"Bang bang bang", cánh cửa bị gõ vang vào thời khắc quan trọng, giọng nói thật cẩn thận của Vũ Hà từ gian ngoài vang lên: "Thiếu phu nhân, trà của công tử gia đã pha xong rồi ạ."
Mẫu Đơn liếc mắt nhìn Lưu Sướng một cái rồi chạy nhanh đi mở cửa. Cửa vừa mở ra thì gió đêm ùa vào khiến ánh nến đung đưa, tấm rèm bằng pha lê kêu lên leng keng.
Không có tấm bình phong che đậy, Lưu Sướng và thùng tắm đều bị lộ ra. Mấy người phụ nữ canh gác ngoài cửa khẽ kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng cúi đầu. Lưu Sướng lập tức ngồi xổm xuống, trên người bị gió lạnh thổi đến nổi lên một tầng da gà, đôi mắt đỏ hoe dữ tợn nhìn về phía Mẫu Đơn, nàng nhất định là cố ý!
Mẫu Đơn không thèm nhìn hắn, duỗi tay tiếp nhận khay trà, tùy tay đặt lên trên bàn dài rồi chậm rãi đóng cửa lại nhưng cũng không đóng chặt, nàng chỉ nói: "Không biết phu quân dùng ngay lúc này hay để một lát nữa mới dùng?"
Lưu Sướng tức giận đến nỗi huyệt thái dương đập thình thịch, vốn định không để ý đến nàng nhưng rồi lại đổi ý: "Tất nhiên là dùng ngay lúc này! Ngươi lấy lại đây!"
Nàng cũng chỉ hỏi bâng quơ mà thôi, khu vực nguy hiểm chớ tới gần. Mẫu Đơn chậm rãi nói: "Bên đó không có chỗ đặt khay trà, phu quân vẫn nên để lát sau hãy dùng đi."
Lưu Sướng tức giận đến mức sắp nổ mạnh, nàng là đang cố ý chống đối hắn à? Hỏi hắn có muốn dùng không, hắn nói muốn, nàng lại không cho, chắc chắn là nàng đang muốn chống đối hắn! Đúng là hắn thích những người phụ nữ có chút tình thú và biết tán tỉnh nhưng không có nghĩa hắn thích bị trêu cợt, đặc biệt là một nữ tử mà trước nay hắn luôn khinh thường. Hắn tức giận trợn mắt nhìn Mẫu Đơn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hà Mẫu Đơn, ngươi sẽ phải hối hận!"
Mẫu Đơn nhìn ra ngoài cửa, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi nói: "Phu quân, vì sao ngài lại không vui? Là do thiếp thân có chỗ nào hầu hạ không chu đáo? Ngài nói đi, nhất định thiếp thân sẽ sửa! Ngài đừng đánh thiếp mà! Cha mẹ và huynh trưởng của ta chắc vài ngày nữa sẽ đến cửa, nếu để bọn họ thấy thì thiếp thân mất mặt là việc nhỏ, chỉ sợ các ca ca sẽ không tha cho ngài!"
Lần này, biểu tình trên mặt nàng quá mức dối trá, Lưu Sướng chắc chắn hắn không nhìn lầm, nàng thật sự đang cười nhạo hắn, cố ý chọc giận hắn, mà không phải lạt mềm buộc chặt. Kết hợp với các hành vi trước đó của nàng, hắn đột nhiên nhận ra, nàng thay đổi trở nên thật xa lạ, loại xa lạ này chỉ đến thời điểm quan trọng mới có thể nhận ra nhưng đúng là khác xa như trời với đất so với nàng trước đây! Nàng xem thường hắn, nàng coi khinh hắn, nàng chán ghét hắn, nhưng nàng rõ ràng chính là Hà Mẫu Đơn, chỉ là nàng đã thay đổi...... Lưu Sướng đột nhiên có chút ngây ngốc, hắn cứ thế ngồi trong thùng tắm nhìn Mẫu Đơn chằm chằm.
