Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Mẫu Đơn biết Lý Mãn Nương sẽ không lấy loại chuyện này ra để nói đùa, nàng trầm mặc một lát, thở dài: "Dù thân phận có tôn quý đến đâu cũng không tránh thoát được một chữ "mệnh"."
Sầm phu nhân nói: "Còn không phải sao? Nên mới nói mệnh tốt không phải được ban tặng vô cớ. Có mệnh đó nhưng có phúc khí để hưởng hay không mới quan trọng. Thôi, nếu muốn làm công đức thì cứ làm đi, cầu Phật Tổ phù hộ hai mẹ con kiếp sau bình an hỉ nhạc."
Tiết thị lại nghĩ càng sâu hơn: "Chuyện này có ảnh hưởng gì đến cậu không?"
Lý Mãn Nương nói: "Có lẽ là không. Chỉ mong Ninh Vương điện hạ sớm thoát ra được nỗi đau này. Tình cảm của hai phu thê họ rất sâu đậm, vẫn luôn mong đứa nhỏ này, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy...... Đả kích này không nhỏ, hôm nay ngài ấy đã khóc ngất xỉu hai lần, đến tận lúc có người trong cung đến khuyên mới đỡ hơn."
Mọi người lại cảm thán không ngờ hậu duệ quý tộc mà lại tình thâm nghĩa trọng như vậy, thật sự hiếm thấy. Mẫu Đơn ở bên cạnh lại nhớ tới chuyện kiếp trước, lúc ấy ba mẹ nàng thường hay nói giỡn, hỏi đối phương, nếu đối phương qua đời thì phải làm sao? Bao lâu thì sẽ đi bước nữa? Ba luôn nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói: "Tôi không cưới, tôi vì bà mà thủ thân như ngọc, không ai có thể so sánh được với bà."
Mẹ rõ ràng biết ông nói dối nhưng vẫn vô cùng thích câu trả lời như vậy, bà vừa cười ngọt ngào vừa bảo ba nói dối.
Ba lại nói: "Nếu tôi chết trước thì bà sẽ làm gì?"
Mẹ sẽ vô cùng tức giận cau mày lại, cứng rắn nói: "Muốn chết thì ông chết sớm đi đừng để đến lúc tôi già rồi ông mới chết thì tôi cũng không đi được bước nữa, để người ta hưởng phòng của ông, chiếm xe của ông, gọi vợ của ông là vợ, gọi con gái của ông là con gái."
Ba biết rõ tình cách của mẹ, hiểu được đây là biểu hiện của sự yêu thương nên luôn cười to: "Vì không để người khác chiếm tiện nghi của tôi, vậy thì tôi sẽ không chết sớm."
Sau đó mẹ sớm qua đời, vừa mới qua một năm, ba đã cưới người khác, người kia quả nhiên ở phòng của ba mẹ, đi xe mà ba mẹ mua, gọi chồng của mẹ là mẹ, ngoại trừ nàng không chịu gọi người nọ là mẹ thì hoàn toàn ứng nghiệm tất cả những lời mẹ nói ngay lúc đó.
Tuy nàng vì ba nhanh chóng cưới người khác mà vô cùng không thoải mái, nhưng nàng vẫn bình tĩnh tiếp nhận sự thật. Rốt cuộc lúc mẹ qua đời, ba thật sự đau khổ, không buồn ăn uống, một thời gian dài lúc nào cũng ủ rũ, sau khi gặp được người kia mới một lần nữa tỉnh táo lại. Dù có ra sao thì đó cũng là ba của nàng, hắn còn trẻ, cuộc đời còn vài chục năm, nàng không thể ích kỷ bắt ba phải sống đau khổ cô đơn cả đời đến già mới vừa lòng. Nàng an ủi chính mình, đã không có mẹ thì ba sống được vui vẻ vẫn tốt hơn, mẹ là mẹ của một mình nàng, chỉ cần nàng luôn khắc ghi trong lòng là được.
Đợi sau khi nàng tới nơi này thì sự oán hận với ba cũng dần phai nhạt, ngược lại còn thấy may mắn khi bên người ba còn có người kia, nếu không tuổi trung niên tang vợ tang con, ba lại một mình một người thì thật sự quá đáng thương. Bây giờ nàng nghĩ, ba có thể nhanh chóng khôi phục, đối với những người thân khác, có khi lại là một chuyện may mắn? Nếu mẹ dưới suối vàng có biết cũng nhất định hy vọng ba có thể sống tốt.
Nhưng nàng thường nghĩ, trên đời này, có ai rời đi ai mà không sống nổi chứ? Loại tình cảm không phải nàng không được này cũng không phải không có, tất nhiên cũng khiến người cảm động nhưng thật sự hiếm có! Người như Ninh Vương, qua không bao lâu lại sẽ cưới vợ. Kể cả hắn không quên được Tần phi, hoàng gia cũng sẽ không cho phép cái ghế Ninh Vương phi trống lâu ngày, mấy năm qua đi, khi hắn lại nhớ tới nữ tử mỹ lệ, dịu dàng kia, hắn còn sẽ nhớ được bao nhiêu? Khuôn mặt cũng sẽ theo thời gian trở nên mơ hồ.
Thiếu nữ hoài xuân như Anh nương Vinh nương đều cảm thấy Ninh Vương thật sự là một người quá si tình, tuy các nàng không dám nói rõ, nhưng đều hy vọng phu quân tương lai của mình chính là người thâm tình chân thành như vậy. Mẫu Đơn nghiêm túc nói: "Thật ra dù gặp được chuyện gì thì cũng phải suy nghĩ vì những người còn sống mới là thỏa đáng và sáng suốt nhất."
Anh nương và Vinh nương có chút hồ đồ, không quá hiểu rõ ý tứ của Mẫu Đơn. Lý Mãn Nương và Sầm phu nhân lại vô cùng tán đồng với lời nàng nói, Sầm phu nhân nắm lấy tay Mẫu Đơn, vui mừng cười nói: "Lời này rất đúng. Các ngươi đều phải nhớ kỹ, người còn sống mới là quan trọng nhất. Một người tồn tại trên đời này cũng không phải chỉ lo cho bản thân."
Khi đám người Hà Chí Trung, Đại Lang bước vào nhà, chỉ nghe được những lời phía sau, cười nói: "Lời này nói đúng, nhưng đang yên đang lành tại sao lại nhắc tới chuyện này?"
Mọi người lại cùng nhau mồm năm miệng mười kể lại mọi chuyện một lần nữa cho bọn họ nghe, Hà Chí Trung thở dài: "Nếu đã như vậy thì ngày mai làm luôn đi." Sau đó mới gọi người mang cơm chiều lên, lúc này lại có người tới, là Thôi phu nhân từ vương phủ trở về đi đường vòng tới đón Lý Mãn Nương về nhà.
Người Hà gia lại nhiệt tình tiếp đón Thôi phu nhân vào nhà, Sầm phu nhân quan tâm hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"
Thôi phu nhân nóng đến nỗi mồ hôi đầy đầu, cũng không vội trả lời trước, sau khi uống hết một cốc trà mà Mẫu Đơn đưa cho mới thở dài nói: "Nào có ăn gì được, còn không có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi. Vừa nóng vừa mệt vừa khát lại đói, người khác sau khi phúng viếng xong còn có thể về nhà, ta lại không thể."
Sầm phu nhân lập tức sai người chuẩn bị thêm một bộ chén đũa cho bà, kéo bà ta ngồi xuống giữa bà và Lý Mãn Nương ăn cơm, nói: "Loại chuyện này không thể tránh được, ai kêu biểu ca làm trường sử vương phủ chứ? Biểu tẩu đã mệt như vậy, sợ là biểu ca còn mệt hơn nữa? Nghe nói có rất nhiều người đi phúng viếng?"
