Thẩm Du bỗng dưng dừng lại, từ từ xoay người, nhìn Thẩm Kiều khẽ cười,"Ngoại trừ mọi người là người thân ra, rời nhà rồi em còn có thể đi đâu? "
Lúc Thẩm Du nói chuyện, trong mắt lóe lên ánh sáng nhỏ vụn. Lời nói của cậu ấy giống như một bàn tay vô hình, đột nhiên bóp lấy cổ của Thẩm Kiều, trong lúc nhất thời làm cho cô cảm thấy không thể hô hấp.
"Chị đừng suy nghĩ nhiều quá." Dứt lời, Thẩm Du xoải bước đi băng qua khoảng sân.
Thẩm Kiều chán nản dựa vào bên tường, gió đêm khẽ thổi, cô cảm thấy hơi lạnh. Loáng thoáng cảm thấy, tất cả những người bên cạnh cô sắp sửa rời cô mà đi.
Dương Kiền, anh có ổn không, công việc thuận lợi chứ? Có gặp phải vấn đề phiền phức, khó giải quyết hay không? Có bận rộn lắm không? Ở bên quần chúng nhân dân, có rất nhiều việc vui đúng không? Có vui đến quên cả trời đất không? Có gặp được cô gái xinh đẹp nào hay không?
Dương Kiền, em rất nhớ anh, anh có biết không?
Trận mưa mùa thu này đột nhiên đến không hề báo trước, đã một ngày một đêm rồi, đêm dần buông xuống, mưa không có xu hướng ngớt, mưa to nên đường núi bị chặn lại, xe lên núi hay xuống núi đều bị ngăn lại, chỉ có thể chờ tạnh mưa, đồng thời phải đợi đường được sửa xong. Dương Kiền vào trong thôn trên núi tìm hiểu tình hình cũng vì vậy mà bị dừng lại trên núi.
Trưởng thôn tay cầm đèn pin đi trước dẫn đường, Dương Kiền và thư ký cùng đi phía sau, thư ký cầm một cái ô che mưa cho cả hai người.
Trưởng thôn dừng lại trước một ngôi nhà, sau khi gõ cửa thì trong sân truyền đến tiếng chó sủa. Mưa rơi ào ào, bả vai Dương Kiền và thư ký lộ ra ngoài đã bị nước mưa làm ướt nhẹp. Một cơn mưa thu lạnh lẽo, nhất là trên núi càng cảm thấy lạnh hơn, thư ký rụt vai, không ngừng hít hít mũi.
Cánh cổng đã được mở ra, trưởng thôn nói mấy câu với người mở cửa, sau đó quay đầu lại cười nói: " Kiểm sát trưởng Dương, điều kiện ở đây hơi kém, tối nay ngài cố chịu một chút."
Dương Kiền chân thành cười nói: "Khiến trưởng thôn thêm phiền toái rồi."
Trưởng thôn vội vàng lắc đầu: "Không phiền đâu."
Đi xuyên qua khoảng sân nhỏ, tiếng sủa của con chó bị xích bên tường càng lớn hơn, nó thậm chí còn chạy ra khỏi túp lều của mình, trong mưa kích động giùng giằng, hướng về phía mấy người mới từ ngoài vào điên cuồng sủa.
Thư ký trở nên cực kì cẩn thận, thân thể cũng bắt đầu có ý thức lùi về phía sau, rụt người lại.
Dương Kiền hỏi: "Sợ chó à?"
Chàng trai vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không sợ! Chỉ là, tôi lo dây xích sẽ đứt." Chàng trai gãi đầu, anh lại gần Dương Kiền, nhỏ giọng nói: "Ngài không biết thôi, loại chó như thế này ở nông thôn, gặp người xa lạ sẽ xông tới, cực kì hung hãn, tôi thật sự đã gặp một trường hợp kéo đứt dây xích rồi nhào lên!" Lo lắng Dương Kiền không tin, anh ta lại gật mạnh đầu một cái.
Dương Kiền cười cười, từ chối cho ý kiến.
