt hoa mẫu đơn trong tay, thấy nàng nhìn mặt bàn vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là mất tự nhiên rồi, liền chỉ vào bánh ngọt nói: Vì sao không ăn?
Tống Gia Ninh đành phải nhặt lên miếng bánh ngọt mẫu đơn, một chút một chút bắt đầu ăn, miệng màu đỏ đầy đặn ướt át.
Triệu Hằng nhìn nàng, không để ý cắn một hơi của mình, thật là ngọt, nhưng hắn không thích. Buông bánh ngọt mẫu đơn, Triệu Hằng đưa tay đi lấy anh đào, anh đào đều là màu đỏ, nhưng màu sắc đậm có nhạt có, Triệu Hằng liên tục chọn sáu miếng đỏ thẫm, lúc thu tay lại phương hướng rẽ ngang, phân ra ba miếng đặt ở trước mặt Tống Gia Ninh: Nếm thử.
Vừa nãy nàng ăn một miếng chua, liền không ăn nữa.
Hoàng Thượng tương lai săn sóc như thế, Tống Gia Ninh được sủng ái mà lo sợ nói tạ ơn, nhìn anh đào màu đỏ tròn căng trước mặt, nàng cầm lên một miếng thử thăm dò thả vào trong miệng, nhẹ nhàng khẽ cắn, quả nhiên là ngọt, hơi chua ngược lại ăn càng ngon. Khóe môi Tống Gia Ninh không khỏi cong len lên, trái tim cũng theo hương vị anh đào ngọt xa cách một năm mà trổi dậy.
Ngọt? cổ họng Triệu Hằng chuyển động, thấp giọng hỏi.
Tống Gia Ninh liếc hắn một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, cười nói: Ân, đa tạ vương gia.
Nàng đang cười, nhưng Triệu Hằng nhíu nhíu mày. Từ lần trước nàng mang đệ đệ đến Vương Phủ lấy con diều, Triệu Hằng liền cảm thấy, một năm không thấy, nha đầu béo đã từng thích hắn này tựa hồ đối với hắn phai nhạt rất nhiều, không giống hai năm trước, sẽ vì hắn bắn tên thắng thua mà lo lắng, sẽ bởi vì cùng hắn cùng đoán đố đèn mà nhảy nhót. Nàng mười ba tuổi, tư thái đã thành đại cô nương, chẳng lẽ nàng thật sự trưởng thành, rốt cuộc có thể phân rõ cái gì là thích? Bởi vì không thích hắn, cho nên không hề...
anh đào trong miệng bỗng nhiên không có mùi vị, mây mù nơi đáy mắt nam nhân quanh năm khôngtiêu tan, dường như lại đậm thêm vài phần.
Tống Gia Ninh ăn xong ba miếng anh đào, trộm nghía nam nhân bên cạnh một cái, chợt phát hiện, bên mặt Thọ vương gia âm trầm, khóe môi nhếch lên, giống như là bầu trời quang đãng vạn dặm bất chợt mây đen giăng đầy, nhìn quá dọa người. đầu quả tim Tống Gia Ninh co rụt lại, cố gắng hồi tưởng lại ngôn hành cử chỉ vừa nãy của mình, hình như cũng không có đắc tội hắn nha?
Ngồi kế một con rồng không vui, Tống Gia Ninh như ngồi trên đống lửa, xa xa nghe thấy thanh âm sung sướng của Sở Vương, Tống Gia Ninh nắm nắm ngón tay, lấy hết dũng khí nói: Vương Gia, trong vườn hoa mẫu đơn mở thật vừa lúc, người có muốn ngắm trước không?
Triệu Hằng nhàn nhạt liếc nàng: Nàng muốn xem?
Tống Gia Ninh là hy vọng hắn đi ngắm hoa, nhưng chỉ cần hai người không ở cùng nhau, nàng cũng giống như đi ngắm hoa, thích thú gật gật đầu, còn thông minh tìm viện cớ: hoa mẫu đơn ở Quốc Công Phủ còn chưa mở mà.
Triệu Hằng đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nàng muốn ngắm hoa mẫu đơn, còn hỏi hắn có muốn ngắm hay không, là muốn ngắm hoa chung với hắn sao? Quả thật như thế, vậy nàng đối với hắn...
