“Giao ra tất cả bảo vật trên người rồi muốn đi đâu thì đi!” Tiểu Hắc lạnh lùng nói.
“Ngươi đừng khinh người quá đáng!!” Hổ Kinh Tuyên cao giọng quát. Ở trên thân hắn là một phần tư tài nguyên của Liệt Sơn Hổ tộc, kèm theo một số pháp bảo có giá trị liên thành, làm sao Hổ Kinh Tuyên cam tâm giao ra cho Tiểu Hắc, thiệt thòi lớn rồi.
“Làm yêu nên biết điểm dừng là khi nào.” Thiết Tuy cau mày nói, biểu lộ ra nét mặt khó chịu, hắn là cường giả của Thiết Thạch Nghĩ tộc, loại chủng tộc hoành hành bá đạo một phương Minh Hàng Sâm Lâm, nếu tin tức hắn bị thua thiệt trước một chủng tộc nhỏ bé thì danh dự mất hết.
Thiết Tuy không thể ngẩng cao đầu khi trở về tộc được nữa!
“Ta đã chủ động nhận thua thì ngươi nên cảm ơn trời đất mới phải!” Thiết Tuy trầm giọng nói.
“Nếu như ngươi còn dám lấn bọn ta thì ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là diệt tộc!”
Nói đến đây, âm thanh mang theo sự đe dọa đầy sát khí. Tất cả Hắc Viên có mặt ở đây lập tức nhìn vào Thiết Tuy với ánh mắt căm hận, một kẻ ngoại tộc dám nói về chuyện diệt tộc trước toàn thể Hắc Viên? Đây giống như một sự sỉ nhục thẳng mặt vậy!
“Hắc Ni Tộc Trưởng, ngươi nghe rồi đó, chúng ta phải làm gì đây?” Tiểu Hắc không trả lời Thiết Tuy, mà Tiểu Hắc lại nhìn về phía Hắc Ni, dò hỏi ý kiến của Tộc Trưởng.
“Thiết Tuy, mười hai năm trước ta đã từng đánh bại ngươi một lần, cho nên ngươi ôm hận trong lòng, cấu kết với Hắc Phen tính toán ta.” Hắc Ni lạnh nhạt nói.
“Còn Hổ Kinh Tuyên, Liệt Sơn Hộ tộc của ngươi đã nhuốm đầy máu của Hắc Viên tộc, hôm nay cũng là lúc kết thúc ân oán đó đi.” Hắc Ni đưa ánh mắt nhìn tới Hổ Kinh Tuyên.
“Hắc Tinh, ta quyết định bắt lấy bọn chúng, không để tên nào chạy thoát!” Hắc Ni quay đầu sang trả lời cho Tiểu Hắc, âm thanh vang vọng vào tai của mọi người.
“Hắc Ni, ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn khai chiến với Thiết Thạch Nghĩ tộc và Liệt Sơn Hổ tộc à!” Hắc Phen dùng sức gào thét đến nỗi đau cả cuốn họng.
“Im miệng!” Hắc Ni quát lớn, một bàn tay đập tới đánh cho Hắc Phen bay mấy mét, có thể thấy một dấu vết đỏ hình bàn tay năm ngón in đậm vào khuôn mặt của Hắc Phen.
“Ngươi!!” Hắc Phen tức giận ngập trời, dùng một ngón tay chỉ vào Hắc Ni, nhưng rất nhanh, hắn bị một bô lão trói lại thành bánh chưng, bịt luôn cả cái miệng đê tiện.
“Haha!” Tiểu Hắc cười lớn.
“Ta thích ngươi rồi đấy, Hắc Ni!” Tiểu Hắc đưa ngón cái lên cho Hắc Ni, hậu quả khi bắt lấy Thiết Tuy, Hổ Kinh Tuyên là một cuộc chiến tranh giữa ba chủng tộc, Thiết Thạch Nghĩ tộc có nhiều cường giả, sợ rằng Hắc Viên tộc gặp phải tai nạn hủy diệt bộ tộc, nhưng Hắc Ni vẫn lựa chọn, đủ để biết sự kiêu ngạo về chủng tộc trong người Hắc Ni lớn đến thế nào.
