"Đối đãi với kẻ vô lại, hoặc là đừng làm gì cả, còn nếu muốn làm thì phải làm cho triệt để, nếu không cục diện sẽ thành như ngày hôm nay. Đây là toàn bộ hậu quả mà con phải gánh chịu."
Dương Kiền không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, "Con sẽ chịu trách nhiệm, nhưng mà mọi người không thể dùng lý do này để ép con và Thẩm Kiều chia tay."
Ba Dương cầm nghiên mực ở trên bàn lên rồi nặng nề để xuống, một tiếng trầm đục vang vọng trong thư phòng, "Lại còn không biết xấu hổ nói đến chuyện này, cho tới bây giờ tất cả mọi chuyện còn không phải do một tay con tạo thành , ngay cả tiền đồ của mình cũng không lo được, lại còn nói đến phụ nữ.”
Dương Kiền cúi đầu thật thấp, im lặng không nói.
Một lúc lâu sau, Ba Dương thong thả bước đến bên cạnh Dương Kiền, nhỏ giọng nói: "Cũng không bắt hai đứa cả đời không qua lại với nhau, đừng để mẹ con biết là được."
Lúc này, cửa thư phòng bỗng bị đẩy ra, Điền Ngữ Hồng đứng ngoài cửa, ba Dương hắng giọng một cái trung khí mười phần quát: "Cút về phòng suy nghĩ lại đi. Ba cảnh cáo con, lần sau không thể hành xử như thế này nữa."
Dương Kiền gật đầu đồng ý.
Lúc Dương Kiền đi qua, Điền Ngữ Hồng không quên dặn dò: "Hễ có việc gì liên quan tới nhà bọn họ đều không phải chuyện tốt, từ nay về sau phải phủi sạch quan hệ với Thẩm Kiều, nhớ chưa?"
Giọng nói của Dương Kiền không lớn, nhưng mà câu trả lời lại vô cùng kiên định: "Không được."
Điền Ngữ Hồng nhướn mày, vừa muốn mở miệng nói gì đó, liền bị ông bạn già kéo lại. Nhìn Dương Kiền rời đi, ba Dương nhỏ giọng khuyên nhủ: "Hiện giờ cảm xúc của nó sa sút lắm rồi, vào lúc này cần gì phải nói như thế với nó? Dù sao nó cũng phải đi mấy năm, hai đứa bị ngăn cách hai nơi, tình cảm sớm muộn cũng sẽ nhạt phai, đến lúc đó chỉ cần cứng rắn thúc ép, chúng nó cũng không thể thành đôi được."
Dương Kiền xoay người từ trên giường ngồi dậy, dụi đầu thuốc lá vào trong cái gạt tàn thuốc đã tràn đầy đầu lọc. Anh vuốt vuốt đầu tóc đã có chút rối bời, cầm áo khoác lên, mở cửa sổ trong phòng ra.
Với độ cao của tầng hai, Dương Kiền gần như không phí chút hơi sức nào để nhảy xuống. Dương Kiền phủi phủi bụi đất dính trên người, rũ rũ áo khoác, xoải bước rời đi. Không thể đi cửa chính thì đành trèo cửa sổ, loại chuyện này khi còn nhỏ anh đã làm, đã cực kì thuần thục từ lâu rồi. Vào lúc này anh cũng không còn hơi sức lo lắng kết quả sau khi bị phát hiện, dù thế nào đi nữa thì anh vẫn phải ra ngoài.
Trước mặt có một chiếc xe phi tới đi qua bên người Dương Kiền, rồi lại vội vàng dừng lại, đồng thời bắt đầu quay xe lại, cuối cùng đi song song Dương Kiền.
Tốc độ bước của Dương Kiền vẫn rất nhanh không giảm, người ngồi trong xe hạ xe cửa sổ xuống, hơi ngẩng đầu nhìn anh: "Ôi, làm việc gọn gàng lưu loát quá nhỉ, còn đang định đi đập cửa sổ, không ngờ cậu đã tự mình chạy ra ngoài."
