Nghe câu hỏi của nó ai cùng không khỏi ngạc nhiên. Nó nhìn mẹ và Key bằng đôi mắt ngây thơ pha chút sợ hãi. Mẹ nó chỉ nói rằng nó bị tai nạn rồi để nó nằm xuống ngủ tiếp. Mọi người tất cả
động viên Khải nhưng anh không còn chút sức sống nào. Ngay hôm sau bác sĩ đưa nó đi khám tất cả các vùng bị chấn thương mọi người ai cũng căng thẳng để nghe bác sĩ thông báo:
-Bệnh nhân đã mất một phần trí nhớ. Một số người và viejc làm trong quá khứ cô ấy không nhớ lại được nếu có nhớ sẽ mất rất nhiều thời gian. Vì bệnh nhân chưa hồi phục hẳn nên gia đình tránh nhắc lại chuyện quá khứ để giúp bệnh nhân không bị căng thẳng.
Nghe bác sĩ nói mọi người về phòng nhìn nó một cách âu yêm vì nó cứ tha láo nhìn hết người này đến người khác. 1 tuần sau nó được xuất viện khi về đến căn nhà mà công ty cấp mọi người đã chờ nó ở đấy. Ông Hoàng Long, bố Khải, bố Hạ Vy, bố Gia Phong, Hạ Vy, Anna, Minna, Khải, Nguyên, Tỉ, Gia Phong thậm chí còn có cả Hồ Kỳ Hân cô ta rất hả hê khi thấy nó không nghớ gì nên đã đến. Nó điểm mặt từng người một để xem nhớ được ai nhưng kì thực nó chỉ nhớ Hạ Vy và bố Hạ Vy vì kí ức ngày nhỏ của nó vẫn còn và nhớ cả Gia Phong nhưng vì sao biết cậu thì nó không nhớ gì. Những người còn lại nó đều quên. Mọi người đều rất buồn, nhưng người hụt hẫng nhất vẫn là Khải một kí ức về anh nó cũng không nhớ ra được. Trong đầu anh tự trách mình có lẽ vì anh quá xấu xa nên nó đã không muốn nhớ đến.
Hồ Kỳ Hân cô ta đứng một góc nở nụ cười mãn nguyện rồi cô ta nhận một cuộc điện thoại nhấc máy lên nghe:
-A lô.
-Ô! Chào cô Hồ Kỳ Hân để biết được số của cô tôi phải vất vả lắm đấy._giọng của một người đàn ông cất lên
-Ông...ông là ai?_mặt cô ta bắt đầu biến dạng trở nên sợ hãi.
-Tôi là người chứng kiến vụ cô gây ra tai nạn ở đường mòn Hồ Nam. Tôi sẽ nhắn tin địa chỉ gặp cho cô nếu không đến cuộc ghi âm trong cái lắc chân sẽ bị tung cho cả thế giới biết.
-A lô....a lô_cô ta sợ hãi gọi nhưng người đàn ông kia đã cúp máy nở một nụ đểu cáng. Nhận được tin nhắn cô ta vội đến chỗ ông ta. Tại một quán ca phê có một người đang huýt sáo rung đùi nhận được kí hiệu của ông ta Hồ Kỳ Hân đi đến. Mới đầu ả ta có chút sợ hãi nhưng rồi sau khi giao dịch cô ta đưa cho ông ta khoảng 20 nghìn nhân dân tệ. Ông ta hứa sẽ hủy cái vòng đấy đi cầ tiền và mất hút. Ả Hồ Kỳ Hân vừa được một phen hú vía.
------------------------------------------------------1 tháng sau----------------------------------------------
Nó cũng đã hồi phục hoàn toàn nhưng trí nhớ thì vẫn không thể. Nó có hỏi Gia Phong về những kí ức bị lãng quên nhưng cậu chỉ trả lời qua loa vì sợ rằng nó bị sốc. Nó chỉ biết nó là người nổi tiếng khi đọc những bài báo về mình. Nó đã đi làm lại mọi thứ dường như mới mẻ với nó. Anh cũng rất buồn mỗi lần nhìn thấy nó là anh cố gượng cười nhưng trong tim anh thì như bị ai cào xé.
Hôm nay nó đi làm là vào noel nên đường phố rất nhộn nhịp. Vừa bước vào sảnh thì thấy TFBoys và EXO đứng đấy. Nó lại chào hỏi:
-Xin chào mọi người.
-Chào em Băng Nhi_Sehun oppa đến khoác vai nó tươi cười.
-Ủa các anh biết em hả?_mặt nó ngơ ngơ nhìn mọi người. Các anh không nói nên lời cứ ơ a Nguyên được lúc mọi người đang bối rối đẩy nó đi. Nó đi rồi các sunbea đã hỏi TFBoys lia lịa các anh chỉ biết cười khổ kể lại câu chuyện. Nghe xong người biểu cảm mãnh liệt nhất là ông Beakhyun kêu trời kêu đất làm mọi người tinh thần xuống chế độ min tập thể.
Đêm Giáng Sinh đường phố tấp nập mọi người đi lại vui tươi nó có show nhưng không nhận nghĩ lại việc các EXO chào hỏi nó làm nó muốn tìm về kí ức đã mất. Nó vào một quán bar uống rượu.