Mày Thôi phu nhân nhíu lại nói: "Sao lại không chứ? Ông ấy vẫn luôn phải đứng dưới trời nắng, hết đưa người này lại đón người kia, không được nghỉ ngơi dù là một lát, đã thế thời tiết hôm nay lại vừa nóng vừa nực, một cơn gió cũng không có, ta chỉ sợ ông ấy sẽ bị cảm nắng. Còn khổ hơn là ngay lúc này, Ninh Vương điện hạ lại ngã bệnh. Ông ấy thật sự không biết nên chăm lo cho bên nào."
Tin tức Ninh Vương bị bệnh càng làm cho người Lý gia lo lắng hơn xa cả tin tức Ninh Vương phi hoăng, rốt cuộc, vận mệnh của nhà bọn họ đặt cược hết trên người Ninh Vương. Hà Chí Trung hiểu lý lẽ khuyên can: "Không cần quá lo lắng, Ninh Vương là do quá đau buồn, bình thường thân thể ngài ấy vẫn khoẻ mạnh cũng vẫn còn trẻ, lại còn có ngự y trong cung điều trị, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn, một thời gian sau sẽ tốt hơn thôi."
Thôi phu nhân thở dài: "Nguyện Phật Tổ phù hộ ngài ấy."
Sau khi cơm nước xong, Thôi phu nhân và Lý Mãn Nương phải đi, Mẫu Đơn, Sầm phu nhân, Tiết thị đưa hai người đi ra ngoài, Thôi phu nhân thân thiết nắm chặt tay Mẫu Đơn, giống như đã hoàn toàn quên các việc lo âu về phủ Ninh Vương còn luôn miệng khen Mẫu Đơn. Mẫu Đơn không biết trong hồ lô của bà ta bán thuốc gì nên vẫn luôn mỉm cười lắng nghe.
Thôi phu nhân nói mãi cuối cùng chuyển đề tài đến vấn đề kết hôn của Mẫu Đơn: "Thời gian tươi đẹp nhất của nữ nhân chính là mấy năm này, nhà mình nên coi việc hôn nhân của Đan Nương là chuyện quan trọng nhất, cần phải khẩn trương tìm, tỉ mỉ chọn lựa, có nhiều thời gian xem xét để tránh dẫn đến sai lầm."
Sầm phu nhân bỗng nhiên giật mình, bà nghĩ Thôi phu nhân đã biết việc Lý Hạnh gặp Mẫu Đơn ở chùa Pháp Thọ hôm qua nên hôm nay mới mượn cớ tới cắt mầm tai hoạ, đề phòng trước, trong lòng bà cảm thấy thật sự bực bội. Bà lập tức giả bộ cười nói: "Biểu tẩu nói đúng lắm, nhà tôi vẫn luôn đặt hôn sự của Đan Nương lên hàng đầu, lần trước nàng đã chịu khổ nhiều, lần này dù như thế nào tôi cũng sẽ không tìm cho nàng một gia đình chê hay khinh thường nàng dù chỉ một chút, chắc chắn sẽ không để nàng gả đi phải chịu ủy khuất."
Gia đình tương tự như Lưu gia còn không phải là gia đình quan lại sao? Phàm là có một chút chê nàng không tốt, còn không phải là nói nhà bà ta sao? Tuy Thôi phu nhân biết lời này của Sầm phu nhân là nhằm vào bà ta, lại cũng sợ Sầm phu nhân bởi vậy mà tức giận, về sau gặp mặt sẽ ngại ngùng, vội giả bộ nghe không hiểu Sầm phu nhân nói gì, bà ta làm bộ hồ đồ nói: "Đúng vậy, đúng vậy, người như Đan Nương, nhìn thấy mà thương, tất nhiên phải từ từ chọn lựa." Trong lòng lại nghĩ khác, sau đó bà ta quay đầu lại nhìn Mẫu Đơn: "Đan Nương, chúng ta nhìn cháu từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn coi cháu như con gái của mình......"
Thôi phu nhân còn chưa nói xong, đã bị Lý Mãn Nương kéo đi, ý bảo bà ta câm miệng lại rồi đi ngay lập tức. Thôi phu nhân cũng là bất đắc dĩ, bà ta đâu muốn như vậy nhưng hôm nay nhìn chuyện ở phủ Ninh Vương, dù thế nào bà ta cũng phải đề phòng lúc chuyện chưa xảy ra.
Mẫu Đơn giả bộ không hiểu suy nghĩ của bà ta, tự nhiên hành lễ về phía bà ta: "Cháu cảm tạ mợ quan tâm, Đan Nương vẫn luôn ghi nhớ ân tình của các ngài, chưa bao giờ dám quên."
Sầm phu nhân tức giận trong lòng, miễn cưỡng tươi cười đưa Thôi phu nhân cùng Lý Mãn Nương ra cửa, quay đầu lại nhìn thấy Mẫu Đơn ngoan ngoãn đứng bên cạnh, định dạy dỗ nàng mấy câu nhưng nghĩ lại lại không phải nữ nhi sai, có khi trong lòng nữ nhi còn khổ hơn nên đành phải nuốt cơn tức vào bụng, âm thầm gọi Vũ Hà nghiêm khắc răn dạy một trận, nói nếu nàng còn gặp trường hợp như hôm qua ở chùa Pháp Thọ thì nhất định phải ngăn lại, không được để hai người lại lén gặp mặt nói chuyện.
Đợi Vũ Hà đi rồi, Sầm phu nhân đóng cửa lại mới quay ra phát giận với Hà Chí Trung: "Trước kia tôi nghĩ bà ta là một người hiểu biết lý lẽ lại chân thành nhiệt tình, bà ta không muốn kết thân với nhà ta, tôi cũng chưa nói gì, vẫn đối đãi với người nhà bọn họ trước sau như một. Còn bà ta thì sao, vậy mà lại chạy đến nhà ta ám chỉ, bà ta coi nhà ta là loại người gì? Coi nhà chúng ta không biết xấu hổ không cần da mặt, đã dính vào thì không dứt ra được như keo bôi trên da chó sao? Về sau cha con ông không được đi tìm bọn họ giúp đỡ, bọn họ khinh thường Đan Nương của tôi, tôi còn khinh thường bọn họ hơn." Sau đó bà lại nổi giận đùng đùng, moi móc hết tật xấu của người Lý gia để nói.
Hà Chí Trung lại tỏ ra rất bình tĩnh, ông cũng có thể một lúc làm hai việc, im lặng không lên tiếng ngồi xem sổ sách, thấy bà nói đã mệt thì đưa một ly trà qua nói: "Uống cho đỡ khát đi, con bà là bảo bối cục cưng thì con người ta cũng là mệnh của bọn họ, vì chuyện như vậy mà hạ thấp người ta cũng không đúng. Đúng không? Bà cũng đã lớn tuổi rồi còn cứ như trẻ con như vậy, càng sống càng đi lùi lại. Nếu người trong nhà nghe được những lời này của bà sẽ nhìn Đan Nương với ánh mắt gì? Đan Nương nghe thấy lại không biết sẽ nghĩ sao, nàng vốn dĩ đã là người cả nghĩ, bà còn ồn ào như vậy?"
Sầm phu nhân đã phát giận xong, cũng cảm thấy mệt mỏi, uống trà xong thì mềm mại nói: "Tôi chỉ không nuốt được cục tức này xuống. Bà ta đúng thật là quá đáng mà."
Hà Chí Trung buông sổ sách trong tay xuống, vỗ tay vợ: "Có thời gian giận dỗi này, không bằng bà đi tìm cho Đan Nương một mối hôn nhân tốt. Như vậy thì làm gì còn phiền nào não nữa."
Sầm phu nhân buồn rầu nói: "Mấy ngày nay tôi cũng đi hỏi thăm khắp nơi, chỉ bực là Lưu gia lại tung lời đồn kia, nếu không người cầu thân đã sớm đạp vỡ cửa nhà ta rồi, tôi lại không muốn nàng gả xa. Thôi cứ chờ một chút đi."
