Mắt thấy Hóa Linh Hỏa Tà Điểu sắp tới gần, ánh mắt Nguyễn Vu lóe lên, một tay cầm cao dùng lực rồi chém xuống, toàn bộ kỹ năng Thánh Kỵ Sĩ kích hoạt, chiến lực của Nguyễn Vu vào lúc này tăng lên gấp năm lần, một đao kia ngưng tụ thành một đao ảnh màu đỏ lòm trảm tới Hóa Linh Hỏa Tà Điểu.
“Huyết Tướng Sát Đao.” Nguyễn Vu quát khẽ, đây là một tuyệt kỹ thành danh của ông khi ông còn làm chức vụ Đại Tướng Quân, mỗi lần nó xuất hiện đều đoạt đi nhiều mạng sống của quân thù. Bây giờ ông dùng nó chiến đấu với Đoàn Minh Hồ.
Ầm!
Hóa Linh Hỏa Tà Điểu chạm vào Huyết Tướng Sát Đao rồi bạo phát một vụ nổ kinh thiên, một luồng sóng khí đánh bật ra từ nơi đó cuốn bay mọi vật, ngay cả ánh sáng của Quang Minh Thánh Điện cũng mơ hồ biến mất.
Cuối cùng, sau khi bụi mù tản đi, Nguyễn Vu xuất hiện ở trên không với một tay cầm đao đứng hiên ngang, tuy nhiên bộ giáp màu đỏ hồng của ông không còn như lúc ban đầu, nó đang bốc cháy lên ngọn lửa màu đen ăn sâu vào da thịt Nguyễn Vu.
“Hừ!” Nguyễn Vu dùng lực rung người, ông sử dụng sát khí ý cảnh cùng với sức mạnh cơ thể áp chế ngọn lửa màu đen, nó bị dập tắt ngay lập tức.
Đoàn Minh Hồ thì ngạc nhiên nhìn Nguyễn Vu, hắn không ngờ Nguyễn Vu lại chỉ bị thương nhẹ sau đòn sát thủ kia.
“Đúng như lời bọn họ nói, linh lực của ngươi rất kỳ lạ, nó không bị ảnh hưởng bởi tà khí của bọn ta.” Đoàn Minh Hồ chậm rãi nói, ánh mắt ông hơi liếc nhìn về phía xa, viện quân của họ, mười lăm tên Tà Đồ cảnh giới Kết Đan sơ kỳ trong đó có một Kết Đan trung kỳ, cùng một trăm sáu mươi tên Trúc Cơ kỳ, bọn chúng vừa chạy tới nơi này.
“Tà khí? Thứ năng lượng bẩn thỉu đó cũng xứng đáng so với linh lực của ta?” Nguyễn Vu cười khinh bỉ, dù tình cảnh ở hiện tại cực kỳ nguy hiểm, bọn Tà Đồ bổ sung thêm nhân lực, còn bên Quang Minh Thánh Điện thì không có.
“Mạnh miệng, để xem một hồi ngươi có còn được như thế nữa không!” Đoàn Minh Hồ cười gằn, ông triệu hồi cái đầu lâu màu xám đen rồi nhìn Nguyễn Vu và chuẩn bị tấn công tiếp.
Bên trong Quang Minh Thánh Điện, hơn một ngàn mấy người nhìn cảnh chiến đấu bên ngoài, mặt mũi thì lo lắng cho các cường giả của Giáo Đình, trái tim đập mạnh thình thịch, thình thịch. Khi họ nhìn thấy Nguyễn Vu chiến ngang tay với Đoàn Minh Hồ, một vài tiếng hoan hô vọng ra, và thêm Trần Liễu cùng ba người Không Tinh giết chết ba tên Tà Đồ, thì tiếng kinh hô càng lớn hơn trước nhiều.
