Chào tạm biệt với bạn học xong, Thẩm Kiều ôm trong ngực một chồng sách cùng mấy cuốn sổ ghi chép gian nan đi về phía bãi đậu xe. Thật vất vả mới lấy được chìa khóa xe từ trong túi áo ra, sách vở trong ngực lại rầm rầm rào rào rơi xuống, luận văn chưa được đóng quyển cũng bởi vậy mà rơi đầy trên mặt đất.
Trời vừa mới mưa, nên trên mặt đất vẫn còn hơi ẩm ướt, luận văn và sách bị vũng nước làm ướt, Thẩm Kiều vừa nhặt, vừa cẩn thận dùng khăn giấy để lau.
Một bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt, trong lòng Thẩm Kiều cảm thấy ấm áp, cười nói cảm ơn, lúc ngẩng đầu lại bị người đứng trước mắt làm cho sợ hãi, nụ cười liền cứng lại ở trên mặt.
Thẩm Kiều chưa từng nghĩ tới khi gặp lại Dương Kiền cô sẽ như thế nào phản ứng, người này dường như đã biến mất trong trí nhớ của cô. Giờ phút này nhìn thấy anh, làm cho cô chợt nhớ tới buổi tối trước khi cô xuất ngoại, anh thâm tình thổ lộ nhưng cô lại dùng lời nói lạnh lùng để cự tuyệt anh, hôm nay anh xuất hiện như thế này, thật sự khiến cô có phần không kịp ứng phó.
Đối lập với vẻ hoảng hốt của cô, Dương Kiền lại vô cùng bình tĩnh, bờ môi đang mím lại thoáng hiện lên một nụ cười thản nhiên, trong mắt khẽ lóe lên ánh sáng rực rỡ, anh sửa sang lại sách trong tay rồi đưa cho Thẩm Kiều, nhìn dáng vẻ giật mình của cô buông lời trêu ghẹo: "Mấy năm không gặp, chẳng lẽ không nhận ra tôi nữa à?"
Khi anh cất lời, Thẩm Kiều mới hoàn hồn, chớp chớp mắt, rồi vội vàng nhận lấy sách, hơi xấu hổ cười nói: "Làm sao có thể? Kiền đại thiếu gia."
Thẩm Kiều mở cửa xe, nhét sách vào hàng ghế sau, rốt cuộc cũng sửa soạn xong hết, cô vuốt vuốt mái tóc dài rồi thở dài một hơi, "Hiếm khi mới gặp một lần, anh lại vừa giúp tôi, về tình về lý thì tôi phải thực hiện nghĩa vụ của chủ nhà, không biết ngài có nể mặt để tôi mời Kiền đại thiếu gia ăn một bữa cơm không?"
Dương Kiền vẫn mỉm cười như trước, nhíu mày: "Tôi trôi nổi vượt biển tới đây, chỉ ăn một bữa cơm làm sao mà đủ?"
Thẩm Kiều: ". . . . . ."
Thẩm Kiều mướn một phòng trọ nhỏ cách trường học hai con đường, Thẩm Kiều mở cửa mời Dương Kiền đi vào, bảo anh cứ tự nhiên, rồi cô liền chui vào thư phòng làm việc. Dương Kiền đánh giá phòng ốc cũng không lớn, được dọn dẹp rất sạch sẽ, đón được ánh mặt trời, nhưng mà nếu trời hơi âm u thì ánh sáng cũng có phần u ám. Bên cạnh cửa sổ thủy tinh có trải một tấm thảm lông dê màu trắng, trên bàn chất đầy sách, bên cạnh đặt một chậu hoa nhỉ chỉ to bằng một bàn tay người lớn.
"Đi thôi, anh muốn ăn gì?"
Dương Kiền thu bàn tay đã vuốt ve chậu hoa lại, đứng dậy quay đầu nhìn về phía Thẩm Kiều, nói: "Tôi thấy đồ đạc trong nhà cũng rất đầy đủ, hay là cứ ăn ở nhà đi."
Thẩm Kiều sửng sốt.
Dương Kiền tiếp tục hỏi: "Em không tự tin đối tài nấu nướng của mình?"
