Cách Ngôi Làng Thanh Vũ đang ở về phía nam khoảng 100km, nơi đây cũng tồn tại một Ngôi Làng, khác biệt với những Ngôi Làng khác, người dân nơi đây kiếm sống bằng nghề rèn đúc vũ khí, cho nên trong làng truyền ra đầy tiếng va chạm của sắt thép, người đến người đi rất đông đúc, đa phần là những võ sĩ, và một ít luyện khí kỳ cảnh tu sĩ.
Để chọn cho mình một vũ khí ưng ý, mọi người hay đến tận nơi ở của rèn đúc khí đại sư để trực tiếp nhìn xem quá trình làm vũ khí, đương nhiên một số công đoạn được làm bí mật, đây là kỹ thuật gia truyền của thợ rèn.
Nửa tháng trước, Thanh Vũ tuyên bố nhiệm vụ truyền bá Quang Minh Giáo Đình, Vũ Hy là một trong những Thánh Đồ đã nhận nhiệm vụ đó. Vũ Hy thân là một người không cha không mẹ, sống trong cảnh thiếu thốn từ nhỏ, không đến mức ở ngoài trời vì hắn được cha mẹ để lại một căn nhà gỗ.
Lúc đấy, Vũ Hy chỉ mới bảy tuổi, thân là một cậu mẹ quen sống trong vòng tay của cha mẹ, Vũ Hy đột ngột mất đi tất cả, cảm giác của hắn suy sụp rất nhiều, tựa hồ thế giới đã mất đi ánh sáng, Vũ Hy sống tạm vào những người họ hàng, họ thường xuyên cung cấp cho cậu đủ để duy trì sự sống hằng ngày.
Nhưng tâm của Vũ Hy đã chết, ngày qua ngày, Vũ Hy sống không mục đích, trong lòng cậu có suy nghĩ rằng, mình đáng ra không nên sống trên Thế Giới này, mình không nên tồn tại. Vũ Hy từ đó trở đi, đôi mắt vô thần, những bạn bè chơi chung lúc nhỏ của Vũ Hy đều xa lánh cậu, gọi cậu bằng biệt danh kẻ lập dị mồ côi.
Cuộc sống tưởng chừng sẽ như thế tiếp diễn, Vũ Hy cứ thế tạm bợ mà sống, cho đến một ngày, Vũ Hy mười hai tuổi, cậu đang đi trên một khu ngõ của Làng. Vì làng này dân số không nhiều, cậu đều quen thuộc hết những khuôn mặt của dân làng, xung quanh cậu lúc này là những lời bàn tán kèm theo những cánh tay đang chỉ về phía cậu.
‘’A, tên mồ côi lập dị kìa.’’ Trong đôi tai của cậu vang lên thanh âm, nó nhỏ nhưng đủ đề truyền vào tai của cậu.
‘’Tên mồ côi lập dị, tránh xa hắn ra.’’ Thanh âm kia lại vang lên, Vũ Hy không phản ứng, đôi mắt vô thần, từ lúc mười tuổi cậu đã không còn họ hàng, hay đúng hơn là họ hàng đã bỏ rơi cậu, họ không thể nào chấp nhận một tên lập dị mồ côi được, cho dù quan hệ của cậu và họ là chung một dòng máu, Vũ Hy không quan tâm, cậu bắt đầu mưu sinh cho cuộc sống mình, làm đủ thứ nghề, lúc đầu thì không ai nhận cậu, vì Vũ Hy chỉ mới mười tuổi.
Cậu đi khắp nơi để xin việc, cái cậu nhận được là những lời từ chối nhỏ nhẹ, nhưng khi cậu vừa bước đi khỏi, cậu lại nghe được những thanh âm khác, những thanh âm đấy giống như những thanh âm bây giờ vậy, Vũ Hy không cảm thấy những thanh âm đấy khó nghe, vì trong tâm trí Vũ Hy có một lý niệm rằng mình đáng ra phải bị như vậy, Vũ Hy tiếp tục đi xin việc, may cho Vũ Hy, có một người thợ rèn tốt bụng đã nhận cậu làm học đồ, bởi vì người thợ rèn đó đã mất đứa con yêu quý của mình ngay từ khi nó vừa sinh ra.
Vũ Hy làm học đồ của người thợ rèn đấy, nhưng trong cậu không có một cảm xúc, Vũ Hy giống như một cái máy lạnh băng, cứ lặp đi lặp lại việc làm của nó. Vũ Hy đang đi đến tiệm rèn, đi ngang một con hẻm, Vũ Hy nghe được vài thanh âm:
‘’Cầu xin ngài, xin người hãy cứu cha của con.’’ Thanh âm mang theo đau đớn, vừa khóc vừa nói, Vũ Hy nghe được đây là thanh âm của một đứa trẻ.