Vốn dĩ họ tưởng rằng trận chiến sẽ chiến thắng nghiêng về Giáo Đình, nào ngờ bọn Tà Đồ ác độc lại có chuẩn bị ở sau, hàng trăm cường giả Trúc Cơ, Kết Đan hiện thân trên bầu trời, áp lực ầm ầm đè nặng xuống, ánh sáng Quang Minh Thánh Điện chập chờn, phảng phất như không chịu nổi lực áp bách kia.
“Chúng ta nên làm gì đây?” Trần Minh Nguyệt hỏi với giọng nhỏ nhẹ với Trần Liễu, Không Tinh.
Trần Liễu lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết làm gì nữa.”
“Duy chỉ có chiến một trận đến cùng!” Khi giọng nói đầy khí phách vang ra, nó như tiếp thêm tinh thần cho mọi người, quả đúng là một đại tướng quân dù cho ở hoàn cảnh xấu như thế nào thì Trần Liễu vẫn bình tĩnh và ung dung, chiến tích trảm sát một Tà Đồ đã làm uy vọng của hắn ta tăng cao.
Không Tinh hơi gật đầu đồng ý với Trần Liễu, ông ta điềm tĩnh nhìn đám Tà Đồ hung hăng ở ngoài xa và nói: “Bọn chúng có viện quân, chẳng lẽ chúng ta không có sao?”
“Cái gì? Chúng ta cũng có viện quân?” Trần Minh Nguyệt khó hiểu.
“Tất nhiên là có rồi, Giáo Đình của chúng ta không yếu kém đến nổi bị lũ Tà Đồ cỏn con này diệt đâu.” Hư Minh cười nhạt nói.
Nguyễn Thanh, cô gái chững chạc tuổi tầm hai mươi tám, hai mươi chín đang nắm chặt đôi tay lại và ngưng thần nhìn trận chiến, trái tim cô hơi thấp thỏm và bất an. Lần đầu tiên Nguyễn Thanh nhìn thấy tận mắt sự ác độc của Tà Đồ, cơ thể chúng toàn là oán khí bẩn thỉu khiến người ta khó chịu và tránh xa.
“Bọn họ không chịu nổi nữa rồi.” Nguyễn Thanh lẩm bẩm.
Ba người học trò đứng ở sau lưng Nguyễn Thanh nghe giọng nói kia, tâm trạng họ bắt đầu sợ hãi, họ chỉ là những người phụ trách luyện đan cho Giáo Đình, chưa bao giờ chiến đấu với một ai cả, vì vậy, khi đứng trước Tà Đồ, họ nào có thể chống lại luồng khí tức tà ác đó.
“Sư phụ, chúng ta thua rồi sao?” Hồng Vân thấp giọng hỏi Nguyễn Thanh, còn Minh Trí cùng Yên Hà thì đưa đầu nhìn vào Nguyễn Thanh với ánh mắt hi vọng, dù sao Nguyễn Thanh cũng là một đường chủ, có địa vị chỉ sau Hồng Y Giáo Chủ và Giáo Hoàng, chắc chắn Nguyễn Thanh phải có thủ đoạn gì đó giúp Giáo Đình vượt qua kiếp nạn này.
“Các đồ nhi ngoan, chúng ta chắc chắn không thua bọn Tà Đồ kia đâu.” Nguyễn Thanh nở nụ cười và trấn an ba người, tay cô cầm chặt một vật phẩm hình vuông, trên đó có khắc nhiều chữ viết tối nghĩa tản ra khí tức mờ ảo.
“Đây là chưa phải là lúc!” Nguyễn Thanh lắc đầu, tay cô thả lỏng ra, cô nhìn về phía mấy trăm cường giả Nhị Dương kỳ rồi quát lớn.
“Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn, nghe lệnh!”
“Vâng!” Tuân Vu, Khương Văn, hai người thiếu niên có chức vụ Phó Đoàn Trưởng lập tức lên tiếng trả lời Nguyễn Thanh. Khi Lưu Úc không có ở đây, tạm thời Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ đoàn sẽ ở dưới quyền chỉ huy của Nguyễn Thanh. Dường như tất cả họ đều cam tâm tình nguyện vì Nguyễn Thanh cung cấp cho họ rất nhiều đan dược.