Mẫu Đơn đang chờ lần nổi giận tiếp theo của Lưu Sướng, tốt nhất là hắn cứ không quan tâm gì mà xông lên đánh nàng hoặc là nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa bỏ đi. Nhưng hắn không có, ngược lại hắn cứ ngồi ở nơi đó dùng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu mà nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kia khiến nàng dựng tóc gáy. Mẫu Đơn không có cảm giác an toàn, nàng chỉ có thể liên tục nắm chặt cây kéo trong tay áo để ngăn lại sự run rẩy của bản thân. Nàng không phải một hiệp nữ có võ công cái thế, sao có thể không sợ một sắc lang có khuynh hướng bạo lực chứ?
Sau khi hai người giằng co ước chừng mười lăm phút thì Lưu Sướng xoay người đưa lưng về phía Mẫu Đơn đứng lên, tiện tay kéo một chiếc khăn trên giá áo lau vệt nước trên người. Sau đó hắn nhặt lại áo lót mới cởi ra tròng lại lên người, chậm rãi đi đến cửa. Hắn duỗi tay đóng chặt cửa lại, sau đó chậm rãi đi về phía Mẫu Đơn.
Mỗi bước hắn đi giống như đang đạp lên trái tim Mẫu Đơn, nặng nề ép đến nỗi nàng dường như không thở nổi.
"Ngươi đang sợ ta?" Lưu Sướng dễ dàng bắt được nỗi sợ hãi từ trong mắt Mẫu Đơn, phát hiện này làm hắn trong nháy mắt có cảm giác ưu việt, thậm chí hắn còn cười rộ lên, duỗi tay đi nâng cằm Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn bị hắn mạnh mẽ nâng cằm lên, một khuôn mặt tinh xảo bằng góc độ hoàn mỹ nhất xuất hiện trước mặt hắn, tục ngữ nói, dưới đèn xem mỹ nhân, càng xem càng đẹp. Lưu Sướng không thể không thừa nhận, Mẫu Đơn thực sự xứng đáng với cái tên của nàng. Nàng không cần giống Thanh Hoa quận chúa lúc nào cũng làm ra vẻ hơn người để thu hút sự chú ý của người khác, nàng chỉ cần im lặng đứng một chỗ cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt bất cứ ai, cứ tự nhiên như vậy nhưng không ai có thể bỏ qua.
Ánh mắt hắn nhìn theo chiếc cằm nhỏ nhắn đi đến chiếc cổ trắng như tuyết của nàng, chỉ lộ ra một góc chiếc áo ống màu xanh lá mạ trong chiếc áo choàng đỏ nhưng lại quyến rũ mời gọi như những nụ hoa mới chớm nở mùa xuân, làm người khác muốn lột ra xem rốt cuộc bên trong là cái gì.
Lưu Sướng nuốt một ngụm nước bọt, chăm chú nhìn vạt áo xanh kia, tay thuận theo trái tim vuốt ve khuôn mặt và cổ của Mẫu Đơn. Bàn tay đi đến đâu, trên da Mẫu Đơn nhanh chóng xuất hiện một tầng da gà, người nàng không khỏi khẽ run lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Cái gọi là mỹ nhân như hoa chắc cũng chỉ đến như vậy thôi? Lưu Sướng rất vừa lòng với phản ứng của Mẫu Đơn, rốt cuộc nàng vẫn không thể nào từ chối hắn, chỉ cần hắn đối xử hơi tốt với nàng là nàng lại sẽ một lòng một dạ với hắn như trước...... Nghĩ đến đây, hắn cười đắc ý dào dạt nói: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ thật ôn nhu."