"Tôi cũng luyến tiếc nàng gả xa." Hà Chí Trung thở dài, nói: "Tôi và bà thương lượng một chuyện, lúc trước Ngũ Lang nói với tôi, hắn trộm lúc Đan Nương không ở đó hỏi sư phụ Phúc Duyên, nếu vườn kia của Đan Nương muốn xây dựng hoàn chỉnh thì chi phí tuyệt đối không ít. Tôi tính thay nàng, tuy của hồi môn của nàng cũng không ít nhưng đa số đều là vật thật, nếu muốn xây vườn, mua một lượng lớn mẫu đơn, danh hoa, kỳ thạch thì cũng chỉ vừa đủ, nhưng chỉ sợ không còn dư thừa mấy. Vườn này lại không phải có thể thu hồi phí tổn trong vòng một năm hai năm. Lần trước bảo sẽ đào về sáu nghìn vạn tiền từ Lưu gia, đã nói cho nàng nhưng nàng lại không cần, nếu không chúng ta giấu nàng bảo Ngũ Lang giúp nàng xây vườn rồi giảm tiền nguyên liệu xuống, bà thấy được không?"
Sầm phu nhân nói: "Tất nhiên là được. Nhưng phải làm cẩn thận, không được lộ ra dấu vết, nếu không sẽ nảy sinh rất nhiều phiền toái. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, tương lai mấy nhi tử chắc chắn được phân chia nhiều hơn Đan Nương rất nhiều nhưng vẫn có người không biết đủ." Nói xong lại cùng Hà Chí Trung nói một chuyện: "Nhà ta dạo gần đây lại bắt đầu có chuyện kì quái."
Hà Chí Trung nhíu mày nói: "Chuyện gì?"
Sầm phu nhân xoa trán: "Dưới giường tức phụ Ngũ Lang treo một cái rìu cầu con, ai ngờ cái rìu kia không biết bị trộm mất lúc nào, không biết ai lại không muốn nàng sinh con trai."
Hà Chí Trung thở dài: "Mỗi người đều có suy nghĩ riêng......"
Sầm phu nhân nói: "Tôi cảm thấy hay là nên tính toán trước đi, nhà ai làm gì, có thể phân bao nhiêu, nói rõ ràng đi, để tránh nảy sinh những việc không đâu, không nói Đan Nương ở nhà mình cũng không thoải mái, phải cẩn thận từng tí một, ngay cả tôi cũng thấy phiền, còn ảnh hưởng chuyện lớn trong nhà."
Hà Chí Trung trầm mặc một lát, thử nói: "Vậy theo bà thì nên tính toán như thế nào mới thoả đáng?"
Sầm phu nhân nói: "Ông vốn dĩ định để Đại Lang mang Tam Lang, Ngũ Lang làm buôn bán châu báu, Nhị Lang mang theo Tứ Lang, Lục Lang làm buôn bán hương liệu đúng không?"
Cuối cùng thì cũng chỉ có vợ là hiểu chồng, Hà Chí Trung nói: "Đúng vậy."
Sầm phu nhân nói: "Nhưng trước đó ông chưa nói rõ với bọn họ, hôm đi hội đấu giá, ông mang theo hai đứa bé nhà Đại Lang theo, tức phụ Nhị Lang và Tam Lang đều không vui, cảm thấy ông làm việc bất công. Có lẽ một hai lần, mấy đứa con trai sẽ không cảm thấy gì, nhưng nhiều lần như vậy, chỉ sợ cũng sẽ có cảm giác. Chỉ cần cảm thấy bất công thì trong lòng sẽ xuất hiện oán giận, làm sao còn chịu chung sống hòa bình, cố gắng làm việc như trước? Nếu trong lòng có chuyện thì lâu dài sẽ sinh chuyện lớn. Hơn nữa mấy nhà khác cũng đều có nhi tử, chỉ có trong nhà Tứ Lang là có mỗi Nhuế nương, trong nhà Lục Lang lại chưa có con cái, bọn họ nhất định sẽ lo lắng mấy nhà khác coi thường nhà bọn họ, lúc phân gia sản cũng sẽ có hại. Chuyện cái rìu này cũng đã nói lên chuyện này thật sự rất gấp rồi, ông vẫn nên tuyên bố rõ ràng đi. Trong lòng bọn họ rõ ràng thì sẽ không rối loạn."
Hà Chí Trung giơ mi nói: "Vậy theo bà thì phân chia như thế nào mới thoả đáng?" Cho dù biết bình thường thê tử làm việc công bằng nhưng tới lúc mấu chốt, ai còn không có suy nghĩ riêng, ai sẽ không thiên vị con ruột của mình nhiều hơn chứ? Nhưng với ông, có lẽ thiếp thất không coi là gì nhưng nhi tử thì đều giống nhau.(P/s: Đọc đoạn này có chút xót xa cho Sầm phu nhân, ghét nhất việc nam nhân tam thê tứ thiếp!)
Sầm phu nhân bình tĩnh nói: "Lão đại là trưởng tử, về sau hắn còn phải chiếu cố mọi người trong nhà, mấy việc thờ cúng cũng đến tay hắn, tính tình của hắn ông cũng rõ, không phải người không hiểu chuyện hay tham lam, tức phụ của hắn cũng không tồi, tất nhiên phải chia nhiều hơn. Còn lại những người khác, chia đều."
Hà Chí Trung không nghĩ Sầm phu nhân sẽ nói như vậy, ông kinh ngạc đến nỗi lập tức đứng dậy, cũng quên che giấu cảm xúc, lại gần nhìn chằm chằm Sầm phu nhân: "Bà nghĩ như vậy thật à?"
Sầm phu nhân tức giận lườm ông một cái: "Đan Nương có thể nhẫn nhịn mấy trò tính kế của mấy tẩu tẩu, hơn nữa còn nói không cần tiền trước mặt mọi người là vì sao? Còn không phải là muốn "gia hòa vạn sự hưng" sao? Chẳng lẽ tôi làm mẫu thân, còn không hiểu đạo lý bằng nàng? Bọn họ có bản lĩnh, chỉ cần đưa một khối ngói cũng có thể biến thành vàng, nếu không bản lĩnh, dù có đưa một khối vàng cũng có thể biến thành ngói. Người một nhà, chỉ có đoàn kết mới có thể đứng vững, những gia đình phá sản diệt môn còn không phải vì không đồng lòng sao?"
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)
Hà Chí Trung cao hứng vô cùng: "Được, được, được. Có những lời này của bà thì tôi đã biết nên làm như thế nào. Nhưng cửa hàng là không thể phân, các nhà có cổ phần. Sau này cũng muốn nghe Đại Lang, Nhị Lang sắp xếp."
Sầm phu nhân cười nhạt, không phải bà khoe khoang, hai đứa con vợ lẽ không có đứa nào hiểu chuyện lại có năng lực như con bà. Hơn nữa còn có tiểu Đan Nương của bà, không có đứa bé nào rộng lượng, thiện lương như vậy. Lý gia chướng mắt, hừ, bà còn chướng mắt Lý gia đấy.
Không nói phu thê Hà Chí Trung ở trong phòng tính toán chuyện đại sự, chỉ cầu gia hòa vạn sự hưng, chỉ cần đoàn kết sẽ càng ngày càng thịnh vượng, lúc này Mẫu Đơn khoác một chiếc áo choàng bằng lụa xa tanh màu hồng phấn nằm nghiêng trên giường, để Khoan Nhi cùng Thứ Nhi mỗi người một bên dùng nước thuốc xoa chân cho nàng, mỗi khi xoa đến chỗ đau nhức, nàng sẽ không nhịn được kêu: "Nhẹ một chút, nhẹ một chút."