Chức vụ Tộc Trưởng mang trên mình không chỉ là sức mạnh đại diện cho bộ tộc mà còn có danh dự, tôn nghiêm cùng sự kiêu ngạo thuần khiết bắt nguồn từ chính dòng máu nóng chảy trong người.
Hắc Ni không hổ danh là một Tộc Trưởng của Hắc Viên tộc!
“Các ngươi bị điên rồi!” Hổ Kinh Tuyên hét lớn, nét mặt kinh hãi không thôi, bọn người kia muốn chiến tranh, nhiều người chết mới chịu sao? Dù Hổ Kinh Tuyên có tính thiện chiến nhưng không ngu đần đến nỗi đẩy cả Liệt Sơn Hổ tộc vào vòng xoáy chết chóc.
Thiết Tuy quát lớn cảnh tỉnh mọi người: “Chúng ta đi! Mặc kệ bọn chúng!”
“Đi thôi!” Hổ Kinh Tuyên lập tức ra lệnh, hai mươi mấy cường giả ngoại tộc lập tức phi thân lên bầu trời, dùng tốc độ nhanh chóng phóng về phía khu rừng xanh mượt ở đằng xa nhằm chạy trốn.
“Các ngươi đi đâu? Có hỏi ta chưa?” Tiểu Hắc cười lạnh một tiếng, dùng hai tay đấm vào ngực tạo ra những âm thanh tùng tùng tùng uy mãnh, Tiểu Hắc đạp một chân vào không khí, cơ thể bắn ra như một mũi tên màu đen, chớp nhoáng đã xuất hiện ở gần một tộc nhân của Liệt Sơn Hổ tộc, một quyền vung ra trúng vào ngực của kẻ đó làm kẻ đó ngã chổng vó xuống đất.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiểu Hắc không dừng lại một giây nào, từng thân ảnh to lớn của Liệt Sơn Hổ tộc rơi xuống từ bầu trời, tạo nên một cơn mưa người hòa lẫn vào âm thanh nặng nề, Hắc Ni liền cùng mười ba bô lão, thậm chí có cả Hắc Diên Sương, Hắc Hòa, cùng bốn Tộc Trưởng khác cũng hành động, bọn họ hiểu rõ, chuyện này liên quan đến sinh tử của toàn Hắc Viên tộc, không cho một kẻ nào có cơ hội báo tin về bộ tộc.
“Khốn kiếp, là ngươi ép ta!” Hổ Kinh Tuyên thấy từng tộc nhân bị bắt giữ, lửa giận ngập trời, hắn gào thét trong khi đứng lại, biến thành một con hổ màu vàng đất to hơn mười lăm mét, ánh mắt hung hăng tập trung vào Tiểu Hắc.
“Liệt Sơn Hống!” Hổ Kinh Tuyên mở to miệng, dồn linh lực vào một chỗ rồi bạo phát, âm thanh như thủy triều cuốn ra ngoài khiến các cây cổ thụ gần đó biến thành bụi phấn, mặt đất rạn nứt, ầm ầm đánh tới Tiểu Hắc.
“Trò trẻ con mà thôi!” Tiểu Hắc đạm bạc nói trong khi đấm ra một quyền, hư ảnh lóe lên, một cỗ sức mạnh hủy diệt nổ tung khiến không khí cuốn ngược, tầng mây trắng trên cao cũng vỡ nát thành nhiều mảnh.
Ầm!
Một âm thanh trầm trọng vang ra trên khu rừng, bên trong đám cây hỗn loạn kia, có một con hổ khổng lồ nằm im, trên người nó có nhiều vết thương dữ tợn, đặc biệt nhất là một cái quyền ấn in vào lồng ngực, Hổ Kinh Tuyên bị đánh bại bởi TIểu Hắc!
“Quá kinh khủng, loại sức mạnh gì thế?” Hắc Ni nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt rung động, chỉ với cảnh giới Trúc Cơ viên mãn, nhưng lại lấy một thân chống cả mấy chục cường giả Kết Đan sơ kỳ, trung kỳ mà còn là áp đảo tuyệt đối.