Hắn còn chưa nói xong thì một bình trà nóng đã đổ ập xuống đầu hắn, nước trà làm mờ tầm mắt của hắn, lại theo gương mặt chảy vào trong miệng, trút hết tất cả sự đắc ý và tự cho là đúng của hắn chảy ngược vào trong bụng. Hắn vội rút tay lại, dùng ống tay áo lau mặt, chỉ thấy đôi mắt Mẫu Đơn mở to, ấm trà trong tay còn chưa buông.
Nàng dám lấy trà dội lên đầu hắn! Nàng lại dám lấy trà dội lên đầu hắn! Người đàn bà không biết trời cao đất dày này nhất định phải được giáo huấn để nàng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm! Lưu Sướng thở hổn hển, mặt xanh mét vươn tay túm lấy Mẫu Đơn nhưng tay còn chưa đụng tới người thì một luồng ánh sáng lạnh lẽo hòa với ánh nến, nhanh chóng đâm vào tay hắn, cùng lúc đó, Mẫu Đơn nhanh chóng lùi lại, nàng còn không quên ném ấm trà trong tay về phía đầu hắn.
Lưu Sướng trở tay không kịp, chỉ cảm thấy cánh tay nhói đau, ngay sau đó lại bị ấm trà đập mạnh vào đầu. Đầu hắn vốn dĩ đã có chút choáng váng lại bị đánh trúng thì không thua gì lúc bị Lý Hạnh đánh một quyền vừa đau vừa choáng. Điều quan trọng nhất là lòng tự trọng của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng, hắn hét lên: "Hà Mẫu Đơn! Thì ra ngươi chọn cái ch.ế.t!" Hắn đập vỡ tách trà, khay trà và các vật dụng khác trên bàn dài xuống đất, rồi đưa tay ra muốn túm lấy Mẫu Đơn.
"Thiếu phu nhân! Công tử gia! Có chuyện gì thì cứ từ từ nói!" Cánh cửa bị đập một cách điên cuồng, Vũ Hà và Lâm mụ mụ giống như không muốn sống mà đâm vào, đi theo phía sau là Lý mụ mụ và Lan Chi cũng sợ xảy ra chuyện lớn thì các ả cũng không trốn được liên quan.
Mẫu Đơn lập tức ngã xuống mặt đất rồi ném cây kéo ra xa nhất có thể, mặt trắng bệch, hoảng hốt kêu lên: "Mụ mụ cứu con! Công tử gia muốn gi·ết con!" Thừa dịp Lưu Sướng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì ôm chặt chân Lưu Sướng nói: "Ta thật sự không dám nói gì về quận chúa nương nương, thật sự không có, không tin ngài hỏi các nàng, ta chưa nói cái gì hết. Đúng là thị nữ của ngài ấy gọi ta đi qua, trước đó ta không biết gì hết!" Tay lại véo vào lớp thịt non ở phần bắp đùi Lưu Sướng sau đó còn xoay một vòng.
Lưu Sướng đau đến hít hà một hơi, nhe răng trợn mắt, định nhấc chân đá nàng ra nhưng lúc này lại dừng, ngược lại khom lưng bóp chặt đầu vai của Mẫu Đơn lắc mạnh: "Tiện phụ âm hiểm, đê tiện này!"
Mẫu Đơn thấy hắn dừng chân thì rất tiếc nuối, vì thế dựa theo hành động của hắn mà lắc đầu, lắc đến nỗi tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, nước mắt đầy mặt còn không quên lớn tiếng kêu lên: "Cứu mạng, cứu mạng!" Đôi mắt nàng nhắm lại, hôn mê một cách hợp tình hợp lý.
Lâm mụ mụ cùng Vũ Hà mỗi người ôm lấy một chân Lưu Sướng, lớn tiếng kêu to: "Cầu công tử gia tha cho thiếu phu nhân đi, nàng thật sự chưa nói nửa câu oán hận nào!"
Lý mụ mụ và Lan Chi liếc nhau, cũng đều quỳ xuống cầu xin: "Công tử gia, công tử gia, có chuyện gì thì từ từ nói, thiếu phu nhân đã ngất đi rồi! Một người mỏng manh yếu đuối như vậy làm sao có thể chịu được những đòn tra tấn của một người nam nhân khỏe mạnh như ngài?"