"Có lời thì cứ nói, có rắm thì mau phóng."
Lão Thất thở dài lắc đầu: "Nhìn vẻ mặt thất bại của cậu kìa. Lên xe đi."
Dương Kiền chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn vào trong xe, vẻ mặt của anh chính là nụ cười lạnh nhạt.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm nồng đậm, con đường vành đai quanh thành phố đã được anh đèn ảm đạm chiếu xuống, thỉnh thoảng lại có một chiếc xe gào thét chạy lướt qua. Vẻ mặt Thẩm Kiều hơi thay đổi, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Thẩm Du, hỏi: "Tới nơi này làm gì?"
"Chẳng phải chị muốn gặp anh ta sao?" Thẩm Du kéo tay phanh, cầm điếu thuốc rồi mở cửa xuống xe.
Gặp rồi thì có thể nói gì, tất cả đã được định trước, bọn họ cũng không có khả năng thay đổi. Chỉ mới mấy giờ ngắn ngủn, giữa bọn họ lại xảy ra biến hóa lớn như vậy, mà thực tế lại một lần nữa nói cho cô biết, vĩnh viễn không nên coi thường sức lực của một con bươm buớm.
Đột nhiên, cửa xe bị mở ra từ bên ngoài, cô bị lôi ra ngoài từ tay lái phụ, sau đó lại nhét vào hàng ghế sau, người đó cũng ngời vào đi theo, dựa sát vào cô.
"Thẩm Kiều, . . . . . ."
"Anh đừng nói gì…" Thẩm Kiều ngắt lời anh, nghiêng người ôm lấy anh, "Đừng nói gì cả... Em biết hết rồi."
Dương Kiền ra sức ôm chặt lấy cô, như muốn nhét cô vào trong lồng ngực của mình.
Biết được tin tức Lương Thiều Vũ cũng vội vã chạy tới nhà Dương Kiền, mới vừa dừng xe thì nhận được điện thoại của Trương Khải, sau khi cúp máy thì vội vàng quay đầu rời đi. Đợi đến khi anh chạy đến, chỉ thấy Thẩm Du và Trương Khải ngồi trên hàng rào, giữa ngón tay đang kẹp một điếu thuốc.
Lương Thiều Vũ đến gần: "Hai người các cậu đang làm gì đó?"
Trương Khải hít mạnh một hơi thuốc, híp mắt chậm rãi phả ra một vòng khói: "Ngắm sao."
Bầu trời thành phố luôn bị ánh đèn nê-ông biến thành màu đỏ, rất lâu rồi không thể nhìn thấy ánh trắng, chứ đừng nói đến là sao. Lương Thiều Vũ hừ mũi cười cười, xin một điếu thuốc rồi ngồi xuống bên cạnh hai người bọn họ.
"Người đâu rồi?" Lương Thiều Vũ hỏi.
Trương Khải hất cằm lên, nói: "Trong xe."
"Twinkle twinkle little star, how I wonder what you are, up above the world so high, up above the world so high."
Thẩm Du chợt hừ hừ hát. Lương Thiều Vũ cùng Trương Khải liếc mắt nhìn nhau, Lương Thiều Vũ dập thuốc, hắng giọng một cái rồi nói: "Lần trước cậu nói muốn trang hoàng lại căn hộ, định làm theo phong cách nào? Để mấy hôm nữa mình nói chuyện với công ty thiết kế, rồi chọn thời gian đi đo đạc phòng ốc."
"Tùy tiện thôi." Thẩm Du không quan tâm.
Lão Thất nói: "Đừng có tùy tiện, phòng ốc tuyệt đối không thể tùy tiện, ở thoải mái là chuyện quan trọng nhất."
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, ném tàn thuốc rồi nói: "Vậy anh xem hộ tôi, gần đây tôi không rảnh."
Lão Thất nói đùa: "Vội vàng tìm vợ à?" [Truyện được edit bởi Mạn Nhi** diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn]
Thẩm Du trầm mặc một hồi rồi nói: "Công ty muốn thiết lập chi nhánh ở Hong Kong, đồng thời quyết định vươn ra thị trường Hong Kong."