Thẩm Kiều khẽ cười, cầm chìa khóa xe hơi lên, khẽ lắc lắc: "Vậy anh ở nhà nghỉ ngơi, tôi đi mua thức ăn."
Dương Kiền ngồi trên thảm, dựa lưng vào đệm dựa bên cạnh cửa sổ thủy tinh, chậm rãi nhắm mắt lại: "Vậy làm phiền em rồi."
Sau đó, Thẩm Kiều đi cũng không lâu lắm, Dương Kiền ngồi ở đó ngủ thiếp đi. Anh vừa tới đây mấy ngày, bận rộn đến mức chân không chạm đất, dường như là không hề chợp mắt. Anh vốn tưởng rằng khi nhìn thấy cô, bản thân sẽ cực kỳ kích động, nhưng mà khi trong phòng chỉ còn lại một mình anh, trong không khí tràn ngập hương thơm đã lâu không gặp, không hiểu sao anh lại thấy an tâm hơn rất nhiều.
Thẩm Kiều mua xong đồ ăn rồi quay về cùng với Giản Dư Mặc, bọn họ vốn không ở cùng nhau, nhưng mà Giản Dư Mặc và Dương Kiền cũng biết nhau, ở nơi đất khách quê người gặp được bạn cũ, ăn cơm với nhau cũng là chuyện đương nhiên. Khi đối mặt với Giản Dư Mặc, cảm xúc của Dương Kiền cũng không hề thay đổi chút nào, nhưng mà Giản Dư Mặc nhìn thấy nụ cười không hề có tạp chất của Dương Kiền thì sững sờ trong chốc lát.
Thẩm Kiều bận rộn trong bếp, Giản Dư Mặc ở bên cạnh trợ giúp, Dương Kiền ngồi trước bàn ăn cách đó không xa uống cà phê, thỉnh thoảng ánh mắt lại đảo qua đảo lại, thấy bóng lưng bận rộn của bọn họ , anh nâng ly cà phê lên với vẻ đăm chiêu.
Thẩm Kiều làm một bàn đồ ăn Trung Quốc rất phong phú, khi bàn ăn được dọn xong cũng làm Dương Kiền hơi giật mình. Sống ở nước ngoài một thân một mình, khiến một đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân lại có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, điều này quả thật rất đáng quý. Sau bữa ăn chính còn có món điểm tâm ngọt tinh xảo, bánh pho mát có mùi vị đậm đà nhưng không ngọt ngấy.
Trong buổi tối hôm nay, không biết đây là lần thứ mấy hai người ngồi ở phía đối diện kề tai thì thầm với nhau, Dương Kiền chống cằm, hắng giọng nói: "Thẩm Kiều, thật ra thì tôi có chuyện muốn phiền em giúp một tay."
Thẩm Kiều nghe anh nói vậy, nghiêng đầu nhìn anh, trên mặt còn vương lại nụ cười xinh đẹp chưa kịp thu lại: "Việc gì vậy?"
Dương Kiền khẽ liếc mắt nhìn Giản Dư Mặc, Giản Dư Mặc hiểu rõ, có chút do dự cầm điện thoại di động lên: "Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại."
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ, Dương Kiền mở một file dữ liệu trong hộp thư của điện thoại di động ra, sau đó đưa cho Thẩm Kiều, "Xin lỗi, tôi chưa có được sự đồng ý của em mà đã tiến cử em, em không nên suy nghĩ nhiều, chẳng qua đấy chính là một cơ hội, nên tôi muốn dành cho người đã quen biết nhiều năm."
Thẩm Kiều nhìn email, lúc này vẻ mặt cô có phần hơi do dự.
Dương Kiền nói: "Em đừng vội cự tuyệt tôi, suy nghĩ thật kỹ rồi hãy quyết định, ngày mai hay cho tôi câu trả lời chắc chắn," nói xong, anh đứng dậy định rời đi, lại không quên dặn dò một câu: "Dù em có đồng ý tham gia hay không, hi vọng em có thể giữ bí mật chuyện này, ngay cả Giản Dư Mặc cũng không thể nói."
