(*Tứ đại giai không: một câu nói nhà Phật. "Tứ đại" là nói thân xác của chúng ta do 4 chất: đất, nước, lửa, gió hơp lại mà thành; "giai không" là không còn lại gì, có thể hiểu như khi con người chết đi "cát bụi lại trở về cát bụi" vậy, ám chỉ trên đời này đã chẳng có gì để lưu luyến. - Trích chú thích từ chương 558 của Chọc tức vợ yêu.)
Edit: TH + TPL.
Beta: Kali.
"Hạ giáo sư... Cháu cảm thấy không đúng, cháu tuyệt đối bị đa nhân cách mà! Nếu không ngài khám tiếp cho cháu thử xem?" Lâm Yên nhìn Hạ Thụy Uyên nói.
"Lâm tiểu thư, cháu đừng nôn nóng, cháu phải tôn trọng khoa học, tin tưởng bác sĩ." Hạ Thụy Uyên cau mày nói.
"Hạ giáo sư, cháu không phải không tin khoa học với bác sĩ, cháu chỉ là không tin cháu thôi!" Lâm Yên nói.
"Ha ha, Lâm tiểu thư, nếu như cháu đã biết ca bệnh nổi tiếng ở nước ngoài kia, thì hẳn là biết uy tín của tôi, tôi nói cháu không bị bệnh chính là không có." Hạ Thụy Uyên cười nói.
"Cháu vẫn cảm thấy..." Mặt mũi Lâm Yên đầy lưỡng lự.
"Lâm tiểu thư, nếu không, cháu đi gặp bác sĩ khác xem?" Cuối cùng, Hạ Thụy Uyên nhéo nhéo mi tâm.
"Bác sĩ khác? Còn có bác sĩ khác lợi hại hơn ngài hay sao?" Lâm Yên vội vàng hỏi.
Ông già khiêm tốn mỉm cười, "Chỉ sợ không có."
Lâm Yên: "..."
Thật xin lỗi, quấy rầy ngài rồi.
Cuối cùng, Lâm Yên chỉ có thể đen mặt rời đi.
Nếu ngay cả chuyên gia về lĩnh vực tâm thần như Hạ Thuỵ Uyên còn nói cô không bị bệnh, thì chắc chuyện kia không có vấn đề gì.
Chẳng lẽ là... Ma nhập vào người?
Chờ Lâm Yên đi khỏi, ông lão cầm điện thoại di động bấm số gọi.
"Bùi tiên sinh, lời ngài dặn dò đã hoàn thành... Đúng vậy, Lâm tiểu thư không nghi ngờ gì."
...
Sau khi đi bệnh viện kiểm tra về, Lâm Yên mới thoáng yên tâm.
Sau đó, cuối cùng mới nhớ tới người nào đó bị mình bỏ quên.
"Alo, Cẩu Tử..."
Trong tíc tắc Lâm Yên gọi điện tới, đầu kia lập tức bắt máy, truyền đến âm thanh kích động của Uông Cảnh Dương: "Mẹ nó! Lâm Yên bà là cái đồ thấy sắc quên bạn, rốt cuộc bây giờ mới trả lời điện thoại của tôi!"
Lâm Yên bất đắc dĩ bật cười, "Tối hôm qua tôi có phải nói lời gì kì quái với ông không?"
Uông Cảnh Dương lập tức nói: "Đâu chỉ là kỳ quái, có mà kinh dị ấy, tối hôm qua tôi hỏi bà có muốn đến chỗ tôi ở không, bà liền nói bà có chỗ để đi, còn nói muốn đến chỗ bạn trai bà! Thế nên... Bà đã có bạn trai từ khi nào?"
Lâm Yên sửng sốt, không nghĩ tới tối hôm qua cô còn nói vậy: "Tôi nói sao?"
Uông Cảnh Dương: "Dĩ nhiên! Đây là chính miệng bà tối qua nói vậy!"