Trưởng thôn thu xếp cho bọn họ ở một gia đình giàu có nhất trong thôn, chỉ có nhà đó mới có phòng trống để bọn họ nghỉ ngơi. Nhưng mà điều kiện cũng chỉ có hạn, trong phòng cũng chỉ có một tấm phản và một tấm đệm giường mỏng, ga trải giường bởi vì thời tiết trong núi nên cực kì ẩm ướt .
Dương Kiền mặc nguyên quần áo nằm trên giường ngủ. Đầu gối lên cánh tay, mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Điện thoại di động không còn pin, bức ảnh mỗi đêm anh đều muốn nhìn cũng không thể nhìn thấy được nữa rồi. Đó là lần trước tranh thủ lúc cô ngủ, anh lén chụp được. Gò má xinh đẹp, dáng ngủ bình thản, nhắm mắt lại, ảo tưởng cô đang ở bên cạnh mình.
Thẩm Kiều, đã ba mươi sáu ngày không được nhìn thấy em rồi. Nghe nói em thường làm thêm giờ, vẫn rất bận rộn; nghe nói em không có dự định tìm bạn trai mới. Nghe nói rất nhiều chuyện, lúc nào thì mới có thể nghe chính miệng em nói đây? Em có biết hay không, anh rất nhớ em.
Thẩm Kiều vùi đầu nằm sấp trên người của gấu Teddy, biểu tượng trò chuyện trên màn hình của điện thoại trong tay cô vẫb chưa kết thúc, trong ống nghe có một giọng nói êm ái lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần: "Số điện thoại bạn vừa gọi hiện đã tắt máy".
Có người, khi họ rời đi, bạn sẽ sống không nổi, Thẩm Kiều chưa từng thấu hiểu đạo lý này như ngày hôm nay. Không thể dựa dẫm vào ai nữa, không thể hy vọng xa vời rằng bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không xa không rời.
Người ở bên cạnh mình, cũng không có nghĩa là sẽ không rời đi, còn người đã rời đi, cũng không có nghĩa là sẽ không trở về nữa, tất cả mọi thứ đều có thể thay đổi, cô không biết trước được tương lai sẽ thay đổi như thế nào, tựa như không thay đổi được thực tế, cô chỉ có thể chọn chịu đựng, và đối mặt với nó.
Nhưng mà, cô cũng hi vọng, ngày mai sẽ là một ngày với ánh mặt trời rực rỡ.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày từng ngày, về chuyện đi Hong Kong, Thẩm Kiều và Thẩm Du cũng ăn ý không muốn nhắc lại. Thẩm Kiều không biết kế hoạch của công ty cậu ấy đã tiến hành đến bước nào rồi, càng không biết lúc nào cậu ấy sẽ rời đi.
Thẩm Kiều lén thăm dò, Thẩm Du mời ngân hàng đầu tư của Chu Tử Tuấn để làm ipo (1), nhưng chưa định ngày cụ thể. Căn cứ vào ý tứ Chu Tử Tuấn, Thẩm Du vốn định thiết lập chi nhánh công ty trước, để công ty đứng vững tại thị trường Hong Kong, rồi mới bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị đưa lên sàn. Thẩm Kiều tính toán sơ sơ một chút, chí ít cũng phải ba đến năm năm. Nhưng ba năm sau, công ty lên sàn thành công ở Hong Kong, Thẩm Du sẽ thực sự quay về sao? Đối với cậu ấy mà nói, có khi nào cái nhà này, thật ra thì cũng không phải là nhà của cậu ấy?
(1). hát hành lần đầu ra công chúng, còn gọi là IPO (viết tắt theo tiếng Anh: Initial Public Offering) là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng. Khái niệm công chúng được hiểu là một số lượng nhà đầu tư đủ lớn với giá trị chứng khoán chào bán cũng đủ lớn. Sau khi phát hành lần đầu ra công chúng, một công ty cổ phần sẽ trở thành công ty đại chúng (hay công ty cổ phần đại chúng).
Không phải Thẩm Kiều chưa từng nghĩ tới, sớm không làm, muộn không làm, Thẩm Du cố tình chọn lúc này để đi Hong Kong, có liên quan tới Thịnh Hạ hay không?