Triệu Hằng nhíu mi, đứng lên nói: đi thôi.
Tống Gia Ninh khiếp sợ há miệng ra, sao nghe ý tứ của Hoàng Thượng tương lai, hình như là bảo nàng cùng đi ngắm hoa vậy? Ý niệm trong đầu vừa nãy lên, chỉ thấy nam nhân ghé mắt nhìn lại, dường như đang gấp rút thúc giục, Tống Gia Ninh lúc này thật không có thời gian suy nghĩ, lập tức bước ra, động tác nhanh như vậy, mơ hồ có chút ý tứ không thể chờ đợi.
không vui trong lòng Triệu Hằng quét sạch không còn một mảnh, dẫn nàng đi ra, ngoài đình thông với đường nhỏ đá cuội, một đường uốn lượn đi ra ngoài, Triệu Hằng chọn con đường ngược hướng với phu thê Sở Vương. Xa xa Phùng Tranh nhìn thấy, có chút ngạc nhiên, chợt nghĩ đến Sở Vương gọi biểu muội Tống Gia Ninh, vậy Tống Gia Ninh và Thọ vương liền cũng là biểu huynh muội rồi, cùng ngắm hoa không có gì đáng lo hết.
Tống Gia Ninh đi theo sau lưng Triệu Hằng, chậm rãi kịp phản ứng, Thọ vương nhất định là hiểu lầm nàng muốn đi ngắm hoa, mới đi cùng nàng.
Nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân phía trước, đáy lòng Tống Gia Ninh cảm khái vô hạn, Hoàng Thượng tương lai thật săn sóc a, thật ra nàng tự ngắm cũng không việc gì đâu. Suy nghĩ cẩn thận, dù sao không nói chuyện nhưng lại trò chuyện, Thọ vương dường như cũng không có ý tứ bắt chuyện với nàng, Tống Gia Ninh liền thật sự thưởng hoa mẫu đơn. Đôi mắt nhìn một bên, nàng chậm rãi đi từ từ, bất tri bất giác kéo ra khoảng cách vài bước với Triệu Hằng.
Triệu Hằng quay đầu lại, thấy nàng hai tay vịn đầu gối khom lưng đứng trước một gốc Ngụy tím, nhìn mê mẩn.
Ánh mắt Triệu Hằng khẽ nhúc nhích, chậm rãi đi trở về.
Tống Gia Ninh hồn nhiên chưa phát giác ra, xem hết đóa hoa Ngụy tím này, nàng xoay người lại đi lên phía trước, không ngờ một đầu đụng vào trong ngực nam nhân. Tống Gia Ninh kinh hô một tiếng, đangmuốn lui về phía sau, nhưng một tay nam nhân vòng quanh eo nàng kéo nàng vào trong lòng. Hơi thở lạ lẫm, cảm giác đè ép quen thuộc, Tống Gia Ninh không kiểm soát được đỏ mặt, hai tay theo bản năng chống lên lồng ngực hắn phòng ngừa dựa vào càng chặc hơn, vội vã giải thích nói: Ta không sao...
thật sự không cần hắn đỡ, nàng đứng rất vững.
Phía sau là hoa. Triệu Hằng cúi đầu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng như mây của nàng, vừa nói vừa ôm eo nàng chuyển tới một bên khác, sau đó như không có việc gì thu tay lại.
Tống Gia Ninh nghe hắn nói xong, mặt càng đỏ hơn, thì ra người này không phải lo lắng nàng ngã, mà là lo lắng nàng trong lúc né tránh đạp trúng hoa mẫu đơn.
Chỉ là hai người vừa rồi cách nhau quá gần, cái loại đè ép thân thể và thân thể khiến nàng hoảng hốt, nhanh chóng mắt nhìn ra xa xa, thấy Phúc công công, Khang công công đang đi về phía này, Tống Gia Ninh vui mừng nói: Vương Gia, hai vị công công đã trở về, chúng ta hãy đi trước a.
Được. Triệu Hằng bình tĩnh nói.
Tống Gia Ninh nghiêng người, mời hắn đi đầu, Triệu Hằng bên mặt đạm mạc thẳng bước bước đi.