“Hãy tấn công Tà Đồ, hỗ trợ bọn họ một tay.” Nguyễn Thanh nói lớn.
“Vâng!” Tuân Vu, Khương Văn trầm giọng nói, hai người cùng ba trăm cường giả Nhị Dương kỳ, phần lớn là Trúc Cơ sơ kỳ liền bay ra ngoài Quang Minh Thánh Điện, đứng sau lưng bọn người Trần Liễu, Không Tinh.
Trần Liễu nhìn sang đám người tới trợ giúp, hắn gật đầu ý bảo rồi lạnh lùng nhìn đám Tà Đồ.
“Haha! Các ngươi đã bàn giao hậu sự chưa?” Tô Hoan cười như điên, âm thanh chấn động tai của mọi người. Cả đám Tà Đồ ở gần hắn đều cười gằn, đôi mắt nhìn cường giả Giáo Đình như nhìn con mồi trong lồng sắt vậy.
“Ấy ấy, Tô Hoan, câu hỏi của ngươi quá thừa thải rồi!” Một Tà Đồ đứng song song với Tô Hoan làm bộ trả lời.
“Tiểu đệ sai ở đâu, xin mời Hắc Điêu huynh chỉ dạy.” Tô Hoan ôm quyền nói, toàn bộ đều là một cảnh vui dành cho cường giả Giáo Đình xem. Bọn chúng hoàn toàn không để bọn người Trần Liễu vào mắt.
“Tô Hoan tiểu đệ à, chúng ta giết bọn chúng xong, rồi đồ luôn cả mười tám đời của chúng, vậy thì chúng làm sao bàn giao hậu sự được chứ!” Hắc Điêu lắc đầu, chầm chậm nói, một bộ như đang chỉ giáo Tô Hoan sự đời vậy. Hắn là một người đàn ông khá nhỏ con, tuy nhiên mũi thì rất cao, làn da ngăm đen rất ấn tượng, đúng y hệt như cái tên Hắc Điêu của hắn vậy.
“Hắc Điêu huynh quả nhiên tài trí phi phàm, tiểu đệ bội phục vạn phần!” Tô Hoan hơi cúi đầu, cảm khái nói, còn đám Tà Đồ ở sau thì cười to lên.
“Bọn Tà Đồ đáng chết này!” Trần Minh Nguyệt tức giận nói, hai con mắt xinh đẹp bốc lửa.
“Bọn chúng đang khiêu khích để chúng ta tức giận, đừng để kế hoạch của chúng thành công.” Không Tinh đưa tay lên ngăn cản Trần Minh Nguyệt rồi bình tĩnh nói.
“Thế nào hả? Có nghe Hắc Điêu huynh nói không? Các ngươi còn không có người để bàn giao hậu sự nữa, thật là đáng thương mà.” Tô Hoan cười gằn nhìn Không Tinh, ba tên chết tiệt làm hắn ăn nhiều thiệt thòi, bây giờ hắn phải đòi lại nợ cả vốn lẫn lời!
“Câu đó, ta nghĩ ngươi nên để lại cho chính các ngươi dùng đi.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai mọi người, họ liền nhìn theo hướng nơi phát ra âm thanh và thấy được một đám đông đang bay tới gần đây, cầm đầu là một người thanh niên với mái tóc đen sậm, đôi mắt nhìn vào Tà Đồ đầy sát khí.
Đi theo sau người thanh niên kia là một cô gái tuyệt đẹp, đặc biệt cô ấy có bảy cái đuôi màu trắng lung lay ở sau lưng, ngoài ra, còn có một đám Hắc Viên tộc, số lượng lên đến hơn một trăm, mỗi một Hắc Viên đều cầm một cây côn dài làm từ Linh Mộc cấp hai rất cứng rắn, trong đó có một Hắc Viên nổi bật nhất, bộ lông trên trán nó có màu trắng, và hơi thở của nó mạnh ngang với Tam Dương sơ kỳ dù cảnh giới chỉ mới Nhị Dương đỉnh phong.