Lâm Yên bất đắc dĩ: "Gần đây tôi trí nhớ kém, huống chi tối hôm qua còn uống chút rượu, tôi uống nhiều rồi nói lung tung ông cũng tin?"
Uông Cảnh Dương kinh ngạc đến ngây người, "Mẹ kiếp! Lâm Yên đại gia nhà bà! Bà làm hại tôi một đêm không ngủ, kết quả là bà nói lung tung với tôi?"
Lâm Yên có chút câm nín: "Vì sao ông một đêm không ngủ? Đến mức đó à?"
Uông Cảnh Dương chột dạ ho nhẹ một tiếng, "Tôi đây không phải tò mò sao..."
Uông Cảnh Dương còn có chút không yên lòng, "Bà bây giờ có tỉnh táo không? Thật sự không có bạn trai đấy chứ?"
Lâm Yên: "Thật không có! Hiện tại nội tâm của tôi tứ đại giai không, chỉ có kiếm tiền!"
Uông Cảnh Dương: "..." Lời này ông không tin.
Lâm Yên: "Không thèm nghe ông nói nữa, tôi còn phải đi tìm việc làm, nếu tháng sau còn chưa đóng nổi tiền thuê nhà, thì nhờ vả ông vậy!"
Cúp điện thoại, Lâm Yên hít một hơi thật sâu, bỏ qua tất cả những mối ngổn ngang trong đầu.
Mặc dù đã khám bác sĩ xong, cô vẫn còn một chút nghi ngờ không thông, thế nhưng đối mặt với tình huống cần giải phải quyết nhanh vấn đề cơm ăn áo mặc no đủ, tất cả đều không quan trọng bằng.
Việc cấp bách bây giờ cô phải nhanh nhanh kiếm tiền...
Còn không thì đừng nói tiền thuê nhà, khám bệnh cũng chẳng có tiền, cô không có khả năng mỗi ngày đều gặp may mắn như vậy.
- -----
Lời nhảm: Để chúc mừng đạt mốc 100 lượt đánh giá đầu tiên trên web, hôm nay chơi lớn bão 7 chương, thức đêm gõ chữ. 7 chương bắt đầu!
Edit: TH + TPL.
Beta: Kali.
"Hạ giáo sư... Cháu cảm thấy không đúng, cháu tuyệt đối bị đa nhân cách mà! Nếu không ngài khám tiếp cho cháu thử xem?" Lâm Yên nhìn Hạ Thụy Uyên nói.
"Lâm tiểu thư, cháu đừng nôn nóng, cháu phải tôn trọng khoa học, tin tưởng bác sĩ." Hạ Thụy Uyên cau mày nói.
"Hạ giáo sư, cháu không phải không tin khoa học với bác sĩ, cháu chỉ là không tin cháu thôi!" Lâm Yên nói.
"Ha ha, Lâm tiểu thư, nếu như cháu đã biết ca bệnh nổi tiếng ở nước ngoài kia, thì hẳn là biết uy tín của tôi, tôi nói cháu không bị bệnh chính là không có." Hạ Thụy Uyên cười nói.
"Cháu vẫn cảm thấy..." Mặt mũi Lâm Yên đầy lưỡng lự.
"Lâm tiểu thư, nếu không, cháu đi gặp bác sĩ khác xem?" Cuối cùng, Hạ Thụy Uyên nhéo nhéo mi tâm.
"Bác sĩ khác? Còn có bác sĩ khác lợi hại hơn ngài hay sao?" Lâm Yên vội vàng hỏi.
Ông già khiêm tốn mỉm cười, "Chỉ sợ không có."
Lâm Yên: "..."
Thật xin lỗi, quấy rầy ngài rồi.
Cuối cùng, Lâm Yên chỉ có thể đen mặt rời đi.
Nếu ngay cả chuyên gia về lĩnh vực tâm thần như Hạ Thuỵ Uyên còn nói cô không bị bệnh, thì chắc chuyện kia không có vấn đề gì.