Nói thật thì Hắc Ni đã bỏ đi cái tôi của Tộc Trưởng khi đối mặt với Tiểu Hắc, cường giả luôn luôn được kính trọng, đó là một luật lệ không thể nào thay đổi của yêu tộc, thậm chí là của Tu Chân Giới.
“Lại một quyền? Cái tên biến thái này!!” Hắc Diên Sương lẩm bẩm, giờ thì cô quen thuộc với cảnh tượng đó rồi, một quyền đánh một thằng đo đất, nhìn nhiều cũng chai thôi.
“Mau bắt giữ bọn chúng!” Hắc Ni nói lớn ra lệnh cho các cường giả đang ngạc nhiên vì Tiểu Hắc, bọn họ lấy lại tinh thần, lập tức tiến lên dùng linh lực trói buộc đám ngoại tộc.
“Còn các ngươi nữa!” Tiểu Hắc chuyển mục tiêu thành đám người Thiết Tuy, hình như Thiết Thạch Nghĩ tộc bay không nhanh cho lắm, bọn họ chỉ đi chưa quá mấy trăm mét mà thôi, cũng có thể bởi vì Tiểu Hắc quá nhanh.
Tiểu Hắc mạnh bạo tấn công, như một chiếc xe vô địch nghiền ép tất cả dưới bánh, đám tộc nhân của Thiết Thạch Nghĩ tộc ngã nhào xuống đất, kêu đau không thôi, họ nhìn vào Tiểu Hắc với ánh mắt hoảng sợ, họ chưa bao giờ nhìn thấy một hung thần bá đạo như Tiểu Hắc, coi như các trưởng lão trong tộc còn không có khí thế bằng.
“Đừng khinh người quá đáng, lũ mọi rợ!” Thiết Tuy không nhịn được nữa rồi, đám tộc nhân kia đều có lai lịch sâu, nếu như Thiết Tuy trở về một mình mà không có bọn họ thì hắn sẽ nhận nhiều sự trừng phạt, huống chi lần hành động này là do chủ trương của cá nhân Thiết Tuy mà thôi, các trưởng lão gì đó đều không biết.
“Bạo!” Thiết Tuy cắn răng một cái, dùng lực quăng cái vảy lớn về phía Tiểu Hắc, khi khoảng cách đủ gần, hắn trầm giọng nói.
Tiểu Hắc vừa định đánh bay cái vảy nguy hiểm, nào ngờ cảm nhận được một luồng ba động mạnh mẽ phát ra từ cái vảy, thế là Tiểu Hắc nhanh chóng kết ấn, tạo ra hai vòng tròn pháp thuật hệ kim và thổ kết hợp lại với nhau, hiển hóa ra một bức tường ở đằng trước.
Ầm!
Cái vảy nổ tung, toàn bộ tinh hoa của một món pháp bảo Tứ Dương sơ kỳ có uy năng khổng lồ, một khu vực bị sức mạnh kia hủy diệt, cây cối biến thành tro bụi, một cái hố to mấy mét xuất hiện trên mặt đất, còn Tiểu Hắc bị thương nhẹ và bị đẩy lùi gần một trăm mét.
“Thế mà còn chưa chết?” Thiết Tuy với nét mặt kinh ngạc nhìn vào Tiểu Hắc, ăn trọn một đòn từ vụ nổ và vẫn khỏe mạnh, tên kia là quái thai hay sao? Coi như trưởng lão Kết Đan đỉnh phong cũng phải quy tiên a!
“Không được, mình phải báo lại cho bộ tộc, để họ phái cường giả tiêu diệt hắn!” Thiết Tuy bỏ đi ý định giải cứu tộc nhân, hắn bỏ chạy thật nhanh, chẳng mấy chốc liền biến thành một bóng đen nơi cuối chân trời.
Tiểu Hắc không đuổi theo, lạnh nhạt nhìn vào Thiết Tuy.
“Hắc Tinh, ngươi bắt được Thiết Tuy chưa?” Hắc Ni bay tới gần hỏi. Ông vừa cảm nhận được một sức mạnh lớn bạo tạc ở đây, nên ông liền chạy tới gần để kiểm tra.