“Lâm Phong, Nguyệt Linh cùng Tiểu Hắc.” Không Tinh vui mừng nói, mấy người Trần Liễu thì ngạc nhiên nhìn viện quân mới tới, bọn họ chỉ có cảnh giới Nhị Dương kỳ mà thôi, làm sao chống lại bọn Tà Đồ chứ? Chẳng khác nào đưa thức ăn vào miệng cọp.
“Nhóc con, ngươi nói cái gì? Chết đi cho ta!” Tô Hoan khó chịu khi lời nói của hắn bị cắt ngang, mà người làm việc kia chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong, Tô Hoan lập tức bạo nộ, hắn nhanh chóng kết ấn, một bàn tay xương trắng xám xuất hiện, nó mang theo sức mạnh bằng một đòn toàn lực Kết Đan trung kỳ tấn công vào đám người.
“Bọn nhãi nhép Trúc Cơ kỳ cũng có quyền lên tiếng ở đây?” Tô Hoan cười gằn, ở hắn xem ra, đám người kia sẽ bị hoảng hồn và chạy trốn, còn kẻ vô lễ với hắn tất nhiên phải chết.
“Đừng vội!” Không Tinh đưa tay ra ngăn cản Trần Liễu, họ muốn bảo vệ Lâm Phong, Nguyệt Linh, vì hai người có địa vị khá cao trong Giáo Đình, nếu họ gặp chuyện gì bất trắc, hắn không có lời giải thích nào để bàn giao cho Thanh Vũ cả.
“Một Tà Đồ mà thôi!” Lâm Phong cười nhạt, hai tay hắn chập vào nhau, một luồng khí thế ác liệt như cuồng phong phát ra từ cơ thể hắn, Lâm Phong phảng phất biến thành một cơn cuồng phong khổng lồ, và nắm giữ toàn bộ uy lực hủy diệt trong tay.
“Huyền Phong Đại Nộ Chỉ!” Lâm Phong quát lớn, một ngón tay chỉ về phía trước, cuồng phong ầm ầm chuyển động biến thành một ngón tay khổng lồ mấy chục mét đâm sầm vào bàn tay xương xẩu.
Ầm!
Thoáng chốc, tiếng nổ vang tràn ngập cả đất trời!
“Huyết Tướng Sát Đao.” Nguyễn Vu quát khẽ, đây là một tuyệt kỹ thành danh của ông khi ông còn làm chức vụ Đại Tướng Quân, mỗi lần nó xuất hiện đều đoạt đi nhiều mạng sống của quân thù. Bây giờ ông dùng nó chiến đấu với Đoàn Minh Hồ.
Ầm!
Hóa Linh Hỏa Tà Điểu chạm vào Huyết Tướng Sát Đao rồi bạo phát một vụ nổ kinh thiên, một luồng sóng khí đánh bật ra từ nơi đó cuốn bay mọi vật, ngay cả ánh sáng của Quang Minh Thánh Điện cũng mơ hồ biến mất.
Cuối cùng, sau khi bụi mù tản đi, Nguyễn Vu xuất hiện ở trên không với một tay cầm đao đứng hiên ngang, tuy nhiên bộ giáp màu đỏ hồng của ông không còn như lúc ban đầu, nó đang bốc cháy lên ngọn lửa màu đen ăn sâu vào da thịt Nguyễn Vu.
“Hừ!” Nguyễn Vu dùng lực rung người, ông sử dụng sát khí ý cảnh cùng với sức mạnh cơ thể áp chế ngọn lửa màu đen, nó bị dập tắt ngay lập tức.
Đoàn Minh Hồ thì ngạc nhiên nhìn Nguyễn Vu, hắn không ngờ Nguyễn Vu lại chỉ bị thương nhẹ sau đòn sát thủ kia.