Mặc dù tất cả đều không phải là lỗi của cậu ấy, nhưng quả thật cậu ấy đã chiếm giữ vị trí của Thịnh Hạ, thay thế cuộc sống vốn có của Thịnh Hạ, có lẽ cậu ấy sẽ có cảm giác tội lỗi, cảm thấy mọi thứ cậu ấy đang có đều của Thịnh Hạ. Vì không muốn mọi người lúng túng, cũng để trong lòng mọi người thanh thản, cậu ấy mới chọn rời đi. Nhưng mà, cậu ấy không thừa nhận đây là rời đi, miễn cưỡng nói là muốn độc lập.
Thẩm Kiều cũng biết, thật ra thì không nên ngăn cản quyết định của anh, nhưng mà cô lại sợ Thẩm Du sẽ có cảm giác "không có nhà để về", lo lắng cậu ấy sẽ cho rằng bản thân mình là một người bị vứt bỏ. Biết rõ tâm lý của cậu ấy cũng không yếu ớt, không chịu nổi đả kích như vậy, nhưng mà cậu ấy luôn che giấu tâm sự , cô thường không nhịn được mà suy đoán, lo lắng cái này, lo lắng cái kia.
Theo thường lệ, mỗi tuần bộ ngoại giao lại tổ chức một hội nghị, nghe xong báo cáo và kế hoạch công việc của mọi người, Nghiêm Túc bắt đầu truyền đạt xuống cấp dưới công việc mới nhất. Có một vụ án có vẻ tương đối khó, sau nhiều lần thảo luận cuối cùng mới xác định, Nghiêm Túc gõ xuống bàn hội nghị, cất giọng nói: "Vụ án này sẽ do Thẩm Kiều phụ trách, có vấn đề gì không?"
Ở đầu bên kia của bàn hội nghị, Thẩm Kiều giơ tay ra hiệu đồng ý, nhưng cô vẫn tập trung tinh thần nghe giọng nói phát ra từ tai nghe bluetooth, đồng thời nhanh chóng ghi một chuỗi số điện thoại.
Sau khi kết thúc hội nghị, Thẩm Kiều theo mọi người đi ra khỏi phòng họp. Nghiêm Túc đi theo cô, không yên lòng hỏi: "Mới vừa rồi đi họp tôi nói gì cô có nghe không?"
Thẩm Kiều vừa tháo tai nghe bluetooth xuống vừa nói: "Dĩ nhiên là nghe thấy."
"Có biết là cô phải đi công tác nước ngoài không?"
"Không phải đã nói đồng ý rồi sao?" Thẩm Kiều nhún vai một cái, ôm máy vi tính thản nhiên tránh ra.
Nghiêm Túc thả chậm bước chân im lặng thở dài, cái cô Thẩm Kiều này, thật là càng ngày càng không kiêng nể gì nữa rồi.
"Tên là Thịnh Hạ, đúng, Trung Quốc, cám ơn." Một tay Thẩm Kiều cầm điện thoại, bàn tay còn lại đang cầm một cây bút ký tên, theo thói quen xoay xoay.
"Thẩm tiểu thư đúng không? Xin lỗi, bệnh viện chúng tôi không có bệnh nhân nào tên là Thịnh Hạ."
Cây bút ký tên rơi từ trong tay xuống. Thẩm Kiều không tin, không thể nào, trừ phi. . . . . . đã xuất viện. Thẩm Kiều chỉ có thể cầu xin anh ta kiểm tra lại một lần nữa, đồng thời kiểm tra luôn bản ghi chép xuất viện.
Chờ đợi một lúc lâu, sau đó được cho biết là 1 tháng trước Thịnh Hạ đã đã làm thủ tục xuất viện.
Thẩm Kiều nói cám ơn, có vẻ đăm chiêu cúp điện thoại, mi tâm nhíu lại thật chặt. Sao đã xuất viện rồi? Không thể do Dương Kiền sắp xếp được, anh vừa đưa cô ấy đi, thì bản thân cũng bị đưa đi. Càng không thể do bản thân Thịnh Hạ, nhưng mà ngoại trừ những người này, còn có ai vào đây?
Thịnh Hạ xuất viện, cô ấy sẽ đi đâu? Vẫn ở nước ngoài, hay đã trở về nước?