“Hắn chạy mất rồi!” Tiểu Hắc lắc đầu trả lời.
“Có cần đuổi theo không?” Hắc Ni hỏi.
“Không cần! Hắc Viên tộc bây giờ không sợ Thiết Thạch Nghĩ tộc!” Tiểu Hắc bình tĩnh nói.
“Đi thôi, chúng ta còn nhiều chuyện phải bàn bạc lắm!” Tiểu Hắc cười nói với Hắc Ni.
“Là về người kia?” Hắc Ni nhíu mày.
“Đúng vậy, là về ngài ấy, và việc dẫn Hắc Viên tộc thay đổi!” Tiểu Hắc gật đầu trả lời.
...
“Không ai thấy mình!” Hắc Tần run lẩy bẩy khi nằm dưới gầm giường, các luồng sức mạnh bạo phát ở bên ngoài làm hắn hoảng sợ, vì một tia lực lượng nhỏ thôi cũng đủ làm cho Hắc Tần đi đời nhà ma rồi.
Xẹt!
Bỗng nhiên, một vật hình vuông dẹp bay tới, chém căn nhà thành hai nửa, Hắc Tần trừng mắt ra nhìn miếng vảy nhỏ cắm xuống đất ngay trước mặt hắn, khoảng cách chưa tới hai cm.
Hắc Tần nuốt một ngụm nước bọt.
“Mẹ kiếp, mình đang ở trong nhà a!”
Nội tâm Hắc Tần muốn khóc, hôm nay hắn ra đường mà chưa xem lịch hay tử vi sao? Chắc chắn hôm nay là ngày xui xẻo nhất cuộc đời của Hắc Tần.
“Tộc Trưởng, thì ra ngài ở đây.” Một tộc nhân của Hắc Tần nhìn qua khe hở thấy Hắc Tần, hắn ta cười vui vẻ nói.
“Tộc Trưởng, mau ra đây, để tôi kể cho ngài một chuyện xưa.” Tên kia tiếp tục nói với giọng hưng phấn.
“Không! Có chết ta cũng không ra đâu!” Hắc Tần hét lớn, sắc mặt đỏ hồng.
Tên tộc nhân: “...”
“Ngươi đừng khinh người quá đáng!!” Hổ Kinh Tuyên cao giọng quát. Ở trên thân hắn là một phần tư tài nguyên của Liệt Sơn Hổ tộc, kèm theo một số pháp bảo có giá trị liên thành, làm sao Hổ Kinh Tuyên cam tâm giao ra cho Tiểu Hắc, thiệt thòi lớn rồi.
“Làm yêu nên biết điểm dừng là khi nào.” Thiết Tuy cau mày nói, biểu lộ ra nét mặt khó chịu, hắn là cường giả của Thiết Thạch Nghĩ tộc, loại chủng tộc hoành hành bá đạo một phương Minh Hàng Sâm Lâm, nếu tin tức hắn bị thua thiệt trước một chủng tộc nhỏ bé thì danh dự mất hết.
Thiết Tuy không thể ngẩng cao đầu khi trở về tộc được nữa!
“Ta đã chủ động nhận thua thì ngươi nên cảm ơn trời đất mới phải!” Thiết Tuy trầm giọng nói.
“Nếu như ngươi còn dám lấn bọn ta thì ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là diệt tộc!”
Nói đến đây, âm thanh mang theo sự đe dọa đầy sát khí. Tất cả Hắc Viên có mặt ở đây lập tức nhìn vào Thiết Tuy với ánh mắt căm hận, một kẻ ngoại tộc dám nói về chuyện diệt tộc trước toàn thể Hắc Viên? Đây giống như một sự sỉ nhục thẳng mặt vậy!
“Hắc Ni Tộc Trưởng, ngươi nghe rồi đó, chúng ta phải làm gì đây?” Tiểu Hắc không trả lời Thiết Tuy, mà Tiểu Hắc lại nhìn về phía Hắc Ni, dò hỏi ý kiến của Tộc Trưởng.
“Thiết Tuy, mười hai năm trước ta đã từng đánh bại ngươi một lần, cho nên ngươi ôm hận trong lòng, cấu kết với Hắc Phen tính toán ta.” Hắc Ni lạnh nhạt nói.