Nghe thấy đáp án như vậy, trong lòng lão Thất và Lương Thiều Vũ đều cảm thấy không ổn, không hẹn mà cùng thu hồi nụ cười. Lương Thiều Vũ tiếp tục hỏi: "Đó là tính toán của cậu?"
"Trước mắt tôi sẽ đến Hong Kong." Thẩm Du không hề giấu giếm chút nào, nói luôn.
"Trương Khải!"
Chợt nghe thấy Dương Kiền gọi tên mình, cả ba người cùng đứng lên, thấy Dương Kiền từ trong xe Thẩm Du xuống, lão Thất vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
"Về nhà." Nói xong, Dương Kiền kéo cửa xe Trương Khải ra rồi ngồi vào.
Khẩu khí của Dương Kiền cực kì không tốt, mang theo hỏa khí. Ba người nhìn nhau, rồi mọi người cũng tránh ra. Thẩm Du đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe bên chỗ tài xế ra, liếc nhìn bóng người ngồi ở hàng ghế sau, "Hai người xảy ra chuyện gì rồi hả ?"
"Chúng ta cũng trở về nhà thôi." Trong giọng nói của Thẩm Kiều mang theo giọng mũi nồng đậm, vừa nghe đã biết là đang khóc.
Lương Thiều Vũ gõ gõ cửa sổ xe, cúi người cẩn thận đánh giá người ngồi trong xe, chau mày hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"
"Có thể có chuyện gì?" Dương Kiền hỏi ngược lại.
Lương Thiều Vũ nói: "Cái đó phải hỏi cậu chứ."
"Đã nói rồi còn không tin?"
Lương Thiều Vũ lắc đầu: "Không tin."
Dường như ngay cả hơi sức nhíu mày Dương Kiền cũng không có, bình tĩnh nói: "Vậy còn hỏi."
Lương Thiều Vũ: ". . . . . ."
Sau đêm đó, công việc và cuộc sống của Thẩm Kiều vẫn như trước, cô không biết Dương Kiền rời đi lúc nào, phải đi đâu, cô không hỏi bất kỳ điều gì, cũng không có ai chủ động nhắc tới anh với cô, Dương Kiền giống như đã biến mất trong cuộc sống của cô.
Ngoại trừ, gần tối hôm đó con gấu Teddy kia bị Thẩm Du cõng về. Bọn họ thậm chí còn không có một tấm ảnh chụp chung, gấu Teddy, là tín vật duy nhất có thể chứng minh bọn họ đã từng ở bên nhau.
Teddy chiếm giữ một phần hai không gian trên giường của cô, từ ngày đó, ngày nào cô cũng ôm nó ngủ.
Trưởng phòng Dương Kiền của phòng điều tra chợt bị đổi đi nơi khác, Phó trưởng phòng được cất nhắc thành quyền trưởng phòng. Mặc dù không có bất kỳ giao tiếp gì trong công việc, nhưng công việc vẫn được tiến hành xử lý đâu vào đấy như trước, không hề bởi vì lãnh đạo rời đi mà sinh ra bất kỳ ảnh hưởng nào không tốt.
Bên ngoài là một mảnh trời yên biển lặng, trừ ít người biết nội tình nhưng vì lợi ích của bản thân nên không hề tiết lộ chút nào ra ngoài, không biết nguyên nhân Dương Kiền chợt đổi đi nơi khác, hiển nhiên mọi người sẽ đưa ra đủ loại suy đoán với chuyện này, ngay cả cấp trên của Thẩm Kiều - Nghiêm Túc, con người hiếm khi bát quái, cũng cực kì tò mò về chuyện này. Thậm chí còn tranh thủ thời gian dò la Thẩm Kiều: "Chắc chắn cô biết tại sao đột nhiên trưởng phòng Dương lại chuyển đi nơi khác?"
"Không biết." Thẩm Kiều bình tĩnh lắc đầu.
"Không thể nào, cô là bạn gái anh ta, sao lại không biết?"