Công việc theo nhau mà tới khiến Thẩm Kiều không rảnh để lo lắng vấn đề này, hàng ngày, cô phải tăng ca đến khuya. Nghiêm Túc giao một vụ án vô cùng khó cho cô, mà vụ án trước đó cô còn làm xong những công việc cần phải xử lý, lượng công việc khổng lồ ép cô tới mức gần như thở không nổi.
Thẩm Kiều mệt mỏi về đến nhà, đúng lúc Thẩm An cũng vừa mới vừa kết thúc công việc quay về. Dì đang làm đồ ăn khuya, hai cha con cô ngồi xuống trước bàn ăn.
Bộ dạng u sầu của Thẩm Kiều, giữa mi tâm lại lộ vẻ mệt mỏi nên không tránh được ánh mắt của Thẩm An, "Gần đây công việc bề bộn nhiều việc lắm à?"
Thẩm Kiều nghe thấy thế thì ngẩng đầu, mắt chớp chớp nói: "Vâng, có hơi bận."
"Bận thì cũng phải chú ý thân thể."
Thẩm Kiều mỉm cười: "Vâng."
Trong lúc nhất thời, trong phòng ăn chỉ còn lại tiếng bát đũa nhẹ nhàng va chạm. Thẩm Kiều ngậm cái thìa, nghĩ đi nghĩ lại, rồi chậm rãi mở miệng nói: "Ba, Thẩm Du định đi Hong Kong."
Cánh tay Thẩm An dừng lại, sau đó dứt khoát để cái thìa xuống, ánh mắt rơi trên người Thẩm Kiều, "Đi công tác?"
"Không, định cư." Thẩm Kiều nhìn ba mình, nhẹ nhàng nói.
Thẩm An mấp máy môi, năm tháng đã khiến mi tâm của ông biến thành hình chữ xuyên. Một lúc lâu sau, Thẩm An nói: "Ba sẽ tìm Thẩm Du nói chuyện. Chuyện này, trước đừng nói cho mẹ, gần đây thân thể bà ấy mới tốt lên một chút."
"Con biết." Thẩm Kiều gật đầu. Nếu thật sự là ông đi đón Thịnh Hạ, vậy thì ông có cố gắng giữ Thẩm Du lại không?
Lúc Thẩm Du nói chuyện, trong mắt lóe lên ánh sáng nhỏ vụn. Lời nói của cậu ấy giống như một bàn tay vô hình, đột nhiên bóp lấy cổ của Thẩm Kiều, trong lúc nhất thời làm cho cô cảm thấy không thể hô hấp.
"Chị đừng suy nghĩ nhiều quá." Dứt lời, Thẩm Du xoải bước đi băng qua khoảng sân.
Thẩm Kiều chán nản dựa vào bên tường, gió đêm khẽ thổi, cô cảm thấy hơi lạnh. Loáng thoáng cảm thấy, tất cả những người bên cạnh cô sắp sửa rời cô mà đi.
Dương Kiền, anh có ổn không, công việc thuận lợi chứ? Có gặp phải vấn đề phiền phức, khó giải quyết hay không? Có bận rộn lắm không? Ở bên quần chúng nhân dân, có rất nhiều việc vui đúng không? Có vui đến quên cả trời đất không? Có gặp được cô gái xinh đẹp nào hay không?
Dương Kiền, em rất nhớ anh, anh có biết không?
Trận mưa mùa thu này đột nhiên đến không hề báo trước, đã một ngày một đêm rồi, đêm dần buông xuống, mưa không có xu hướng ngớt, mưa to nên đường núi bị chặn lại, xe lên núi hay xuống núi đều bị ngăn lại, chỉ có thể chờ tạnh mưa, đồng thời phải đợi đường được sửa xong. Dương Kiền vào trong thôn trên núi tìm hiểu tình hình cũng vì vậy mà bị dừng lại trên núi.
Trưởng thôn tay cầm đèn pin đi trước dẫn đường, Dương Kiền và thư ký cùng đi phía sau, thư ký cầm một cái ô che mưa cho cả hai người.