Thẩm Kiều đứng dậy theo, trả lại điện thoại di động cho Dương Kiền, cười nói: "Anh yên tâm, tôi hứa sẽ giữ bí mật. Cám ơn anh đã tiến cử, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Vụ án liên quan đến nước ngoài, trong đó còn liên quan đến vấn đề quốc tế rất nhạy cảm, cần người có chuyên môn tham gia. Đối với Thẩm Kiều mà nói, không thể nghi ngờ đây là cơ hội rèn luyện rất tốt, nhưng mà trong tiềm thức Thẩm Kiều vẫn có chút bài xích với việc này. Cô vô cùng kích động khi có được cơ hội này, nhưng mà vẫn quyết định cự tuyệt.
Ngày hôm sau, sau khi luận văn của cô bị giáo sư trả lại thì quyết định này đã thay đổi 180 độ. Giáo sư dường như đã hủy bỏ toàn bộ luận văn của cô, nội dung không có căn cứ, không dựa trên thực tiễn, chỉ là nói suông, những vụ án trong đó cũng bị giáo sư chỉ trích là không hề có sức thuyết phục.
Đến buổi trưa, Thẩm Kiều đồng ý gia nhập với Dương Kiền, gần tối liền ngồi máy bay đi đến bờ đông với anh. Bởi vì quyết định vội vàng, nên đi vô cùng vội vàng, Thẩm Kiều chỉ nói chuyện điện thoại với Giản Dư Mặc. Mặc dù Giản Dư Mặc không hi vọng Thẩm Kiều tham gia, nhưng mà lúc này nói gì cũng vô ích, anh chỉ có thể trái với lương tâm mà tán thành, hơn nữa còn dặn dò cô chăm sóc bản thân thật tốt. Nói không lo lắng, chỉ là giả.
Mới đầu, Thẩm Kiều chỉ phụ trách phần hồ sơ tài liệu, công việc trái lại rất đơn giản, nhưng cũng không nhẹ nhàng, dường như là cả ngày cô đều không ra cửa, bị núi hồ sơ ở trong phòng khách sạn đè bẹp. Nhưng mà Dương Kiền lại không giống nha vậy, anh thường hành tung bất định, có lúc rất nhiều ngày cũng không gặp được anh. Nên những băn khoăn của Thẩm Kiều vẫn tồn tại từ từ tiêu tán. Cô không thể cho anh cái gì hết, chỉ hy vọng không gia tăng thêm gánh nặng cho anh.
Khi Thẩm Kiều cho rằng mình cứ như vậy bình an vô sự trải qua ba tháng, thì một nhiệm vụ nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ được giao cho cô để cô hoàn thành. Trong thành phố sắp tổ chức một bữa tiệc tối long trọng, chủ nhân chính là sư huynh cùng trường với cô, mà cô cũng nhận được thư mời, cho nên đây cũng không phải là việc khó, khiến Thẩm Kiều cảm thấy bối rối chính là cô phải dẫn theo bạn tham gia, cái người được gọi là bạn chính là Dương Kiền.
Thẩm Kiều không biết đây là lần thứ mấy cô cầm thư mời lên, lại không biết làm thế nào nên lại để xuống, cả ngày hôm nay công việc của cô trì trệ. Là bản thân cô nói , bọn họ không thể làm người yêu của nhau, nhưng mà có thể trở thành bạn bè không giấu giếm nhau gì cả, nhưng mà bây giờ, hình như cô lại không làm được.
Một hồi tiếng gõ cửa có tiết tấu làm xáo trộn mạch suy nghĩ của Thẩm Kiều, ở ngoài cửa chính là nhân vật khiến cô không ngày nào được yên bình. Dương Kiền đưa túi giấy trong tay cho cô: "Quần áo phải mặc tối mai."
Thẩm Kiều gật đầu, nói cám ơn. Dương Kiền sao không hiểu, chỉ cần liếc mắt một cái anh cũng có thể thấy được vẻ khá thường của cô, nhưng anh lại quyết định làm như không thấy, "Tôi còn có một số việc, em làm việc đi, tầm này ngày mai tôi sẽ tới đón em."
Thẩm Kiều liếm liếm bờ môi hơi khô khốc: "Được."
Dương Kiền cũng không xoay người rời đi, mà lấy ra một cái hộp tinh xảo từ trong chiếc túi, đưa cho Thẩm Kiều nói: "Nhớ đeo nó."
