Ngược lại, việc Ninh Vi Nhàn đến bệnh viện khám thai lại bị mấy tờ báo nhỏ chụp được, rồi ầm ĩ tung tin rằng con dâu nhà họ Nhan không được sủng ái, đến đi khám thai cũng phải tự đi một mình. Cô cũng không vì thế mà ấm ức, đối với mấy tin đồn không có căn cứ trên mấy tờ báo lá cải cô chỉ xem qua cho biết thôi chứ không phản ứng gì. Cha mẹ chồng cô cũng là những người sáng suốt, mặc dù việc khám thai của cô có thể làm tại nhà, nhưng với thân phận của cô, lúc bình thường cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài lang thang đây đó được, vì thế đi khám thai cũng coi là một hình thức vận động cho thoải mái.
Cha mẹ chồng cô không nói gì, ngược lại càng làm cho người bên ngoài có cơ hội suy đoán ra đủ các tình huống khiến Ninh Vi Nhàn thực sự khó chịu. Nhan Duệ tinh tường, nhìn ngay ra là vợ mình mấy ngày nay tâm tình không tốt, chắc chắn là bị mấy tờ báo kia đưa tin gièm pha. Kỳ thực suốt mấy ngàn năm qua, phụ nữ ai mà không muốn được đàn ông yêu chiều, đàn bà nếu bị thất sủng đương nhiên cũng chẳng còn gì nữa. Ninh Vi Nhàn tất nhiên cũng hiểu đạo lý này, cho nên tâm tình mới không được tốt. Rõ ràng là Nhan Duệ sai trước, kết quả là người ta không những không phê phán tính phong lưu của anh mà ngược lại lại quay ra trách cô không giữ nổi trái tim anh.
Cô vẫn ở trong nhà không đi ra ngoài, mấy ngày sau nhà họ Ninh liền chuyển lời gọi cô về nhà một chuyến. Ninh Vi Nhàn không nói gì, nhận lời đồng ý sẽ về, nhưng chưa trở về ngay, trong lòng biết rằng không quá mấy ngày mẹ cô nhất định sẽ đích thân tới tìm cô.
Quả nhiên, ba ngày sau mẹ Ninh đích thân đến nhà cô một chuyến.
Người giúp việc bưng trà lên, Ninh Vi Nhàn liền ra hiệu cho bọn họ đi xuống. Mẹ Ninh không nói gì, cô cũng không nói. Trước kia bản lĩnh của cô không đủ, nên mới luôn bị mẹ nắm trong tay chỉ đạo mọi việc, nhưng bây giờ khác rồi, nếu so tính nhẫn nại, nhất định cô sẽ không chịu thua.
Nhẹ nhàng bưng ly sữa tươi lên uống một hớp, Mẹ Ninh khẽ cau cặp lông mày được cắts tỉa rất tỉ mỉ của mình: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn uống sữa tươi, nếu để truyền ra ngoài lại để người ta chê cười.”
Ninh Vi Nhàn khẽ cười, uống một hớp ngay trước mặt mẹ, thong thả ung dung nói: “Mẹ không biết con đang mang thai sao? Chẳng lẽ mẹ muốn con uống đồ uống chứa chất kích thích không lợi cho thai nhi như cà phê hay sao?”
Trong lòng cảm thấy rất châm chọc, con gái mang thai, mẹ đẻ không quan tâm chút nào, lại có thể chất vấn kiểu này.
Mẹ Ninh nghẹn lại một chút, nói: “Ai dạy con nói chuyện như thế với người lớn? Không có phép tắc quy củ gì hết. Nếu bị người nhà họ Nhan biết, người ta lại không cười mẹ không biết dạy con gái à?”
Ninh Vi Nhàn đặt ly sữa xuống, trong mắt thoáng qua tia cười lạnh:”Mẹ, mẹ quên là hiện con đã là người nhà họ Nhan hay sao?” Thấy mẹ Nhan thần sắc ngay lập tức biến đổi, liền nói: “Được rồi, mẹ tới đây có chuyện gì cứ nói, đừng vòng vo nữa.”