Thẩm Kiều sửa chữa: "Trưởng phòng Nghiêm, tôi không phải bạn gái của anh ta."
Nghiêm Túc sững sờ, tiếp nhỏ giọng hỏi: "Chia tay rồi à?"
Thẩm Kiều cười cười: "Tóm lại, tôi không có quan hệ gì với anh ta, cũng không biết nguyên nhân trong đó là gì."
Nghiêm Túc thở dài, vỗ vỗ bả vai Thẩm Kiều như an ủi, rồi đứng dậy rời đi.
Thẩm Kiều buông tài liệu trong tay ra, nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, nhớ lại cuộc nói chuyện giữa bọn họ đêm hôm đó.
Cô đẩy Dương Kiền ra, nhìn anh chăm chú, một lúc sau, chậm rãi nói: "Anh không phải bạn trai, em cũng không phải là bạn gái, chúng ta chưa từng ở bên nhau, về sau cũng sẽ không."
Dương Kiền nghe vậy, chân mày nhíu chặt lại: "Đây là ý gì?"
"Về sau cứ sống như vậy thôi."
"Không được." Dương Kiền trực tiếp cự tuyệt, đồng thời ép cô nhìn mình.
"Anh không cảm thấy sao?Bất cứ chuyện gì giữa hai chúng ta, đều liên quan tới Thịnh Hạ, " Thẩm Kiều chợt cười rộ lên, nói tiếp: "Thật là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà(1)."
(1). Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà" Đó là câu nói của người Trung Quốc ý nói rằng Hàn Tín thành danh lên đỉnh vinh quang cũng nhờ thừa tướng Tiêu Hà (Lúc Lưu bang chỉ cho Hàn Tín một chức quan nhỏ trông coi lương thực trong quân ngũ Hàn Tín đã tức giận mà bỏ đi, Tiêu Hà mới khuyên Lưu Bang là nên giữ người này lại sẽ làm nên nghiệp lớn rồi cưỡi ngựa đuổi theo Hàn Tín gọi trở lại.... sau đó Lưu Bang nghe lời Tiêu Hà mà đăng đái bái tướng).
Hàn Tín công cao, mặc dù bị phế chức nhiều lần nhưng Lã Hâu và Lưu Bang vẫn lo sợ ảnh hưởng của Hàn Tín nên mới nhờ Trần Bình cho Tiêu Hà đi gọi Hàn Tín vào cung và bắt giam rồi vu cho tội làm phản mà đem giết. (-Nguồn Google-)
Dương Kiền lắc đầu: "Là bởi anh xử lý chuyện này không thỏa đáng, em tức giận à? Lúc ấy anh chỉ muốn nhanh chóng nói rõ ràng với Thịnh Hạ, cho nên thay cô ấy xử lý Vạn Tuyền, không ngờ Vạn Tuyền lại bị giật dây."
"Khi đó anh cũng không nghĩ quá nhiều về chuyện đó, tựa như giờ phút này hai chúng ta cũng không biết sau này mình sẽ chết đi như thế nào."
"Nhưng mà chỉ vì chuyện này mà em muốn chúng ta tách ra?"
Thẩm Kiều bình tĩnh trả lời: "Chẳng phải ba mẹ anh cũng muốn như vậy sao? Dựa vào cái gì mà anh muốn chúng ta cùng chịu sự phản đối của tất cả mọi người?"
Sau đó, hai bọn họ chìm sâu vào im lặng một lúc lâu. Không biết đã trải qua bao lâu, Dương Kiền nhỏ giọng lẩm bẩm hỏi: "Em thật sự không muốn nghĩ lại à?"
"Không." Thẩm Kiều không hề suy nghĩ trả lời luôn.
Câu trả lời của cô hoàn toàn chọc giận Dương Kiền, anh mở cửa xe rời đi, đóng sầm cửa xe lại khiến cả chiếc xe cũng lắc lư.
"Vì em, vì Thịnh Hạ, anh mới có thể kích động làm ra chuyện mất lý trí như vậy. Về sau, anh đừng như vậy nữa."