“Còn Hổ Kinh Tuyên, Liệt Sơn Hộ tộc của ngươi đã nhuốm đầy máu của Hắc Viên tộc, hôm nay cũng là lúc kết thúc ân oán đó đi.” Hắc Ni đưa ánh mắt nhìn tới Hổ Kinh Tuyên.
“Hắc Tinh, ta quyết định bắt lấy bọn chúng, không để tên nào chạy thoát!” Hắc Ni quay đầu sang trả lời cho Tiểu Hắc, âm thanh vang vọng vào tai của mọi người.
“Hắc Ni, ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn khai chiến với Thiết Thạch Nghĩ tộc và Liệt Sơn Hổ tộc à!” Hắc Phen dùng sức gào thét đến nỗi đau cả cuốn họng.
“Im miệng!” Hắc Ni quát lớn, một bàn tay đập tới đánh cho Hắc Phen bay mấy mét, có thể thấy một dấu vết đỏ hình bàn tay năm ngón in đậm vào khuôn mặt của Hắc Phen.
“Ngươi!!” Hắc Phen tức giận ngập trời, dùng một ngón tay chỉ vào Hắc Ni, nhưng rất nhanh, hắn bị một bô lão trói lại thành bánh chưng, bịt luôn cả cái miệng đê tiện.
“Haha!” Tiểu Hắc cười lớn.
“Ta thích ngươi rồi đấy, Hắc Ni!” Tiểu Hắc đưa ngón cái lên cho Hắc Ni, hậu quả khi bắt lấy Thiết Tuy, Hổ Kinh Tuyên là một cuộc chiến tranh giữa ba chủng tộc, Thiết Thạch Nghĩ tộc có nhiều cường giả, sợ rằng Hắc Viên tộc gặp phải tai nạn hủy diệt bộ tộc, nhưng Hắc Ni vẫn lựa chọn, đủ để biết sự kiêu ngạo về chủng tộc trong người Hắc Ni lớn đến thế nào.
Chức vụ Tộc Trưởng mang trên mình không chỉ là sức mạnh đại diện cho bộ tộc mà còn có danh dự, tôn nghiêm cùng sự kiêu ngạo thuần khiết bắt nguồn từ chính dòng máu nóng chảy trong người.
Hắc Ni không hổ danh là một Tộc Trưởng của Hắc Viên tộc!
“Các ngươi bị điên rồi!” Hổ Kinh Tuyên hét lớn, nét mặt kinh hãi không thôi, bọn người kia muốn chiến tranh, nhiều người chết mới chịu sao? Dù Hổ Kinh Tuyên có tính thiện chiến nhưng không ngu đần đến nỗi đẩy cả Liệt Sơn Hổ tộc vào vòng xoáy chết chóc.
Thiết Tuy quát lớn cảnh tỉnh mọi người: “Chúng ta đi! Mặc kệ bọn chúng!”
“Đi thôi!” Hổ Kinh Tuyên lập tức ra lệnh, hai mươi mấy cường giả ngoại tộc lập tức phi thân lên bầu trời, dùng tốc độ nhanh chóng phóng về phía khu rừng xanh mượt ở đằng xa nhằm chạy trốn.
“Các ngươi đi đâu? Có hỏi ta chưa?” Tiểu Hắc cười lạnh một tiếng, dùng hai tay đấm vào ngực tạo ra những âm thanh tùng tùng tùng uy mãnh, Tiểu Hắc đạp một chân vào không khí, cơ thể bắn ra như một mũi tên màu đen, chớp nhoáng đã xuất hiện ở gần một tộc nhân của Liệt Sơn Hổ tộc, một quyền vung ra trúng vào ngực của kẻ đó làm kẻ đó ngã chổng vó xuống đất.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiểu Hắc không dừng lại một giây nào, từng thân ảnh to lớn của Liệt Sơn Hổ tộc rơi xuống từ bầu trời, tạo nên một cơn mưa người hòa lẫn vào âm thanh nặng nề, Hắc Ni liền cùng mười ba bô lão, thậm chí có cả Hắc Diên Sương, Hắc Hòa, cùng bốn Tộc Trưởng khác cũng hành động, bọn họ hiểu rõ, chuyện này liên quan đến sinh tử của toàn Hắc Viên tộc, không cho một kẻ nào có cơ hội báo tin về bộ tộc.
