Một lúc sau, Hoàng Phủ Dật cuối cùng cũng buông nàng ra, Nhan Đóa Đóa như được cứu chạy nhanh ra phía cửa, trốn vào sau tấm bình phong, với được cái khăn đen che đi khuôn mặt xanh mét doạ người của mình.
Đáng sợ như thế này, có phải sau này hắn sẽ không bao giờ đến gần nàng nữa không?
Đoá Đoá rất yên tâm quay về giường nằm, tiếp đó Hoàng Phủ Dật lại áp sát đến, dang tay ôm lấy nàng một cách vô cùng tự nhiên. . . . . .
Nhan Đóa Đóa trong lòng rơi lệ, "Sao lại ôm nữa rồi?"
Hoàng Phủ Dật mỉm cười, "Trước khi ngủ ôn tập lại một chút."
". . . . . . Ôn tập thì ôm một lúc là đủ rồi. . . . . ."
"Ôm nhiều hơn thì càng tốt, quen tay hay việc thôi."
"Nhưng. . . . . ." Nhan Đóa Đóa vẫn còn muốn kháng nghị.
"Xuỵt," Hoàng Phủ Dật cười nhìn nàng, "Không phải nàng nói khi đắp mặt nạ mà nói chuyện sẽ để lại nếp nhăn sao?"
". . . . . ." Ô ô, không còn lời nào để nói, trên mặt nàng quả thật sẽ không xuất hiện nếp nhăn, nhưng nàng vẫn nên cẩn thận một chút, không cẩn thận đập nhanh quá có thể nứt ra a!
Kháng nghị liên tiếp bị vô hiệu, Nhan Đóa Đóa âm thầm rơi lệ duỗi tay lần mò cái tủ bên cạnh giường, cuối cùng cầm được một cái hộp gỗ.
"Nàng định làm gì?"
Nhan Đóa Đóa vẻ mặt bi tráng, "Đánh ngất bản thân."
Nếu không nàng cũng sẽ vì tim đập quá nhanh mà ngất xỉu, dù sao cũng là ngất, nàng vẫn nên “tự kết liễu” thì hơn…….
Hoàng Phủ Dật chỉ mỉm cười, cũng không có ngăn cản nàng.
Cho nên bạn Đóa Đóa nâng cao cái hộp, nện xuống cái đầu thân yêu của mình…….
“Bốp” một tiếng, hộp gỗ lại nện ở trên đầu Hoàng Phủ Dật, mà nàng thì bị hôn. . . . . .
Ảo giác, ảo giác, thực ra hộp gỗ nện trên đầu nàng, nàng ngất xỉu rồi . . . . . .
Nhan Đóa Đóa nhắm chặt mắt, chuẩn bị ngất xỉu, nhưng cảm xúc ấm áp trên môi vẫn chân thật như vậy.
Đây là hậu di chứng, hậu di chứng. . . . . . có đúng không?
Trong lòng run sợ, Nhan Đoá Đoá từ từ mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt anh tuấn phóng đại của Hoàng Phủ Dật.
Hình như thật là. . . . . . Bị hôn?
Nàng chớp chớp liên tục vài cái, cuối cùng cũng ý thức được mình nên lùi lại, nhưng cánh tay mạnh mẽ của Hoàng Phủ Dật vẫn ôm chặt nàng, làm nàng căn bản không thể cử động được.
"Cái. . . . . ."
Môi của hai người vẫn dính vào nhau, vừa nói liền ma sát môi của đối phương, đây là sự mờ ám mà Nhan Đóa Đóa không thể thừa nhận nổi.
Cho nên nàng vội vàng ngậm miệng, cũng không dám… lên tiếng nữa, chỉ duỗi tay muốn đẩy cánh tay của Hoàng Phủ Dật ra.
Đáng sợ như thế này, có phải sau này hắn sẽ không bao giờ đến gần nàng nữa không?
Đoá Đoá rất yên tâm quay về giường nằm, tiếp đó Hoàng Phủ Dật lại áp sát đến, dang tay ôm lấy nàng một cách vô cùng tự nhiên. . . . . .
Nhan Đóa Đóa trong lòng rơi lệ, "Sao lại ôm nữa rồi?"
Hoàng Phủ Dật mỉm cười, "Trước khi ngủ ôn tập lại một chút."
". . . . . . Ôn tập thì ôm một lúc là đủ rồi. . . . . ."
"Ôm nhiều hơn thì càng tốt, quen tay hay việc thôi."
"Nhưng. . . . . ." Nhan Đóa Đóa vẫn còn muốn kháng nghị.
"Xuỵt," Hoàng Phủ Dật cười nhìn nàng, "Không phải nàng nói khi đắp mặt nạ mà nói chuyện sẽ để lại nếp nhăn sao?"
". . . . . ." Ô ô, không còn lời nào để nói, trên mặt nàng quả thật sẽ không xuất hiện nếp nhăn, nhưng nàng vẫn nên cẩn thận một chút, không cẩn thận đập nhanh quá có thể nứt ra a!
Kháng nghị liên tiếp bị vô hiệu, Nhan Đóa Đóa âm thầm rơi lệ duỗi tay lần mò cái tủ bên cạnh giường, cuối cùng cầm được một cái hộp gỗ.
"Nàng định làm gì?"
Nhan Đóa Đóa vẻ mặt bi tráng, "Đánh ngất bản thân."
Nếu không nàng cũng sẽ vì tim đập quá nhanh mà ngất xỉu, dù sao cũng là ngất, nàng vẫn nên “tự kết liễu” thì hơn…….
Hoàng Phủ Dật chỉ mỉm cười, cũng không có ngăn cản nàng.
Cho nên bạn Đóa Đóa nâng cao cái hộp, nện xuống cái đầu thân yêu của mình…….
“Bốp” một tiếng, hộp gỗ lại nện ở trên đầu Hoàng Phủ Dật, mà nàng thì bị hôn. . . . . .
Ảo giác, ảo giác, thực ra hộp gỗ nện trên đầu nàng, nàng ngất xỉu rồi . . . . . .
Nhan Đóa Đóa nhắm chặt mắt, chuẩn bị ngất xỉu, nhưng cảm xúc ấm áp trên môi vẫn chân thật như vậy.
Đây là hậu di chứng, hậu di chứng. . . . . . có đúng không?
Trong lòng run sợ, Nhan Đoá Đoá từ từ mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt anh tuấn phóng đại của Hoàng Phủ Dật.
Hình như thật là. . . . . . Bị hôn?
Nàng chớp chớp liên tục vài cái, cuối cùng cũng ý thức được mình nên lùi lại, nhưng cánh tay mạnh mẽ của Hoàng Phủ Dật vẫn ôm chặt nàng, làm nàng căn bản không thể cử động được.
"Cái. . . . . ."
Môi của hai người vẫn dính vào nhau, vừa nói liền ma sát môi của đối phương, đây là sự mờ ám mà Nhan Đóa Đóa không thể thừa nhận nổi.
Cho nên nàng vội vàng ngậm miệng, cũng không dám… lên tiếng nữa, chỉ duỗi tay muốn đẩy cánh tay của Hoàng Phủ Dật ra.
/308
|