Câu nói độc thoại này, Dương Kiền vĩnh viễn không biết được.
Dương Kiền không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, "Con sẽ chịu trách nhiệm, nhưng mà mọi người không thể dùng lý do này để ép con và Thẩm Kiều chia tay."
Ba Dương cầm nghiên mực ở trên bàn lên rồi nặng nề để xuống, một tiếng trầm đục vang vọng trong thư phòng, "Lại còn không biết xấu hổ nói đến chuyện này, cho tới bây giờ tất cả mọi chuyện còn không phải do một tay con tạo thành , ngay cả tiền đồ của mình cũng không lo được, lại còn nói đến phụ nữ.”
Dương Kiền cúi đầu thật thấp, im lặng không nói.
Một lúc lâu sau, Ba Dương thong thả bước đến bên cạnh Dương Kiền, nhỏ giọng nói: "Cũng không bắt hai đứa cả đời không qua lại với nhau, đừng để mẹ con biết là được."
Lúc này, cửa thư phòng bỗng bị đẩy ra, Điền Ngữ Hồng đứng ngoài cửa, ba Dương hắng giọng một cái trung khí mười phần quát: "Cút về phòng suy nghĩ lại đi. Ba cảnh cáo con, lần sau không thể hành xử như thế này nữa."
Dương Kiền gật đầu đồng ý.
Lúc Dương Kiền đi qua, Điền Ngữ Hồng không quên dặn dò: "Hễ có việc gì liên quan tới nhà bọn họ đều không phải chuyện tốt, từ nay về sau phải phủi sạch quan hệ với Thẩm Kiều, nhớ chưa?"
Giọng nói của Dương Kiền không lớn, nhưng mà câu trả lời lại vô cùng kiên định: "Không được."
Điền Ngữ Hồng nhướn mày, vừa muốn mở miệng nói gì đó, liền bị ông bạn già kéo lại. Nhìn Dương Kiền rời đi, ba Dương nhỏ giọng khuyên nhủ: "Hiện giờ cảm xúc của nó sa sút lắm rồi, vào lúc này cần gì phải nói như thế với nó? Dù sao nó cũng phải đi mấy năm, hai đứa bị ngăn cách hai nơi, tình cảm sớm muộn cũng sẽ nhạt phai, đến lúc đó chỉ cần cứng rắn thúc ép, chúng nó cũng không thể thành đôi được."
Dương Kiền xoay người từ trên giường ngồi dậy, dụi đầu thuốc lá vào trong cái gạt tàn thuốc đã tràn đầy đầu lọc. Anh vuốt vuốt đầu tóc đã có chút rối bời, cầm áo khoác lên, mở cửa sổ trong phòng ra.
Với độ cao của tầng hai, Dương Kiền gần như không phí chút hơi sức nào để nhảy xuống. Dương Kiền phủi phủi bụi đất dính trên người, rũ rũ áo khoác, xoải bước rời đi. Không thể đi cửa chính thì đành trèo cửa sổ, loại chuyện này khi còn nhỏ anh đã làm, đã cực kì thuần thục từ lâu rồi. Vào lúc này anh cũng không còn hơi sức lo lắng kết quả sau khi bị phát hiện, dù thế nào đi nữa thì anh vẫn phải ra ngoài.
Trước mặt có một chiếc xe phi tới đi qua bên người Dương Kiền, rồi lại vội vàng dừng lại, đồng thời bắt đầu quay xe lại, cuối cùng đi song song Dương Kiền.
Tốc độ bước của Dương Kiền vẫn rất nhanh không giảm, người ngồi trong xe hạ xe cửa sổ xuống, hơi ngẩng đầu nhìn anh: "Ôi, làm việc gọn gàng lưu loát quá nhỉ, còn đang định đi đập cửa sổ, không ngờ cậu đã tự mình chạy ra ngoài."
"Có lời thì cứ nói, có rắm thì mau phóng."
Lão Thất thở dài lắc đầu: "Nhìn vẻ mặt thất bại của cậu kìa. Lên xe đi."