“Khốn kiếp, là ngươi ép ta!” Hổ Kinh Tuyên thấy từng tộc nhân bị bắt giữ, lửa giận ngập trời, hắn gào thét trong khi đứng lại, biến thành một con hổ màu vàng đất to hơn mười lăm mét, ánh mắt hung hăng tập trung vào Tiểu Hắc.
“Liệt Sơn Hống!” Hổ Kinh Tuyên mở to miệng, dồn linh lực vào một chỗ rồi bạo phát, âm thanh như thủy triều cuốn ra ngoài khiến các cây cổ thụ gần đó biến thành bụi phấn, mặt đất rạn nứt, ầm ầm đánh tới Tiểu Hắc.
“Trò trẻ con mà thôi!” Tiểu Hắc đạm bạc nói trong khi đấm ra một quyền, hư ảnh lóe lên, một cỗ sức mạnh hủy diệt nổ tung khiến không khí cuốn ngược, tầng mây trắng trên cao cũng vỡ nát thành nhiều mảnh.
Ầm!
Một âm thanh trầm trọng vang ra trên khu rừng, bên trong đám cây hỗn loạn kia, có một con hổ khổng lồ nằm im, trên người nó có nhiều vết thương dữ tợn, đặc biệt nhất là một cái quyền ấn in vào lồng ngực, Hổ Kinh Tuyên bị đánh bại bởi TIểu Hắc!
“Quá kinh khủng, loại sức mạnh gì thế?” Hắc Ni nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt rung động, chỉ với cảnh giới Trúc Cơ viên mãn, nhưng lại lấy một thân chống cả mấy chục cường giả Kết Đan sơ kỳ, trung kỳ mà còn là áp đảo tuyệt đối.
Nói thật thì Hắc Ni đã bỏ đi cái tôi của Tộc Trưởng khi đối mặt với Tiểu Hắc, cường giả luôn luôn được kính trọng, đó là một luật lệ không thể nào thay đổi của yêu tộc, thậm chí là của Tu Chân Giới.
“Lại một quyền? Cái tên biến thái này!!” Hắc Diên Sương lẩm bẩm, giờ thì cô quen thuộc với cảnh tượng đó rồi, một quyền đánh một thằng đo đất, nhìn nhiều cũng chai thôi.
“Mau bắt giữ bọn chúng!” Hắc Ni nói lớn ra lệnh cho các cường giả đang ngạc nhiên vì Tiểu Hắc, bọn họ lấy lại tinh thần, lập tức tiến lên dùng linh lực trói buộc đám ngoại tộc.
“Còn các ngươi nữa!” Tiểu Hắc chuyển mục tiêu thành đám người Thiết Tuy, hình như Thiết Thạch Nghĩ tộc bay không nhanh cho lắm, bọn họ chỉ đi chưa quá mấy trăm mét mà thôi, cũng có thể bởi vì Tiểu Hắc quá nhanh.
Tiểu Hắc mạnh bạo tấn công, như một chiếc xe vô địch nghiền ép tất cả dưới bánh, đám tộc nhân của Thiết Thạch Nghĩ tộc ngã nhào xuống đất, kêu đau không thôi, họ nhìn vào Tiểu Hắc với ánh mắt hoảng sợ, họ chưa bao giờ nhìn thấy một hung thần bá đạo như Tiểu Hắc, coi như các trưởng lão trong tộc còn không có khí thế bằng.
“Đừng khinh người quá đáng, lũ mọi rợ!” Thiết Tuy không nhịn được nữa rồi, đám tộc nhân kia đều có lai lịch sâu, nếu như Thiết Tuy trở về một mình mà không có bọn họ thì hắn sẽ nhận nhiều sự trừng phạt, huống chi lần hành động này là do chủ trương của cá nhân Thiết Tuy mà thôi, các trưởng lão gì đó đều không biết.