‘’Cha ngươi đã không cứu được, bệnh tình của cha ngươi cần Bạch Khiêu thảo, đây là loại linh dược quý hiếm chỉ có trong núi cao, rừng sâu.’’
Trả lời cậu bé kia là một thanh âm khác, mang theo tiếc hận và vô lực:
‘’Cha ngươi nhiều nhất chỉ còn lại một ngày, trong rừng có quái thú, huống chi dốc núi hiểm trở, cho dù thân thủ bất phàm cũng không thể tìm thấy Bạch Khiêu thảo trong một ngày được.’’
Tiếng đóng cửa vang ra, kèm theo tiếng chân vội vàng, Vũ Hy nghe được cuộc đối thoại, trong lòng hắn nghĩ:
‘’A, lại một cái giống mình nữa.’’
Vũ Hy không cảm xúc, không vui mừng, chỉ thuật lại một sự thật mà thôi. Vũ Hy nhìn vào con hẻm, hắn thấy một thân ảnh nhỏ, quần áo xộc xệch, vừa chạy vừa khóc, nước mắt chảy xuống từ hai mắt làm rồi rơi xuống mặt đường. Khi nhìn thấy cảnh này, trong nội tâm Vũ Hy chấn động, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được một thứ gì đó, thân ảnh ấy rất quen thuộc, đây không phải là mình lúc đó sao? Cái này định mệnh đó, cũng có một thân ảnh như vậy, không một ai bên cạnh hắn lúc đó, vô lực, gục ngã, đau buồn và tuyệt vọng.
Vũ Hy thẫn thờ cho đến thân ảnh đấy đi xa, lúc cậu nhận thức là cậu đã đi đến tiệm rèn, công việc hằng ngày vẫn tiếp diễn, trong vài năm này Vũ Hy đã học được một ít kỹ thuật từ người thợ rèn kia, động tác của hắn chuẩn trong từng cú gõ búa, trong từng khâu. Đáng lẽ ra điều này phải được người thợ rèn khuyên mới phải, nhưng Vũ Hy chỉ nhận được một lời nhận xét từ người thợ rèn:
‘’Vô cảm.’’Người thợ rèn chỉ nói một câu, từ đó người thợ rèn không nhận xét đến hắn nữa, hôm nay Vũ Hy tiếp tục công việc của mình, từng tiếng búa gõ vang lên, Vũ Hy vừa gỏ vừa nghĩ đến cảnh tượng khi nãy, tiếng gỏ của hắn ta từ từ sai nhịp, cho đến khi cây búa dừng lại. Người thợ rèn ở một bên, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn tiến lên đứng trước mặt Vũ Hy rồi nói ra:
‘’Con sao vậy?’’
‘’Có chuyện gì sao?’’
Vũ Hy chỉ gật đầu, người thợ rèn thấy Vũ Hy khác hẳn mọi khi, hắn vỗ vai cậu rồi nói ra:
‘’Đi đi.’’
Vũ Hy khuôn mặt hiện lên vẻ không hiểu nhìn người thợ rèn.
‘’Đi làm việc con muốn làm ấy, đừng lo, việc ở đây cứ để ta.’’
Vũ Hy vẫn không hiểu. Thanh âm của người thợ rèn lại vang lên:
‘’Có một số việc chúng ta không thể làm chủ, có một số việc cần chúng ta đương đầu, nhưng trước đó, chúng ta phải tham gia vào EyDQuzO nó, ngay cả đương đầu với nó không cũng làm được nói gì đến kết quả? Sống là hướng đến tương lai, quá khứ chỉ là hình ảnh mà chúng ta lưu giữ trong đầu mà thôi, tương lai mới là thứ mà chúng ta cần phải nắm lấy.’’ Người thợ rèn nói xong, quay đầu đi chỗ khác, hắn tựa hồ nhớ đến thứ gì.
Vũ Hy nghe được trong lòng chấn động, hình ảnh đứa bé càng ngày càng hiện rõ trong đầu hắn, Bạch Khiêu thảo, Vũ Hy biết được nó, bởi vì cậu thường xuyên vào rừng để tìm nguyên liệu, cậu học thêm vài loại dược thảo có giá trị trong rừng để khi vào đó cậu có thể biết được. Bạch Khiêu thảo là một trong số đó, nghĩ đến hình ảnh cậu bé đó, Vũ Hy lẩm bẩm:
‘’Nếu có một người giúp ta tìm kiếm dược thảo để chữa trị cho cha mẹ thì ta đã không phải sống như thế này.’’