Dương Kiền chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn vào trong xe, vẻ mặt của anh chính là nụ cười lạnh nhạt.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm nồng đậm, con đường vành đai quanh thành phố đã được anh đèn ảm đạm chiếu xuống, thỉnh thoảng lại có một chiếc xe gào thét chạy lướt qua. Vẻ mặt Thẩm Kiều hơi thay đổi, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Thẩm Du, hỏi: "Tới nơi này làm gì?"
"Chẳng phải chị muốn gặp anh ta sao?" Thẩm Du kéo tay phanh, cầm điếu thuốc rồi mở cửa xuống xe.
Gặp rồi thì có thể nói gì, tất cả đã được định trước, bọn họ cũng không có khả năng thay đổi. Chỉ mới mấy giờ ngắn ngủn, giữa bọn họ lại xảy ra biến hóa lớn như vậy, mà thực tế lại một lần nữa nói cho cô biết, vĩnh viễn không nên coi thường sức lực của một con bươm buớm.
Đột nhiên, cửa xe bị mở ra từ bên ngoài, cô bị lôi ra ngoài từ tay lái phụ, sau đó lại nhét vào hàng ghế sau, người đó cũng ngời vào đi theo, dựa sát vào cô.
"Thẩm Kiều, . . . . . ."
"Anh đừng nói gì…" Thẩm Kiều ngắt lời anh, nghiêng người ôm lấy anh, "Đừng nói gì cả... Em biết hết rồi."
Dương Kiền ra sức ôm chặt lấy cô, như muốn nhét cô vào trong lồng ngực của mình.
Biết được tin tức Lương Thiều Vũ cũng vội vã chạy tới nhà Dương Kiền, mới vừa dừng xe thì nhận được điện thoại của Trương Khải, sau khi cúp máy thì vội vàng quay đầu rời đi. Đợi đến khi anh chạy đến, chỉ thấy Thẩm Du và Trương Khải ngồi trên hàng rào, giữa ngón tay đang kẹp một điếu thuốc.
Lương Thiều Vũ đến gần: "Hai người các cậu đang làm gì đó?"
Trương Khải hít mạnh một hơi thuốc, híp mắt chậm rãi phả ra một vòng khói: "Ngắm sao."
Bầu trời thành phố luôn bị ánh đèn nê-ông biến thành màu đỏ, rất lâu rồi không thể nhìn thấy ánh trắng, chứ đừng nói đến là sao. Lương Thiều Vũ hừ mũi cười cười, xin một điếu thuốc rồi ngồi xuống bên cạnh hai người bọn họ.
"Người đâu rồi?" Lương Thiều Vũ hỏi.
Trương Khải hất cằm lên, nói: "Trong xe."
"Twinkle twinkle little star, how I wonder what you are, up above the world so high, up above the world so high."
Thẩm Du chợt hừ hừ hát. Lương Thiều Vũ cùng Trương Khải liếc mắt nhìn nhau, Lương Thiều Vũ dập thuốc, hắng giọng một cái rồi nói: "Lần trước cậu nói muốn trang hoàng lại căn hộ, định làm theo phong cách nào? Để mấy hôm nữa mình nói chuyện với công ty thiết kế, rồi chọn thời gian đi đo đạc phòng ốc."
"Tùy tiện thôi." Thẩm Du không quan tâm.
Lão Thất nói: "Đừng có tùy tiện, phòng ốc tuyệt đối không thể tùy tiện, ở thoải mái là chuyện quan trọng nhất."
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, ném tàn thuốc rồi nói: "Vậy anh xem hộ tôi, gần đây tôi không rảnh."
Lão Thất nói đùa: "Vội vàng tìm vợ à?" [Truyện được edit bởi Mạn Nhi** diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn]
Thẩm Du trầm mặc một hồi rồi nói: "Công ty muốn thiết lập chi nhánh ở Hong Kong, đồng thời quyết định vươn ra thị trường Hong Kong."