“Đúng như lời bọn họ nói, linh lực của ngươi rất kỳ lạ, nó không bị ảnh hưởng bởi tà khí của bọn ta.” Đoàn Minh Hồ chậm rãi nói, ánh mắt ông hơi liếc nhìn về phía xa, viện quân của họ, mười lăm tên Tà Đồ cảnh giới Kết Đan sơ kỳ trong đó có một Kết Đan trung kỳ, cùng một trăm sáu mươi tên Trúc Cơ kỳ, bọn chúng vừa chạy tới nơi này.
“Tà khí? Thứ năng lượng bẩn thỉu đó cũng xứng đáng so với linh lực của ta?” Nguyễn Vu cười khinh bỉ, dù tình cảnh ở hiện tại cực kỳ nguy hiểm, bọn Tà Đồ bổ sung thêm nhân lực, còn bên Quang Minh Thánh Điện thì không có.
“Mạnh miệng, để xem một hồi ngươi có còn được như thế nữa không!” Đoàn Minh Hồ cười gằn, ông triệu hồi cái đầu lâu màu xám đen rồi nhìn Nguyễn Vu và chuẩn bị tấn công tiếp.
Bên trong Quang Minh Thánh Điện, hơn một ngàn mấy người nhìn cảnh chiến đấu bên ngoài, mặt mũi thì lo lắng cho các cường giả của Giáo Đình, trái tim đập mạnh thình thịch, thình thịch. Khi họ nhìn thấy Nguyễn Vu chiến ngang tay với Đoàn Minh Hồ, một vài tiếng hoan hô vọng ra, và thêm Trần Liễu cùng ba người Không Tinh giết chết ba tên Tà Đồ, thì tiếng kinh hô càng lớn hơn trước nhiều.
Vốn dĩ họ tưởng rằng trận chiến sẽ chiến thắng nghiêng về Giáo Đình, nào ngờ bọn Tà Đồ ác độc lại có chuẩn bị ở sau, hàng trăm cường giả Trúc Cơ, Kết Đan hiện thân trên bầu trời, áp lực ầm ầm đè nặng xuống, ánh sáng Quang Minh Thánh Điện chập chờn, phảng phất như không chịu nổi lực áp bách kia.
“Chúng ta nên làm gì đây?” Trần Minh Nguyệt hỏi với giọng nhỏ nhẹ với Trần Liễu, Không Tinh.
Trần Liễu lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết làm gì nữa.”
“Duy chỉ có chiến một trận đến cùng!” Khi giọng nói đầy khí phách vang ra, nó như tiếp thêm tinh thần cho mọi người, quả đúng là một đại tướng quân dù cho ở hoàn cảnh xấu như thế nào thì Trần Liễu vẫn bình tĩnh và ung dung, chiến tích trảm sát một Tà Đồ đã làm uy vọng của hắn ta tăng cao.
Không Tinh hơi gật đầu đồng ý với Trần Liễu, ông ta điềm tĩnh nhìn đám Tà Đồ hung hăng ở ngoài xa và nói: “Bọn chúng có viện quân, chẳng lẽ chúng ta không có sao?”
“Cái gì? Chúng ta cũng có viện quân?” Trần Minh Nguyệt khó hiểu.
“Tất nhiên là có rồi, Giáo Đình của chúng ta không yếu kém đến nổi bị lũ Tà Đồ cỏn con này diệt đâu.” Hư Minh cười nhạt nói.
Nguyễn Thanh, cô gái chững chạc tuổi tầm hai mươi tám, hai mươi chín đang nắm chặt đôi tay lại và ngưng thần nhìn trận chiến, trái tim cô hơi thấp thỏm và bất an. Lần đầu tiên Nguyễn Thanh nhìn thấy tận mắt sự ác độc của Tà Đồ, cơ thể chúng toàn là oán khí bẩn thỉu khiến người ta khó chịu và tránh xa.
“Bọn họ không chịu nổi nữa rồi.” Nguyễn Thanh lẩm bẩm.
Ba người học trò đứng ở sau lưng Nguyễn Thanh nghe giọng nói kia, tâm trạng họ bắt đầu sợ hãi, họ chỉ là những người phụ trách luyện đan cho Giáo Đình, chưa bao giờ chiến đấu với một ai cả, vì vậy, khi đứng trước Tà Đồ, họ nào có thể chống lại luồng khí tức tà ác đó.