Bị con gái chặn lời như vậy, chân mày mẹ Ninh vặt chặt hơn, bèn ném tờ báo trên tay xuống trước mặt Ninh Vi Nhàn, thần sắc lạnh lùng, giống như đang giao huấn một đứa trẻ con: “Tự con xem một chút đi, đây là cái gì!”
Trên tờ báo có bài báo tiêu đề in đậm chữ to màu đỏ, đăng tin gần đây Ninh Vi Nhàn đều một mình tự đi khám thai, giọng điệu lộ ra sự châm biếm hả hê. Mọi người thích xem nhất chính là mấy chuyện thị phi vớ vẩn kiểu này của giới thượng lưu, vì vậy chuyện được xào xáo lên suốt mấy ngày nay mà sức nóng vẫn không hề có dấu hiệu giảm đi chút nào.
“Đây là cái gì, chả lẽ mẹ xem còn không hiểu sao?” Ninh Vi Nhàn giương mắt hỏi, trên mặt hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì.
Mẹ Ninh giọng nói tăng thêm mấy phần tức giận: “Mẹ dĩ nhiên hiểu, mẹ chỉ tới hỏi con, tại sao lại làm ra chuyện khiến cả hai nhà đều phải xấu hổ thế này.”
Xấu hổ … Cô cũng chỉ là một mình đi khám thai thôi mà, Nhan Duệ mỗi lần mặt dày mày dạn đi theo, cũng bị cô bắt ở lại trong xe, mấy tên nhà báo đó không chụp được còn trách cô hay sao? Chuyện này cũng phải xấu hổ ư? Ninh Vi Nhàn lại nhấp một hớp sữa tươi, chất lỏng ấm áp chảy xuống bụng, cô mới cảm thấy dễ chịu thêm mấy phần. “Nếu mẹ cảm thấy xấu hổ, thì đừng xem nữa, cha mẹ chồng con còn chưa nói gì, ngược lại nhà mẹ đẻ đã vội vàng phản ứng, mẹ không sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt sao? Chuyện mới chỉ có vậy mà Ninh gia đã không kiên nhẫn nổi thì chỉ làm cho người ta cảm thấy đúng là nhà mình có lỗi, chẳng phải càng làm cho người ta tin rằng con không được cha thương, mẹ yêu lại còn không được chồng cưng chiều sao?”
Mẹ Ninh cứng người, rốt cuộc không nói được câu nào.
Cha mẹ chồng cô không nói gì, ngược lại càng làm cho người bên ngoài có cơ hội suy đoán ra đủ các tình huống khiến Ninh Vi Nhàn thực sự khó chịu. Nhan Duệ tinh tường, nhìn ngay ra là vợ mình mấy ngày nay tâm tình không tốt, chắc chắn là bị mấy tờ báo kia đưa tin gièm pha. Kỳ thực suốt mấy ngàn năm qua, phụ nữ ai mà không muốn được đàn ông yêu chiều, đàn bà nếu bị thất sủng đương nhiên cũng chẳng còn gì nữa. Ninh Vi Nhàn tất nhiên cũng hiểu đạo lý này, cho nên tâm tình mới không được tốt. Rõ ràng là Nhan Duệ sai trước, kết quả là người ta không những không phê phán tính phong lưu của anh mà ngược lại lại quay ra trách cô không giữ nổi trái tim anh.
Cô vẫn ở trong nhà không đi ra ngoài, mấy ngày sau nhà họ Ninh liền chuyển lời gọi cô về nhà một chuyến. Ninh Vi Nhàn không nói gì, nhận lời đồng ý sẽ về, nhưng chưa trở về ngay, trong lòng biết rằng không quá mấy ngày mẹ cô nhất định sẽ đích thân tới tìm cô.
Quả nhiên, ba ngày sau mẹ Ninh đích thân đến nhà cô một chuyến.