Chẳng lẽ là... Ma nhập vào người?
Chờ Lâm Yên đi khỏi, ông lão cầm điện thoại di động bấm số gọi.
"Bùi tiên sinh, lời ngài dặn dò đã hoàn thành... Đúng vậy, Lâm tiểu thư không nghi ngờ gì."
...
Sau khi đi bệnh viện kiểm tra về, Lâm Yên mới thoáng yên tâm.
Sau đó, cuối cùng mới nhớ tới người nào đó bị mình bỏ quên.
"Alo, Cẩu Tử..."
Trong tíc tắc Lâm Yên gọi điện tới, đầu kia lập tức bắt máy, truyền đến âm thanh kích động của Uông Cảnh Dương: "Mẹ nó! Lâm Yên bà là cái đồ thấy sắc quên bạn, rốt cuộc bây giờ mới trả lời điện thoại của tôi!"
Lâm Yên bất đắc dĩ bật cười, "Tối hôm qua tôi có phải nói lời gì kì quái với ông không?"
Uông Cảnh Dương lập tức nói: "Đâu chỉ là kỳ quái, có mà kinh dị ấy, tối hôm qua tôi hỏi bà có muốn đến chỗ tôi ở không, bà liền nói bà có chỗ để đi, còn nói muốn đến chỗ bạn trai bà! Thế nên... Bà đã có bạn trai từ khi nào?"
Lâm Yên sửng sốt, không nghĩ tới tối hôm qua cô còn nói vậy: "Tôi nói sao?"
Uông Cảnh Dương: "Dĩ nhiên! Đây là chính miệng bà tối qua nói vậy!"
Lâm Yên bất đắc dĩ: "Gần đây tôi trí nhớ kém, huống chi tối hôm qua còn uống chút rượu, tôi uống nhiều rồi nói lung tung ông cũng tin?"
Uông Cảnh Dương kinh ngạc đến ngây người, "Mẹ kiếp! Lâm Yên đại gia nhà bà! Bà làm hại tôi một đêm không ngủ, kết quả là bà nói lung tung với tôi?"
Lâm Yên có chút câm nín: "Vì sao ông một đêm không ngủ? Đến mức đó à?"
Uông Cảnh Dương chột dạ ho nhẹ một tiếng, "Tôi đây không phải tò mò sao..."
Uông Cảnh Dương còn có chút không yên lòng, "Bà bây giờ có tỉnh táo không? Thật sự không có bạn trai đấy chứ?"
Lâm Yên: "Thật không có! Hiện tại nội tâm của tôi tứ đại giai không, chỉ có kiếm tiền!"
Uông Cảnh Dương: "..." Lời này ông không tin.
Lâm Yên: "Không thèm nghe ông nói nữa, tôi còn phải đi tìm việc làm, nếu tháng sau còn chưa đóng nổi tiền thuê nhà, thì nhờ vả ông vậy!"
Cúp điện thoại, Lâm Yên hít một hơi thật sâu, bỏ qua tất cả những mối ngổn ngang trong đầu.
Mặc dù đã khám bác sĩ xong, cô vẫn còn một chút nghi ngờ không thông, thế nhưng đối mặt với tình huống cần giải phải quyết nhanh vấn đề cơm ăn áo mặc no đủ, tất cả đều không quan trọng bằng.
Việc cấp bách bây giờ cô phải nhanh nhanh kiếm tiền...
Còn không thì đừng nói tiền thuê nhà, khám bệnh cũng chẳng có tiền, cô không có khả năng mỗi ngày đều gặp may mắn như vậy.
- -----
Lời nhảm: Để chúc mừng đạt mốc 100 lượt đánh giá đầu tiên trên web, hôm nay chơi lớn bão 7 chương, thức đêm gõ chữ. 7 chương bắt đầu!
/400
|