Xem ra ai cũng đều nghĩ là hắn đánh nàng, mà đâu biết từ đầu đến cuối người bị chơi đùa là bản thân hắn. Chẳng lẽ hắn lại tự khai là nàng đổ trà lên đầu hắn còn lấy kéo đâm hắn sao? Lưu Sướng khổ nhưng Lưu Sướng không dám nói, chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn Mẫu Đơn. Đành phải oán hận dừng chân, nói: "Còn không mau nâng nàng lên giường đi?"
Lâm mụ mụ và Vũ Hà vội vàng ném hắn ra, một trái một phải nâng Mẫu Đơn dậy. Lâm mụ mụ nắn vuốt thấy tay chân nàng lạnh lẽo, đau lòng đến nỗi gào khóc: "Đan Nương số khổ của ta! Con đã tạo nghiệt gì mà đã nén giận như vậy còn bị đuổi tận gi.ế.t tuyệt như thế này?! Ông trời ơi ông hãy mở to mắt ra mà xem!"
"Gào cái gì mà gào!" Thích phu nhân đứng ở cửa nghiêm khắc hét lên: "Ầm ĩ lung tung không được tích sự gì!"
Lâm mụ mụ không quan tâm, chỉ ôm Mẫu Đơn khóc. Mẫu Đơn thấy bà khóc đến ruột gan đứt từng khúc thì không đành lòng nhưng cũng chỉ có thể bất động mà không thể làm gì.
"Câm miệng cho ta! Ai còn gào thì cút ra ngoài!" Thích phu nhân hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Lưu Sướng rồi ra lệnh cho mọi người thu dọn trong phòng. Bà đi xem Mẫu Đơn trước rồi lập tức gọi người đi pha trà sâm sau đó lại mắng đám người hầu một chặp: "Công tử gia say, các ngươi cũng say hay sao? Cứ để kệ hắn làm ầm ĩ như vậy? Một đám phế vật vô dụng! Các ngươi thì có tác dụng gì chứ! Nếu thiếu phu nhân không có việc gì thì thôi còn nếu nàng xảy ra chuyện thì các ngươi cũng đừng hòng thoát tội!"
Trong lòng Mẫu Đơn nói, đúng là mụ vu bà (mụ phù thuỷ), rõ ràng là nhi tử của bà hàn.h hun.g đánh người nhưng bà lại nói thành bị say, đẩy hết sai lầm lên đầu người hầu, là do người hầu không hầu hạ chu đáo, bà dùng cách này cũng quen rồi đấy nhỉ?
Mọi người vâng vâng dạ dạ, Thích phu nhân lại khích lệ Khoan Nhi và Thứ Nhi đang đứng ở cửa không dám tiến vào: "Cũng may còn có hai tiểu nha đầu này thông minh, biết đi gọi ta, bằng không còn không biết sẽ náo loạn đến bao giờ mới kết thúc!"
Không bao lâu, trà sâm được bưng tới, Lâm mụ mụ nâng Mẫu Đơn dậy, đút cho nàng nửa chén, Mẫu Đơn than nhẹ một hơi rồi "tỉnh" lại. Nhưng nàng chỉ nhìn đỉnh màn rồi yên lặng rơi lệ mà không nói lời nào.
Thích phu nhân thấy nàng tỉnh lại thì nhẹ nhàng thở ra, mặt trầm xuống nói: "Tử Thư, ngươi theo ta ra ngoài gì!"
Bà ta cũng không gọi người hầu đi theo mà kéo Lưu Sướng đi ra ngoài, thấy xung quanh không có người, bà ta tát vào mặt Lưu Sướng một cái rồi nghiêm khắc nói: "Ngươi đúng là quá hồ đồ! Càng ngày càng không coi ai ra gì! Những gì ta nói, ngươi toàn nghe vào tai này, ra tai kia phải không?"