Tống Gia Ninh tâm tình phức tạp cắn cắn bờ môi, lúc này mọi người mặc quần áo cũng không dày, nàng cảm giác rất rõ ràng, không biết Thọ vương có phát hiện sự khác thường của nàng hay không. Làm nữ nhân kiếp trước dùng sắc hầu hạ người bảy năm, Tống Gia Ninh đời này sợ nhất chính là lần nữa bởi vì tư sắc thân thể bị người nhìn chằm chằm vào...
Nhưng, lúc Triệu Hằng bắt đầu vẽ tranh, nhìn bên mặt chăm chú thanh tuyển của Hoàng Thượng tương lai, nhìn hắn nước chảy mây trôi vẩy mực vẽ hoa mẫu đơn trên giấy Tuyên Thành, cảm xúc rối loạn của Tống Gia Ninh chậm rãi lắng đọng xuống. Nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy, kiếp trước Thọ vương ba mươi tuổi cũng không có thê thiếp, đủ thấy là một Vương Gia không gần nữ sắc, làm sao sẽ bởi vì ôm nàng một chút liền nổi lên loại tâm tư này? Cũng không phải Quách Kiêu...
Vừa nghĩ đến Quách Kiêu, bên ngoài vườn mẫu đơn viên bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, Tống Gia Ninh ngẩng đầu, thấy một người mặc đồ quản sự.
Sở Vương, Phùng Tranh cũng nhìn qua, chỉ có Triệu Hằng, tiếp tục vẽ hoa mẫu đơn.
không muốn quấy rầy đệ đệ, Sở Vương đi ra một khoảng cách, nghe xong quản sự bẩm báo, hắn lộn trở lại, nói khẽ với Tống Gia Ninh nói: Đại ca ngươi tới đón ngươi.
Tống Gia Ninh mặt lộ vẻ ngạc nhiên, Triệu Hằng bị ngừng bút nghiêng đầu nhìn ở trong mắt.
Hai người có riêng đăm chiêu, Phùng Tranh cười nói: Trước hết mời Thế tử vào đi, Điện hạ cũng sắp vẽ xong rồi. Thọ vương vẽ đẹp như vậy, thân là chị dâu, Phùng Tranh vẫn làm kiêu ngạo, hi vọng thế nhân cũng biết tài học của Thọ vương điện hạ, đừng bởi vì miệng tật khinh thị hắn.
Sở Vương nghe vậy, trong lòng lộp bộp. Đệ đệ bình thường vẽ tranh ngay cả hắn cũng không cho xem, hôm nay phu thê bọn họ là dính ánh sáng của Tống Gia Ninh, Quách Kiêu tính là cái gì, Tam đệ há có thể...
Sở Vương nhìn về phía đệ đệ nhà mình.
Triệu Hằng vừa mới vẽ xong, tuyệt bút vung lên, hoa mẫu đơn sắp hoàn thành, hủy.
Chê cười. Triệu Hằng buông bút vẽ, mặt mày bình thản, cũng không thấy bất kỳ nổi giận xấu mặt gì trước mặt mọi người.
Mắt thấy Phúc công công tiến lên thu bức họa hỏng này, Phùng Tranh thật đáng tiếc.
Trái tim Tống Gia Ninh sớm không có ở trên bức họa hoa mẫu đơn, nàng nhìn qua phương hướng cửa chính Sở vương phủ, vẫn không hiểu, Quách Kiêu sao lại tới vậy?
Trước cửa chính Sở vương phủ, Quách Kiêu một thân trường bào màu đậm vẻ mặt nghiêm túc đứng đó, nghĩ đến kế muội và Thọ vương hôm nay đều đến Vương Phủ, lúc này khả năng liền ở cùng một chỗ, Quách Kiêu âm thầm nắm chặt thành quyền.
Tác giả có lời muốn nói: Gia Ninh: trước có rồng sau có Sói, nhân sinh sao lại khó khăn như thế.
P/s: Quách Kiêu thấy riết giống như mẹ già, canh con gái kĩ ơi là kĩ, nhưng đề phòng mấy cũng có lúc sơ sẩy.
/152
|