Lâm ma ma nói: "Không cần nhẹ, phải dùng sức thì mới có hiệu quả, nếu không chân sẽ càng đau." Lại oán giận: "Thân thể vốn dĩ đã ốm yếu, còn không biết yêu quý bản thân, vừa cưỡi ngựa lại phơi nắng, đi nhiều như vậy, không đau mới là lạ?"
Khoan Nhi cùng Thứ Nhi mím môi nén cười, trên tay cũng vẫn dùng sức, Mẫu Đơn chỉ đành kêu rên. Suý Suý đứng bên cạnh nhìn, lập tức học được thanh âm kỳ quái của nàng, thậm chí kêu còn thê thảm uyển chuyển hơn cả nàng: "Nhẹ chút...... Ai u...... A......"
Mẫu Đơn nghe nó kêu, càng kêu càng thấy quái quái, tức giận đến nỗi ném một cục giấy qua: "Câm miệng."
Suý Suý lại vẫy cánh cười rộ lên một cách quái dị, Vũ Hà xông quần áo cho Mẫu Đơn ở một gian phòng khác, nghe được tiếng cười bên này thì bước nhanh lại đây, im lặng không lên tiếng nhấc Suý Suý ra ngoài khiến Suý Suý tức giận mắng to: "Hoa sen chết tiệt!"
Vũ Hà không dạy dỗ nó giống như ngày thường, chỉ để nó vào một chỗ tối rồi không quan tâm đến nó nữa.
Một lát sau, mọi người hầu hạ Mẫu Đơn lên giường rồi đều tan đi, Vũ Hà rửa mặt sạch sẽ, im lặng ôm chăn đi vào trực đêm, Mẫu Đơn đã sớm chú ý đến sắc mặt khó coi của nàng, gọi nàng đi qua: "Vũ Hà, phu nhân mắng em à? Thật ra phu nhân cũng biết không có chuyện gì, bà chỉ tức giận quá mà thôi."
Vũ Hà cúi đầu nói: "Nô tỳ biết. Nô tỳ không khổ sở vì bị phụ nhân dạy bảo, nô tỳ vì ngài mà khổ sở."
"Ta thì có gì khổ sở chứ?" Mẫu Đơn không nhịn được cười, dịch người vào phía bên trong rồi vỗ giường kêu Vũ Hà nằm xuống: "Tới đây, em cùng ngủ với ta. Trên người ta vẫn còn đau, cũng không ngủ được, chúng ta trò chuyện đi."
Vũ Hà do dự một lát, thấy đôi mắt Mẫu Đơn sáng lấp lánh dưới ánh nến, thì cũng cẩn thận nằm nghiêng ở mép giường, cố gắng không chiếm chăn của Mẫu Đơn. Mẫu Đơn hơi mỉm cười, che chăn mỏng lên người nàng: "Nếu đã bảo em nằm xuống thì em yên tâm nằm, nếu em bị bệnh thì ta sẽ thấy có lỗi."
Vũ Hà thở dài một hơi, một lúc lâu sau mới nói: "Đan Nương, về sau ngài tính làm sao bây giờ?"
Mẫu Đơn mở to mắt nhìn hoa cỏ được thêu trên đỉnh màn, nhẹ nhàng cười: "Tất không có tính toán gì hết, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền cập bến tự nhiên có chỗ đậu. Loại chuyện này quan trọng nhất vẫn là duyên phận, muốn cưỡng cầu cũng không được. Sau này ta vẫn tôn trọng hắn như huynh trưởng ngoài ra sẽ không còn gì khác. Lúc này hắn còn chưa suy nghĩ kỹ thôi, sau này sẽ nghĩ ra. Em phải nhớ nhắc nhở ta, đừng để ta không cẩn thận lại làm chuyện khiến người ta hiểu lầm. Còn em thì sao, tuổi của em cũng không nhỏ, có tính toán gì không?"
Mặt Vũ Hà nóng bừng lên: "Đang nói chuyện của ngài mà, sao bỗng nhiên lại vòng sang người nô tỳ."
Mẫu Đơn nghiêm túc nhìn nàng: "Ta sẽ không ép em lấy người em không thích nhưng nếu em có tính toán gì thì việc đầu tiên là phải nói cho ta, ta nhất định sẽ an bài thoả đáng."
Vũ Hà gật đầu.
Vào bữa sáng ngày hôm sau, Hà Chí Trung với vẻ mặt nghiêm túc tuyên bố sau khi ông và Sầm phu nhân thương lượng đã đưa ra cách phân chia gia sản. Phản ứng của mọi người rất khác nhau nhưng có rất nhiều người không tin.
Sầm phu nhân bình tĩnh nhìn biểu tình của mọi người, Dương di nương, Chân thị, Tôn thị, Tam Lang, Lục Lang rất nhanh từ khiếp sợ biến thành vui mừng, người nhiều nhi tử nhất là Bạch thị thì trên mặt không giấu được vẻ không cam lòng, Ngô di nương lại kinh hoảng: "Không được, không được, lớn nhỏ có thứ tự, tôn ti có khác, không được." Bà nói như vậy tất nhiên sẽ khiến đám người Chân thị, Dương di nương, Lục Lang, Tôn thị bất mãn, nhưng Dương di nương cũng phải cố nói theo: "Đúng vậy, đang yên lành tự nhiên nói cái này làm gì? Cứ như muốn phân gia vậy."
Sầm phu nhân thầm cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Đương nhiên không phải hiện tại, chỉ cần ta và lão gia còn sống, nhà này sẽ không thể phân, gia hòa mới có thể vạn sự hưng, chúng ta chỉ muốn làm mọi người có thể yên tâm, chỉ cần giống như trước đây chăm chỉ làm việc, đừng làm mấy trò mèo không lên được mặt bàn thì tương lai ai cũng sẽ có chỗ tốt. Hiện tại các ngươi kiếm được càng nhiều thì đến lúc đó được phân sẽ càng nhiều, kiếm được càng ít thì phân sẽ càng ít, đừng có suốt ngày làm mấy chuyện vô bổ, hại người hại mình, nếu bị chúng ta bắt được, không cần biết là ai, trừng phạt nhất định sẽ không nhẹ."
Mọi người đều thưa dạ, tuy vẫn có người không hài lòng, nhưng hầu hết ích lợi của mọi người đều được đảm bảo, không khí gia đình so với trước đây cũng nhẹ nhàng, thoải mái hơn nhiều.
Mẫu Đơn ngồi bên cạnh quan sát, cũng thở phào một hơi. Theo nàng thấy, hai vợ chồng Hà Chí Trung thật sự là những bậc gia trưởng thông minh. Phương pháp này giống như chủ tịch chia cổ phần cho công nhân, giữa các công nhân tất nhiên sẽ vẫn còn mâu thuẫn do ích lợi nhưng nhìn chung sẽ có lợi với tất cả mọi người, như vậy kể cả có náo loạn cũng sẽ có chừng mực.
Hà gia không quản được chuyện của phủ Ninh Vương, sau khi dựa theo thương lượng lúc trước làm công đức cho hai mẹ con Tần phi, cả nhà lại từng người làm chuyện của mình. Trải qua sáu bảy ngày bận rộn chuẩn bị, Phương Viên cuối cùng cũng khởi công đúng hạn.
Mẫu Đơn đi theo Ngũ Lang đi sớm về trễ, ngày ngày ở công trường tuần tra, hòa thượng Phúc Duyên ngẫu nhiên cũng sẽ tự cưỡi lừa đến chỉ đạo. Mọi chuyện hết thảy đều thuận lợi, thẳng đến một ngày này, bởi vì muốn tu sửa đường dẫn nước, con sông dẫn nước từ kênh Hoàng Hà gây phiền toái không lớn không nhỏ cho Mẫu Đơn.