Mẫu Đơn liếc mắt nhìn Lưu Sướng một cái rồi chạy nhanh đi mở cửa. Cửa vừa mở ra thì gió đêm ùa vào khiến ánh nến đung đưa, tấm rèm bằng pha lê kêu lên leng keng.
Không có tấm bình phong che đậy, Lưu Sướng và thùng tắm đều bị lộ ra. Mấy người phụ nữ canh gác ngoài cửa khẽ kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng cúi đầu. Lưu Sướng lập tức ngồi xổm xuống, trên người bị gió lạnh thổi đến nổi lên một tầng da gà, đôi mắt đỏ hoe dữ tợn nhìn về phía Mẫu Đơn, nàng nhất định là cố ý!
Mẫu Đơn không thèm nhìn hắn, duỗi tay tiếp nhận khay trà, tùy tay đặt lên trên bàn dài rồi chậm rãi đóng cửa lại nhưng cũng không đóng chặt, nàng chỉ nói: "Không biết phu quân dùng ngay lúc này hay để một lát nữa mới dùng?"
Lưu Sướng tức giận đến nỗi huyệt thái dương đập thình thịch, vốn định không để ý đến nàng nhưng rồi lại đổi ý: "Tất nhiên là dùng ngay lúc này! Ngươi lấy lại đây!"
Nàng cũng chỉ hỏi bâng quơ mà thôi, khu vực nguy hiểm chớ tới gần. Mẫu Đơn chậm rãi nói: "Bên đó không có chỗ đặt khay trà, phu quân vẫn nên để lát sau hãy dùng đi."
Lưu Sướng tức giận đến mức sắp nổ mạnh, nàng là đang cố ý chống đối hắn à? Hỏi hắn có muốn dùng không, hắn nói muốn, nàng lại không cho, chắc chắn là nàng đang muốn chống đối hắn! Đúng là hắn thích những người phụ nữ có chút tình thú và biết tán tỉnh nhưng không có nghĩa hắn thích bị trêu cợt, đặc biệt là một nữ tử mà trước nay hắn luôn khinh thường. Hắn tức giận trợn mắt nhìn Mẫu Đơn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hà Mẫu Đơn, ngươi sẽ phải hối hận!"
Mẫu Đơn nhìn ra ngoài cửa, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi nói: "Phu quân, vì sao ngài lại không vui? Là do thiếp thân có chỗ nào hầu hạ không chu đáo? Ngài nói đi, nhất định thiếp thân sẽ sửa! Ngài đừng đánh thiếp mà! Cha mẹ và huynh trưởng của ta chắc vài ngày nữa sẽ đến cửa, nếu để bọn họ thấy thì thiếp thân mất mặt là việc nhỏ, chỉ sợ các ca ca sẽ không tha cho ngài!"
Lần này, biểu tình trên mặt nàng quá mức dối trá, Lưu Sướng chắc chắn hắn không nhìn lầm, nàng thật sự đang cười nhạo hắn, cố ý chọc giận hắn, mà không phải lạt mềm buộc chặt. Kết hợp với các hành vi trước đó của nàng, hắn đột nhiên nhận ra, nàng thay đổi trở nên thật xa lạ, loại xa lạ này chỉ đến thời điểm quan trọng mới có thể nhận ra nhưng đúng là khác xa như trời với đất so với nàng trước đây! Nàng xem thường hắn, nàng coi khinh hắn, nàng chán ghét hắn, nhưng nàng rõ ràng chính là Hà Mẫu Đơn, chỉ là nàng đã thay đổi...... Lưu Sướng đột nhiên có chút ngây ngốc, hắn cứ thế ngồi trong thùng tắm nhìn Mẫu Đơn chằm chằm.