Sau khi Dương Kiền rời đi, Thẩm Kiều mở hộp ra, đập vào mắt là một đôi khuyên tai thạch anh với kiểu dáng rất đơn giản, ở dưới ánh đèn khẽ lóe lên ánh sáng rực rỡ, Thẩm Kiều cầm nó ở trong lòng bàn tay, một cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền đến.
Váy dài màu trắng, tóc được búi lại ở sau gáy, khuyên tai là món đồ trang sức duy nhất, vừa đơn giản lại vừa hào phóng. Vóc người Thẩm Kiều hơi gầy, trước mặt những cô gái phương Tây đầy đặn thì càng lộ vẻ nhỏ gầy, chim sẻ nhỏ bé nhưng vẫn đầy đủ lục phủ ngũ tạng, cô có dáng người uyển chuyển, chiếc váy ôm lấy những đường cong khêu gợi trên người cô, xương quai xanh xinh đẹp và xương bướm càng lộ vẻ phong tình. Dương Kiền phải thừa nhận, giây phút kia khi nhìn thấy cô, anh hoàn toàn mất hồn. Mặc dù trước đó, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Dương Kiền lịch sự mở cửa xe cho Thẩm Kiều, rồi theo sau cô lên xe. Xe hơi thong thả lăn bánh, Dương Kiền chợt cúi đầu cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt căng thẳng, hỏi "Khẩn trương à?"
Thẩm Kiều sững sờ, lắc đầu phủ nhận.
Dương Kiền nói: "Em đoán tôi có tin hay không?"
Hai bờ môi Thẩm Kiều giật giật, Dương Kiền không cho cô cơ hội nói chuyện, nói tiếp: "Thật ra thì em không cần phải khẩn trương như vậy. Nhưng mà đúng lúc có cơ hội này, chúng ta lãi đã biết nhau nhiều năm như vậy, có cơ hội đương nhiên muốn dành cho người quen của mình, nếu để tiểu Thu biết tôi dành cơ hội cho người khác mà không phải cô ấy, nhất định cô ấy sẽ không bỏ qua cho tôi. Chuyện ngày hôm nay rất đơn giản, em chỉ cần phụ trách dẫn anh đi vào, những cái còn lại thì không liên quan đến em."
Thẩm Kiều mấp máy môi, nghiêng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: "Yên tâm, nhất định tôi sẽ quản anh cẩn thân."
Trời vừa mới mưa, nên trên mặt đất vẫn còn hơi ẩm ướt, luận văn và sách bị vũng nước làm ướt, Thẩm Kiều vừa nhặt, vừa cẩn thận dùng khăn giấy để lau.
Một bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt, trong lòng Thẩm Kiều cảm thấy ấm áp, cười nói cảm ơn, lúc ngẩng đầu lại bị người đứng trước mắt làm cho sợ hãi, nụ cười liền cứng lại ở trên mặt.
Thẩm Kiều chưa từng nghĩ tới khi gặp lại Dương Kiền cô sẽ như thế nào phản ứng, người này dường như đã biến mất trong trí nhớ của cô. Giờ phút này nhìn thấy anh, làm cho cô chợt nhớ tới buổi tối trước khi cô xuất ngoại, anh thâm tình thổ lộ nhưng cô lại dùng lời nói lạnh lùng để cự tuyệt anh, hôm nay anh xuất hiện như thế này, thật sự khiến cô có phần không kịp ứng phó.
Đối lập với vẻ hoảng hốt của cô, Dương Kiền lại vô cùng bình tĩnh, bờ môi đang mím lại thoáng hiện lên một nụ cười thản nhiên, trong mắt khẽ lóe lên ánh sáng rực rỡ, anh sửa sang lại sách trong tay rồi đưa cho Thẩm Kiều, nhìn dáng vẻ giật mình của cô buông lời trêu ghẹo: "Mấy năm không gặp, chẳng lẽ không nhận ra tôi nữa à?"
Khi anh cất lời, Thẩm Kiều mới hoàn hồn, chớp chớp mắt, rồi vội vàng nhận lấy sách, hơi xấu hổ cười nói: "Làm sao có thể? Kiền đại thiếu gia."