“Sư phụ, chúng ta thua rồi sao?” Hồng Vân thấp giọng hỏi Nguyễn Thanh, còn Minh Trí cùng Yên Hà thì đưa đầu nhìn vào Nguyễn Thanh với ánh mắt hi vọng, dù sao Nguyễn Thanh cũng là một đường chủ, có địa vị chỉ sau Hồng Y Giáo Chủ và Giáo Hoàng, chắc chắn Nguyễn Thanh phải có thủ đoạn gì đó giúp Giáo Đình vượt qua kiếp nạn này.
“Các đồ nhi ngoan, chúng ta chắc chắn không thua bọn Tà Đồ kia đâu.” Nguyễn Thanh nở nụ cười và trấn an ba người, tay cô cầm chặt một vật phẩm hình vuông, trên đó có khắc nhiều chữ viết tối nghĩa tản ra khí tức mờ ảo.
“Đây là chưa phải là lúc!” Nguyễn Thanh lắc đầu, tay cô thả lỏng ra, cô nhìn về phía mấy trăm cường giả Nhị Dương kỳ rồi quát lớn.
“Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn, nghe lệnh!”
“Vâng!” Tuân Vu, Khương Văn, hai người thiếu niên có chức vụ Phó Đoàn Trưởng lập tức lên tiếng trả lời Nguyễn Thanh. Khi Lưu Úc không có ở đây, tạm thời Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ đoàn sẽ ở dưới quyền chỉ huy của Nguyễn Thanh. Dường như tất cả họ đều cam tâm tình nguyện vì Nguyễn Thanh cung cấp cho họ rất nhiều đan dược.
“Hãy tấn công Tà Đồ, hỗ trợ bọn họ một tay.” Nguyễn Thanh nói lớn.
“Vâng!” Tuân Vu, Khương Văn trầm giọng nói, hai người cùng ba trăm cường giả Nhị Dương kỳ, phần lớn là Trúc Cơ sơ kỳ liền bay ra ngoài Quang Minh Thánh Điện, đứng sau lưng bọn người Trần Liễu, Không Tinh.
Trần Liễu nhìn sang đám người tới trợ giúp, hắn gật đầu ý bảo rồi lạnh lùng nhìn đám Tà Đồ.
“Haha! Các ngươi đã bàn giao hậu sự chưa?” Tô Hoan cười như điên, âm thanh chấn động tai của mọi người. Cả đám Tà Đồ ở gần hắn đều cười gằn, đôi mắt nhìn cường giả Giáo Đình như nhìn con mồi trong lồng sắt vậy.
“Ấy ấy, Tô Hoan, câu hỏi của ngươi quá thừa thải rồi!” Một Tà Đồ đứng song song với Tô Hoan làm bộ trả lời.
“Tiểu đệ sai ở đâu, xin mời Hắc Điêu huynh chỉ dạy.” Tô Hoan ôm quyền nói, toàn bộ đều là một cảnh vui dành cho cường giả Giáo Đình xem. Bọn chúng hoàn toàn không để bọn người Trần Liễu vào mắt.
“Tô Hoan tiểu đệ à, chúng ta giết bọn chúng xong, rồi đồ luôn cả mười tám đời của chúng, vậy thì chúng làm sao bàn giao hậu sự được chứ!” Hắc Điêu lắc đầu, chầm chậm nói, một bộ như đang chỉ giáo Tô Hoan sự đời vậy. Hắn là một người đàn ông khá nhỏ con, tuy nhiên mũi thì rất cao, làn da ngăm đen rất ấn tượng, đúng y hệt như cái tên Hắc Điêu của hắn vậy.
“Hắc Điêu huynh quả nhiên tài trí phi phàm, tiểu đệ bội phục vạn phần!” Tô Hoan hơi cúi đầu, cảm khái nói, còn đám Tà Đồ ở sau thì cười to lên.