Trưởng thôn dừng lại trước một ngôi nhà, sau khi gõ cửa thì trong sân truyền đến tiếng chó sủa. Mưa rơi ào ào, bả vai Dương Kiền và thư ký lộ ra ngoài đã bị nước mưa làm ướt nhẹp. Một cơn mưa thu lạnh lẽo, nhất là trên núi càng cảm thấy lạnh hơn, thư ký rụt vai, không ngừng hít hít mũi.
Cánh cổng đã được mở ra, trưởng thôn nói mấy câu với người mở cửa, sau đó quay đầu lại cười nói: " Kiểm sát trưởng Dương, điều kiện ở đây hơi kém, tối nay ngài cố chịu một chút."
Dương Kiền chân thành cười nói: "Khiến trưởng thôn thêm phiền toái rồi."
Trưởng thôn vội vàng lắc đầu: "Không phiền đâu."
Đi xuyên qua khoảng sân nhỏ, tiếng sủa của con chó bị xích bên tường càng lớn hơn, nó thậm chí còn chạy ra khỏi túp lều của mình, trong mưa kích động giùng giằng, hướng về phía mấy người mới từ ngoài vào điên cuồng sủa.
Thư ký trở nên cực kì cẩn thận, thân thể cũng bắt đầu có ý thức lùi về phía sau, rụt người lại.
Dương Kiền hỏi: "Sợ chó à?"
Chàng trai vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không sợ! Chỉ là, tôi lo dây xích sẽ đứt." Chàng trai gãi đầu, anh lại gần Dương Kiền, nhỏ giọng nói: "Ngài không biết thôi, loại chó như thế này ở nông thôn, gặp người xa lạ sẽ xông tới, cực kì hung hãn, tôi thật sự đã gặp một trường hợp kéo đứt dây xích rồi nhào lên!" Lo lắng Dương Kiền không tin, anh ta lại gật mạnh đầu một cái.
Dương Kiền cười cười, từ chối cho ý kiến.
Trưởng thôn thu xếp cho bọn họ ở một gia đình giàu có nhất trong thôn, chỉ có nhà đó mới có phòng trống để bọn họ nghỉ ngơi. Nhưng mà điều kiện cũng chỉ có hạn, trong phòng cũng chỉ có một tấm phản và một tấm đệm giường mỏng, ga trải giường bởi vì thời tiết trong núi nên cực kì ẩm ướt .
Dương Kiền mặc nguyên quần áo nằm trên giường ngủ. Đầu gối lên cánh tay, mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Điện thoại di động không còn pin, bức ảnh mỗi đêm anh đều muốn nhìn cũng không thể nhìn thấy được nữa rồi. Đó là lần trước tranh thủ lúc cô ngủ, anh lén chụp được. Gò má xinh đẹp, dáng ngủ bình thản, nhắm mắt lại, ảo tưởng cô đang ở bên cạnh mình.
Thẩm Kiều, đã ba mươi sáu ngày không được nhìn thấy em rồi. Nghe nói em thường làm thêm giờ, vẫn rất bận rộn; nghe nói em không có dự định tìm bạn trai mới. Nghe nói rất nhiều chuyện, lúc nào thì mới có thể nghe chính miệng em nói đây? Em có biết hay không, anh rất nhớ em.
Thẩm Kiều vùi đầu nằm sấp trên người của gấu Teddy, biểu tượng trò chuyện trên màn hình của điện thoại trong tay cô vẫb chưa kết thúc, trong ống nghe có một giọng nói êm ái lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần: "Số điện thoại bạn vừa gọi hiện đã tắt máy".
Có người, khi họ rời đi, bạn sẽ sống không nổi, Thẩm Kiều chưa từng thấu hiểu đạo lý này như ngày hôm nay. Không thể dựa dẫm vào ai nữa, không thể hy vọng xa vời rằng bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không xa không rời.
Người ở bên cạnh mình, cũng không có nghĩa là sẽ không rời đi, còn người đã rời đi, cũng không có nghĩa là sẽ không trở về nữa, tất cả mọi thứ đều có thể thay đổi, cô không biết trước được tương lai sẽ thay đổi như thế nào, tựa như không thay đổi được thực tế, cô chỉ có thể chọn chịu đựng, và đối mặt với nó.