‘’Một người sao? Nếu ngay cả ta cũng không làm người đó thì nói gì đến hy vọng người khác làm.’’
Vũ Hy nghĩ đến đây, hắn nở nụ cười, nếu lúc này hắn không hành động gì cả thì chẳng phải hắn cũng là một người như thế sao? Nói gì đến hy vọng một người ở trong quá khứ cứu lấy cha mẹ hắn. Vũ Hy buông cây búa xuống, chạy một mạch vào rừng sâu.
Vũ Hy bằng vào những kinh nghiệm khi trước, nhớ ra con đường đến Bạch Diễm Thảo, Vũ Hy từ từ chạy vào rừng, kinh nghiệm phong phú giúp hắn ta tránh né đi những nguy hiểm rình rập, thời gian dần đến gần tối, trời đã ngã mưa, một thân ảnh cứ đi sâu vào rừng, khu rừng giống như một dã thú thăm thẳm nuốt chửng lấy thân ảnh đó, nhưng nó không thể nào che đậy vầng sáng từ ánh sáng Mặt Trời đã chiếu lên thân ảnh ấy.
Mưa nặng hạt vẫn cứ rơi, có một cậu bé ngồi bên cái giường cũ kỹ, trên đó nằm một người đàn ông trung niên, sắc mặt không tốt. Đang lúc tuyệt vọng nhất, cậu bé nghe được một tiếng động, đó là một cái cây, màu trắng diễm lệ, không gió mà tự đong đưa, cái cây bay từ cửa sổ rơi trên cái bàn gần đó, kèm theo một thanh âm từ bên ngoài truyền vào:
‘’Đây là Bạch Khiêu Thảo.’’
Cậu bé giật mình, chạy đến bên cái bàn nắm lên Bạch Khiêu thảo, hai con mắt nhìn thấy một thân ảnh trong đêm tối, dưới ánh trăng chiếu rọi lên, quần áo bị rách nát, bùn đất đầy người, trên đôi chân có vài vết máu, thân ảnh đó từ từ đi xa, cậu bé nhìn thấy thân ảnh này, trong đầu hiện ra một cái tên là tên mồ côi lập dị, cậu bé không nhịn được chảy ra hai hàng nước mắt, cậu hét lên:
‘’Đa tạ ân nhân.’’
Để chọn cho mình một vũ khí ưng ý, mọi người hay đến tận nơi ở của rèn đúc khí đại sư để trực tiếp nhìn xem quá trình làm vũ khí, đương nhiên một số công đoạn được làm bí mật, đây là kỹ thuật gia truyền của thợ rèn.
Nửa tháng trước, Thanh Vũ tuyên bố nhiệm vụ truyền bá Quang Minh Giáo Đình, Vũ Hy là một trong những Thánh Đồ đã nhận nhiệm vụ đó. Vũ Hy thân là một người không cha không mẹ, sống trong cảnh thiếu thốn từ nhỏ, không đến mức ở ngoài trời vì hắn được cha mẹ để lại một căn nhà gỗ.
Lúc đấy, Vũ Hy chỉ mới bảy tuổi, thân là một cậu mẹ quen sống trong vòng tay của cha mẹ, Vũ Hy đột ngột mất đi tất cả, cảm giác của hắn suy sụp rất nhiều, tựa hồ thế giới đã mất đi ánh sáng, Vũ Hy sống tạm vào những người họ hàng, họ thường xuyên cung cấp cho cậu đủ để duy trì sự sống hằng ngày.
Nhưng tâm của Vũ Hy đã chết, ngày qua ngày, Vũ Hy sống không mục đích, trong lòng cậu có suy nghĩ rằng, mình đáng ra không nên sống trên Thế Giới này, mình không nên tồn tại. Vũ Hy từ đó trở đi, đôi mắt vô thần, những bạn bè chơi chung lúc nhỏ của Vũ Hy đều xa lánh cậu, gọi cậu bằng biệt danh kẻ lập dị mồ côi.
Cuộc sống tưởng chừng sẽ như thế tiếp diễn, Vũ Hy cứ thế tạm bợ mà sống, cho đến một ngày, Vũ Hy mười hai tuổi, cậu đang đi trên một khu ngõ của Làng. Vì làng này dân số không nhiều, cậu đều quen thuộc hết những khuôn mặt của dân làng, xung quanh cậu lúc này là những lời bàn tán kèm theo những cánh tay đang chỉ về phía cậu.