Edit: Rin
Mẫu Đơn biết Lý Mãn Nương sẽ không lấy loại chuyện này ra để nói đùa, nàng trầm mặc một lát, thở dài: "Dù thân phận có tôn quý đến đâu cũng không tránh thoát được một chữ "mệnh"."
Sầm phu nhân nói: "Còn không phải sao? Nên mới nói mệnh tốt không phải được ban tặng vô cớ. Có mệnh đó nhưng có phúc khí để hưởng hay không mới quan trọng. Thôi, nếu muốn làm công đức thì cứ làm đi, cầu Phật Tổ phù hộ hai mẹ con kiếp sau bình an hỉ nhạc."
Tiết thị lại nghĩ càng sâu hơn: "Chuyện này có ảnh hưởng gì đến cậu không?"
Lý Mãn Nương nói: "Có lẽ là không. Chỉ mong Ninh Vương điện hạ sớm thoát ra được nỗi đau này. Tình cảm của hai phu thê họ rất sâu đậm, vẫn luôn mong đứa nhỏ này, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy...... Đả kích này không nhỏ, hôm nay ngài ấy đã khóc ngất xỉu hai lần, đến tận lúc có người trong cung đến khuyên mới đỡ hơn."
Mọi người lại cảm thán không ngờ hậu duệ quý tộc mà lại tình thâm nghĩa trọng như vậy, thật sự hiếm thấy. Mẫu Đơn ở bên cạnh lại nhớ tới chuyện kiếp trước, lúc ấy ba mẹ nàng thường hay nói giỡn, hỏi đối phương, nếu đối phương qua đời thì phải làm sao? Bao lâu thì sẽ đi bước nữa? Ba luôn nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói: "Tôi không cưới, tôi vì bà mà thủ thân như ngọc, không ai có thể so sánh được với bà."
Mẹ rõ ràng biết ông nói dối nhưng vẫn vô cùng thích câu trả lời như vậy, bà vừa cười ngọt ngào vừa bảo ba nói dối.
Ba lại nói: "Nếu tôi chết trước thì bà sẽ làm gì?"
Mẹ sẽ vô cùng tức giận cau mày lại, cứng rắn nói: "Muốn chết thì ông chết sớm đi đừng để đến lúc tôi già rồi ông mới chết thì tôi cũng không đi được bước nữa, để người ta hưởng phòng của ông, chiếm xe của ông, gọi vợ của ông là vợ, gọi con gái của ông là con gái."
Ba biết rõ tình cách của mẹ, hiểu được đây là biểu hiện của sự yêu thương nên luôn cười to: "Vì không để người khác chiếm tiện nghi của tôi, vậy thì tôi sẽ không chết sớm."
Sau đó mẹ sớm qua đời, vừa mới qua một năm, ba đã cưới người khác, người kia quả nhiên ở phòng của ba mẹ, đi xe mà ba mẹ mua, gọi chồng của mẹ là mẹ, ngoại trừ nàng không chịu gọi người nọ là mẹ thì hoàn toàn ứng nghiệm tất cả những lời mẹ nói ngay lúc đó.
Tuy nàng vì ba nhanh chóng cưới người khác mà vô cùng không thoải mái, nhưng nàng vẫn bình tĩnh tiếp nhận sự thật. Rốt cuộc lúc mẹ qua đời, ba thật sự đau khổ, không buồn ăn uống, một thời gian dài lúc nào cũng ủ rũ, sau khi gặp được người kia mới một lần nữa tỉnh táo lại. Dù có ra sao thì đó cũng là ba của nàng, hắn còn trẻ, cuộc đời còn vài chục năm, nàng không thể ích kỷ bắt ba phải sống đau khổ cô đơn cả đời đến già mới vừa lòng. Nàng an ủi chính mình, đã không có mẹ thì ba sống được vui vẻ vẫn tốt hơn, mẹ là mẹ của một mình nàng, chỉ cần nàng luôn khắc ghi trong lòng là được.
Đợi sau khi nàng tới nơi này thì sự oán hận với ba cũng dần phai nhạt, ngược lại còn thấy may mắn khi bên người ba còn có người kia, nếu không tuổi trung niên tang vợ tang con, ba lại một mình một người thì thật sự quá đáng thương. Bây giờ nàng nghĩ, ba có thể nhanh chóng khôi phục, đối với những người thân khác, có khi lại là một chuyện may mắn? Nếu mẹ dưới suối vàng có biết cũng nhất định hy vọng ba có thể sống tốt.
Nhưng nàng thường nghĩ, trên đời này, có ai rời đi ai mà không sống nổi chứ? Loại tình cảm không phải nàng không được này cũng không phải không có, tất nhiên cũng khiến người cảm động nhưng thật sự hiếm có! Người như Ninh Vương, qua không bao lâu lại sẽ cưới vợ. Kể cả hắn không quên được Tần phi, hoàng gia cũng sẽ không cho phép cái ghế Ninh Vương phi trống lâu ngày, mấy năm qua đi, khi hắn lại nhớ tới nữ tử mỹ lệ, dịu dàng kia, hắn còn sẽ nhớ được bao nhiêu? Khuôn mặt cũng sẽ theo thời gian trở nên mơ hồ.
Thiếu nữ hoài xuân như Anh nương Vinh nương đều cảm thấy Ninh Vương thật sự là một người quá si tình, tuy các nàng không dám nói rõ, nhưng đều hy vọng phu quân tương lai của mình chính là người thâm tình chân thành như vậy. Mẫu Đơn nghiêm túc nói: "Thật ra dù gặp được chuyện gì thì cũng phải suy nghĩ vì những người còn sống mới là thỏa đáng và sáng suốt nhất."
Anh nương và Vinh nương có chút hồ đồ, không quá hiểu rõ ý tứ của Mẫu Đơn. Lý Mãn Nương và Sầm phu nhân lại vô cùng tán đồng với lời nàng nói, Sầm phu nhân nắm lấy tay Mẫu Đơn, vui mừng cười nói: "Lời này rất đúng. Các ngươi đều phải nhớ kỹ, người còn sống mới là quan trọng nhất. Một người tồn tại trên đời này cũng không phải chỉ lo cho bản thân."
Khi đám người Hà Chí Trung, Đại Lang bước vào nhà, chỉ nghe được những lời phía sau, cười nói: "Lời này nói đúng, nhưng đang yên đang lành tại sao lại nhắc tới chuyện này?"
Mọi người lại cùng nhau mồm năm miệng mười kể lại mọi chuyện một lần nữa cho bọn họ nghe, Hà Chí Trung thở dài: "Nếu đã như vậy thì ngày mai làm luôn đi." Sau đó mới gọi người mang cơm chiều lên, lúc này lại có người tới, là Thôi phu nhân từ vương phủ trở về đi đường vòng tới đón Lý Mãn Nương về nhà.
Người Hà gia lại nhiệt tình tiếp đón Thôi phu nhân vào nhà, Sầm phu nhân quan tâm hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"
Thôi phu nhân nóng đến nỗi mồ hôi đầy đầu, cũng không vội trả lời trước, sau khi uống hết một cốc trà mà Mẫu Đơn đưa cho mới thở dài nói: "Nào có ăn gì được, còn không có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi. Vừa nóng vừa mệt vừa khát lại đói, người khác sau khi phúng viếng xong còn có thể về nhà, ta lại không thể."
Sầm phu nhân lập tức sai người chuẩn bị thêm một bộ chén đũa cho bà, kéo bà ta ngồi xuống giữa bà và Lý Mãn Nương ăn cơm, nói: "Loại chuyện này không thể tránh được, ai kêu biểu ca làm trường sử vương phủ chứ? Biểu tẩu đã mệt như vậy, sợ là biểu ca còn mệt hơn nữa? Nghe nói có rất nhiều người đi phúng viếng?"
