Edit: Kali
Beta: Byun
Bởi vì trời cũng khuya rồi nên Lâm Yên và mẹ ngủ lại một đêm ở nhà cũ bên này.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, Lâm Yên có hơi đau đầu. Ban đêm cô nằm trên giường không sao ngủ được nên khoác áo khoác ra khỏi cửa.
Cách nhà cũ không xa là một bãi biển. Trên bờ biển vắng tanh không có một bóng người, bốn bề tĩnh lặng.
Gió biển thổi vào khiến lòng Lâm Yên lúc này mới cảm thấy có chút bình tĩnh hơn.
Từ sau khi cô về nước do bị cấm thi đấu lại xảy ra quá nhiều chuyện. Tất cả những thứ thân thuộc với cô sớm đã thay đổi hoàn toàn.
Đời này... Không biết còn có hi vọng có thể trở lại trường đua hay không...
Bây giờ điều cô lo lắng nhất vẫn là sự sống chết của em trai. Cô nhất định phải nhanh chóng tìm ra phòng thí nghiệm kia, tìm ra em trai cô. Cô phải bắt được thủ phạm thật sự phía sau năm đó, băm hắn thành trăm mảnh!
Về Lâm Thư Nhã...
Thật ra thì, năm đó cô tốt với Lâm Thư Nhã như vậy cũng là bởi vì cô đã mất đi người em trai yêu thương nhất. Vậy nên tất cả quan tâm đều đổ dồn vào người em gái duy nhất này của cô.
Những năm gần đây, cô gặp phải nhiều khó khăn như vậy, thậm chí bao gồm việc bị bắt cóc năm đó đều không hề làm cô suy sụp. Thế mà lại suýt chút nữa rơi vào vực sâu vì Lâm Thư Nhã...
Cũng may đã cắt đứt quan hệ, cô mới có thể bắt đầu lại từ đầu.
Nghĩ đến đây, trong đầu Lâm Yên không khỏi hiện ra khuôn mặt dịu dàng với nụ cười nhàn nhạt của Bùi Duật Thành...
Suýt nữa quên mất, bên này còn có chuyện càng khó giải quyết. Cô phải cố gắng suy nghĩ một chút, đến lúc đó làm sao để giải thích rõ ràng với Bùi Duật Thành...
Lâm Yên nằm trên bờ biển mềm mại, suy nghĩ xa dần, sau đó bắt đầu dâng lên cảm giác buồn ngủ...
"Vù vù vù..."
"Lõm bõm, lõm bõm."
Bỗng nhiên một loạt âm thanh kỳ lạ vang lên bên tai. Ở cái bốn bề vắng lặng giữa đêm khuya này, âm thanh này quả thực làm cho người ta tê cả da đầu.
Sau đó ngay lập tức, cơn buồn ngủ của Lâm Yên hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảnh giác cao độ nhìn khắp bốn phía.
Nhưng mà bốn phía vẫn trống trơn như cũ, đừng nói là người mà ngay cả ma cũng không thấy.
"Bõm bẽm..."
Nhưng mà, cái âm thanh kì lạ này vẫn chưa ngớt, ngược lại càng ngày càng nhiều hơn.
"Mẹ nó!"
Toàn thân của Lâm Yên nổi da gà, cái quỷ gì thế này làm người ta sợ hãi.
Nhờ ánh trăng mà khóe mắt Lâm Yên bỗng nhiên quét đến bờ biển, thấy có mấy cái chìa khoá.
Lâm Yên cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy lên trước, nhìn chằm chằm những cái chìa khoá kia, sẽ không phải là có người chết đuối chứ?
Lúc này, trên mặt biển đang không ngừng sủi bọt.
sắc mặt của Lâm Yên lập tức thay đổi, cũng không kịp nghĩ nhiều mà vội vàng tới gần hơn, chìa tay ra mò khắp nước biển.
Ước chừng qua vài giây, cánh tay của Lâm Yên nặng nề nhấc lên được.
Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi khuôn mặt điển trai bị Lâm Yên nắm lấy tóc xách lên từ dưới biển.
Người đàn ông trẻ bị Lâm Yên nâng lên giữa không trung, cặp mắt nhìn chòng chọc vào Lâm Yên.
"Anh... Không sao chứ?" Lâm Yên nhíu mày hỏi.
"Cút... Cút... Mau cút đi..." Người đàn ông mở miệng nói.
Lâm Yên: "..."
"Thật ngại quá, tôi còn tưởng rằng anh bị chết đuối..." Lâm Yên có chút xấu hổ, sau đó buông tay.
Ngay tức thì cơ thể của người đàn ông lần nữa chìm vào trong nước biển.
Hai tay anh ta không ngừng quẫy mặt nước: "Tôi tôi... Tôi... Tôi là... Vừa rồi... Không cẩn thận... Ngã ngã... Ngã... Ngã xuống nước...Á!"
Lâm Yên: "..." Con mẹ nó!
Rốt cục cũng nghe xong câu sau của người đàn ông này, Lâm Yên giật nảy cả mình, lần nữa một phát nắm được tóc của anh ta, kéo anh ta lên bờ.
"Không sao chứ?"
Thấy người đàn ông há miệng thở dốc, Lâm Yên hỏi.
"Có... Có..."
"Tôi gọi 120 giúp anh." Lâm Yên lập tức lấy điện thoại di động ra.
"Có... Có cái... Có cái khỉ chuyện gì ấy!" Người đàn ông nói.
Lâm Yên: "..."
Lúc này, Lâm Yên nhìn người đàn ông toàn thân ướt sũng trước mặt, vẻ mặt kì quái.
Sau khi cô đi dạo bãi biển thì căn bản không hề gặp một ai, người này lặn dưới nước bao lâu rồi?