Mẫu Đơn đang chờ lần nổi giận tiếp theo của Lưu Sướng, tốt nhất là hắn cứ không quan tâm gì mà xông lên đánh nàng hoặc là nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa bỏ đi. Nhưng hắn không có, ngược lại hắn cứ ngồi ở nơi đó dùng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu mà nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kia khiến nàng dựng tóc gáy. Mẫu Đơn không có cảm giác an toàn, nàng chỉ có thể liên tục nắm chặt cây kéo trong tay áo để ngăn lại sự run rẩy của bản thân. Nàng không phải một hiệp nữ có võ công cái thế, sao có thể không sợ một sắc lang có khuynh hướng bạo lực chứ?
Sau khi hai người giằng co ước chừng mười lăm phút thì Lưu Sướng xoay người đưa lưng về phía Mẫu Đơn đứng lên, tiện tay kéo một chiếc khăn trên giá áo lau vệt nước trên người. Sau đó hắn nhặt lại áo lót mới cởi ra tròng lại lên người, chậm rãi đi đến cửa. Hắn duỗi tay đóng chặt cửa lại, sau đó chậm rãi đi về phía Mẫu Đơn.
Mỗi bước hắn đi giống như đang đạp lên trái tim Mẫu Đơn, nặng nề ép đến nỗi nàng dường như không thở nổi.
"Ngươi đang sợ ta?" Lưu Sướng dễ dàng bắt được nỗi sợ hãi từ trong mắt Mẫu Đơn, phát hiện này làm hắn trong nháy mắt có cảm giác ưu việt, thậm chí hắn còn cười rộ lên, duỗi tay đi nâng cằm Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn bị hắn mạnh mẽ nâng cằm lên, một khuôn mặt tinh xảo bằng góc độ hoàn mỹ nhất xuất hiện trước mặt hắn, tục ngữ nói, dưới đèn xem mỹ nhân, càng xem càng đẹp. Lưu Sướng không thể không thừa nhận, Mẫu Đơn thực sự xứng đáng với cái tên của nàng. Nàng không cần giống Thanh Hoa quận chúa lúc nào cũng làm ra vẻ hơn người để thu hút sự chú ý của người khác, nàng chỉ cần im lặng đứng một chỗ cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt bất cứ ai, cứ tự nhiên như vậy nhưng không ai có thể bỏ qua.
Ánh mắt hắn nhìn theo chiếc cằm nhỏ nhắn đi đến chiếc cổ trắng như tuyết của nàng, chỉ lộ ra một góc chiếc áo ống màu xanh lá mạ trong chiếc áo choàng đỏ nhưng lại quyến rũ mời gọi như những nụ hoa mới chớm nở mùa xuân, làm người khác muốn lột ra xem rốt cuộc bên trong là cái gì.
Lưu Sướng nuốt một ngụm nước bọt, chăm chú nhìn vạt áo xanh kia, tay thuận theo trái tim vuốt ve khuôn mặt và cổ của Mẫu Đơn. Bàn tay đi đến đâu, trên da Mẫu Đơn nhanh chóng xuất hiện một tầng da gà, người nàng không khỏi khẽ run lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Cái gọi là mỹ nhân như hoa chắc cũng chỉ đến như vậy thôi? Lưu Sướng rất vừa lòng với phản ứng của Mẫu Đơn, rốt cuộc nàng vẫn không thể nào từ chối hắn, chỉ cần hắn đối xử hơi tốt với nàng là nàng lại sẽ một lòng một dạ với hắn như trước...... Nghĩ đến đây, hắn cười đắc ý dào dạt nói: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ thật ôn nhu."
Hắn còn chưa nói xong thì một bình trà nóng đã đổ ập xuống đầu hắn, nước trà làm mờ tầm mắt của hắn, lại theo gương mặt chảy vào trong miệng, trút hết tất cả sự đắc ý và tự cho là đúng của hắn chảy ngược vào trong bụng. Hắn vội rút tay lại, dùng ống tay áo lau mặt, chỉ thấy đôi mắt Mẫu Đơn mở to, ấm trà trong tay còn chưa buông.