Thẩm Kiều mở cửa xe, nhét sách vào hàng ghế sau, rốt cuộc cũng sửa soạn xong hết, cô vuốt vuốt mái tóc dài rồi thở dài một hơi, "Hiếm khi mới gặp một lần, anh lại vừa giúp tôi, về tình về lý thì tôi phải thực hiện nghĩa vụ của chủ nhà, không biết ngài có nể mặt để tôi mời Kiền đại thiếu gia ăn một bữa cơm không?"
Dương Kiền vẫn mỉm cười như trước, nhíu mày: "Tôi trôi nổi vượt biển tới đây, chỉ ăn một bữa cơm làm sao mà đủ?"
Thẩm Kiều: ". . . . . ."
Thẩm Kiều mướn một phòng trọ nhỏ cách trường học hai con đường, Thẩm Kiều mở cửa mời Dương Kiền đi vào, bảo anh cứ tự nhiên, rồi cô liền chui vào thư phòng làm việc. Dương Kiền đánh giá phòng ốc cũng không lớn, được dọn dẹp rất sạch sẽ, đón được ánh mặt trời, nhưng mà nếu trời hơi âm u thì ánh sáng cũng có phần u ám. Bên cạnh cửa sổ thủy tinh có trải một tấm thảm lông dê màu trắng, trên bàn chất đầy sách, bên cạnh đặt một chậu hoa nhỉ chỉ to bằng một bàn tay người lớn.
"Đi thôi, anh muốn ăn gì?"
Dương Kiền thu bàn tay đã vuốt ve chậu hoa lại, đứng dậy quay đầu nhìn về phía Thẩm Kiều, nói: "Tôi thấy đồ đạc trong nhà cũng rất đầy đủ, hay là cứ ăn ở nhà đi."
Thẩm Kiều sửng sốt.
Dương Kiền tiếp tục hỏi: "Em không tự tin đối tài nấu nướng của mình?"
Thẩm Kiều khẽ cười, cầm chìa khóa xe hơi lên, khẽ lắc lắc: "Vậy anh ở nhà nghỉ ngơi, tôi đi mua thức ăn."
Dương Kiền ngồi trên thảm, dựa lưng vào đệm dựa bên cạnh cửa sổ thủy tinh, chậm rãi nhắm mắt lại: "Vậy làm phiền em rồi."
Sau đó, Thẩm Kiều đi cũng không lâu lắm, Dương Kiền ngồi ở đó ngủ thiếp đi. Anh vừa tới đây mấy ngày, bận rộn đến mức chân không chạm đất, dường như là không hề chợp mắt. Anh vốn tưởng rằng khi nhìn thấy cô, bản thân sẽ cực kỳ kích động, nhưng mà khi trong phòng chỉ còn lại một mình anh, trong không khí tràn ngập hương thơm đã lâu không gặp, không hiểu sao anh lại thấy an tâm hơn rất nhiều.
Thẩm Kiều mua xong đồ ăn rồi quay về cùng với Giản Dư Mặc, bọn họ vốn không ở cùng nhau, nhưng mà Giản Dư Mặc và Dương Kiền cũng biết nhau, ở nơi đất khách quê người gặp được bạn cũ, ăn cơm với nhau cũng là chuyện đương nhiên. Khi đối mặt với Giản Dư Mặc, cảm xúc của Dương Kiền cũng không hề thay đổi chút nào, nhưng mà Giản Dư Mặc nhìn thấy nụ cười không hề có tạp chất của Dương Kiền thì sững sờ trong chốc lát.
Thẩm Kiều bận rộn trong bếp, Giản Dư Mặc ở bên cạnh trợ giúp, Dương Kiền ngồi trước bàn ăn cách đó không xa uống cà phê, thỉnh thoảng ánh mắt lại đảo qua đảo lại, thấy bóng lưng bận rộn của bọn họ , anh nâng ly cà phê lên với vẻ đăm chiêu.
Thẩm Kiều làm một bàn đồ ăn Trung Quốc rất phong phú, khi bàn ăn được dọn xong cũng làm Dương Kiền hơi giật mình. Sống ở nước ngoài một thân một mình, khiến một đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân lại có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, điều này quả thật rất đáng quý. Sau bữa ăn chính còn có món điểm tâm ngọt tinh xảo, bánh pho mát có mùi vị đậm đà nhưng không ngọt ngấy.