Nhưng mà, cô cũng hi vọng, ngày mai sẽ là một ngày với ánh mặt trời rực rỡ.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày từng ngày, về chuyện đi Hong Kong, Thẩm Kiều và Thẩm Du cũng ăn ý không muốn nhắc lại. Thẩm Kiều không biết kế hoạch của công ty cậu ấy đã tiến hành đến bước nào rồi, càng không biết lúc nào cậu ấy sẽ rời đi.
Thẩm Kiều lén thăm dò, Thẩm Du mời ngân hàng đầu tư của Chu Tử Tuấn để làm ipo (1), nhưng chưa định ngày cụ thể. Căn cứ vào ý tứ Chu Tử Tuấn, Thẩm Du vốn định thiết lập chi nhánh công ty trước, để công ty đứng vững tại thị trường Hong Kong, rồi mới bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị đưa lên sàn. Thẩm Kiều tính toán sơ sơ một chút, chí ít cũng phải ba đến năm năm. Nhưng ba năm sau, công ty lên sàn thành công ở Hong Kong, Thẩm Du sẽ thực sự quay về sao? Đối với cậu ấy mà nói, có khi nào cái nhà này, thật ra thì cũng không phải là nhà của cậu ấy?
(1). hát hành lần đầu ra công chúng, còn gọi là IPO (viết tắt theo tiếng Anh: Initial Public Offering) là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng. Khái niệm công chúng được hiểu là một số lượng nhà đầu tư đủ lớn với giá trị chứng khoán chào bán cũng đủ lớn. Sau khi phát hành lần đầu ra công chúng, một công ty cổ phần sẽ trở thành công ty đại chúng (hay công ty cổ phần đại chúng).
Không phải Thẩm Kiều chưa từng nghĩ tới, sớm không làm, muộn không làm, Thẩm Du cố tình chọn lúc này để đi Hong Kong, có liên quan tới Thịnh Hạ hay không?
Mặc dù tất cả đều không phải là lỗi của cậu ấy, nhưng quả thật cậu ấy đã chiếm giữ vị trí của Thịnh Hạ, thay thế cuộc sống vốn có của Thịnh Hạ, có lẽ cậu ấy sẽ có cảm giác tội lỗi, cảm thấy mọi thứ cậu ấy đang có đều của Thịnh Hạ. Vì không muốn mọi người lúng túng, cũng để trong lòng mọi người thanh thản, cậu ấy mới chọn rời đi. Nhưng mà, cậu ấy không thừa nhận đây là rời đi, miễn cưỡng nói là muốn độc lập.
Thẩm Kiều cũng biết, thật ra thì không nên ngăn cản quyết định của anh, nhưng mà cô lại sợ Thẩm Du sẽ có cảm giác "không có nhà để về", lo lắng cậu ấy sẽ cho rằng bản thân mình là một người bị vứt bỏ. Biết rõ tâm lý của cậu ấy cũng không yếu ớt, không chịu nổi đả kích như vậy, nhưng mà cậu ấy luôn che giấu tâm sự , cô thường không nhịn được mà suy đoán, lo lắng cái này, lo lắng cái kia.
Theo thường lệ, mỗi tuần bộ ngoại giao lại tổ chức một hội nghị, nghe xong báo cáo và kế hoạch công việc của mọi người, Nghiêm Túc bắt đầu truyền đạt xuống cấp dưới công việc mới nhất. Có một vụ án có vẻ tương đối khó, sau nhiều lần thảo luận cuối cùng mới xác định, Nghiêm Túc gõ xuống bàn hội nghị, cất giọng nói: "Vụ án này sẽ do Thẩm Kiều phụ trách, có vấn đề gì không?"
Ở đầu bên kia của bàn hội nghị, Thẩm Kiều giơ tay ra hiệu đồng ý, nhưng cô vẫn tập trung tinh thần nghe giọng nói phát ra từ tai nghe bluetooth, đồng thời nhanh chóng ghi một chuỗi số điện thoại.
Sau khi kết thúc hội nghị, Thẩm Kiều theo mọi người đi ra khỏi phòng họp. Nghiêm Túc đi theo cô, không yên lòng hỏi: "Mới vừa rồi đi họp tôi nói gì cô có nghe không?"