Nàng dám lấy trà dội lên đầu hắn! Nàng lại dám lấy trà dội lên đầu hắn! Người đàn bà không biết trời cao đất dày này nhất định phải được giáo huấn để nàng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm! Lưu Sướng thở hổn hển, mặt xanh mét vươn tay túm lấy Mẫu Đơn nhưng tay còn chưa đụng tới người thì một luồng ánh sáng lạnh lẽo hòa với ánh nến, nhanh chóng đâm vào tay hắn, cùng lúc đó, Mẫu Đơn nhanh chóng lùi lại, nàng còn không quên ném ấm trà trong tay về phía đầu hắn.
Lưu Sướng trở tay không kịp, chỉ cảm thấy cánh tay nhói đau, ngay sau đó lại bị ấm trà đập mạnh vào đầu. Đầu hắn vốn dĩ đã có chút choáng váng lại bị đánh trúng thì không thua gì lúc bị Lý Hạnh đánh một quyền vừa đau vừa choáng. Điều quan trọng nhất là lòng tự trọng của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng, hắn hét lên: "Hà Mẫu Đơn! Thì ra ngươi chọn cái ch.ế.t!" Hắn đập vỡ tách trà, khay trà và các vật dụng khác trên bàn dài xuống đất, rồi đưa tay ra muốn túm lấy Mẫu Đơn.
"Thiếu phu nhân! Công tử gia! Có chuyện gì thì cứ từ từ nói!" Cánh cửa bị đập một cách điên cuồng, Vũ Hà và Lâm mụ mụ giống như không muốn sống mà đâm vào, đi theo phía sau là Lý mụ mụ và Lan Chi cũng sợ xảy ra chuyện lớn thì các ả cũng không trốn được liên quan.
Mẫu Đơn lập tức ngã xuống mặt đất rồi ném cây kéo ra xa nhất có thể, mặt trắng bệch, hoảng hốt kêu lên: "Mụ mụ cứu con! Công tử gia muốn gi·ết con!" Thừa dịp Lưu Sướng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì ôm chặt chân Lưu Sướng nói: "Ta thật sự không dám nói gì về quận chúa nương nương, thật sự không có, không tin ngài hỏi các nàng, ta chưa nói cái gì hết. Đúng là thị nữ của ngài ấy gọi ta đi qua, trước đó ta không biết gì hết!" Tay lại véo vào lớp thịt non ở phần bắp đùi Lưu Sướng sau đó còn xoay một vòng.
Lưu Sướng đau đến hít hà một hơi, nhe răng trợn mắt, định nhấc chân đá nàng ra nhưng lúc này lại dừng, ngược lại khom lưng bóp chặt đầu vai của Mẫu Đơn lắc mạnh: "Tiện phụ âm hiểm, đê tiện này!"
Mẫu Đơn thấy hắn dừng chân thì rất tiếc nuối, vì thế dựa theo hành động của hắn mà lắc đầu, lắc đến nỗi tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, nước mắt đầy mặt còn không quên lớn tiếng kêu lên: "Cứu mạng, cứu mạng!" Đôi mắt nàng nhắm lại, hôn mê một cách hợp tình hợp lý.
Lâm mụ mụ cùng Vũ Hà mỗi người ôm lấy một chân Lưu Sướng, lớn tiếng kêu to: "Cầu công tử gia tha cho thiếu phu nhân đi, nàng thật sự chưa nói nửa câu oán hận nào!"
Lý mụ mụ và Lan Chi liếc nhau, cũng đều quỳ xuống cầu xin: "Công tử gia, công tử gia, có chuyện gì thì từ từ nói, thiếu phu nhân đã ngất đi rồi! Một người mỏng manh yếu đuối như vậy làm sao có thể chịu được những đòn tra tấn của một người nam nhân khỏe mạnh như ngài?"