Nghe thấy đáp án như vậy, trong lòng lão Thất và Lương Thiều Vũ đều cảm thấy không ổn, không hẹn mà cùng thu hồi nụ cười. Lương Thiều Vũ tiếp tục hỏi: "Đó là tính toán của cậu?"
"Trước mắt tôi sẽ đến Hong Kong." Thẩm Du không hề giấu giếm chút nào, nói luôn.
"Trương Khải!"
Chợt nghe thấy Dương Kiền gọi tên mình, cả ba người cùng đứng lên, thấy Dương Kiền từ trong xe Thẩm Du xuống, lão Thất vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
"Về nhà." Nói xong, Dương Kiền kéo cửa xe Trương Khải ra rồi ngồi vào.
Khẩu khí của Dương Kiền cực kì không tốt, mang theo hỏa khí. Ba người nhìn nhau, rồi mọi người cũng tránh ra. Thẩm Du đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe bên chỗ tài xế ra, liếc nhìn bóng người ngồi ở hàng ghế sau, "Hai người xảy ra chuyện gì rồi hả ?"
"Chúng ta cũng trở về nhà thôi." Trong giọng nói của Thẩm Kiều mang theo giọng mũi nồng đậm, vừa nghe đã biết là đang khóc.
Lương Thiều Vũ gõ gõ cửa sổ xe, cúi người cẩn thận đánh giá người ngồi trong xe, chau mày hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"
"Có thể có chuyện gì?" Dương Kiền hỏi ngược lại.
Lương Thiều Vũ nói: "Cái đó phải hỏi cậu chứ."
"Đã nói rồi còn không tin?"
Lương Thiều Vũ lắc đầu: "Không tin."
Dường như ngay cả hơi sức nhíu mày Dương Kiền cũng không có, bình tĩnh nói: "Vậy còn hỏi."
Lương Thiều Vũ: ". . . . . ."
Sau đêm đó, công việc và cuộc sống của Thẩm Kiều vẫn như trước, cô không biết Dương Kiền rời đi lúc nào, phải đi đâu, cô không hỏi bất kỳ điều gì, cũng không có ai chủ động nhắc tới anh với cô, Dương Kiền giống như đã biến mất trong cuộc sống của cô.
Ngoại trừ, gần tối hôm đó con gấu Teddy kia bị Thẩm Du cõng về. Bọn họ thậm chí còn không có một tấm ảnh chụp chung, gấu Teddy, là tín vật duy nhất có thể chứng minh bọn họ đã từng ở bên nhau.
Teddy chiếm giữ một phần hai không gian trên giường của cô, từ ngày đó, ngày nào cô cũng ôm nó ngủ.
Trưởng phòng Dương Kiền của phòng điều tra chợt bị đổi đi nơi khác, Phó trưởng phòng được cất nhắc thành quyền trưởng phòng. Mặc dù không có bất kỳ giao tiếp gì trong công việc, nhưng công việc vẫn được tiến hành xử lý đâu vào đấy như trước, không hề bởi vì lãnh đạo rời đi mà sinh ra bất kỳ ảnh hưởng nào không tốt.
Bên ngoài là một mảnh trời yên biển lặng, trừ ít người biết nội tình nhưng vì lợi ích của bản thân nên không hề tiết lộ chút nào ra ngoài, không biết nguyên nhân Dương Kiền chợt đổi đi nơi khác, hiển nhiên mọi người sẽ đưa ra đủ loại suy đoán với chuyện này, ngay cả cấp trên của Thẩm Kiều - Nghiêm Túc, con người hiếm khi bát quái, cũng cực kì tò mò về chuyện này. Thậm chí còn tranh thủ thời gian dò la Thẩm Kiều: "Chắc chắn cô biết tại sao đột nhiên trưởng phòng Dương lại chuyển đi nơi khác?"
"Không biết." Thẩm Kiều bình tĩnh lắc đầu.
"Không thể nào, cô là bạn gái anh ta, sao lại không biết?"
Thẩm Kiều sửa chữa: "Trưởng phòng Nghiêm, tôi không phải bạn gái của anh ta."