“Bọn Tà Đồ đáng chết này!” Trần Minh Nguyệt tức giận nói, hai con mắt xinh đẹp bốc lửa.
“Bọn chúng đang khiêu khích để chúng ta tức giận, đừng để kế hoạch của chúng thành công.” Không Tinh đưa tay lên ngăn cản Trần Minh Nguyệt rồi bình tĩnh nói.
“Thế nào hả? Có nghe Hắc Điêu huynh nói không? Các ngươi còn không có người để bàn giao hậu sự nữa, thật là đáng thương mà.” Tô Hoan cười gằn nhìn Không Tinh, ba tên chết tiệt làm hắn ăn nhiều thiệt thòi, bây giờ hắn phải đòi lại nợ cả vốn lẫn lời!
“Câu đó, ta nghĩ ngươi nên để lại cho chính các ngươi dùng đi.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai mọi người, họ liền nhìn theo hướng nơi phát ra âm thanh và thấy được một đám đông đang bay tới gần đây, cầm đầu là một người thanh niên với mái tóc đen sậm, đôi mắt nhìn vào Tà Đồ đầy sát khí.
Đi theo sau người thanh niên kia là một cô gái tuyệt đẹp, đặc biệt cô ấy có bảy cái đuôi màu trắng lung lay ở sau lưng, ngoài ra, còn có một đám Hắc Viên tộc, số lượng lên đến hơn một trăm, mỗi một Hắc Viên đều cầm một cây côn dài làm từ Linh Mộc cấp hai rất cứng rắn, trong đó có một Hắc Viên nổi bật nhất, bộ lông trên trán nó có màu trắng, và hơi thở của nó mạnh ngang với Tam Dương sơ kỳ dù cảnh giới chỉ mới Nhị Dương đỉnh phong.
“Lâm Phong, Nguyệt Linh cùng Tiểu Hắc.” Không Tinh vui mừng nói, mấy người Trần Liễu thì ngạc nhiên nhìn viện quân mới tới, bọn họ chỉ có cảnh giới Nhị Dương kỳ mà thôi, làm sao chống lại bọn Tà Đồ chứ? Chẳng khác nào đưa thức ăn vào miệng cọp.
“Nhóc con, ngươi nói cái gì? Chết đi cho ta!” Tô Hoan khó chịu khi lời nói của hắn bị cắt ngang, mà người làm việc kia chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong, Tô Hoan lập tức bạo nộ, hắn nhanh chóng kết ấn, một bàn tay xương trắng xám xuất hiện, nó mang theo sức mạnh bằng một đòn toàn lực Kết Đan trung kỳ tấn công vào đám người.
“Bọn nhãi nhép Trúc Cơ kỳ cũng có quyền lên tiếng ở đây?” Tô Hoan cười gằn, ở hắn xem ra, đám người kia sẽ bị hoảng hồn và chạy trốn, còn kẻ vô lễ với hắn tất nhiên phải chết.
“Đừng vội!” Không Tinh đưa tay ra ngăn cản Trần Liễu, họ muốn bảo vệ Lâm Phong, Nguyệt Linh, vì hai người có địa vị khá cao trong Giáo Đình, nếu họ gặp chuyện gì bất trắc, hắn không có lời giải thích nào để bàn giao cho Thanh Vũ cả.
“Một Tà Đồ mà thôi!” Lâm Phong cười nhạt, hai tay hắn chập vào nhau, một luồng khí thế ác liệt như cuồng phong phát ra từ cơ thể hắn, Lâm Phong phảng phất biến thành một cơn cuồng phong khổng lồ, và nắm giữ toàn bộ uy lực hủy diệt trong tay.
“Huyền Phong Đại Nộ Chỉ!” Lâm Phong quát lớn, một ngón tay chỉ về phía trước, cuồng phong ầm ầm chuyển động biến thành một ngón tay khổng lồ mấy chục mét đâm sầm vào bàn tay xương xẩu.
Ầm!
Thoáng chốc, tiếng nổ vang tràn ngập cả đất trời!
/898
|