Trong buổi tối hôm nay, không biết đây là lần thứ mấy hai người ngồi ở phía đối diện kề tai thì thầm với nhau, Dương Kiền chống cằm, hắng giọng nói: "Thẩm Kiều, thật ra thì tôi có chuyện muốn phiền em giúp một tay."
Thẩm Kiều nghe anh nói vậy, nghiêng đầu nhìn anh, trên mặt còn vương lại nụ cười xinh đẹp chưa kịp thu lại: "Việc gì vậy?"
Dương Kiền khẽ liếc mắt nhìn Giản Dư Mặc, Giản Dư Mặc hiểu rõ, có chút do dự cầm điện thoại di động lên: "Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại."
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ, Dương Kiền mở một file dữ liệu trong hộp thư của điện thoại di động ra, sau đó đưa cho Thẩm Kiều, "Xin lỗi, tôi chưa có được sự đồng ý của em mà đã tiến cử em, em không nên suy nghĩ nhiều, chẳng qua đấy chính là một cơ hội, nên tôi muốn dành cho người đã quen biết nhiều năm."
Thẩm Kiều nhìn email, lúc này vẻ mặt cô có phần hơi do dự.
Dương Kiền nói: "Em đừng vội cự tuyệt tôi, suy nghĩ thật kỹ rồi hãy quyết định, ngày mai hay cho tôi câu trả lời chắc chắn," nói xong, anh đứng dậy định rời đi, lại không quên dặn dò một câu: "Dù em có đồng ý tham gia hay không, hi vọng em có thể giữ bí mật chuyện này, ngay cả Giản Dư Mặc cũng không thể nói."
Thẩm Kiều đứng dậy theo, trả lại điện thoại di động cho Dương Kiền, cười nói: "Anh yên tâm, tôi hứa sẽ giữ bí mật. Cám ơn anh đã tiến cử, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Vụ án liên quan đến nước ngoài, trong đó còn liên quan đến vấn đề quốc tế rất nhạy cảm, cần người có chuyên môn tham gia. Đối với Thẩm Kiều mà nói, không thể nghi ngờ đây là cơ hội rèn luyện rất tốt, nhưng mà trong tiềm thức Thẩm Kiều vẫn có chút bài xích với việc này. Cô vô cùng kích động khi có được cơ hội này, nhưng mà vẫn quyết định cự tuyệt.
Ngày hôm sau, sau khi luận văn của cô bị giáo sư trả lại thì quyết định này đã thay đổi 180 độ. Giáo sư dường như đã hủy bỏ toàn bộ luận văn của cô, nội dung không có căn cứ, không dựa trên thực tiễn, chỉ là nói suông, những vụ án trong đó cũng bị giáo sư chỉ trích là không hề có sức thuyết phục.
Đến buổi trưa, Thẩm Kiều đồng ý gia nhập với Dương Kiền, gần tối liền ngồi máy bay đi đến bờ đông với anh. Bởi vì quyết định vội vàng, nên đi vô cùng vội vàng, Thẩm Kiều chỉ nói chuyện điện thoại với Giản Dư Mặc. Mặc dù Giản Dư Mặc không hi vọng Thẩm Kiều tham gia, nhưng mà lúc này nói gì cũng vô ích, anh chỉ có thể trái với lương tâm mà tán thành, hơn nữa còn dặn dò cô chăm sóc bản thân thật tốt. Nói không lo lắng, chỉ là giả.
Mới đầu, Thẩm Kiều chỉ phụ trách phần hồ sơ tài liệu, công việc trái lại rất đơn giản, nhưng cũng không nhẹ nhàng, dường như là cả ngày cô đều không ra cửa, bị núi hồ sơ ở trong phòng khách sạn đè bẹp. Nhưng mà Dương Kiền lại không giống nha vậy, anh thường hành tung bất định, có lúc rất nhiều ngày cũng không gặp được anh. Nên những băn khoăn của Thẩm Kiều vẫn tồn tại từ từ tiêu tán. Cô không thể cho anh cái gì hết, chỉ hy vọng không gia tăng thêm gánh nặng cho anh.