Mày Thôi phu nhân nhíu lại nói: "Sao lại không chứ? Ông ấy vẫn luôn phải đứng dưới trời nắng, hết đưa người này lại đón người kia, không được nghỉ ngơi dù là một lát, đã thế thời tiết hôm nay lại vừa nóng vừa nực, một cơn gió cũng không có, ta chỉ sợ ông ấy sẽ bị cảm nắng. Còn khổ hơn là ngay lúc này, Ninh Vương điện hạ lại ngã bệnh. Ông ấy thật sự không biết nên chăm lo cho bên nào."
Tin tức Ninh Vương bị bệnh càng làm cho người Lý gia lo lắng hơn xa cả tin tức Ninh Vương phi hoăng, rốt cuộc, vận mệnh của nhà bọn họ đặt cược hết trên người Ninh Vương. Hà Chí Trung hiểu lý lẽ khuyên can: "Không cần quá lo lắng, Ninh Vương là do quá đau buồn, bình thường thân thể ngài ấy vẫn khoẻ mạnh cũng vẫn còn trẻ, lại còn có ngự y trong cung điều trị, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn, một thời gian sau sẽ tốt hơn thôi."
Thôi phu nhân thở dài: "Nguyện Phật Tổ phù hộ ngài ấy."
Sau khi cơm nước xong, Thôi phu nhân và Lý Mãn Nương phải đi, Mẫu Đơn, Sầm phu nhân, Tiết thị đưa hai người đi ra ngoài, Thôi phu nhân thân thiết nắm chặt tay Mẫu Đơn, giống như đã hoàn toàn quên các việc lo âu về phủ Ninh Vương còn luôn miệng khen Mẫu Đơn. Mẫu Đơn không biết trong hồ lô của bà ta bán thuốc gì nên vẫn luôn mỉm cười lắng nghe.
Thôi phu nhân nói mãi cuối cùng chuyển đề tài đến vấn đề kết hôn của Mẫu Đơn: "Thời gian tươi đẹp nhất của nữ nhân chính là mấy năm này, nhà mình nên coi việc hôn nhân của Đan Nương là chuyện quan trọng nhất, cần phải khẩn trương tìm, tỉ mỉ chọn lựa, có nhiều thời gian xem xét để tránh dẫn đến sai lầm."
Sầm phu nhân bỗng nhiên giật mình, bà nghĩ Thôi phu nhân đã biết việc Lý Hạnh gặp Mẫu Đơn ở chùa Pháp Thọ hôm qua nên hôm nay mới mượn cớ tới cắt mầm tai hoạ, đề phòng trước, trong lòng bà cảm thấy thật sự bực bội. Bà lập tức giả bộ cười nói: "Biểu tẩu nói đúng lắm, nhà tôi vẫn luôn đặt hôn sự của Đan Nương lên hàng đầu, lần trước nàng đã chịu khổ nhiều, lần này dù như thế nào tôi cũng sẽ không tìm cho nàng một gia đình chê hay khinh thường nàng dù chỉ một chút, chắc chắn sẽ không để nàng gả đi phải chịu ủy khuất."
Gia đình tương tự như Lưu gia còn không phải là gia đình quan lại sao? Phàm là có một chút chê nàng không tốt, còn không phải là nói nhà bà ta sao? Tuy Thôi phu nhân biết lời này của Sầm phu nhân là nhằm vào bà ta, lại cũng sợ Sầm phu nhân bởi vậy mà tức giận, về sau gặp mặt sẽ ngại ngùng, vội giả bộ nghe không hiểu Sầm phu nhân nói gì, bà ta làm bộ hồ đồ nói: "Đúng vậy, đúng vậy, người như Đan Nương, nhìn thấy mà thương, tất nhiên phải từ từ chọn lựa." Trong lòng lại nghĩ khác, sau đó bà ta quay đầu lại nhìn Mẫu Đơn: "Đan Nương, chúng ta nhìn cháu từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn coi cháu như con gái của mình......"
Thôi phu nhân còn chưa nói xong, đã bị Lý Mãn Nương kéo đi, ý bảo bà ta câm miệng lại rồi đi ngay lập tức. Thôi phu nhân cũng là bất đắc dĩ, bà ta đâu muốn như vậy nhưng hôm nay nhìn chuyện ở phủ Ninh Vương, dù thế nào bà ta cũng phải đề phòng lúc chuyện chưa xảy ra.
Mẫu Đơn giả bộ không hiểu suy nghĩ của bà ta, tự nhiên hành lễ về phía bà ta: "Cháu cảm tạ mợ quan tâm, Đan Nương vẫn luôn ghi nhớ ân tình của các ngài, chưa bao giờ dám quên."
Sầm phu nhân tức giận trong lòng, miễn cưỡng tươi cười đưa Thôi phu nhân cùng Lý Mãn Nương ra cửa, quay đầu lại nhìn thấy Mẫu Đơn ngoan ngoãn đứng bên cạnh, định dạy dỗ nàng mấy câu nhưng nghĩ lại lại không phải nữ nhi sai, có khi trong lòng nữ nhi còn khổ hơn nên đành phải nuốt cơn tức vào bụng, âm thầm gọi Vũ Hà nghiêm khắc răn dạy một trận, nói nếu nàng còn gặp trường hợp như hôm qua ở chùa Pháp Thọ thì nhất định phải ngăn lại, không được để hai người lại lén gặp mặt nói chuyện.
Đợi Vũ Hà đi rồi, Sầm phu nhân đóng cửa lại mới quay ra phát giận với Hà Chí Trung: "Trước kia tôi nghĩ bà ta là một người hiểu biết lý lẽ lại chân thành nhiệt tình, bà ta không muốn kết thân với nhà ta, tôi cũng chưa nói gì, vẫn đối đãi với người nhà bọn họ trước sau như một. Còn bà ta thì sao, vậy mà lại chạy đến nhà ta ám chỉ, bà ta coi nhà ta là loại người gì? Coi nhà chúng ta không biết xấu hổ không cần da mặt, đã dính vào thì không dứt ra được như keo bôi trên da chó sao? Về sau cha con ông không được đi tìm bọn họ giúp đỡ, bọn họ khinh thường Đan Nương của tôi, tôi còn khinh thường bọn họ hơn." Sau đó bà lại nổi giận đùng đùng, moi móc hết tật xấu của người Lý gia để nói.
Hà Chí Trung lại tỏ ra rất bình tĩnh, ông cũng có thể một lúc làm hai việc, im lặng không lên tiếng ngồi xem sổ sách, thấy bà nói đã mệt thì đưa một ly trà qua nói: "Uống cho đỡ khát đi, con bà là bảo bối cục cưng thì con người ta cũng là mệnh của bọn họ, vì chuyện như vậy mà hạ thấp người ta cũng không đúng. Đúng không? Bà cũng đã lớn tuổi rồi còn cứ như trẻ con như vậy, càng sống càng đi lùi lại. Nếu người trong nhà nghe được những lời này của bà sẽ nhìn Đan Nương với ánh mắt gì? Đan Nương nghe thấy lại không biết sẽ nghĩ sao, nàng vốn dĩ đã là người cả nghĩ, bà còn ồn ào như vậy?"
Sầm phu nhân đã phát giận xong, cũng cảm thấy mệt mỏi, uống trà xong thì mềm mại nói: "Tôi chỉ không nuốt được cục tức này xuống. Bà ta đúng thật là quá đáng mà."
Hà Chí Trung buông sổ sách trong tay xuống, vỗ tay vợ: "Có thời gian giận dỗi này, không bằng bà đi tìm cho Đan Nương một mối hôn nhân tốt. Như vậy thì làm gì còn phiền nào não nữa."
Sầm phu nhân buồn rầu nói: "Mấy ngày nay tôi cũng đi hỏi thăm khắp nơi, chỉ bực là Lưu gia lại tung lời đồn kia, nếu không người cầu thân đã sớm đạp vỡ cửa nhà ta rồi, tôi lại không muốn nàng gả xa. Thôi cứ chờ một chút đi."