“Bạo!” Thiết Tuy cắn răng một cái, dùng lực quăng cái vảy lớn về phía Tiểu Hắc, khi khoảng cách đủ gần, hắn trầm giọng nói.
Tiểu Hắc vừa định đánh bay cái vảy nguy hiểm, nào ngờ cảm nhận được một luồng ba động mạnh mẽ phát ra từ cái vảy, thế là Tiểu Hắc nhanh chóng kết ấn, tạo ra hai vòng tròn pháp thuật hệ kim và thổ kết hợp lại với nhau, hiển hóa ra một bức tường ở đằng trước.
Ầm!
Cái vảy nổ tung, toàn bộ tinh hoa của một món pháp bảo Tứ Dương sơ kỳ có uy năng khổng lồ, một khu vực bị sức mạnh kia hủy diệt, cây cối biến thành tro bụi, một cái hố to mấy mét xuất hiện trên mặt đất, còn Tiểu Hắc bị thương nhẹ và bị đẩy lùi gần một trăm mét.
“Thế mà còn chưa chết?” Thiết Tuy với nét mặt kinh ngạc nhìn vào Tiểu Hắc, ăn trọn một đòn từ vụ nổ và vẫn khỏe mạnh, tên kia là quái thai hay sao? Coi như trưởng lão Kết Đan đỉnh phong cũng phải quy tiên a!
“Không được, mình phải báo lại cho bộ tộc, để họ phái cường giả tiêu diệt hắn!” Thiết Tuy bỏ đi ý định giải cứu tộc nhân, hắn bỏ chạy thật nhanh, chẳng mấy chốc liền biến thành một bóng đen nơi cuối chân trời.
Tiểu Hắc không đuổi theo, lạnh nhạt nhìn vào Thiết Tuy.
“Hắc Tinh, ngươi bắt được Thiết Tuy chưa?” Hắc Ni bay tới gần hỏi. Ông vừa cảm nhận được một sức mạnh lớn bạo tạc ở đây, nên ông liền chạy tới gần để kiểm tra.
“Hắn chạy mất rồi!” Tiểu Hắc lắc đầu trả lời.
“Có cần đuổi theo không?” Hắc Ni hỏi.
“Không cần! Hắc Viên tộc bây giờ không sợ Thiết Thạch Nghĩ tộc!” Tiểu Hắc bình tĩnh nói.
“Đi thôi, chúng ta còn nhiều chuyện phải bàn bạc lắm!” Tiểu Hắc cười nói với Hắc Ni.
“Là về người kia?” Hắc Ni nhíu mày.
“Đúng vậy, là về ngài ấy, và việc dẫn Hắc Viên tộc thay đổi!” Tiểu Hắc gật đầu trả lời.
...
“Không ai thấy mình!” Hắc Tần run lẩy bẩy khi nằm dưới gầm giường, các luồng sức mạnh bạo phát ở bên ngoài làm hắn hoảng sợ, vì một tia lực lượng nhỏ thôi cũng đủ làm cho Hắc Tần đi đời nhà ma rồi.
Xẹt!
Bỗng nhiên, một vật hình vuông dẹp bay tới, chém căn nhà thành hai nửa, Hắc Tần trừng mắt ra nhìn miếng vảy nhỏ cắm xuống đất ngay trước mặt hắn, khoảng cách chưa tới hai cm.
Hắc Tần nuốt một ngụm nước bọt.
“Mẹ kiếp, mình đang ở trong nhà a!”
Nội tâm Hắc Tần muốn khóc, hôm nay hắn ra đường mà chưa xem lịch hay tử vi sao? Chắc chắn hôm nay là ngày xui xẻo nhất cuộc đời của Hắc Tần.
“Tộc Trưởng, thì ra ngài ở đây.” Một tộc nhân của Hắc Tần nhìn qua khe hở thấy Hắc Tần, hắn ta cười vui vẻ nói.
“Tộc Trưởng, mau ra đây, để tôi kể cho ngài một chuyện xưa.” Tên kia tiếp tục nói với giọng hưng phấn.
“Không! Có chết ta cũng không ra đâu!” Hắc Tần hét lớn, sắc mặt đỏ hồng.
Tên tộc nhân: “...”
/898
|