Người giúp việc bưng trà lên, Ninh Vi Nhàn liền ra hiệu cho bọn họ đi xuống. Mẹ Ninh không nói gì, cô cũng không nói. Trước kia bản lĩnh của cô không đủ, nên mới luôn bị mẹ nắm trong tay chỉ đạo mọi việc, nhưng bây giờ khác rồi, nếu so tính nhẫn nại, nhất định cô sẽ không chịu thua.
Nhẹ nhàng bưng ly sữa tươi lên uống một hớp, Mẹ Ninh khẽ cau cặp lông mày được cắts tỉa rất tỉ mỉ của mình: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn uống sữa tươi, nếu để truyền ra ngoài lại để người ta chê cười.”
Ninh Vi Nhàn khẽ cười, uống một hớp ngay trước mặt mẹ, thong thả ung dung nói: “Mẹ không biết con đang mang thai sao? Chẳng lẽ mẹ muốn con uống đồ uống chứa chất kích thích không lợi cho thai nhi như cà phê hay sao?”
Trong lòng cảm thấy rất châm chọc, con gái mang thai, mẹ đẻ không quan tâm chút nào, lại có thể chất vấn kiểu này.
Mẹ Ninh nghẹn lại một chút, nói: “Ai dạy con nói chuyện như thế với người lớn? Không có phép tắc quy củ gì hết. Nếu bị người nhà họ Nhan biết, người ta lại không cười mẹ không biết dạy con gái à?”
Ninh Vi Nhàn đặt ly sữa xuống, trong mắt thoáng qua tia cười lạnh:”Mẹ, mẹ quên là hiện con đã là người nhà họ Nhan hay sao?” Thấy mẹ Nhan thần sắc ngay lập tức biến đổi, liền nói: “Được rồi, mẹ tới đây có chuyện gì cứ nói, đừng vòng vo nữa.”
Bị con gái chặn lời như vậy, chân mày mẹ Ninh vặt chặt hơn, bèn ném tờ báo trên tay xuống trước mặt Ninh Vi Nhàn, thần sắc lạnh lùng, giống như đang giao huấn một đứa trẻ con: “Tự con xem một chút đi, đây là cái gì!”
Trên tờ báo có bài báo tiêu đề in đậm chữ to màu đỏ, đăng tin gần đây Ninh Vi Nhàn đều một mình tự đi khám thai, giọng điệu lộ ra sự châm biếm hả hê. Mọi người thích xem nhất chính là mấy chuyện thị phi vớ vẩn kiểu này của giới thượng lưu, vì vậy chuyện được xào xáo lên suốt mấy ngày nay mà sức nóng vẫn không hề có dấu hiệu giảm đi chút nào.
“Đây là cái gì, chả lẽ mẹ xem còn không hiểu sao?” Ninh Vi Nhàn giương mắt hỏi, trên mặt hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì.
Mẹ Ninh giọng nói tăng thêm mấy phần tức giận: “Mẹ dĩ nhiên hiểu, mẹ chỉ tới hỏi con, tại sao lại làm ra chuyện khiến cả hai nhà đều phải xấu hổ thế này.”
Xấu hổ … Cô cũng chỉ là một mình đi khám thai thôi mà, Nhan Duệ mỗi lần mặt dày mày dạn đi theo, cũng bị cô bắt ở lại trong xe, mấy tên nhà báo đó không chụp được còn trách cô hay sao? Chuyện này cũng phải xấu hổ ư? Ninh Vi Nhàn lại nhấp một hớp sữa tươi, chất lỏng ấm áp chảy xuống bụng, cô mới cảm thấy dễ chịu thêm mấy phần. “Nếu mẹ cảm thấy xấu hổ, thì đừng xem nữa, cha mẹ chồng con còn chưa nói gì, ngược lại nhà mẹ đẻ đã vội vàng phản ứng, mẹ không sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt sao? Chuyện mới chỉ có vậy mà Ninh gia đã không kiên nhẫn nổi thì chỉ làm cho người ta cảm thấy đúng là nhà mình có lỗi, chẳng phải càng làm cho người ta tin rằng con không được cha thương, mẹ yêu lại còn không được chồng cưng chiều sao?”
Mẹ Ninh cứng người, rốt cuộc không nói được câu nào.
/91
|