"Tôi cũng luyến tiếc nàng gả xa." Hà Chí Trung thở dài, nói: "Tôi và bà thương lượng một chuyện, lúc trước Ngũ Lang nói với tôi, hắn trộm lúc Đan Nương không ở đó hỏi sư phụ Phúc Duyên, nếu vườn kia của Đan Nương muốn xây dựng hoàn chỉnh thì chi phí tuyệt đối không ít. Tôi tính thay nàng, tuy của hồi môn của nàng cũng không ít nhưng đa số đều là vật thật, nếu muốn xây vườn, mua một lượng lớn mẫu đơn, danh hoa, kỳ thạch thì cũng chỉ vừa đủ, nhưng chỉ sợ không còn dư thừa mấy. Vườn này lại không phải có thể thu hồi phí tổn trong vòng một năm hai năm. Lần trước bảo sẽ đào về sáu nghìn vạn tiền từ Lưu gia, đã nói cho nàng nhưng nàng lại không cần, nếu không chúng ta giấu nàng bảo Ngũ Lang giúp nàng xây vườn rồi giảm tiền nguyên liệu xuống, bà thấy được không?"
Sầm phu nhân nói: "Tất nhiên là được. Nhưng phải làm cẩn thận, không được lộ ra dấu vết, nếu không sẽ nảy sinh rất nhiều phiền toái. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, tương lai mấy nhi tử chắc chắn được phân chia nhiều hơn Đan Nương rất nhiều nhưng vẫn có người không biết đủ." Nói xong lại cùng Hà Chí Trung nói một chuyện: "Nhà ta dạo gần đây lại bắt đầu có chuyện kì quái."
Hà Chí Trung nhíu mày nói: "Chuyện gì?"
Sầm phu nhân xoa trán: "Dưới giường tức phụ Ngũ Lang treo một cái rìu cầu con, ai ngờ cái rìu kia không biết bị trộm mất lúc nào, không biết ai lại không muốn nàng sinh con trai."
Hà Chí Trung thở dài: "Mỗi người đều có suy nghĩ riêng......"
Sầm phu nhân nói: "Tôi cảm thấy hay là nên tính toán trước đi, nhà ai làm gì, có thể phân bao nhiêu, nói rõ ràng đi, để tránh nảy sinh những việc không đâu, không nói Đan Nương ở nhà mình cũng không thoải mái, phải cẩn thận từng tí một, ngay cả tôi cũng thấy phiền, còn ảnh hưởng chuyện lớn trong nhà."
Hà Chí Trung trầm mặc một lát, thử nói: "Vậy theo bà thì nên tính toán như thế nào mới thoả đáng?"
Sầm phu nhân nói: "Ông vốn dĩ định để Đại Lang mang Tam Lang, Ngũ Lang làm buôn bán châu báu, Nhị Lang mang theo Tứ Lang, Lục Lang làm buôn bán hương liệu đúng không?"
Cuối cùng thì cũng chỉ có vợ là hiểu chồng, Hà Chí Trung nói: "Đúng vậy."
Sầm phu nhân nói: "Nhưng trước đó ông chưa nói rõ với bọn họ, hôm đi hội đấu giá, ông mang theo hai đứa bé nhà Đại Lang theo, tức phụ Nhị Lang và Tam Lang đều không vui, cảm thấy ông làm việc bất công. Có lẽ một hai lần, mấy đứa con trai sẽ không cảm thấy gì, nhưng nhiều lần như vậy, chỉ sợ cũng sẽ có cảm giác. Chỉ cần cảm thấy bất công thì trong lòng sẽ xuất hiện oán giận, làm sao còn chịu chung sống hòa bình, cố gắng làm việc như trước? Nếu trong lòng có chuyện thì lâu dài sẽ sinh chuyện lớn. Hơn nữa mấy nhà khác cũng đều có nhi tử, chỉ có trong nhà Tứ Lang là có mỗi Nhuế nương, trong nhà Lục Lang lại chưa có con cái, bọn họ nhất định sẽ lo lắng mấy nhà khác coi thường nhà bọn họ, lúc phân gia sản cũng sẽ có hại. Chuyện cái rìu này cũng đã nói lên chuyện này thật sự rất gấp rồi, ông vẫn nên tuyên bố rõ ràng đi. Trong lòng bọn họ rõ ràng thì sẽ không rối loạn."
Hà Chí Trung giơ mi nói: "Vậy theo bà thì phân chia như thế nào mới thoả đáng?" Cho dù biết bình thường thê tử làm việc công bằng nhưng tới lúc mấu chốt, ai còn không có suy nghĩ riêng, ai sẽ không thiên vị con ruột của mình nhiều hơn chứ? Nhưng với ông, có lẽ thiếp thất không coi là gì nhưng nhi tử thì đều giống nhau.(P/s: Đọc đoạn này có chút xót xa cho Sầm phu nhân, ghét nhất việc nam nhân tam thê tứ thiếp!)
Sầm phu nhân bình tĩnh nói: "Lão đại là trưởng tử, về sau hắn còn phải chiếu cố mọi người trong nhà, mấy việc thờ cúng cũng đến tay hắn, tính tình của hắn ông cũng rõ, không phải người không hiểu chuyện hay tham lam, tức phụ của hắn cũng không tồi, tất nhiên phải chia nhiều hơn. Còn lại những người khác, chia đều."
Hà Chí Trung không nghĩ Sầm phu nhân sẽ nói như vậy, ông kinh ngạc đến nỗi lập tức đứng dậy, cũng quên che giấu cảm xúc, lại gần nhìn chằm chằm Sầm phu nhân: "Bà nghĩ như vậy thật à?"
Sầm phu nhân tức giận lườm ông một cái: "Đan Nương có thể nhẫn nhịn mấy trò tính kế của mấy tẩu tẩu, hơn nữa còn nói không cần tiền trước mặt mọi người là vì sao? Còn không phải là muốn "gia hòa vạn sự hưng" sao? Chẳng lẽ tôi làm mẫu thân, còn không hiểu đạo lý bằng nàng? Bọn họ có bản lĩnh, chỉ cần đưa một khối ngói cũng có thể biến thành vàng, nếu không bản lĩnh, dù có đưa một khối vàng cũng có thể biến thành ngói. Người một nhà, chỉ có đoàn kết mới có thể đứng vững, những gia đình phá sản diệt môn còn không phải vì không đồng lòng sao?"
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)
Hà Chí Trung cao hứng vô cùng: "Được, được, được. Có những lời này của bà thì tôi đã biết nên làm như thế nào. Nhưng cửa hàng là không thể phân, các nhà có cổ phần. Sau này cũng muốn nghe Đại Lang, Nhị Lang sắp xếp."
Sầm phu nhân cười nhạt, không phải bà khoe khoang, hai đứa con vợ lẽ không có đứa nào hiểu chuyện lại có năng lực như con bà. Hơn nữa còn có tiểu Đan Nương của bà, không có đứa bé nào rộng lượng, thiện lương như vậy. Lý gia chướng mắt, hừ, bà còn chướng mắt Lý gia đấy.
Không nói phu thê Hà Chí Trung ở trong phòng tính toán chuyện đại sự, chỉ cầu gia hòa vạn sự hưng, chỉ cần đoàn kết sẽ càng ngày càng thịnh vượng, lúc này Mẫu Đơn khoác một chiếc áo choàng bằng lụa xa tanh màu hồng phấn nằm nghiêng trên giường, để Khoan Nhi cùng Thứ Nhi mỗi người một bên dùng nước thuốc xoa chân cho nàng, mỗi khi xoa đến chỗ đau nhức, nàng sẽ không nhịn được kêu: "Nhẹ một chút, nhẹ một chút."