Xem ra ai cũng đều nghĩ là hắn đánh nàng, mà đâu biết từ đầu đến cuối người bị chơi đùa là bản thân hắn. Chẳng lẽ hắn lại tự khai là nàng đổ trà lên đầu hắn còn lấy kéo đâm hắn sao? Lưu Sướng khổ nhưng Lưu Sướng không dám nói, chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn Mẫu Đơn. Đành phải oán hận dừng chân, nói: "Còn không mau nâng nàng lên giường đi?"
Lâm mụ mụ và Vũ Hà vội vàng ném hắn ra, một trái một phải nâng Mẫu Đơn dậy. Lâm mụ mụ nắn vuốt thấy tay chân nàng lạnh lẽo, đau lòng đến nỗi gào khóc: "Đan Nương số khổ của ta! Con đã tạo nghiệt gì mà đã nén giận như vậy còn bị đuổi tận gi.ế.t tuyệt như thế này?! Ông trời ơi ông hãy mở to mắt ra mà xem!"
"Gào cái gì mà gào!" Thích phu nhân đứng ở cửa nghiêm khắc hét lên: "Ầm ĩ lung tung không được tích sự gì!"
Lâm mụ mụ không quan tâm, chỉ ôm Mẫu Đơn khóc. Mẫu Đơn thấy bà khóc đến ruột gan đứt từng khúc thì không đành lòng nhưng cũng chỉ có thể bất động mà không thể làm gì.
"Câm miệng cho ta! Ai còn gào thì cút ra ngoài!" Thích phu nhân hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Lưu Sướng rồi ra lệnh cho mọi người thu dọn trong phòng. Bà đi xem Mẫu Đơn trước rồi lập tức gọi người đi pha trà sâm sau đó lại mắng đám người hầu một chặp: "Công tử gia say, các ngươi cũng say hay sao? Cứ để kệ hắn làm ầm ĩ như vậy? Một đám phế vật vô dụng! Các ngươi thì có tác dụng gì chứ! Nếu thiếu phu nhân không có việc gì thì thôi còn nếu nàng xảy ra chuyện thì các ngươi cũng đừng hòng thoát tội!"
Trong lòng Mẫu Đơn nói, đúng là mụ vu bà (mụ phù thuỷ), rõ ràng là nhi tử của bà hàn.h hun.g đánh người nhưng bà lại nói thành bị say, đẩy hết sai lầm lên đầu người hầu, là do người hầu không hầu hạ chu đáo, bà dùng cách này cũng quen rồi đấy nhỉ?
Mọi người vâng vâng dạ dạ, Thích phu nhân lại khích lệ Khoan Nhi và Thứ Nhi đang đứng ở cửa không dám tiến vào: "Cũng may còn có hai tiểu nha đầu này thông minh, biết đi gọi ta, bằng không còn không biết sẽ náo loạn đến bao giờ mới kết thúc!"
Không bao lâu, trà sâm được bưng tới, Lâm mụ mụ nâng Mẫu Đơn dậy, đút cho nàng nửa chén, Mẫu Đơn than nhẹ một hơi rồi "tỉnh" lại. Nhưng nàng chỉ nhìn đỉnh màn rồi yên lặng rơi lệ mà không nói lời nào.
Thích phu nhân thấy nàng tỉnh lại thì nhẹ nhàng thở ra, mặt trầm xuống nói: "Tử Thư, ngươi theo ta ra ngoài gì!"
Bà ta cũng không gọi người hầu đi theo mà kéo Lưu Sướng đi ra ngoài, thấy xung quanh không có người, bà ta tát vào mặt Lưu Sướng một cái rồi nghiêm khắc nói: "Ngươi đúng là quá hồ đồ! Càng ngày càng không coi ai ra gì! Những gì ta nói, ngươi toàn nghe vào tai này, ra tai kia phải không?"
/89
|