Nghiêm Túc sững sờ, tiếp nhỏ giọng hỏi: "Chia tay rồi à?"
Thẩm Kiều cười cười: "Tóm lại, tôi không có quan hệ gì với anh ta, cũng không biết nguyên nhân trong đó là gì."
Nghiêm Túc thở dài, vỗ vỗ bả vai Thẩm Kiều như an ủi, rồi đứng dậy rời đi.
Thẩm Kiều buông tài liệu trong tay ra, nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, nhớ lại cuộc nói chuyện giữa bọn họ đêm hôm đó.
Cô đẩy Dương Kiền ra, nhìn anh chăm chú, một lúc sau, chậm rãi nói: "Anh không phải bạn trai, em cũng không phải là bạn gái, chúng ta chưa từng ở bên nhau, về sau cũng sẽ không."
Dương Kiền nghe vậy, chân mày nhíu chặt lại: "Đây là ý gì?"
"Về sau cứ sống như vậy thôi."
"Không được." Dương Kiền trực tiếp cự tuyệt, đồng thời ép cô nhìn mình.
"Anh không cảm thấy sao?Bất cứ chuyện gì giữa hai chúng ta, đều liên quan tới Thịnh Hạ, " Thẩm Kiều chợt cười rộ lên, nói tiếp: "Thật là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà(1)."
(1). Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà" Đó là câu nói của người Trung Quốc ý nói rằng Hàn Tín thành danh lên đỉnh vinh quang cũng nhờ thừa tướng Tiêu Hà (Lúc Lưu bang chỉ cho Hàn Tín một chức quan nhỏ trông coi lương thực trong quân ngũ Hàn Tín đã tức giận mà bỏ đi, Tiêu Hà mới khuyên Lưu Bang là nên giữ người này lại sẽ làm nên nghiệp lớn rồi cưỡi ngựa đuổi theo Hàn Tín gọi trở lại.... sau đó Lưu Bang nghe lời Tiêu Hà mà đăng đái bái tướng).
Hàn Tín công cao, mặc dù bị phế chức nhiều lần nhưng Lã Hâu và Lưu Bang vẫn lo sợ ảnh hưởng của Hàn Tín nên mới nhờ Trần Bình cho Tiêu Hà đi gọi Hàn Tín vào cung và bắt giam rồi vu cho tội làm phản mà đem giết. (-Nguồn Google-)
Dương Kiền lắc đầu: "Là bởi anh xử lý chuyện này không thỏa đáng, em tức giận à? Lúc ấy anh chỉ muốn nhanh chóng nói rõ ràng với Thịnh Hạ, cho nên thay cô ấy xử lý Vạn Tuyền, không ngờ Vạn Tuyền lại bị giật dây."
"Khi đó anh cũng không nghĩ quá nhiều về chuyện đó, tựa như giờ phút này hai chúng ta cũng không biết sau này mình sẽ chết đi như thế nào."
"Nhưng mà chỉ vì chuyện này mà em muốn chúng ta tách ra?"
Thẩm Kiều bình tĩnh trả lời: "Chẳng phải ba mẹ anh cũng muốn như vậy sao? Dựa vào cái gì mà anh muốn chúng ta cùng chịu sự phản đối của tất cả mọi người?"
Sau đó, hai bọn họ chìm sâu vào im lặng một lúc lâu. Không biết đã trải qua bao lâu, Dương Kiền nhỏ giọng lẩm bẩm hỏi: "Em thật sự không muốn nghĩ lại à?"
"Không." Thẩm Kiều không hề suy nghĩ trả lời luôn.
Câu trả lời của cô hoàn toàn chọc giận Dương Kiền, anh mở cửa xe rời đi, đóng sầm cửa xe lại khiến cả chiếc xe cũng lắc lư.
"Vì em, vì Thịnh Hạ, anh mới có thể kích động làm ra chuyện mất lý trí như vậy. Về sau, anh đừng như vậy nữa."
Câu nói độc thoại này, Dương Kiền vĩnh viễn không biết được.
/66
|