Beta: Byun
Bởi vì trời cũng khuya rồi nên Lâm Yên và mẹ ngủ lại một đêm ở nhà cũ bên này.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, Lâm Yên có hơi đau đầu. Ban đêm cô nằm trên giường không sao ngủ được nên khoác áo khoác ra khỏi cửa.
Cách nhà cũ không xa là một bãi biển. Trên bờ biển vắng tanh không có một bóng người, bốn bề tĩnh lặng.
Gió biển thổi vào khiến lòng Lâm Yên lúc này mới cảm thấy có chút bình tĩnh hơn.
Từ sau khi cô về nước do bị cấm thi đấu lại xảy ra quá nhiều chuyện. Tất cả những thứ thân thuộc với cô sớm đã thay đổi hoàn toàn.
Đời này... Không biết còn có hi vọng có thể trở lại trường đua hay không...
Bây giờ điều cô lo lắng nhất vẫn là sự sống chết của em trai. Cô nhất định phải nhanh chóng tìm ra phòng thí nghiệm kia, tìm ra em trai cô. Cô phải bắt được thủ phạm thật sự phía sau năm đó, băm hắn thành trăm mảnh!
Về Lâm Thư Nhã...
Thật ra thì, năm đó cô tốt với Lâm Thư Nhã như vậy cũng là bởi vì cô đã mất đi người em trai yêu thương nhất. Vậy nên tất cả quan tâm đều đổ dồn vào người em gái duy nhất này của cô.
Những năm gần đây, cô gặp phải nhiều khó khăn như vậy, thậm chí bao gồm việc bị bắt cóc năm đó đều không hề làm cô suy sụp. Thế mà lại suýt chút nữa rơi vào vực sâu vì Lâm Thư Nhã...
Cũng may đã cắt đứt quan hệ, cô mới có thể bắt đầu lại từ đầu.
Nghĩ đến đây, trong đầu Lâm Yên không khỏi hiện ra khuôn mặt dịu dàng với nụ cười nhàn nhạt của Bùi Duật Thành...
Suýt nữa quên mất, bên này còn có chuyện càng khó giải quyết. Cô phải cố gắng suy nghĩ một chút, đến lúc đó làm sao để giải thích rõ ràng với Bùi Duật Thành...
Lâm Yên nằm trên bờ biển mềm mại, suy nghĩ xa dần, sau đó bắt đầu dâng lên cảm giác buồn ngủ...
"Vù vù vù..."
"Lõm bõm, lõm bõm."
Bỗng nhiên một loạt âm thanh kỳ lạ vang lên bên tai. Ở cái bốn bề vắng lặng giữa đêm khuya này, âm thanh này quả thực làm cho người ta tê cả da đầu.
Sau đó ngay lập tức, cơn buồn ngủ của Lâm Yên hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảnh giác cao độ nhìn khắp bốn phía.
Nhưng mà bốn phía vẫn trống trơn như cũ, đừng nói là người mà ngay cả ma cũng không thấy.
"Bõm bẽm..."
Nhưng mà, cái âm thanh kì lạ này vẫn chưa ngớt, ngược lại càng ngày càng nhiều hơn.
"Mẹ nó!"
Toàn thân của Lâm Yên nổi da gà, cái quỷ gì thế này làm người ta sợ hãi.
Nhờ ánh trăng mà khóe mắt Lâm Yên bỗng nhiên quét đến bờ biển, thấy có mấy cái chìa khoá.
Lâm Yên cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy lên trước, nhìn chằm chằm những cái chìa khoá kia, sẽ không phải là có người chết đuối chứ?
Lúc này, trên mặt biển đang không ngừng sủi bọt.
sắc mặt của Lâm Yên lập tức thay đổi, cũng không kịp nghĩ nhiều mà vội vàng tới gần hơn, chìa tay ra mò khắp nước biển.
Ước chừng qua vài giây, cánh tay của Lâm Yên nặng nề nhấc lên được.
Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi khuôn mặt điển trai bị Lâm Yên nắm lấy tóc xách lên từ dưới biển.
Người đàn ông trẻ bị Lâm Yên nâng lên giữa không trung, cặp mắt nhìn chòng chọc vào Lâm Yên.
"Anh... Không sao chứ?" Lâm Yên nhíu mày hỏi.
"Cút... Cút... Mau cút đi..." Người đàn ông mở miệng nói.
Lâm Yên: "..."
"Thật ngại quá, tôi còn tưởng rằng anh bị chết đuối..." Lâm Yên có chút xấu hổ, sau đó buông tay.
Ngay tức thì cơ thể của người đàn ông lần nữa chìm vào trong nước biển.
Hai tay anh ta không ngừng quẫy mặt nước: "Tôi tôi... Tôi... Tôi là... Vừa rồi... Không cẩn thận... Ngã ngã... Ngã... Ngã xuống nước...Á!"
Lâm Yên: "..." Con mẹ nó!
Rốt cục cũng nghe xong câu sau của người đàn ông này, Lâm Yên giật nảy cả mình, lần nữa một phát nắm được tóc của anh ta, kéo anh ta lên bờ.
"Không sao chứ?"
Thấy người đàn ông há miệng thở dốc, Lâm Yên hỏi.
"Có... Có..."
"Tôi gọi 120 giúp anh." Lâm Yên lập tức lấy điện thoại di động ra.
"Có... Có cái... Có cái khỉ chuyện gì ấy!" Người đàn ông nói.
Lâm Yên: "..."
Lúc này, Lâm Yên nhìn người đàn ông toàn thân ướt sũng trước mặt, vẻ mặt kì quái.
Sau khi cô đi dạo bãi biển thì căn bản không hề gặp một ai, người này lặn dưới nước bao lâu rồi?
/400
|