Thẩm Kiều vừa tháo tai nghe bluetooth xuống vừa nói: "Dĩ nhiên là nghe thấy."
"Có biết là cô phải đi công tác nước ngoài không?"
"Không phải đã nói đồng ý rồi sao?" Thẩm Kiều nhún vai một cái, ôm máy vi tính thản nhiên tránh ra.
Nghiêm Túc thả chậm bước chân im lặng thở dài, cái cô Thẩm Kiều này, thật là càng ngày càng không kiêng nể gì nữa rồi.
"Tên là Thịnh Hạ, đúng, Trung Quốc, cám ơn." Một tay Thẩm Kiều cầm điện thoại, bàn tay còn lại đang cầm một cây bút ký tên, theo thói quen xoay xoay.
"Thẩm tiểu thư đúng không? Xin lỗi, bệnh viện chúng tôi không có bệnh nhân nào tên là Thịnh Hạ."
Cây bút ký tên rơi từ trong tay xuống. Thẩm Kiều không tin, không thể nào, trừ phi. . . . . . đã xuất viện. Thẩm Kiều chỉ có thể cầu xin anh ta kiểm tra lại một lần nữa, đồng thời kiểm tra luôn bản ghi chép xuất viện.
Chờ đợi một lúc lâu, sau đó được cho biết là 1 tháng trước Thịnh Hạ đã đã làm thủ tục xuất viện.
Thẩm Kiều nói cám ơn, có vẻ đăm chiêu cúp điện thoại, mi tâm nhíu lại thật chặt. Sao đã xuất viện rồi? Không thể do Dương Kiền sắp xếp được, anh vừa đưa cô ấy đi, thì bản thân cũng bị đưa đi. Càng không thể do bản thân Thịnh Hạ, nhưng mà ngoại trừ những người này, còn có ai vào đây?
Thịnh Hạ xuất viện, cô ấy sẽ đi đâu? Vẫn ở nước ngoài, hay đã trở về nước?
Công việc theo nhau mà tới khiến Thẩm Kiều không rảnh để lo lắng vấn đề này, hàng ngày, cô phải tăng ca đến khuya. Nghiêm Túc giao một vụ án vô cùng khó cho cô, mà vụ án trước đó cô còn làm xong những công việc cần phải xử lý, lượng công việc khổng lồ ép cô tới mức gần như thở không nổi.
Thẩm Kiều mệt mỏi về đến nhà, đúng lúc Thẩm An cũng vừa mới vừa kết thúc công việc quay về. Dì đang làm đồ ăn khuya, hai cha con cô ngồi xuống trước bàn ăn.
Bộ dạng u sầu của Thẩm Kiều, giữa mi tâm lại lộ vẻ mệt mỏi nên không tránh được ánh mắt của Thẩm An, "Gần đây công việc bề bộn nhiều việc lắm à?"
Thẩm Kiều nghe thấy thế thì ngẩng đầu, mắt chớp chớp nói: "Vâng, có hơi bận."
"Bận thì cũng phải chú ý thân thể."
Thẩm Kiều mỉm cười: "Vâng."
Trong lúc nhất thời, trong phòng ăn chỉ còn lại tiếng bát đũa nhẹ nhàng va chạm. Thẩm Kiều ngậm cái thìa, nghĩ đi nghĩ lại, rồi chậm rãi mở miệng nói: "Ba, Thẩm Du định đi Hong Kong."
Cánh tay Thẩm An dừng lại, sau đó dứt khoát để cái thìa xuống, ánh mắt rơi trên người Thẩm Kiều, "Đi công tác?"
"Không, định cư." Thẩm Kiều nhìn ba mình, nhẹ nhàng nói.
Thẩm An mấp máy môi, năm tháng đã khiến mi tâm của ông biến thành hình chữ xuyên. Một lúc lâu sau, Thẩm An nói: "Ba sẽ tìm Thẩm Du nói chuyện. Chuyện này, trước đừng nói cho mẹ, gần đây thân thể bà ấy mới tốt lên một chút."
"Con biết." Thẩm Kiều gật đầu. Nếu thật sự là ông đi đón Thịnh Hạ, vậy thì ông có cố gắng giữ Thẩm Du lại không?
/66
|