Hé lô mấy cưng. Mất tích hơi lâu nhỉ? Haizzz ns thật để viết một chương này Au cần ba tối đấy mỗi lần viết độ mười lăm phút. Mà k đăng ảnh trong truyện được nên chán quá. Mà thôi mình sẽ cố gắng ra chuyện đều nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
động viên Khải nhưng anh không còn chút sức sống nào. Ngay hôm sau bác sĩ đưa nó đi khám tất cả các vùng bị chấn thương mọi người ai cũng căng thẳng để nghe bác sĩ thông báo:
-Bệnh nhân đã mất một phần trí nhớ. Một số người và viejc làm trong quá khứ cô ấy không nhớ lại được nếu có nhớ sẽ mất rất nhiều thời gian. Vì bệnh nhân chưa hồi phục hẳn nên gia đình tránh nhắc lại chuyện quá khứ để giúp bệnh nhân không bị căng thẳng.
Nghe bác sĩ nói mọi người về phòng nhìn nó một cách âu yêm vì nó cứ tha láo nhìn hết người này đến người khác. 1 tuần sau nó được xuất viện khi về đến căn nhà mà công ty cấp mọi người đã chờ nó ở đấy. Ông Hoàng Long, bố Khải, bố Hạ Vy, bố Gia Phong, Hạ Vy, Anna, Minna, Khải, Nguyên, Tỉ, Gia Phong thậm chí còn có cả Hồ Kỳ Hân cô ta rất hả hê khi thấy nó không nghớ gì nên đã đến. Nó điểm mặt từng người một để xem nhớ được ai nhưng kì thực nó chỉ nhớ Hạ Vy và bố Hạ Vy vì kí ức ngày nhỏ của nó vẫn còn và nhớ cả Gia Phong nhưng vì sao biết cậu thì nó không nhớ gì. Những người còn lại nó đều quên. Mọi người đều rất buồn, nhưng người hụt hẫng nhất vẫn là Khải một kí ức về anh nó cũng không nhớ ra được. Trong đầu anh tự trách mình có lẽ vì anh quá xấu xa nên nó đã không muốn nhớ đến.
Hồ Kỳ Hân cô ta đứng một góc nở nụ cười mãn nguyện rồi cô ta nhận một cuộc điện thoại nhấc máy lên nghe:
-A lô.
-Ô! Chào cô Hồ Kỳ Hân để biết được số của cô tôi phải vất vả lắm đấy._giọng của một người đàn ông cất lên
-Ông...ông là ai?_mặt cô ta bắt đầu biến dạng trở nên sợ hãi.
-Tôi là người chứng kiến vụ cô gây ra tai nạn ở đường mòn Hồ Nam. Tôi sẽ nhắn tin địa chỉ gặp cho cô nếu không đến cuộc ghi âm trong cái lắc chân sẽ bị tung cho cả thế giới biết.
-A lô....a lô_cô ta sợ hãi gọi nhưng người đàn ông kia đã cúp máy nở một nụ đểu cáng. Nhận được tin nhắn cô ta vội đến chỗ ông ta. Tại một quán ca phê có một người đang huýt sáo rung đùi nhận được kí hiệu của ông ta Hồ Kỳ Hân đi đến. Mới đầu ả ta có chút sợ hãi nhưng rồi sau khi giao dịch cô ta đưa cho ông ta khoảng 20 nghìn nhân dân tệ. Ông ta hứa sẽ hủy cái vòng đấy đi cầ tiền và mất hút. Ả Hồ Kỳ Hân vừa được một phen hú vía.
------------------------------------------------------1 tháng sau----------------------------------------------
Nó cũng đã hồi phục hoàn toàn nhưng trí nhớ thì vẫn không thể. Nó có hỏi Gia Phong về những kí ức bị lãng quên nhưng cậu chỉ trả lời qua loa vì sợ rằng nó bị sốc. Nó chỉ biết nó là người nổi tiếng khi đọc những bài báo về mình. Nó đã đi làm lại mọi thứ dường như mới mẻ với nó. Anh cũng rất buồn mỗi lần nhìn thấy nó là anh cố gượng cười nhưng trong tim anh thì như bị ai cào xé.
Hôm nay nó đi làm là vào noel nên đường phố rất nhộn nhịp. Vừa bước vào sảnh thì thấy TFBoys và EXO đứng đấy. Nó lại chào hỏi:
-Xin chào mọi người.
-Chào em Băng Nhi_Sehun oppa đến khoác vai nó tươi cười.
-Ủa các anh biết em hả?_mặt nó ngơ ngơ nhìn mọi người. Các anh không nói nên lời cứ ơ a Nguyên được lúc mọi người đang bối rối đẩy nó đi. Nó đi rồi các sunbea đã hỏi TFBoys lia lịa các anh chỉ biết cười khổ kể lại câu chuyện. Nghe xong người biểu cảm mãnh liệt nhất là ông Beakhyun kêu trời kêu đất làm mọi người tinh thần xuống chế độ min tập thể.
Đêm Giáng Sinh đường phố tấp nập mọi người đi lại vui tươi nó có show nhưng không nhận nghĩ lại việc các EXO chào hỏi nó làm nó muốn tìm về kí ức đã mất. Nó vào một quán bar uống rượu.
Hé lô mấy cưng. Mất tích hơi lâu nhỉ? Haizzz ns thật để viết một chương này Au cần ba tối đấy mỗi lần viết độ mười lăm phút. Mà k đăng ảnh trong truyện được nên chán quá. Mà thôi mình sẽ cố gắng ra chuyện đều nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
/54
|