‘’A, tên mồ côi lập dị kìa.’’ Trong đôi tai của cậu vang lên thanh âm, nó nhỏ nhưng đủ đề truyền vào tai của cậu.
‘’Tên mồ côi lập dị, tránh xa hắn ra.’’ Thanh âm kia lại vang lên, Vũ Hy không phản ứng, đôi mắt vô thần, từ lúc mười tuổi cậu đã không còn họ hàng, hay đúng hơn là họ hàng đã bỏ rơi cậu, họ không thể nào chấp nhận một tên lập dị mồ côi được, cho dù quan hệ của cậu và họ là chung một dòng máu, Vũ Hy không quan tâm, cậu bắt đầu mưu sinh cho cuộc sống mình, làm đủ thứ nghề, lúc đầu thì không ai nhận cậu, vì Vũ Hy chỉ mới mười tuổi.
Cậu đi khắp nơi để xin việc, cái cậu nhận được là những lời từ chối nhỏ nhẹ, nhưng khi cậu vừa bước đi khỏi, cậu lại nghe được những thanh âm khác, những thanh âm đấy giống như những thanh âm bây giờ vậy, Vũ Hy không cảm thấy những thanh âm đấy khó nghe, vì trong tâm trí Vũ Hy có một lý niệm rằng mình đáng ra phải bị như vậy, Vũ Hy tiếp tục đi xin việc, may cho Vũ Hy, có một người thợ rèn tốt bụng đã nhận cậu làm học đồ, bởi vì người thợ rèn đó đã mất đứa con yêu quý của mình ngay từ khi nó vừa sinh ra.
Vũ Hy làm học đồ của người thợ rèn đấy, nhưng trong cậu không có một cảm xúc, Vũ Hy giống như một cái máy lạnh băng, cứ lặp đi lặp lại việc làm của nó. Vũ Hy đang đi đến tiệm rèn, đi ngang một con hẻm, Vũ Hy nghe được vài thanh âm:
‘’Cầu xin ngài, xin người hãy cứu cha của con.’’ Thanh âm mang theo đau đớn, vừa khóc vừa nói, Vũ Hy nghe được đây là thanh âm của một đứa trẻ.
‘’Cha ngươi đã không cứu được, bệnh tình của cha ngươi cần Bạch Khiêu thảo, đây là loại linh dược quý hiếm chỉ có trong núi cao, rừng sâu.’’
Trả lời cậu bé kia là một thanh âm khác, mang theo tiếc hận và vô lực:
‘’Cha ngươi nhiều nhất chỉ còn lại một ngày, trong rừng có quái thú, huống chi dốc núi hiểm trở, cho dù thân thủ bất phàm cũng không thể tìm thấy Bạch Khiêu thảo trong một ngày được.’’
Tiếng đóng cửa vang ra, kèm theo tiếng chân vội vàng, Vũ Hy nghe được cuộc đối thoại, trong lòng hắn nghĩ:
‘’A, lại một cái giống mình nữa.’’
Vũ Hy không cảm xúc, không vui mừng, chỉ thuật lại một sự thật mà thôi. Vũ Hy nhìn vào con hẻm, hắn thấy một thân ảnh nhỏ, quần áo xộc xệch, vừa chạy vừa khóc, nước mắt chảy xuống từ hai mắt làm rồi rơi xuống mặt đường. Khi nhìn thấy cảnh này, trong nội tâm Vũ Hy chấn động, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được một thứ gì đó, thân ảnh ấy rất quen thuộc, đây không phải là mình lúc đó sao? Cái này định mệnh đó, cũng có một thân ảnh như vậy, không một ai bên cạnh hắn lúc đó, vô lực, gục ngã, đau buồn và tuyệt vọng.
Vũ Hy thẫn thờ cho đến thân ảnh đấy đi xa, lúc cậu nhận thức là cậu đã đi đến tiệm rèn, công việc hằng ngày vẫn tiếp diễn, trong vài năm này Vũ Hy đã học được một ít kỹ thuật từ người thợ rèn kia, động tác của hắn chuẩn trong từng cú gõ búa, trong từng khâu. Đáng lẽ ra điều này phải được người thợ rèn khuyên mới phải, nhưng Vũ Hy chỉ nhận được một lời nhận xét từ người thợ rèn:
‘’Vô cảm.’’Người thợ rèn chỉ nói một câu, từ đó người thợ rèn không nhận xét đến hắn nữa, hôm nay Vũ Hy tiếp tục công việc của mình, từng tiếng búa gõ vang lên, Vũ Hy vừa gỏ vừa nghĩ đến cảnh tượng khi nãy, tiếng gỏ của hắn ta từ từ sai nhịp, cho đến khi cây búa dừng lại. Người thợ rèn ở một bên, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn tiến lên đứng trước mặt Vũ Hy rồi nói ra:
‘’Con sao vậy?’’