Lâm ma ma nói: "Không cần nhẹ, phải dùng sức thì mới có hiệu quả, nếu không chân sẽ càng đau." Lại oán giận: "Thân thể vốn dĩ đã ốm yếu, còn không biết yêu quý bản thân, vừa cưỡi ngựa lại phơi nắng, đi nhiều như vậy, không đau mới là lạ?"
Khoan Nhi cùng Thứ Nhi mím môi nén cười, trên tay cũng vẫn dùng sức, Mẫu Đơn chỉ đành kêu rên. Suý Suý đứng bên cạnh nhìn, lập tức học được thanh âm kỳ quái của nàng, thậm chí kêu còn thê thảm uyển chuyển hơn cả nàng: "Nhẹ chút...... Ai u...... A......"
Mẫu Đơn nghe nó kêu, càng kêu càng thấy quái quái, tức giận đến nỗi ném một cục giấy qua: "Câm miệng."
Suý Suý lại vẫy cánh cười rộ lên một cách quái dị, Vũ Hà xông quần áo cho Mẫu Đơn ở một gian phòng khác, nghe được tiếng cười bên này thì bước nhanh lại đây, im lặng không lên tiếng nhấc Suý Suý ra ngoài khiến Suý Suý tức giận mắng to: "Hoa sen chết tiệt!"
Vũ Hà không dạy dỗ nó giống như ngày thường, chỉ để nó vào một chỗ tối rồi không quan tâm đến nó nữa.
Một lát sau, mọi người hầu hạ Mẫu Đơn lên giường rồi đều tan đi, Vũ Hà rửa mặt sạch sẽ, im lặng ôm chăn đi vào trực đêm, Mẫu Đơn đã sớm chú ý đến sắc mặt khó coi của nàng, gọi nàng đi qua: "Vũ Hà, phu nhân mắng em à? Thật ra phu nhân cũng biết không có chuyện gì, bà chỉ tức giận quá mà thôi."
Vũ Hà cúi đầu nói: "Nô tỳ biết. Nô tỳ không khổ sở vì bị phụ nhân dạy bảo, nô tỳ vì ngài mà khổ sở."
"Ta thì có gì khổ sở chứ?" Mẫu Đơn không nhịn được cười, dịch người vào phía bên trong rồi vỗ giường kêu Vũ Hà nằm xuống: "Tới đây, em cùng ngủ với ta. Trên người ta vẫn còn đau, cũng không ngủ được, chúng ta trò chuyện đi."
Vũ Hà do dự một lát, thấy đôi mắt Mẫu Đơn sáng lấp lánh dưới ánh nến, thì cũng cẩn thận nằm nghiêng ở mép giường, cố gắng không chiếm chăn của Mẫu Đơn. Mẫu Đơn hơi mỉm cười, che chăn mỏng lên người nàng: "Nếu đã bảo em nằm xuống thì em yên tâm nằm, nếu em bị bệnh thì ta sẽ thấy có lỗi."
Vũ Hà thở dài một hơi, một lúc lâu sau mới nói: "Đan Nương, về sau ngài tính làm sao bây giờ?"
Mẫu Đơn mở to mắt nhìn hoa cỏ được thêu trên đỉnh màn, nhẹ nhàng cười: "Tất không có tính toán gì hết, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền cập bến tự nhiên có chỗ đậu. Loại chuyện này quan trọng nhất vẫn là duyên phận, muốn cưỡng cầu cũng không được. Sau này ta vẫn tôn trọng hắn như huynh trưởng ngoài ra sẽ không còn gì khác. Lúc này hắn còn chưa suy nghĩ kỹ thôi, sau này sẽ nghĩ ra. Em phải nhớ nhắc nhở ta, đừng để ta không cẩn thận lại làm chuyện khiến người ta hiểu lầm. Còn em thì sao, tuổi của em cũng không nhỏ, có tính toán gì không?"
Mặt Vũ Hà nóng bừng lên: "Đang nói chuyện của ngài mà, sao bỗng nhiên lại vòng sang người nô tỳ."
Mẫu Đơn nghiêm túc nhìn nàng: "Ta sẽ không ép em lấy người em không thích nhưng nếu em có tính toán gì thì việc đầu tiên là phải nói cho ta, ta nhất định sẽ an bài thoả đáng."
Vũ Hà gật đầu.
Vào bữa sáng ngày hôm sau, Hà Chí Trung với vẻ mặt nghiêm túc tuyên bố sau khi ông và Sầm phu nhân thương lượng đã đưa ra cách phân chia gia sản. Phản ứng của mọi người rất khác nhau nhưng có rất nhiều người không tin.
Sầm phu nhân bình tĩnh nhìn biểu tình của mọi người, Dương di nương, Chân thị, Tôn thị, Tam Lang, Lục Lang rất nhanh từ khiếp sợ biến thành vui mừng, người nhiều nhi tử nhất là Bạch thị thì trên mặt không giấu được vẻ không cam lòng, Ngô di nương lại kinh hoảng: "Không được, không được, lớn nhỏ có thứ tự, tôn ti có khác, không được." Bà nói như vậy tất nhiên sẽ khiến đám người Chân thị, Dương di nương, Lục Lang, Tôn thị bất mãn, nhưng Dương di nương cũng phải cố nói theo: "Đúng vậy, đang yên lành tự nhiên nói cái này làm gì? Cứ như muốn phân gia vậy."
Sầm phu nhân thầm cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Đương nhiên không phải hiện tại, chỉ cần ta và lão gia còn sống, nhà này sẽ không thể phân, gia hòa mới có thể vạn sự hưng, chúng ta chỉ muốn làm mọi người có thể yên tâm, chỉ cần giống như trước đây chăm chỉ làm việc, đừng làm mấy trò mèo không lên được mặt bàn thì tương lai ai cũng sẽ có chỗ tốt. Hiện tại các ngươi kiếm được càng nhiều thì đến lúc đó được phân sẽ càng nhiều, kiếm được càng ít thì phân sẽ càng ít, đừng có suốt ngày làm mấy chuyện vô bổ, hại người hại mình, nếu bị chúng ta bắt được, không cần biết là ai, trừng phạt nhất định sẽ không nhẹ."
Mọi người đều thưa dạ, tuy vẫn có người không hài lòng, nhưng hầu hết ích lợi của mọi người đều được đảm bảo, không khí gia đình so với trước đây cũng nhẹ nhàng, thoải mái hơn nhiều.
Mẫu Đơn ngồi bên cạnh quan sát, cũng thở phào một hơi. Theo nàng thấy, hai vợ chồng Hà Chí Trung thật sự là những bậc gia trưởng thông minh. Phương pháp này giống như chủ tịch chia cổ phần cho công nhân, giữa các công nhân tất nhiên sẽ vẫn còn mâu thuẫn do ích lợi nhưng nhìn chung sẽ có lợi với tất cả mọi người, như vậy kể cả có náo loạn cũng sẽ có chừng mực.
Hà gia không quản được chuyện của phủ Ninh Vương, sau khi dựa theo thương lượng lúc trước làm công đức cho hai mẹ con Tần phi, cả nhà lại từng người làm chuyện của mình. Trải qua sáu bảy ngày bận rộn chuẩn bị, Phương Viên cuối cùng cũng khởi công đúng hạn.
Mẫu Đơn đi theo Ngũ Lang đi sớm về trễ, ngày ngày ở công trường tuần tra, hòa thượng Phúc Duyên ngẫu nhiên cũng sẽ tự cưỡi lừa đến chỉ đạo. Mọi chuyện hết thảy đều thuận lợi, thẳng đến một ngày này, bởi vì muốn tu sửa đường dẫn nước, con sông dẫn nước từ kênh Hoàng Hà gây phiền toái không lớn không nhỏ cho Mẫu Đơn.
/89
|