Khi Thẩm Kiều cho rằng mình cứ như vậy bình an vô sự trải qua ba tháng, thì một nhiệm vụ nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ được giao cho cô để cô hoàn thành. Trong thành phố sắp tổ chức một bữa tiệc tối long trọng, chủ nhân chính là sư huynh cùng trường với cô, mà cô cũng nhận được thư mời, cho nên đây cũng không phải là việc khó, khiến Thẩm Kiều cảm thấy bối rối chính là cô phải dẫn theo bạn tham gia, cái người được gọi là bạn chính là Dương Kiền.
Thẩm Kiều không biết đây là lần thứ mấy cô cầm thư mời lên, lại không biết làm thế nào nên lại để xuống, cả ngày hôm nay công việc của cô trì trệ. Là bản thân cô nói , bọn họ không thể làm người yêu của nhau, nhưng mà có thể trở thành bạn bè không giấu giếm nhau gì cả, nhưng mà bây giờ, hình như cô lại không làm được.
Một hồi tiếng gõ cửa có tiết tấu làm xáo trộn mạch suy nghĩ của Thẩm Kiều, ở ngoài cửa chính là nhân vật khiến cô không ngày nào được yên bình. Dương Kiền đưa túi giấy trong tay cho cô: "Quần áo phải mặc tối mai."
Thẩm Kiều gật đầu, nói cám ơn. Dương Kiền sao không hiểu, chỉ cần liếc mắt một cái anh cũng có thể thấy được vẻ khá thường của cô, nhưng anh lại quyết định làm như không thấy, "Tôi còn có một số việc, em làm việc đi, tầm này ngày mai tôi sẽ tới đón em."
Thẩm Kiều liếm liếm bờ môi hơi khô khốc: "Được."
Dương Kiền cũng không xoay người rời đi, mà lấy ra một cái hộp tinh xảo từ trong chiếc túi, đưa cho Thẩm Kiều nói: "Nhớ đeo nó."
Sau khi Dương Kiền rời đi, Thẩm Kiều mở hộp ra, đập vào mắt là một đôi khuyên tai thạch anh với kiểu dáng rất đơn giản, ở dưới ánh đèn khẽ lóe lên ánh sáng rực rỡ, Thẩm Kiều cầm nó ở trong lòng bàn tay, một cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền đến.
Váy dài màu trắng, tóc được búi lại ở sau gáy, khuyên tai là món đồ trang sức duy nhất, vừa đơn giản lại vừa hào phóng. Vóc người Thẩm Kiều hơi gầy, trước mặt những cô gái phương Tây đầy đặn thì càng lộ vẻ nhỏ gầy, chim sẻ nhỏ bé nhưng vẫn đầy đủ lục phủ ngũ tạng, cô có dáng người uyển chuyển, chiếc váy ôm lấy những đường cong khêu gợi trên người cô, xương quai xanh xinh đẹp và xương bướm càng lộ vẻ phong tình. Dương Kiền phải thừa nhận, giây phút kia khi nhìn thấy cô, anh hoàn toàn mất hồn. Mặc dù trước đó, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Dương Kiền lịch sự mở cửa xe cho Thẩm Kiều, rồi theo sau cô lên xe. Xe hơi thong thả lăn bánh, Dương Kiền chợt cúi đầu cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt căng thẳng, hỏi "Khẩn trương à?"
Thẩm Kiều sững sờ, lắc đầu phủ nhận.
Dương Kiền nói: "Em đoán tôi có tin hay không?"
Hai bờ môi Thẩm Kiều giật giật, Dương Kiền không cho cô cơ hội nói chuyện, nói tiếp: "Thật ra thì em không cần phải khẩn trương như vậy. Nhưng mà đúng lúc có cơ hội này, chúng ta lãi đã biết nhau nhiều năm như vậy, có cơ hội đương nhiên muốn dành cho người quen của mình, nếu để tiểu Thu biết tôi dành cơ hội cho người khác mà không phải cô ấy, nhất định cô ấy sẽ không bỏ qua cho tôi. Chuyện ngày hôm nay rất đơn giản, em chỉ cần phụ trách dẫn anh đi vào, những cái còn lại thì không liên quan đến em."
Thẩm Kiều mấp máy môi, nghiêng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: "Yên tâm, nhất định tôi sẽ quản anh cẩn thân."
/66
|