‘’Có chuyện gì sao?’’
Vũ Hy chỉ gật đầu, người thợ rèn thấy Vũ Hy khác hẳn mọi khi, hắn vỗ vai cậu rồi nói ra:
‘’Đi đi.’’
Vũ Hy khuôn mặt hiện lên vẻ không hiểu nhìn người thợ rèn.
‘’Đi làm việc con muốn làm ấy, đừng lo, việc ở đây cứ để ta.’’
Vũ Hy vẫn không hiểu. Thanh âm của người thợ rèn lại vang lên:
‘’Có một số việc chúng ta không thể làm chủ, có một số việc cần chúng ta đương đầu, nhưng trước đó, chúng ta phải tham gia vào EyDQuzO nó, ngay cả đương đầu với nó không cũng làm được nói gì đến kết quả? Sống là hướng đến tương lai, quá khứ chỉ là hình ảnh mà chúng ta lưu giữ trong đầu mà thôi, tương lai mới là thứ mà chúng ta cần phải nắm lấy.’’ Người thợ rèn nói xong, quay đầu đi chỗ khác, hắn tựa hồ nhớ đến thứ gì.
Vũ Hy nghe được trong lòng chấn động, hình ảnh đứa bé càng ngày càng hiện rõ trong đầu hắn, Bạch Khiêu thảo, Vũ Hy biết được nó, bởi vì cậu thường xuyên vào rừng để tìm nguyên liệu, cậu học thêm vài loại dược thảo có giá trị trong rừng để khi vào đó cậu có thể biết được. Bạch Khiêu thảo là một trong số đó, nghĩ đến hình ảnh cậu bé đó, Vũ Hy lẩm bẩm:
‘’Nếu có một người giúp ta tìm kiếm dược thảo để chữa trị cho cha mẹ thì ta đã không phải sống như thế này.’’
‘’Một người sao? Nếu ngay cả ta cũng không làm người đó thì nói gì đến hy vọng người khác làm.’’
Vũ Hy nghĩ đến đây, hắn nở nụ cười, nếu lúc này hắn không hành động gì cả thì chẳng phải hắn cũng là một người như thế sao? Nói gì đến hy vọng một người ở trong quá khứ cứu lấy cha mẹ hắn. Vũ Hy buông cây búa xuống, chạy một mạch vào rừng sâu.
Vũ Hy bằng vào những kinh nghiệm khi trước, nhớ ra con đường đến Bạch Diễm Thảo, Vũ Hy từ từ chạy vào rừng, kinh nghiệm phong phú giúp hắn ta tránh né đi những nguy hiểm rình rập, thời gian dần đến gần tối, trời đã ngã mưa, một thân ảnh cứ đi sâu vào rừng, khu rừng giống như một dã thú thăm thẳm nuốt chửng lấy thân ảnh đó, nhưng nó không thể nào che đậy vầng sáng từ ánh sáng Mặt Trời đã chiếu lên thân ảnh ấy.
Mưa nặng hạt vẫn cứ rơi, có một cậu bé ngồi bên cái giường cũ kỹ, trên đó nằm một người đàn ông trung niên, sắc mặt không tốt. Đang lúc tuyệt vọng nhất, cậu bé nghe được một tiếng động, đó là một cái cây, màu trắng diễm lệ, không gió mà tự đong đưa, cái cây bay từ cửa sổ rơi trên cái bàn gần đó, kèm theo một thanh âm từ bên ngoài truyền vào:
‘’Đây là Bạch Khiêu Thảo.’’
Cậu bé giật mình, chạy đến bên cái bàn nắm lên Bạch Khiêu thảo, hai con mắt nhìn thấy một thân ảnh trong đêm tối, dưới ánh trăng chiếu rọi lên, quần áo bị rách nát, bùn đất đầy người, trên đôi chân có vài vết máu, thân ảnh đó từ từ đi xa, cậu bé nhìn thấy thân ảnh này, trong đầu hiện ra một cái tên là tên mồ côi lập dị, cậu bé không nhịn được chảy ra hai hàng nước mắt, cậu hét lên:
‘’Đa tạ ân nhân.’’
/898
|